Chap 32
Đêm
Sau khi thay quần áo xong cậu không ăn uống hay nói năng gì, chỉ ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn hắn cứ như nếu cậu lơ là thì hắn sẽ biến mất. Minh Vương và Xuân Trường biết làm gì cũng không thể kêu cậu ăn nên đành để cậu ở đó rồi cũng ra về.
Đã gần nửa đêm, cậu vẫn ngồi đó nhìn hắn, xen năm ngón tay vào bàn tay hắn, hai chiếc nhẫn lại được gần nhau. Nghe hắn thở đều,cậu mỉm cười: "Đồ khó ưu, anh nghĩ sẽ thoát khỏi em sớm thế sao?"
Cứ như vậy cậu truyền hơi ấm vào lòng bàn tay hắn. Mi mắt nặng trĩu, hắn cảm thấy cả người ê ẩm, đầu là nơi khiến hắn đau nhất, các dây thần kinh cảm giác như đang hoạt động cật lực, chẳng thế mà hắn mệt mỏi rã rời. Nhưng xen vào đó là một cảm giác ấm áp nơi bàn tay, hắn cảm nhận thấy hơi ấm quen thuộc đó. Cố gắng hết sức, hắn từ từ mở mắt. "Đây là đâu?"
Đập vào mắt hắn là một màu trắng, tạo cho người ta cảm giác có phần đau thương tang khóc. Đôi mắt nâu giờ đây nhuộm thêm màu mệt mỏi. Bên cạnh hắn thấy một người con trai đang khép đôi mi, tay vẫn nắm chặt tay hắn không rời. Là cậu. Rất nhẹ, hắn dùng tay khẽ vém lọn tóc dài. Cậu bừng tỉnh.
- Ngọc Hải!
- Em làm gì vậy? Canh chừng người bệnh mà ngủ vậy đó hả?
Hắn vốn định lợi dụng cơ hội này chọc cậu nhưng cậu không cãi lại mà chỉ nhìn hắn, khuôn mặt như sắp khóc.
- Em sao vậy? Xuân Trường lại chọc em nữa à?
- Không.
Cậu như sắp không chịu nổi càng làm hắn bối rối.
- Chứ sao?
- Vì, vì lúc sáng anh bảo em đừng khóc, nên... nên...
Như gắng gượng hết sức để nói, chỉ được nủa câu nước mắt không biết để dành từ khi nào lã chã rơi, nước mắt làm ướt khuôn mặt cậu đồng thời cũng làm mềm trái tim hắn. Rất cẩn thận hắn đưa tay lên khuôn mặt cậu.
- Vậy nên em "nhịn" từ sáng tới giờ đó hả?
Cậu gật đầu, cái gật đầu của cậu cũng cùng lúc làm lòng hắn trào dâng bao cảm xúc. Không thể kìm lòng hắn đưa tay kéo cậu nằm lên ngực mình. Cậu cứ thế khóc, những giọt nước long lanh ấm nóng thấm ướt ngực áo hắn, có lẽ thấm vào cả trái tim đang thổn thức của hắn nữa.
Ở một nơi khác, một ánh mắt sắc lẻm đang nhìn ra màn sương đêm mỏng manh, tư thế ung dung dựa vào ghế, tay khẽ gõ nhịp trên mặt bàn theo tiếng nhạc phát ra từ chiếc tai nghe.
- Chuyện này là sao?
- Gì?
- Muốn giết anh ấy luôn hả?
- À, chỉ là tai nạn.
- Tai nạn? Sao lại bất cẩn như vậy?
- Chưa chết là được rồi.
- Được thôi nhưng nên nhớ,chỉ được lấy quyền lực trong tổ chức thôi, còn Ngọc Hải, cấm động vào.
- Hình như có nhầm lẫn thì phải? Ở đây tôi mới là người ra lệnh. Bây giờ thì đi ra đi.
- Nhưng...
- Biến!
Cạch... Cửa phòng vừa đóng,một ánh mắt nham hiểm cùng nụ cười nhạt,môi mấp máy giọng tham lam:
- Bây giờ ngoài quyền lực tôi còn muốn một thứ khác từ hắn, một thứ mà khi hắn chết tôi mới có được.
Sáng
- Tôi có mua thức ăn...
Xuân Trường bước vào chưa nói hết câu thì đã thấy hắn ra hiệu, nhìn sang thấy cậu đang ngủ say, Xuân Trường nhỏ tiếng hơn:
- Có mua thức ăn cho hai người đây.
- Cám ơn.
Xuân Trường hỏi:
- Tôi đang phân vân có nên nói cho hai bác biết không?
- Đừng nói, phiền phức lắm.
Nhỏ giọng hơn, hắn hỏi:
- Điều tra chưa?
- Rồi.
- Là hắn à?
- Tôi thấy cậu nên cẩn thận, hắn bắt đầu rồi đó.
Cậu trở mình, mắt hơi nheo lại vì ánh mặt trời. Biết cậu đã thức, Xuân Trường lại bắt đầu:
- Nè, em đi canh bệnh nhân như vậy đó hả?
Như chợt nhớ ra, cậu bật dậy:
- Ngọc Hải? Ngọc Hải đâu?
- Đây chứ đâu.
Hắn thật sự bó tay với cậu, biết vậy cậu cười trừ.
- Em ngủ quên.
Xuân Trường không bỏ qua, tiến lại gần cúi xuống quan sát kỹ mặt cậu, vẻ mặt đậm chất bác học:
- Nè, hình như em đâu có vòi?
- Tất nhiên, thì sao?
- Sao ngủ chảy "ke" ghê vậy?
Nghe Xuân Trường nói mà cậu tá hỏa:
- Thật hả?
- Thật.
Sau vài giây lo lắng, cậu tỉnh ngủ hẳn và biết mình bị lừa. Cậu tức tối đập vào đầu Xuân Trường.
- Đồ mặt ngựa đáng ghét, dám lừa tôi hả?
- Ui da, đau anh. - Xuân Trường đắc ý chưa được bao lâu thì ôm đầu mếu máo nhìn sang hắn.
- Cậu đừng có mà chọc vợ tôi nữa đi, nhức cái đầu quá.
- Nghe chưa? - Cậu hí hửng nói.
Nhưng chưa kịp chọc lại Xuân Trường thì hắn đã cốc đầu cậu một cái, hạ màn cái mặt đắc thắng của cậu xuống.
- Em nữa, đi rửa mặt đi.
- Biết rồi.
Hình như bị thương cũng có cái lợi, lời nói của hắn bỗng có giá trị hơn hẳn. Cả buổi hai tên kia không làm ồn ào như mọi ngày.
- Hải~~~!
Cậu, Xuân Trường và hắn nhìn ra hướng tiếng gọi "Điêu Thuyền" kia thì thấy Minh Vương đang ùa vào như một cơn bão.
- Anh Ngọc Hải, anh sao rồi, em lo cho anh lắm.
Theo sau là Đình Trọng, Ngọc Linh.
- Tòn Tòn, bạn ổn chứ? Nghe Minh Vương kể chuyện hôm qua mà mình lo cho bạn quá.
Đình Trọng lo lắng nắm tay cậu, trong khi Ngọc Linh cũng nhào tới bên hắn đứng cạnh Minh Vương.
- Mình đâu có sao đâu.
- Vậy sao? Vậy hôm qua có người mặt mày bơ phờ, người đầy máu, cứ như trên mây ngồi như bức tượng trước phòng cấp cứu.
Xuân Trường nhìn cậu đầy bụng ý, cậu vẫn ngơ ngác:
- Anh nói tôi hả?
Vẻ ngu ngơ như trái bơ của cậu đã phá tan tành ý đồ của Xuân Trường, tức tối Xuân Trường cười nham hiểm:
- Còn ai trồng khoai đất này, muốn khóc thì cứ khóc còn giả bộ anh hùng.
Cậu mặt đỏ tía tai định cãi lại thì hắn nhanh chóng dập tắt cuộc chiến bằng cách kéo cậu ngồi xuống bên cạnh.
- Gọt đi.
Suốt buổi chiều hôm đó phòng bệnh của hắn có đủ thứ loại tạp âm, tiếng cười nói, tiếng cãi nhau, tiếng mấy bà tám nói chuyện, tiếng chia phe đánh nhau làm hắn đau đầu.
____________________________
Buổi tối
- Thôi bọn mình về nhé, mai lại tới thăm hai người.
Chia tay mọi người, Đình Trọng bước nhanh sang phía chiếc xe đang đỗ bên kia đường. Mở cửa bước vào trong xe, Đình Trọng nhìn sang người cầm lái:
- Không sao rồi, cả hai người.
- Cảm ơn cậu nhiều lắm!
- Ơn nghĩ gì, tôi đói rồi.
- Ừ, chúng ta đi ăn thôi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com