Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 42

Ánh sáng làm hắn chói mắt, mệt mỏi mở mắt nhìn sang bên giường, hắn không thấy cậu đâu.

Cạch... Hướng về phía âm thanh, hắn thấy cậu đang đứng nơi cửa sổ, ánh mắt vô hồn, tay cầm súng vừa lên đạn.

- Văn Toàn? Em làm gì vậy?

Bước tới gần cậu hơn, hắn bất giác run sợ khi cậu cầm súng chĩa thẳng vào đầu. Không biết sao hắn không thể cử động, không thể bước tới bên cậu. Một nụ cười nhạt nở trên môi, cậu nhìn hắn nhưng ánh mắt thì ở rất xa.

Đoàng... Âm thanh chói tai vang lên nhưng hắn không nghe thấy gì, mọi việc bây giờ như một cuốn phim mà nhân vật chính là hắn và cậu. Cậu khuỵu xuống, tay ngừng lại và hắn cũng không muốn ngừng thở, trái tim tê buốt, một cảm giác khủng khiếp xâm chiếm tâm hồn.

- Văn Toàn?

Khó khăn lắm hắn mới bước được vài bước tới chỗ cậu đang nằm,máu loang khắp nơi. Ôm cậu vào lòng hắn thấy đôi mắt cậu bây giờ đã lạnh, hơi thở ấm áp cũng không còn. Chỉ còn một điều trong đầu hắn bây giờ, hắn đã mất đi người hắn yêu, mãi mãi. Siết chặt cậu trong tay, ánh ban mai chiếu vào khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc của hắn, môi không ngừng mấp máy:

- Tòn Tòn.

Ánh sáng chói lóa chiếu vào mắt hắn, khép chặt mi rồi lại khẽ mở to đôi mắt nâu, những tia sợ hãi như còn in hằn trong ánh mắt làm hắn nhận ra đó chỉ là một cơn ác mộng mà hắn không bao giờ muốn gặp lại.

- Ngọc Hải?

Quay sang nhìn cậu, hắn như vẫn còn  nửa tỉnh nửa mơ, còn cậu, ánh mắt lo âu nhìn những giọt mồ hôi trên trán hắn.

- Anh sao vậy?

- Em dậy rồi à?

Cậu khẽ chuyển mình nhưng không thể nào cử động nổi, toàn thân ê ẩm rã rời. Phía dưới, cậu thấy đau buốt không thể nào nhúc nhích nổi.

- Em khát quá.

Hắn quay người sang rót một ly nước cho cậu, nhưng khi cậu đưa tay ra thì hắn cẩn thận đỡ cậu dậy, kề ly nước sát miệng.

- Đứng có cố nữa, ngốc.

Cậu không nói gì, thật sự sau một ngày dài như hôm qua, bây giờ cổ họng cậu đã khát khô rồi.

- Anh đi lấy đồ ăn cho em.

Hắn đi rồi, cậu nằm suy nghĩ vẩn vơ, tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Nghĩ tới những nguy hiểm đã qua cậu lại nhớ tới Ngọc Hương. Tại sao cô ta lại biết cậu ở đó? Tại sao cô ta lại độc ác tới như vậy? Có nên nói cho Ngọc Hải ý định của cô ta ? Nhưng cô ta đã cứu Ngọc Hải...

Suy nghĩ một hồi, cậu quyết định giấu hắn việc Ngọc Hương coi như cảm ơn cô ta đã cứu hắn, cũng để hắn không phải vì cậu mà lo lắng.

- Đang suy nghĩ gì đó? - Hắn đã quay trở vào với một khay đồ ăn trên tay.

- Sao nhiều vậy?

- Em là Voi mà.

- Anh vô duyên quá đi!

Cậu nhăn mặt, hắn đến bên giọng ra lệnh:

- Há miệng ra.

Liếc nhìn tô cháo bự chảng, cậu quay sang nhìn hắn.

- Không ăn cháo đâu.

- Sao? Hay em muốn anh mớm cho em?

- Hả? Tất nhiên là không rồi.

- Vậy mau há miệng cho to đi.

Cậy nhăn mặt há to miệng, hắn thổi thổi vài vài cái rồi "đổ" thìa cháo vào miệng cậu. Cứ như vậy bụng cậu từ từ "phình" lên no căng. Cậu uống thuốc xong, hắn cũng vẫn ở đó không đi đâu, không biết là sách gì mà thấy hắn cứ suốt ngày đọc hết quyển này tới quyển khác. Nếu không phải đang "dưỡng thương" thì cậu đã nhào tới giật quyển sách xé từng trang bỏ vào miệng nhai và nuốt luôn cho rồi.

- Ê!

- Gì?

Hắn trả lời nhưng không nhìn cậu, bực mình cậu len lén ngồi dậy. Thật nhẹ, cậu vén chăn bước xuống giường, đi cà nhắc bước ra cửa mà hắn không hề hay biết cho tới khi tiếng cửa bật mở, giật mình hắn bước tới nắm tay cậu.

- Em làm gì vậy?

Cậu giận dỗi:

- Xuống nhà chơi.

- Cái gì? Đã nói nằm im, sao không nghe?

- Thì có ai chơi với em đâu, nằm đây làm gì?

Hắn chau mày, hôm nay cậu ỷ bị thương dám nói móc hắn. Không thèm nói gì, hắn nhấc bổng cậu lên.

- Anh làm gì nữa vậy?

- Thì em muốn đi chơi mà.

Cậu không còn sức giãy giụa nữa đành để hắn bế xuống lầu, quản gia Dương ngạc nhiên:

- Thiếu gia?

- Chuẩn bị mọi thứ đi, vợ tôi muốn ra vườn tắm nắng.

Cậy đỏ mặt không nói gì trước nụ cười đầy ẩn ý của quản gia Dương.

- Vừa lòng em chưa?

Hắn nhìn cậu thăm dò, trong khi cậu đỏ mặt vì sự chuẩn bị quá chu đáo của quản gia Dương. Khu vườn bây giờ vừa có ô che, vừa có ghế dựa vừa có đầy đủ đồ ăn, nhìn cậu bây giờ chẳng khác gì vua.

- Anh nhất định phải làm như vậy hả?

- Hay em muốn anh đem giường ra đây luôn không?

- Tất nhiên là không rồi. Anh thật là khoa trương.

- Cái gì? Dám nói anh khoa trương? Em đúng là người vô ơn nhất mà anh từng thấy đó.

- Ai kêu anh làm ơn cho em?

- Dám cãi bướng nữa hả?

Hắn cau mày, chồm người sang véo mạnh hai má cậu.

- Hải, cậu lại ăn hiếp Voi Con "của tôi" nữa sao? - Giọng Xuân Trường lanh lảnh.

Hắn quay người lại nhìn thằng bạn:

- Cái gì là của cậu?

- Ờ, thì Voi Con đó!

- Cậu không muốn ở đây nữa hả?

- Thì người ta thường nói vợ bạn là vợ mình mà, tôi với cậu "tuy hai mà một".

Hắn trừng mắt trước lý luận khá "chặt chẽ" của Xuân Trường. Biết tình hình nguy kịch Xuân Trường chống chế:

- Tôi giỡn thôi mà, mọi người tới thăm Voi Con nè.

Không cần Xuân Trường thông báo thì ai cũng biết vì đứng đó còn có Ngọc Linh, Đình Trọng và Tiến Dũng, cả Minh Vương nữa. Cậu hớn hở:

- Chào mọi người.

Cả đám xúm lại hỏi han tình hình sức khỏe cậu (trừ Xuân Trường và Minh Vương vì hai người này biết quá rõ).

- Văn Toàn, em đau nhiều không? - Tiến Dũng ân cần hỏi.

- Cậu thật là... sao lúc nào cũng gặp nguy hiểm thế? - Đình Trọng trách cậu.

- Văn Toàn, nhìn cậu xanh quá! -  Ngọc Linh lo lắng.

- Xin lỗi để mọi người lo lắng, mình không sao hết chỉ bị thương ở chân tí à.

- Cậu đừng hòng giấu bọn mình, bọn mình biết hết rồi.

Đình Trọng vẫn càu nhàu, cậu đành cười trừ gãi gãi đầu. Cậu phải hướng câu chuyện qua hướng khác.

- Sao hôm nay mọi người đi học về sớm vậy?

- Học gì đâu, vào lớp nghe Minh Vương kể tình hình của cậu nên tụi mình cúp qua thăm cậu đây nè.

Ngọc Linh nắm tay cậu ân cần, nhìn Ngọc Linh cậu lại nhớ tới Ngọc Hương, người căm ghét cậu tận xương tủy. "Tại sao sinh đôi nhưng tính cách lại khác nhau như vậy?" - Câu hỏi cậu luôn đặt ra khi nghĩ về hai người này, vì Ngọc Linh cậu càng không thể nói những việc Ngọc Hương đã làm với cậu.

- Cậu đang nghĩ gì vậy? - Ngọc Linh tò mò.

- À, ờ, không có gì đâu, các cậu tới thăm, mình vui lắm.

Bây giờ cậu mới để ý, Đình Trọng hình như thân với Tiến Dũng hơn, tay khoác tay Tiến Dũng.

- Ủa? Hai người?

- Anh đi ra chỗ Xuân Trường đây. - Tiến Dũng ngượng ngùng bỏ đi. Đình Trọng không dám nhìn cậu. Ngọc Linh cung cấp thông tin:

- Hai người đó đang quen nhau đó!

- Thật hả?

- Không, không phải vậy đâu.

Ánh mắt Đình Trọng hơi chùng xuống, cậu sốt ruột nhìn cô bạn. Nếu có thể cậu hy vọng Đình Trọng và Tiến Dũng là một cặp.

- Sao vậy? Cậu không thích Tiến Dũng sao? Anh ấy tốt lắm.

- Không phải mình không thích Tiến Dũng mà là anh ấy không thích mình.

- Hả?

- Thật, anh ấy vẫn còn quan tâm cậu lắm, dù biết vậy nhưng mình vẫn ngỏ lời, sau nhiều ngày Tiến Dũng cũng đồng ý cho mình cơ hội. Anh ấy nói không chắc sau này có thích mình không nhưng anh ấy sẽ cố gắng.

- Rồi sao nữa?

- Thì mình đã quyết định sẽ chờ nên...

- Mình sẽ ủng hộ cậu hết mình luôn. - Cậu nắm tay Đình Trọng mặt mày hớn ha hớn hở.

- Ừa, cảm ơn Tòn Tòn.

Dành thời gian cho mấy bà tám nói chuyện, khi cả ba đấng nam nhi quay lại thì cậu nhìn hắn nói chắc chắn:

- Mai chúng ta đi học nha.

- Không, em phải ở nhà tới khi khổ hẳn.

- Thôi mà, ở nhà buồn lắm. Em rất muốn tới trường.

- Có anh rồi buồn gì nữa?

- Có cậu mới buồn, bản thân cậu tự đi soi gương đi, nhiều khi chính cái mặt trong gương cũng làm cậu buồn đó.

Xuân Trường chen vào làm mọi người không thể nhịn cười, trừ hắn. Hắn không thèm trả lời, cũng không ý kiến gì cậu "đóng dấu" giùm hắn:

- Vậy nha, coi như anh đồng ý rồi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com