Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 46

- Em ăn chút đi! - Bạch Minh bê khay thức ăn vào phòng cho cậu, cậu ngồi bó gối trên giường, ánh mắt ráo hoảng không buồn cũng không khóc. Một cảm giác lạ lẫm với cậu cũng như hình ảnh lạ lẫm của cậu trước mắt  Bạch Minh. Không hiểu sao nhìn cậu bây giờ, thân hình nhỏ bé, bờ vai khẽ run khiến Bạch Minh muốn nhào tới ôm lấy cậu thật chặt, bản thân hắn ta cũng không hiểu nổi cảm giác của mình. Có lẽ hắn đã yêu cậu rồi sao?

- Em đang làm gì vậy?

Bạch Minh tới gần ngồi xuống mép giường, nhìn cậu. Cậu không trả lời. Bạch Minh cũng chẳng thấy lạ gì khi cậu làm mặt lạnh với hắn ta nhưng thấy cậu chẳng chút cảm xúc thế này quat thật khó chịu.

- Trả lời đi!

Khuôn mặt vẫn hung hăng như mọi ngày Bạch Minh nâng cằm cậu lên hướng về phía mình, chờ đợi sự phản kháng của cậu, nhưng vô ích. Tự nhiên cảm giác tức giận tràn vào phổi làm Bạch Minh cau mày, một cách mạnh bạo Bạch Minh đè cậu xuống giường, hắn ta cố tình thả tự do hai tay cậu để chờ một phản ứng của cậu.

- Em cứ im lặng cũng tốt. - Bạch Minh nhìn cậu cười nửa miệng, cúi sát xuống khuôn mặt, lần đầu tiên hắn ta tiếp cậu cậu gần như vậy mà không bị cậu phản kháng hay thậm chí dùng vũ lực với hắn ta.

Một giây. Hai giây. Ba giây.

Nhìn cậu như một khúc gỗ, khuôn mặt gần như mất khả năng biểu cảm, Bạch Minh khó chịu ngồi dậy bước ra phía cửa.

- Em nghỉ ngơi đi!

Cánh cửa đóng lại, không gian bây giờ là của một mình cậu.

- May quá! - Cậu mấp máy môi. Thật ra không phải cậu mất khả năng biểu cảm mà không hiểu sao cậu lười phản ứng. Bây giờ cậu chỉ muốn nằm im một chỗ, muốn xoá sạch mọi suy nghĩ trong đầu. Nhưng thật khó khăn để dẹp bỏ mọi thứ. Cậu nhớ như in khoảng khắc cậu biết được sự thật.

______Flashback______

Buổi chiều, lúc cậu tỉnh lại tại nhà Bạch Minh cũng là lúc Bạch Minh đang nói chuyện với Ngọc Hải dưới phòng khách. Cậu mở mắt, không biết đã thiếp đi bao lâu rồi.

- Đây là đâu?

Cậu gượng mình ngồi dậy.

- Tỉnh rồi à?

Vẫn còn phân vân thì cô gái ngồi trên ghế đối diện nhìn cậu ánh nhìn không mấy thiện cảm.

- Ngọc Hương. - Cô ta giúp cậu trả lời.

- Sao tôi lại ở đây? Đây là đâu?

- Nhà của Bạch Minh.

- Sao? Nhưng tại sao?

- Tôi thật không hiểu, cậu chẳng có gì tốt đẹp nhưng sao lại gây được sự chú ý với biết bao người. Ngọc Hải của tôi, Tiến Dũng ngu ngốc, bây giờ ngay cả Bạch Minh cũng muốn cậu.

Nhìn Ngọc Hương khó hiểu nhưng cậu biết dù với ý định gì thì cô ta cũng không làm những chuyện có lợi cho cậu.

- Tôi về đây.

- Cậu đừng vội, anh Ngọc Hải đã tới đón cậu rồi.

- Sao?

- Nhưng có về với anh ấy không là do câu quyết định.

- Cô đang nói gì vậy?

- Ồ, tôi quên, đầu óc cậu như vậy, làm sao nhớ ra chuyện gì chứ.

- Cô nói thẳng ra đi.

Cậu nhìn Ngọc Hương, tim đập nhanh hơn.

- Thật ra cũng chẳng có gì để nói, vì tất cả những gì cậu có bây giờ đều không thuộc về cậu.

- Ý cô là?

- Là cậu thật ra chẳng có gì cả, từ sau vụ tai nạn cậu chỉ là một người vô dụng, đầu óc trống rỗng không tiền bạc và không gia đình.

Cậu như nổ tung, những gì Ngọc Hương nói quá sức tưởng tượng, cậu không hiểu cũng như không muốn hiểu những gì Ngọc Hương nói. Không buông tha cho cậu, Ngọc Hương nhấn mạnh từng chữ:

- Nghe cho rõ. Trước khi tai nạn xảy ra, gia đình cậu đã phá sản, công ty cậu hiện đang thuộc tập đoàn Quế Thị do Ngọc Hải quản lý. Tai nạn đó xảy ra chỉ có một mình cậu còn sống. Ba mẹ cậu đều chết tại chỗ khi xe lao xuống vực.

Cậu như muốn gục xuống, đầu quay mòng mòng, lồng ngực như bị ép lại.

- Cô nói dối, nói dối, Ngọc Hải nói với tôi...

- Ngu ngốc, Ngọc Hải chỉ nói dối cậu thôi. À, tôi quên còn một chuyện nữa, thật ra cậu không phải vợ chưa cưới của anh Ngọc Hải đâu.

Cậu như chết lặng, tất cả sụp đổ trước mắt cậu, bao nhiêu câu hỏi đặt nặng trong đầu.

- Bây giờ tôi nghĩ cậu nên quay về đúng vị trí của mình đi.

Ngọc Hương vui vẻ ngồi xuống cạnh cậu.

- Cậu thật ngây thơ, cậu nghĩ người hoàn hảo như anh Ngọc Hải lại thích đứa ngờ nghệch, không người thân không gia đình, không tiền bạc tài sản như cậu sao? Nuôi cậu mấy tháng nay là đã tốt với cậu lắm rồi.

Cậu chỉ biết im lặng trước "lòng thương cảm" của Ngọc Hương.

- Tôi không tin, Ngọc Hải không như vậy.

Ngọc Hương nhếch môi:

- Tuỳ cậu, hay cậu xuống dưới hỏi anh ấy đi, để xem tôi nói dối hay anh ấy đùa giỡn cậu.

Cậu muốn đứng dây nhưng không hiểu sao chân không thể động đậy.

- Để tôi giúp. Đây.

Ngọc Hương dìu cậu đứng dậy. Hơi thở khó nhọc, từ từ khập khiễng bước ra khỏi cửa, phía sau là nụ cười đắc ý của Ngọc Hương.

______End Flashback_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com