Chap 59
Cuối cùng ngày hắn mong đợi cũng đã đến, mọi thứ đều được chuẩn bị hoàn hảo cho tiệc đính hôn của hắn với cậu. Trong bộ vest trắng, trông cậu thật thuần khiết và kiêu sa. Hắn đang định lại gần cậu thì một bàn tay đặt lên vai.
- Ngọc Hải! Con ra chào khách với ta một lát. - Ông Quế kéo tay hắn đi mất.
Cậu ngồi đó, cảm giác hồi hộp làm tim cậu cứ đập thình thịch như đánh trống trong lồng ngực. Đang cố bình tĩnh thì cậu thấy một dáng người rất quen đi ngang qua hành lang nhà hàng. Như phản xạ cậu vội chạy theo.
- Nè, đứng lại!
Cậu đuổi theo bóng người đó ra tới vườn sau nhà hàng, đang đưa mắt quan sát xung quanh thì cậu cảm giác một người đang đứng sau lưng mình.
- Bất ngờ chưa? Tao cố tình đến chúc mừng mày.
- Cô muốn gì nữa?
- Tao muốn mày phải chết.
Mắt trừng trừng, Ngọc Linh rút một con dao trong giỏ ra lao nhanh về phía cậu.
- Đi chết đi!
- Cứu tôi với!
Cậu hoảng sợ bỏ chạy nhưng Ngọc Linh đã chặn đường, tay lăm lăm con dao, cậu càng thụt lùi cô ta càng lao tới.
- Mày phải chết!
Ngọc Linh vung con dao đâm thẳng về phía cậu. Nhưng may mắn cậu chộp được tay Ngọc Linh, lúc này cả hai giằng co qua lại, Ngọc Linh nghiến răng:
- Thằng ranh, tao sẽ bắt mà phải trả giá.
- Cô điên rồi, đừng mù quáng nữa.
Ngọc Linh dùng hết sức đẩy cậu ra đất, con dao bị văng ra xa. Ngọc Linh đè lên người cậu, hai tay bóp chặt cổ không buông.
- Tao sẽ giết mày, chết đi, chết đi.
Cậu vùng vẫy cố đẩy tay Ngọc Linh đang siết chặt cổ mình ra nhưng vô ích. Cậu bắt đầu không thở được và sức yếu hẳn đi.
- Tránh ra.
Đúng lúc đó, Ngọc Linh bị hất ra, cậu lờ mờ thấy dáng một người thanh niên.
- Bạch Minh, đáng lẽ giờ này anh đang ăn cơm tù chứ! - Ngọc Linh nhìn Bạch Minh châm chọc.
- Con khốn, việc Ngọc Hải mua công ty Nguyễn Thị chính mày đã đưa hồ sơ giả cho tao.
- Ai bảo anh quá ngu ngơ!
- Nếu còn nói một lời nào , tao không chắc mày còn sống ra khỏi đây đâu.
Bạch Minh cho Ngọc Linh một cái tát làm cô ta ngả hẳn ra đất, đi về phía Bạch Minh mỉm cười.
- Hôm nay em thật xinh đẹp.
- Anh muốn gì?
Cậu gượng đứng dậy nhìn Bạch Minh đề phòng.
- Tôi muốn em. Nào, hôm nay em phải đi cùng tôi.
Bạch Minh kéo cậu về phía hắn ta, mặc cho cậu vùng vẫy. Hắn ta lôi cậu đi được vài bước thì tiếng Ngọc Linh thét lên từ phía sau:
- Mày tới số rồi Văn Toàn!
Phập... Tay Ngọc Linh đầy máu, ánh mắt thích thú, những giọt máu thi nhau nhỏ giọt thấm xuống đất.
Bên trong, hắn đang luống cuống khi quay lại mà không thấy cậu. Đi tìm khắp nơi nhưng không thấy cậu đâu, trong lòng hắn đày bất an.
Trong khi đó ngoài vườn sau của nhà hàng, cậu hoảng hốt nhìn Ngọc Linh từ từ rút con dao ra khỏi người Bạch Minh. Cậu không ngờ chính Bạch Minh lại giúp cậu lãnh trọn mũi dao đó. Cậu lắp bắp không nói được trọn câu:
- Bạch...Minh...
Mặt Bạch Minh trắng bệch, máu loang ra nơi vùng ngực, mũi dao sâu hoắm của Ngọc Linh như rút hết sức lực của Bạch Minh, nên khi Ngọc Linh vừa rút dao ra Bạch Minh lập tức khuỵu xuống trước tràng cười hả hê của Ngọc Linh.
- Anh yêu cậu ta? Đồ ngu, cuối cùng vì cậu ta anh lại chết dưới tay tôi.
Cậu sợ hãi quỳ xuống bên cạnh Bạch Minh, mắt đỏ hoe, tay câu run rẩy nâng đầu Bạch Minh lên.
- Anh ổn chứ? Tại sao? Tại sao anh lại cứu tôi chứ?
Hơi thở của Bạch Minh ngày càng yếu, khẽ đưa bàn tay lên mặt cậu, Bạch Minh thều thào trong đau đớn:
- Vì... đối... với... tôi... em... em... đặc... biệt.
- Đừng, anh đợi tôi, tôi sẽ gọi người tới giúp.
Bạch Minh mỉm cười, có lẽ đây là nụ cười đúng nghĩa đầu tiên trong cuộc đời hắn ta. Nhìn sang bộ vest trắng của cậu bây giờ đã thẫm máu của mình, Bạch Minh nói:
- Thấy không, màu đỏ rất hợp với em.
Vẫn giữ nụ cười hiếm hoi đó, Bạch Minh nhắm nghiền mắt. Cậu sợ hãi lay lay người Bạch Minh, nước mắt lã chã rơi. Trái ngược với cậu, nãy giờ Ngọc Linh thích thú quan sát Bạch Minh trút hơi thở cuối cùng trong sự hưng phấn và thích thú tột độ.
- Thấy mày thương tiếc như vậy, thôi, để tao giúp mày đi theo hắn luôn cho rồi.
Cậu lùi ra sau, nhìn Ngọc Linh lăm lăm con dao lao tới phía mình mà chân cậu không thể cử động được. Cổ họng cậu cũng ứ nghẹn không nói được câu nào, cậu chỉ biết phó mặc cho số phận.
- Tòn Tòn, em có đó không?
Cậu mừng rỡ khi nghe thấy giọng của hắn. Ngọc Linh nhanh như chóp lao tới kề dao sát cổ cậu, kéo cậu vào một bụi cây gần đó.
- Im lặng.
Cậu không biết phải làm sao. Mồ hồi lấm tấm trên trán, hắn đảo mắt khắp nơi tìm cậu. Ngọc Linh chăm chú nhìn hắn, nới lỏng con dao trên tay. Nhân cơ hội cậu cắn mạnh vào tay cô ta. Con dao văng đi mất, cậu lao ra khỏi bụi cây.
- Ngọc Hải! Cứu em!
- Tòn Tòn?
Hắn chạy nhanh về phía phát ra tiếng gọi, đúng lúc cậu lao ra đâm sầm vào người hắn, mặt mày tái nhợt.
- Tòn Tòn? Em sao vậy?
Không cần cậu trả lời, hắn giật mình khi thấy Bạch Minh nằm trên vũng máu, mặt không còn thần sắc.
- Mày phải chết!
Ngọc Linh từ bên trong lao ra, tay cầm một khúc cây to đập mạnh nhiều lần vào đầu đối phương mà cô ta đinh ninh là cậu.
- Không! Tránh ra! Cô điên sao?
Cậu hốt hoảng lao tới đẩy mạnh Ngọc Linh ngã ra đất. Lúc này cô ta đã trấn tĩnh, vứt khúc cây sang một bên, miệng lắp bắp:
- Không! Sao... sao lại là anh?
Trên nền đất, cậu khóc không thành tiếng ôm chặt hắn vào lòng, một lần nữa bộ vest trắng được nhuộm một màu đỏ thẫm. Hắn đã ngất lịm đi ngay lúc đó, nước mắt cậu thấm ướt khuôn mặt hắn. Ngọc Linh sợ hãi thu mình lại ngồi nép vào gốc cây gần đó, miệng lảm nhảm:
- Xin lỗi! Xin lỗi anh, em không cố ý. Em không cố ý.
Cậu đau đớn như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào tim, lấy hết sức cậu thét lớn:
- Có ai không? Giúp tôi với!
Xuân Trường đang đi tìm cậu và hắn đẻ chuẩn bị công bố chuyện đính hôn thì nghe tiếng thét của cậu vội chạy ra.
- Văn Toàn? Chuyện gì vậy?
Xuân Trường không thể tin vào cảnh tượng đẫm máu trước mắt. Cậu nhìn Xuân Trường, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt.
- Gọi xe cứu thương.
Quá kích động, chỉ nói được tới đó, cậu ngất đi. Trong tiềm thức, hình ảnh người hắn đầy máu nằm bất động cứ đeo bám lấy cậu.
Vote cho Htran đyy ạ💗😚
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com