Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Để anh hôn một cái đi.

Khi nhận được cuộc gọi thúc giục của Tấn Khoa, Ngọc Quý đang cố gắng thoát khỏi Alpha đang áp sát sau lưng mình: “Lai Bâng, buông em ra, em sắp muộn rồi!”

Alpha gần như dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể của mình đè lên Ngọc Quý. Khuôn mặt đẹp trai và sắc sảo của anh đẫm nước mắt, mắt mũi đỏ bừng vì khóc. Thấy Ngọc Quý đuổi anh đi, Alpha khóc càng thương tâm.

Anh cúi đầu dùng mũi cọ vào gáy Ngọc Quý, nghẹn ngào nói: “Vợ ơi, để anh cắn một cái đi, sau này anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời, xin em đó, Niên Niên, vợ ơi  —”

Ngọc Quý hít sâu hai cái: “Thóng tiên sinh, anh không phải rất có năng lực sao? Không phải anh thà chết trong còn hơn sống đục sao, còn rất xem thường một Omega như em sao?”

“Anh sai rồi, là anh không biết tốt xấu. Vợ à, xin em đó, anh rất nhớ em, để anh hôn em, để anh hôn một cái thôi, chỉ một cái.”

Nhìn thấy Tấn Khoa lại gọi tới, Ngọc Quý thật sự không còn cách nào khác, đành phải đặt tay lên miếng dán chặn tin tức tố của mình: “Được rồi, chỉ cắn một miếng, cắn xong lập tức thả em ra.”

Alpha gật đầu một cách đáng thương, trong mắt anh tràn ngập Omega xinh đẹp trước mặt, người vợ hợp pháp của anh.

Ngọc Quý từ từ tháo miếng dán ngăn cách được làm bằng chất liệu đặc biệt sau gáy ra —— đây là một phát minh mới được giới thiệu khoảng ba năm trước, có tác dụng ngăn chặn tin tức tố của Omega, bảo vệ tuyến thể của Omega. Các phương pháp bảo vệ cụ thể là:

Sau khi miếng dán được dán lên, nó phải được chủ sở hữu Omega đồng ý về mặt tâm lý thì mới có thể gỡ ra. Phát minh này đã gây chấn động cả thế giới vào thời điểm đó và thật trùng hợp, Lai Bâng chính là một trong những người phê duyệt phát minh này và sử dụng nó vào mục đích thương mại.

Hiện tại Lai Bâng chỉ muốn tự tát vào mặt mình: ai kêu đồng ý, ai kêu bảo vệ quyền lợi của Omega, nhìn xem tiểu kiều thê ở nhà mình bây giờ đã trở thành bộ dáng gì rồi?

“Tiểu kiều thê" Ngọc Quý không biết Lai Bâng đang nghĩ gì, nếu không nhất định sẽ cởi giày da ra và đánh vào mặt tên khốn dễ bị tổn thương này.

Sau khi miếng dán được gỡ ra, hơi thở của Alpha ngay lập tức tràn ngập mùi hương anh đào ngọt ngào và quyến rũ. Lai Bâng cúi đầu ngửi ngửi tuyến thể mềm mại sau gáy, giống như một con sư tử đực đang đánh dấu lãnh thổ của mình.

Omega chủ nhân của tin tức tố không kiên nhẫn cau mày thanh tú: “Anh có định cắn hay không?”

Hồi đáp của Lai Bâng là cúi đầu xuống và cắn vào tuyến thể đang không ngừng lan tỏa mùi thơm. Những chiếc răng nanh xâm nhập vào tuyến thể, lấy đi vị ngọt vốn thuộc vềNgọc Quý, đồng thời truyền tin tức tố vị Rượu Tequila của mình vào cơ thể Ngọc Quý.

Hương vị cay nồng và hống hách kích thích cơ thể Ngọc Quý run lên, quá trình đánh dấu tạm thời trở nên vô cùng dài. Ngọc Quý nghiến răng và kiềm nén sự kích thích đẩy Alpha ra.

Sau khi quá trình đánh dấu tạm thời cũng kết thúc, Lai Bâng lại bất đắc dĩ rời khỏi tuyến thể vừa bị cắn. Anh cứ hôn lên rồi lẩm bà lẩm bẩm: “Vợ ơi, thơm quá, anh rất thích”.

Lai Bâng đẩy thân hình cao lớn vạm vỡ của Alpha: “Được rồi, buông ra, em phải ra ngoài.”

“Không muốn, không được phép đi gặp Alpha khác.” Lai Bâng không có đạo lý nói, giống như không có ý định buông tay ra khỏi eo của Ngọc Quý.

“Anh có ý gì hả? Nói không giữ lời?”

Ngọc Quývừa mới hoài nghi hỏi xong câu hỏi, liền cảm giác được móng vuốt của Alpha sau lưng đã thò vào vạt áo của mình: “Vợ à, em ở lại với anh đi, ở lại với anh mấy ngày?”

“Anh có chịu thôi không hả?” Ngọc Quý cảm nhận được tin tức tố mùi rượu mơ hồ tràn vào khoang mũi, lúc đó cậu biết tên Alpha khốn kiếp này sắp đập mũi lên mặt mình rồi: “Anh cút đi”

“Không cút, không cút.” Lai Bâng lợi dụng chiều cao và đôi chân dài của mình để hoàn toàn ôm lấy vợ Omega của mình vào trong ngực: “Bà xã, em là vợ của anh, của một mình anh thôi.”

Trong khi Lai Bâng đang nói những lời bướng bỉnh và trẻ con, anh còn dùng sức mạnh không thể phản kháng đè Ngọc Quý xuống ghế sô pha: “Bà xã, để anh hôn em một cái, có được không, nhớ em, rất muốn hôn em”

Alpha trong thời kỳ mẫn cảm có vẻ thực sự không nói đạo lý: Rõ ràng là Ngọc Quý bị Lai Bâng đè xuống ghế sô pha động tay động chân, nhưng tiểu tử này một bên đã xé quần áo một bên khóc lóc thảm thiết: “Vợ ơi, thương anh một chút đi, cho anh ngửi tin tức tố, thương anh với”.

Ngọc Quý vừa mới bị Lai Bâng đánh dấu tạm thời, tuyến thể sau gáy tiếp xúc với không khí vẫn chứa đầy tin tức tố nồng nặc hương vị cồn của rượu, giờ đây toàn bộ cơ thể Ngọc Quý được bao bọc trong tin tức tố bá đạo của Lai Bâng, và bản năng sinh lý thuộc về Omega nhanh chóng được đánh thức.

Ngọc Quý cố gắng hết sức để chống lại bản năng của mình, đáng tiếc, độ phù hợp tin tức tố của họ quá cao, ngay cả Ngọc Quý vốn là người bình tĩnh và kiềm chế, giờ cũng có chút choáng váng. Chưa kể  Lai Bâng, người luôn mong muốn được an ủi trong thời kỳ mẫn cảm.

Bầu không khí mơ hồ và nóng bỏng ngày càng trở nên mãnh liệt, điều khiến Ngọc Quý buông bỏ tuyến phòng thủ cuối cùng chính là câu nói đầy nước mắt của Ngọc Quý: “ Quý ngoan, sau này anh cũng sẽ thương  Quý”

Giọng mũi rất mạnh mẽ, những giọng điệu lại rất mềm mại.

Ngón tay Ngọc Quý run rẩy, cuối cùng vẫn bị Alpha kéo vào vòng xoáy do anh chủ đạo. Tới gần điểm đích, Ngọc Quý gắt gao siết chặt bả vai Alpha: “Không cho phép đánh dấu em”

Khóe mắt Lai Bâng đỏ lên, ánh mắt nhìn về phía Ngọc Quý lại thâm trầm vô bờ bến: “Em là vợ của anh, Quý.”

Ngọc Quý liều mạng lắc đầu, khoé mắt tràn ngập nước mắt. Nước mắt của cậu không giống với Ngọc Quý, sở dĩ Lai Bâng rơi lệ, chính là bởi vì kỳ mẫn cảm cầu mà không được, có chút tính trẻ con. Mà nước mắt của Ngọc Quý, ngoại trừ nguyên nhân về sinh lý, chủ yếu là phản kháng đối với chuyện này.

Bị một Omega từ chối là một điều rất tổn thương đến lòng tự trọng của một người, đặc biệt là trước đây Ngọc Quý vốn không hề có ý định có liên quan gì đến người vợ hợp pháp tạm thời này.

Chỉ là nhìn bộ dáng liều mạng lắc đầu của Ngọc Quý rất đáng thương,
Lai Bâng đột nhiên cảm thấy đó gì đó giống đau lòng thương tiếc.

Vì thế cho dù tin tức tố của anh đã dẫn dụ Omega đến nóng lên, cho dù khoang sinh sản của Omega đã hoàn toàn bị mình mở ra, Lai Bâng đến cùng vẫn khắc chế khát vọng bản năng sinh lý, không đánh dấu hoàn toàn Ngọc Quý.

Một lần nữa dùng răng nanh cắn vào trong tuyến thể sau gáy của Ngọc Quý, không ngừng truyền tin tức tố của mình vào bên trong, dùng cái này làm phần thưởng cho việc không cách nào đánh dấu hoàn toàn.

Thân thể Omega run rẩy, bị ép tiếp nhận sự chiếm hữu bá đạo của Alpha, đầu ngón tay xanh nhạt bấu ra vô số dấu tay vào bả vai Alpha, cuối cùng mềm nhũn rúc vào trong ngực Alpha.

Sau đó Lai Bâng hôn lên đuôi mắt đỏ bừng của Ngọc Quý: “Vợ ơi đừng khóc.”

Dư vị dai dẳng cuối cùng cũng tản đi, tin tức tố của hai người hoàn toàn giao hòa với nhau trong phòng khách của biệt thự. Sự yên tĩnh này không kéo dài được bao lâu, điện thoại rơi dưới đất trong lúc hỗn loạn lại rung lên lần nữa – là điện thoại của Ngọc Quý.

Lai Bâng đè Ngọc Quý không chịu buông ra, Ngọc Quý chỉ có thể lên tiếng: “Anh tránh ra, em nghe điện thoại.”

“Có thể không nhận được không?” Lai Bâng có chút ngây thơ nói. Ngọc Quý dứt khoát đẩy Lai Bâng một cái: “Không thể, nhanh tránh ra, nếu không ngày mai em sẽ đi nói cho chú Thóng, nói anh bắt nạt em”

“…” Lai Bâng vươn tay, thay Ngọc Quý cầm điện thoại dưới mặt đất lên — cũng không phải anh thật sự sợ cha mình, anh chỉ là sợ Ngọc Quý bỏ chạy ra ngoài, anh sẽ phải một mình chống đỡ những ngày còn lại trong kỳ mẫn cảm.

Alpha nếm được vị ngọt cũng không phải dễ thỏa mãn như vậy.

Ngọc Quý không biết băn khoăn của Lai Bâng, cậu cầm điện thoại lên xem, quả nhiên là bạn tốt Tấn Khoa gọi đến. Xoa xoa mặt mình, Ngọc Quý nhận điện thoại: “Xin lỗi Tấn Khoa, tôi gặp chút phiền phức nên đến muộn.”

Ngọc Quý vừa mới giải thích xong, bạn tốt giống như phát hiện cái gì đó: “Giọng cậu làm sao vậy?”

“…” Ngọc Quý dùng sức trừng Lai Bâng một cái: “Không có gì.”

Tấn Khoa không biết có tin hay không: “Phiền phức của cậu khó giải quyết lắm sao? Có cần tôi giúp không?”

“Không cần, không tính là khó giải quyết. Bây giờ cậu còn đang tập leo núi không? Nếu còn thì tôi qua đó.” Ngọc Quý vừa nói vừa dùng sức đẩy Lai Bâng ra, kết quả như bình thường không đẩy được.

Cậu giương mắt nhìn Lai Bâng, phát hiện tên Alpha khốn kiếp này sắc mặt có chút khó coi, ánh mắt trừng trừng về phía điện thoại của Lai Bâng giống như đang nhìn tình địch.

“Cậu thật sự còn có thể tới sao? Vậy tôi chờ cậu thêm nửa giờ nữa.”

Ngọc Quý còn chưa kịp nói “Lập tức tới ngay”, điện thoại của cậu đã bị Alpha đoạt lấy. Ngay sau đó, Alpha một giây trước còn đang dính dính gọi vợ mình Ngọc Quý mà hiện tại đã nghe được âm thanh giận dữ qua điện thoại nói:

“Em ấy không thể đi, Tấn Khoa, cậu chết tâm đi, Ngọc Quý vợ ưm——”

Lai Bâng còn chưa kịp tuyên bố chủ quyền xong, miệng của anh đã bị Ngọc Quý bịt lại một cách đầy thô bạo. Ngọc Quý dùng ánh mắt điên cuồng nhìn Lai Bâng, nói qua điện thoại:

“Xin lỗi Tấn Khoa, phiền phức của tôi còn chưa giải quyết xong, ngày mai tôi mời cậu ăn tối để xin lỗi nhé.” Ngọc Quý nói xong trực tiếp lấy lại di động của mình cúp điện thoại.

Sau đó ánh mắt cậu lạnh lẽo nhìn Lai Bâng, hết lần này tới lần khác Lai Bâng không biết là có chỗ nào không đúng, Ngọc Quý càng nhìn, Lai Bâng lại càng hưng phấn, loại hưng phấn này cuối cùng thể hiện ở phản ứng cơ thể của anh.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, thân thể còn dán sát vào nhau, Ngọc Quý đang tính toán xem nên xử lý Lai Bâng như thế nào mới hết giận thì cảm nhận được phản ứng của Lai Bâng.

“Anh là dã thú sao?” Ngọc Quý chân thành đặt câu hỏi, trên mặt lạnh như băng cũng hiện ra vết nứt.

Lai Bâng vô tội bĩu môi đáp lại: “Vợ à, em đừng dùng ánh mắt này nhìn anh.”

“?” Ngọc Quý còn chưa kịp phản ứng, tên Alpha khốn kiếp lại một lần nữa đặt nụ hôn lên miệng cậu. Lai Bâng hàm hàm hồ hồ nói: “Làm lại một lần nữa, hôn hôn vợ, rất là thích”.

Mãi cho đến tận đêm khuya, Alpha trong thời kỳ mẫn cảm mới có thể miễn cưỡng thoả mãn, Ngọc Quý mệt mỏi đến một ngón tay cũng không muốn động đậy, Ngọc Quý vẫn không thể nào hiểu được: Rốt cuộc là bước nào xảy ra vấn đề, mới có thể khiến cuộc hôn nhân hợp đồng hữu danh vô thực của bọn họ trở thành như bây giờ.

Hết chương 01.

Chương này là nói đến tương lai, chương sau sẽ bắt đầu quay về quá khứ. Về việc xưng hô của hai người, khi nào hai bên xác nhận tình cảm với nhau sẽ chuyển thành xưng hô “anh – em”, trước mặt trưởng bối cũng “anh – em” vì hai người đang diễn đôi vợ chồng ân ái, còn lại sẽ để xưng hô “tôi – cậu, anh – tôi”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com