Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

22.


Trong bóng tối, Thanh Pháp không hề phòng bị, gần như ngã thẳng vào người Đăng Dương. Những cơ bắp thường ngày không lộ ra dưới lớp áo của người kia đã bị cậu đâm sầm vào, Thanh Pháp va vào đến mức mũi đau nhói, nước mắt sinh lý suýt trào ra khỏi hốc mắt.

Dù có nhẫn nại đến đâu thì lúc này Thanh Pháp cũng không thể kìm nén được sự tức giận trong lòng - cậu túm lấy cánh tay đang vòng quanh eo mình, dùng sức vặn mạnh về phía trước.

"Đăng Dương, nhìn rõ xem tôi là ai!"

Trên tay Đăng Dương bị ăn đau, nhưng không giãy giụa thậm chí cũng không hề tức giận, trong bóng tối, Thanh Pháp không nhìn thấy, trong mắt người này hiện lên sự thích thú và ý cười không thể kìm nén, đúng là một kẻ có bệnh.

Im lặng vài giây, hắn mới khẽ chậc một tiếng, rút tay ra khỏi Thanh Pháp đang kìm chế, cười rộ lên.

"Cậu tự mò vào đây, lại im hơi lặng tiếng như con gái, còn trách tôi nhìn nhầm người sao?"

"..." Thanh Pháp không muốn tranh cãi với Đăng Dương, cậu lạnh lùng chống người ngồi dậy trong bóng tối đang dần thích nghi. "Công tắc đèn ở đâu?"

Đăng Dương không nói gì, quay người, áp sát vào Thanh Pháp kéo dây công tắc đèn dưới đất.

"Tách" một tiếng nhẹ, căn phòng chìm trong ánh sáng dịu nhẹ.

Đăng Dương dừng lại cách Thanh Pháp không đầy năm cm, tay vẫn kéo dây đèn dưới đất.

Khoảng cách gần hơn cả khoảng cách thoải mái cá nhân của Thanh Pháp, cậu không khỏi nhíu mày lùi lại một bước.

Đăng Dương cúi mắt, cười khẽ, cũng ngồi lại ghế sô pha.

"Sao cậu lại đến đây?"

"... Tôi có chuyện muốn nói với cậu." Ánh mắt Thanh Pháp liếc quanh phòng, chú ý đến những quả bóng tennis nằm rải rác quanh ghế sô pha, "Những quả bóng này cứ vứt thế này, cậu không sợ ngã à?"

"Giống như cậu vừa nãy sao?" Đăng Dương nhướng mày cười.

Mũi của Thanh Pháp đến giờ vẫn còn đau nhói, khóe mắt ửng đỏ. Cậu lạnh lùng liếc Đăng Dương, rồi phát hiện người kia cười còn bệnh hoạn hơn.

Thanh Pháp thu hồi ánh mắt, "Tôi muốn hỏi cậu về chuyện của cậu và Bùi An An."

Nghe Thanh Pháp nhắc đến cái tên này, nụ cười của Đăng Dương lạnh đi, "Đặc biệt xin nghỉ đến quán net một chuyến, cậu quan tâm đến cô ta thật đấy, lớp trưởng."

"Tôi đến đây không liên quan đến cô ấy." Thanh Pháp nhíu mày, "Cậu nói cô gái trong album điện thoại của cậu là bạn gái cậu, nhưng bây giờ trong trường lại râm ran đồn cậu và Bùi An An ở bên nhau, tôi muốn biết chuyện này là thế nào."

"..."

Đăng Dương không nói gì, hắn cúi xuống nhặt một quả bóng tennis trên sàn, xoay hai vòng trong tay rồi ném mạnh quả bóng vào tường.

"Bốp, cạch."

Quả bóng tennis rơi xuống đất, nảy lên rồi trở lại tay Đăng Dương. Đăng Dương cầm quả bóng lên cười.

"Cậu đến đòi công lý cho Bùi An An à? Hay là bây giờ các lớp trưởng đều phải quản cả chuyện tình cảm của học sinh trong lớp?"

Thanh Pháp đè nén sự bồn chồn khó hiểu trong lòng, "Tôi đã nói rồi, tôi đến tìm cậu không liên quan đến Bùi An An."

"Vậy liên quan đến ai?"

Đăng Dương đột nhiên đứng dậy, ném quả bóng tennis trong tay xuống đất, nó nảy lên, Đăng Dương không thèm để ý nữa -

"Không liên quan đến cô ta, liên quan đến cậu à?"

Biểu cảm của Thanh Pháp cũng lạnh đi.

"Tôi muốn coi cậu là bạn, Đăng Dương. Vì vậy tôi đã coi trọng tất cả những gì cậu nói dưới chân tòa nhà của tôi sáng hôm đó, nhưng bây giờ thì có vẻ như tôi đã suy nghĩ nhiều rồi - cậu căn bản không coi tôi là bạn."

"Bạn ư? Bạn bè kiểu gì?" Đăng Dương cười, nhưng ánh mắt lại trầm đến đáng sợ, "Lớp trưởng, cậu xác định, loại bạn mà cậu muốn và loại bạn mà tôi muốn, thực sự là một loại sao?"

Thanh Pháp cau mày, "Tôi không muốn chơi chữ với cậu. Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận làm bạn với kẻ bắt cá hai tay, có vấn đề về nhân cách - hôm nay tôi đến đây để nói rõ với cậu là tôi đã cố gắng hết sức rồi, những lựa chọn còn lại đều do cậu tự quyết định, sau này cậu đừng hối hận."

Thanh Pháp nói xong, quay người đi ra khỏi phòng.

Ngay khi cậu sắp bước đến cửa, cậu nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau, Thanh Pháp cau mày định quay đầu lại. Nhưng chưa kịp quay người, cổ tay đã đột nhiên bị siết chặt - tiếp theo cánh tay của Thanh Pháp bị vặn ngược ra sau, trực tiếp đè lên bức tường bên cạnh cửa.

Nhiệt độ trong mắt Thanh Pháp hoàn toàn lạnh lẽo, cậu lên tiếng cảnh cáo: "Đăng Dương."

"..."

Đăng Dương đứng sau lưng cậu, đôi mắt nhìn xuống cuộn trào sự u ám như mưa gió sắp đến, còn có sự tham lam và dục vọng không thể kìm nén.

Nhìn Thanh Pháp bị mình khống chế, không thể vùng vẫy mà dựa vào tường, những âm thanh đáng sợ nhất trong thâm tâm Đăng Dương đều chạy ra, ở bên tai hắn thì thầm ma mị, thúc giục hắn trút bỏ cảm xúc đã kìm nén quá lâu.

Đăng Dương dường như không chịu được những âm thanh đó, từ từ cúi đầu về phía cậu thiếu niên bị mình chế ngự.

"Đăng Dương?"

Mặc dù quay lưng lại, nhưng Thanh Pháp vẫn nhận ra sự kỳ lạ trong sự im lặng của Đăng Dương.

Nỗi bất an khó hiểu trong lòng khiến cậu theo bản năng vùng vẫy -

"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Đăng Dương dừng lại.

Vài giây sau, hắn cười khẽ bên tai Thanh Pháp.

"Thật đáng tiếc, lớp trưởng, đến hôm nay cậu mới nhận ra tôi là kẻ bắt cá hai tay, còn có nhân cách đồi bại?"

"..." Thanh Pháp nghiến răng.

"Tôi thích quan hệ nam nữ bừa bãi, nhân cách không tốt, lúc nào cũng có thể quyến rũ bất kỳ ai - đó là bản tính của tôi."

"..."

Thanh Pháp nhớ lại những lời đồn đại về người này trong trường, lúc nào cũng lười biếng lãnh đạm, ngoài sự thông minh tuyệt đỉnh thì không có một lời khen nào, nhưng dù có thế nào đi nữa thì... trong những lời đồn đại đó tuyệt đối không có lời nào liên quan đến việc quan hệ nam nữ bừa bãi.

Nghĩ xong, sắc mặt Thanh Pháp càng lạnh hơn, "Đăng Dương, cậu cố ý gây khó dễ cho tôi?"

"Tại sao tôi phải gây khó dễ cho cậu?"

"Làm sao tôi biết cậu bị bệnh gì."

"Chậc." Đăng Dương cười khẽ, lại lần nữa ép sát về phía trước, lần này hắn gần như sắp hôn vào tai Thanh Pháp, "Tôi đã nói, bản tính của tôi như vậy, hơn nữa - mặn, nhạt, không, kiêng."

Câu nói này ám chỉ dục vọng quá rõ ràng, nhưng Thanh Pháp không hề để vào tai - lúc Đăng Dương cúi người về phía trước, không biết là cố ý hay vô tình mà lực kìm chặt cổ tay cậu đã nới lỏng.

Thanh Pháp tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, cậu mượn lực xoay người, thuận thế tiếp tục thế phản công, trực tiếp chế ngự Đăng Dương.

Đăng Dương có chút ngoài ý muốn, nhưng sau khi hoàn hồn thì cười càng vui vẻ hơn. Đặc biệt là tiếng thở của cậu thiếu niên sau lưng vì dùng sức quá nhiều trong chốc lát mà vô thức trở nên nặng nề, khiến cảm xúc trong mắt hắn sâu sắc hơn.

"Thân thủ của lớp trưởng không tệ, chúng ta tiếp tục?"

Thanh Pháp nghiến răng, "Cậu có phải thực sự bị bệnh không?"

"Cậu mới biết sao?"

"... Tôi đã biết từ lâu, cũng nên tránh xa cậu sớm hơn!"

Thanh Pháp buông tay đẩy người ra, mở cửa, sải chân dài bước đi.

Sau cánh cửa mở toang phía sau cậu, Đăng Dương xoa cổ tay, khóe miệng từ từ nhếch lên, ánh mắt đè nén sự cáu kỉnh.

Khi Thanh Pháp xuống dưới tầng, Khám Thiển đang trò chuyện với cô lễ tân ở quầy lễ tân quán net, quay đầu thấy cậu đi tới, cô cười tươi vẫy tay.

"Đẹp trai thế này mà đi rồi à? Lần sau nhớ ghé lại nhá."

Thanh Pháp gật đầu.

Nhưng đi được vài bước, Thanh Pháp vẫn không nén được sự nghi ngờ trong lòng, cậu quay đầu nhìn Khám Thiển.

Khám Thiển chớp chớp mắt, "Sao thế trai đẹp?"

"Thiển... chị", Thanh Pháp khó khăn gọi ra cách xưng hô quá mức thân mật này với cô, "Chị và Đăng Dương, là quan hệ nam nữ phải không?"

Khám Thiển sửng sốt.

Ngay sau đó, cô ôm bụng cười đến mức cong cả lưng -

"Hahaha ai nói với em thế, ai mà khéo nịnh nọt thế? Nhanh nhanh nói cho chị biết, chị nhất định phải đi cảm ơn người đó cho thật tử tế!"

Thanh Pháp không chút biểu cảm bẻ khớp ngón tay -

Quả nhiên cậu đã bị Đăng Dương lừa.

Không chỉ một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com