Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

64.

Để chuẩn bị cho bữa trưa sinh nhật này, Thanh Pháp đã chuẩn bị rất chu đáo.

Bông cải xanh xào tôm trắng xanh xen kẽ trong suốt, hạt thông ngô ngọt ngào màu vàng hồng, đầu cá om ớt hấp dẫn với nhiều nguyên liệu, nấm hương xào cải thìa bóng dầu - bốn món chính đựng trong đĩa trắng trong suốt cùng với ba bát cơm được bưng lên bàn, Thanh Lê đang nói chuyện với Đăng Dương bên bàn đều mở to mắt nhìn.

Hoàn hồn, cô dịch ghế đến gần tai Đăng Dương, ngoắc ngoắc ngón tay, "Anh Đăng Dương, em nói cho anh biết."

Cảm nhận được Thanh Pháp liếc nhìn về phía này, Đăng Dương cười mà như không cười nhìn lại, đồng thời rất "ngoan ngoãn" cúi người về phía Thanh Lê, "Ừ, anh nghe đây."

Thanh Lê che miệng bằng tay, tự cho rằng mình "thì thầm": "Bình thường trong nhà chỉ có hai chúng em, anh trai em chưa bao giờ nấu nhiều món như vậy, đây là lần đầu tiên."

"Ồ? Lần đầu tiên?" Đăng Dương ngẩng đầu nhìn Thanh Pháp, "Vậy thì tôi thật vinh dự, lớp trưởng."

"..."

Thanh Pháp không nói gì, bất đắc dĩ nhìn "kẻ phản bội nhỏ" nhà mình. Thanh Lê bị ánh mắt của anh trai cảnh cáo, chậm rãi cúi đầu kéo ghế trở về chỗ cũ, còn không quên trao đổi ánh mắt với Đăng Dương vài lần.

Đăng Dương chia bát đũa xong thì ngồi xuống.

"Tiểu Lê, đi rửa tay đi."

"Vâng, được." Thanh Lê nhảy xuống ghế, chạy vào phòng vệ sinh.

Ánh mắt Thanh Pháp hướng về phía Đăng Dương.

Đăng Dương vô tội nhún vai, "Tôi đã rửa rồi." Hắn dừng lại, khóe miệng cong lên, "Rất nhiều lần."

Thanh Pháp: "..."

Thanh Pháp tức đến nỗi nghiến răng, nhưng lại không làm gì được người này, chỉ có thể uất ức nhịn xuống.

Đăng Dương cười cười, cầm bát đũa, "Nhưng mà, bữa trưa hôm nay thực sự quá thịnh soạn, khiến tôi có chút thụ sủng nhược kinh, lớp trưởng."

Ánh mắt Thanh Pháp có chút không tự nhiên né tránh, "... Sinh nhật của tôi và lúc mới gặp Tiểu Lê, cậu đều tặng quà, hơn nữa trước đây cũng đã giúp đỡ rất nhiều, làm một bữa cơm thì không có gì."

"Ừm, nếu một bữa cơm không là gì, vậy sau này có thể làm cho tôi ăn mỗi bữa không?"

Thanh Pháp vô cảm ngẩng đầu liếc nhìn Đăng Dương.

Đọc được ý tứ "cậu nằm mơ" trong ánh mắt của Thanh Pháp, Đăng Dương cười càng vui hơn, "Cậu có thể đưa ra điều kiện, bất cứ giá nào cũng được, tôi đều cho cậu."

"..." Thanh Pháp im lặng vài giây, khóe môi hơi nhếch lên, ý cười lạnh lùng chế nhạo, "Cho tôi bất cứ thứ gì? Cậu cũng không sợ gió lớn thổi rách lưỡi."

"Cậu không tin sao?"

"Tôi tin vào cái quái gì." Thanh Pháp bình tĩnh phản bác, "Mặc dù cậu hơn tôi hai tuổi, nhưng năm nay cũng chỉ mới 18. Mới 18 tuổi thôi, chuyện hai năm sau còn chưa chắc chắn được, làm sao dám nói bất cứ giá nào cũng được, cho tôi bất cứ thứ gì, những lời liên quan đến cả đời người này?"

"..."

Sau khi Thanh Pháp nói xong, phòng ăn trở nên yên tĩnh. Một lúc lâu không đợi được Đăng Dương trả lời, Thanh Pháp hơi cau mày.

Cậu biết mình hơi cố chấp - rõ ràng cậu không phải là người hay để tâm. Nhưng vừa rồi nghe Đăng Dương nói như vậy, cậu không nhịn được, thậm chí quên mất cả phép tắc, thời gian và địa điểm...

"Thì ra là vậy."

"..." Tai Thanh Pháp đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ, Thanh Pháp đang còn tự trách thì bàng hoàng ngẩng đầu lên, thấy Đăng Dương rũ mắt xuống, ý cười vui vẻ không nhịn được tràn ra từ giọng nói——

"Thì ra, lớp trưởng đã nghĩ đến chuyện cả đời dài như vậy rồi sao?"

Thanh Pháp nghẹn lời vài giây, hiếm khi có cảm giác câm nín vì xấu hổ và khó chịu đến mức trăm miệng cũng không thể cãi lại: "Cậu, cậu nói bậy bạ gì vậy."

Đăng Dương cười, "Tôi không nói bậy, là lớp trưởng tự cậu nói."

"Tôi chỉ nói là cậu ở độ tuổi này nói những lời khoác lác như vậy là quá đáng thôi!" Thanh Pháp giải thích.

"..."

Đăng Dương vẫn nhìn cậu cười.

Đúng lúc Thanh Pháp không chịu nổi ánh mắt trêu chọc chế giễu đó và muốn từ bỏ tranh luận, cậu đột nhiên nghe thấy Đăng Dương hỏi——

"Nếu tôi có thể chịu trách nhiệm với lời nói của mình thì sao."

"?" Thanh Pháp ngẩng đầu.

Ý cười lười biếng trong mắt Đăng Dương biến mất, vẻ nghiêm túc hiếm có nhuộm lên đôi mày của hắn, hắn nhìn chằm chằm Thanh Pháp không chớp mắt, "Cái cược cậu nói hôm đó, tôi cược. Kết quả thế nào, đến lúc đó chúng ta hãy xem."

Đăng Dương dừng lại, khẽ nheo mắt.

"Nhưng tôi phải nhắc cậu một điều, lớp trưởng. Cậu đã dây dưa với một người bệnh, làm sao có thể dễ dàng thoát thân được? ——Nếu tôi thắng, đến lúc đó phần "thưởng" mà tôi nên nhận được, tôi nhất định sẽ tự mình lấy lại."

"..."

Dưới ánh mắt đầy tính xâm lược của Đăng Dương, Thanh Pháp vô thức né tránh ánh mắt.

——

Buổi tối, Đăng Dương ra ngoài mua bánh sinh nhật cho mình.

Mặc dù nói là mua cho mình, nhưng hoàn toàn theo sở thích của các cô gái nhỏ ở độ tuổi của Thanh Lê. Thời gian gấp gáp, hắn tìm một tiệm bánh gần nhà Thanh Pháp làm vội, rồi xách bánh về.

Trên đường đi, Đăng Dương tiện tay nghe điện thoại chúc mừng sinh nhật của Lâm Dịch Hoàn và hai người kia, dùng thái độ chiếu lệ nhất để giải thích thế nào là "trọng sắc khinh bạn", sau đó hắn vui vẻ đi về nhà Thanh Pháp.

Cho đến khi một cuộc điện thoại khác vang lên.

Đăng Dương vốn tưởng rằng lại là Lâm Dịch Hoàn và hai người kia, đang cau mày không kiên nhẫn, nhưng lại thấy trên màn hình hiển thị cuộc gọi là "Thanh Lê".

Đăng Dương đột nhiên dừng bước.

—— Thanh Lê biết hắn ra ngoài mua bánh kem, sẽ không vô cớ thúc giục. Đột nhiên gọi điện vào thời điểm này, khả năng lớn hơn là... đã xảy ra chuyện gì rồi.

Nụ cười trên mặt Đăng Dương đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Hắn lập tức nghe điện thoại, "Tiểu Lê?"

"Đăng... Đăng Dương anh ơi..." Giọng Thanh Lê run rẩy và nhỏ nhẹ ở đầu dây bên kia, "Anh có thể nhanh, nhanh về không? Người đó đã về... Ông ta lại đánh anh trai em..."

"——!"

Bàn tay Đăng Dương siết chặt dải ruy băng trên hộp bánh kem thành nắm đấm.

Hắn hầu như ngay lập tức hiểu được "người đó" là ai, và chữ "lại" càng khiến cơn thịnh nộ trong hắn trào dâng trong nháy mắt, mắt đỏ ngầu.

"Anh sẽ đến ngay."

Mỗi một âm tiết giống như được nặn ra từ kẽ răng, mang theo tiếng nghiến răng ken két.

Chiếc bánh kem bị ném xuống đất, Đăng Dương cất bước chạy về phía trước.

Khi Đăng Dương đến trước cửa, cửa ngoài nhà Thanh Pháp mở toang, tiếng chửi mắng say rượu của người đàn ông truyền ra từ bên trong.

Ngoài ra, không có âm thanh nào khác.

Đăng Dương dừng bước, chạy một mạch đến đây khiến lồng ngực hắn lúc này phập phồng kịch liệt. Đôi mắt đen láy của hắn tràn ngập cảm xúc bạo ngược đến cực điểm, giống như mây đen đè nặng trước khi mưa lớn sắp đến.

Hắn đẩy cửa bước vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com