Chương 102: Vết thương
Phuwin bị doạ rồi, người run bần bật, mãi mới hoàn hồn, hoảng loạn gọi cấp cứu. Một bàn tay nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cậu, Naravit miễn cưỡng mở mắt, giọng hơi chột dạ, "Mặc quần áo vào, anh liên hệ đội cấp cứu rồi." Anh hổn hển một hơi, "... Cả Ferry nữa, đừng lo."
"Anh, anh sao vậy..." Phuwin sốt sắng đến độ rơi lệ, run rẩy mặc quần áo, chưa kịp hỏi cho rõ thì tiếng chuông cửa vang lên.
Cậu vội ra mở cửa, chạy lảo đảo suýt té, chật vật mở được cửa nhìn thấy bác sĩ bèn nức nở, "Cứu mạng, mau cứu mạng..."
Naravit rất nhanh được nâng lên cáng, đoàn người đi như bay, mau đến độ Phuwin đuổi không kịp, đang sốt ruột thì Ferry không biết từ đâu chạy tới, vẫn còn bình tĩnh chào, "Phuwin tiên sinh." Thấy Phuwin hoảng đến run rẩy đành vươn tay đỡ, "Một tiếng trước thượng tướng đại nhân đã phát tín hiệu cấp cứu cho tôi, tôi đã liên hệ với bệnh viện Quân Bộ, bên đó đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ cần thượng tướng đại nhân đến nơi là lập tức giải phẫu."
Sắc mặt Phuwin trắng bệch, không biết có phải do căng thẳng không mà bụng cậu ẩn ẩn đau. Cậu cố bình tĩnh hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Ferry nhìn lướt quần áo còn lôi thôi trên người cậu, "Ngài muốn rửa ráy qua rồi thu dọn hành lý không? Tôi đi xử lý thủ tục trả phòng, trên đường về sẽ nói rõ cho ngài."
Thấy thái độ của Ferry vẫn còn nhẹ nhàng, Phuwin kỳ vọng hỏi: "Vết thương của Naravit... không nguy hiểm tới tính mạng chứ?"
Ferry khẳng định, "Không."
Phuwin đã quen biết Ferry 5 năm rồi, tính cách người này nghiêm túc cẩn thận, sẽ không nói dối hay nói giỡn, thở phào một hơi nhưng vẫn rất kinh hồn táng đảm, "Chảy nhiều máu như vậy..."
"Không sao, lúc mới bị thương thượng tướng đại nhân còn chảy nhiều máu hơn mà nhịn qua được. Ngài không phải lo."
Có Ferry đảm bảo, áp lực trên người Phuwin mới hơi giảm đi. Chân mềm như sợi mỳ, cậu đỡ vách tường hồi lâu mới đi lại được, nhưng cơ bản không có sức sắp hành lý. Ferry nhanh nhẹn giúp thu dọn, 15 phút sau, anh ta dẫn Phuwin lên một chiếc phi thuyền loại nhỏ.
"Thượng tướng đại nhân sẽ đi qua không gian gập về thẳng tinh cầu Đế Quốc, còn chúng ta ngồi phi thuyền sẽ về muộn hơn họ 5 tiếng." Ferry rót một ly nước ấm cho Phuwin, cậu nhấp môi vài ngụm mới hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì? Naravit bị thương khi nào? Là... thời điểm chiến đấu với bọn thuộc hạ của Indira?"
"Không sai, ngài ấy trúng đạn sinh vật ở bụng." Ferry giải thích, "Lúc đó đi quá vội, không kịp mặc áo chống đạn."
Phuwin run tay, "Đi quá vội..." Cậu không dám tưởng tượng liệu có phải vì mình hay không, "Đã 2 tháng rồi sao còn chưa khỏi?"
Ferry im lặng một lát mới nói: "Vì 2 tháng nay ngài ấy không chịu trị liệu tử tế." Anh ta nhìn Phuwin, "Vốn dĩ khi trúng đạn ngài ấy nên lùi lại, nhập viện điều trị, nhưng ngài ấy không chịu, kiên trì bắt sạch toàn đảng Indira rồi mới vào bệnh viện Quân Bộ. Lúc ấy thượng tướng đại nhân gần như sắp tuyệt mệnh, nếu không có bác sĩ hàng đầu phẫu thuật cho, đồng thời có máy móc tiên tiến nhất, khả năng ngài ấy đã không xuống được khỏi giường phẫu thuật."
Phuwin kinh ngạc mở to đôi mắt, hô hấp dồn dập, "Vì sao anh ấy phải liều mạng..."
Ferry lại nói: "Càng liều mạng hơn còn ở phía sau."
Phuwin nghe vậy, lòng đã ý thức ra những chuyện sau đó Naravit làm đều liên quan đến mình, tức khắc như bị túm thành một nắm.
"Dược hiệu của thuốc tê qua đi, ngài ấy kiên trì xuất viện, bắt đầu tìm kiếm ngài."
"Tìm... tôi?" Phuwin kinh hãi.
"Đúng vậy, ngài ấy tin chắc Phuwin tiên sinh chưa tử vong mà là đi nơi khác, cho nên đã hợp tác với Aydin gia, dời tên của 3 cha con ngài từ danh sách tử vong sang danh sách mất tích, sau đó bắt đầu tìm kiếm nơi 3 người hạ cánh, cũng chính là con đường không gian thứ 6." Ferry nói tới đây bèn đỡ mắt kính, "Thứ cho tôi nói thẳng, ngài thật sự quá tuỳ hứng, dù có muốn cắt đứt quan hệ cũng không nên bỏ đi chẳng nói một lời. Tôi nghĩ ngài hẳn đã xem được tin tức, đáng lẽ nên liên hệ với thượng tướng đại nhân, báo nơi mình đang ở."
Vành mắt Phuwin đỏ lên, giọng nói cũng lộ ra sự vô thố, "Tôi, tôi cho rằng anh ấy sẽ không để ý... Cho rằng, như vậy cắt đứt là tốt nhất... Không ngờ... anh ấy sẽ tìm tôi... Còn tưởng..." Còn tưởng Naravit kể cả tìm kiếm cũng chỉ là công tác tra cứu, căn bản không chiếm bao nhiêu thời gian.
Ferry nhíu mày, "Ngài cho rằng phát hiện con đường thứ 6 là chuyện đơn giản lắm à?"
Phuwin ngơ ngác, gian nan đáp: "Rất... khó ư?"
"Đương nhiên khó!" Thư ký trước nay ít biểu cảm cũng phải phẫn nộ, "Không gian gập là thành quả do những nhà khoa học hàng đầu nghiên cứu gần 50 năm, ký lục thành công chỉ có 4 con đường, 2 con đường còn lại đều là lộ tuyến bị che giấu chưa bao giờ được công bố, cho đến nay chúng ta thậm chí còn không biết chúng là được kiến tạo ra hay là do vô tình hình thành. Con đường thứ 6 thậm chí còn không có bất kỳ một dấu vết nào được ghi nhận, chỉ có thể tìm như mò kim đáy biển. Thượng tướng đại nhân để tìm kiếm con đường này đã phải huy động toàn bộ nhân mạch và đội ngũ các nhà khoa học, sau đó ngày nối đêm di chuyển trong không gian gập. Người khác còn có thể nghỉ ngơi, nhưng ngài ấy chỉ thật sự không chịu nổi mới nằm nghỉ 2 giờ, một tháng trời, ngay cả Joong thiếu gia đã bỏ cuộc, sửa lại phương án, ngài ấy vẫn kiên trì cho rằng đây là cách nhanh nhất, cuối cùng mới tìm được con đường thứ 6."
"Một tháng..." Phuwin đần độn lẩm bẩm, "Hoá ra... lâu vậy à?"
Ferry nói: "Một tháng trời ngài ấy không quan tâm thương tích, không muốn giải phẫu lần hai, chỉ tiêm thuốc chống cự, vì quá lao lực nên vết thương mãi không khỏi. Sau khi tìm ra con đường thứ 6, ngài ấy vẫn không ngừng tiếp tục, bắt đầu từ tinh cầu Địa Ngục tìm kiếm nơi ngài ở, mãi cho đến khi tìm được mới thôi."
Nhớ lại hình ảnh khi hai người gặp lại, cậu cho rằng anh thật thong dong khi đứng trước mặt mình, lại không biết đằng sau đã trả giá đắt như thế.
Nước mắt không khống chế được lăn xuống, Phuwin khàn giọng hỏi: "Vậy sao tìm được tôi rồi anh ấy không đi trị liệu..."
Ferry bất mãn nhìn cậu chằm chằm, "Không phải ngài hy vọng giúp đỡ anh mình che giấu hành tung à?"
"Xác thật là tôi..." Phuwin hối hận vô cùng, đột nhiên nghĩ ra vì sao lúc cùng ngồi trên phi thuyền, thấy đối phương nhắm mắt dưỡng thần còn lấy làm lạ, hiện tại mới biết, hẳn khi đó Naravit đã mệt mỏi đến nhường nào mới phải ngủ một chút lấy sức. Phuwin nhịn không được cắn ngón tay, run giọng hỏi: "Cho nên vết thương còn chưa khỏi mà anh ấy vẫn... đưa tôi đi khắp nơi?"
Dạo phố còn vẫn săn sóc chu đáo không làm cậu mệt. Phuwin còn chẳng ngửi thấy mùi thuốc trên người anh, là Naravit tránh cậu nghi ngờ nên không dùng?
Lại nghĩ lúc tắm rửa anh né mình, còn không muốn cởi quần áo, không làm tình với cậu, tất cả vì bị thương, Phuwin cảm thấy khó chịu.
Cậu còn cố tình không hiểu chuyện, không hề phát hiện anh bị thương, đã vậy cứ rối rắm nguyên nhân anh không chạm vào mình...
"Vì sao... không nói cho tôi..." Phuwin run rẩy vô cùng, rất nhanh cũng hiểu ra lý do. Nếu cậu biết, nhất định sẽ yêu cầu Naravit quay về tinh cầu Đế Quốc, kế hoạch che giấu hành tung của anh trai sẽ thất bại. Có lẽ Naravit đã nghĩ tới vấn đề này nên mới giấu.
Ferry thấy bộ dạng tự trách của cậu, im lặng một lát mới nói: "Phuwin tiên sinh, ngài đừng nghĩ nhiều, trước nay thượng tướng đại nhân đều có chủ ý riêng, nếu ngài ấy đã quyết định thì hẳn có lý do của mình."
Phuwin kinh hoàng nhìn anh ta, một lần nữa xác nhận, "Naravit... thật sự tính mạng không gặp nguy hiểm? Đêm qua... đêm qua..." Nghĩ lại bản thân phóng đãng như thế nào, cậu lại thấy thẹn, "Anh ấy còn uống một ly rượu..."
"Hoá ra là uống rượu?" Ferry nhíu mày, "Trúng đạn sinh vật cần tránh cồn, lần này miệng vết thương bị vỡ chắc là do vậy, và vận động mạnh nữa."
Phuwin thắc mắc, "Đạn sinh vật là gì?"
"Phát minh của Indira, một loại vũ khí khủng bố tinh nhuệ, lực sát thương kinh người, đầu đạn bọc vi khuẩn phá hoại nhân thể, bằng không với thể chất của thượng tướng đại nhân, hẳn phải sớm khỏi rồi."
"Vậy hiện tại..."
Ferry an ủi, "Không có vấn đề gì, ngài không phải lo."
Được đối phương đảm bảo nhiều lần, Phuwin cuối cùng mới thở phào. Không biết có phải do tâm lý thần kinh quá căng thẳng mà cơn đau trong bụng cậu ngày càng mạnh, khoang sinh sản như bị tay ai xé rách. Phuwin cố nén ngồi im, trên đường cứ hỏi han về Naravit mãi, biết anh đã nhập viện hơn nữa qua cơn nguy kịch cậu mới thôi. Sau đó hôn mê bất tỉnh.
Thời điểm xỉu đi Phuwin vẫn còn đau lắm, như sắp toang thành hai nửa, cơn đau ở bụng lan khắp toàn thân khiến cậu đổ mồ hôi lạnh, nghe thấy có người nôn nóng gọi tên nhưng vô pháp đáp lại. Chẳng biết bao lâu sau, cậu lâm vào hư vô, hoàn toàn mất ý thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com