Chương 6
Quang Hùng mặc xong quần áo, bất an ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Màn ân ái vừa rồi làm phía sau không được thoải mái, anh không dám ngồi thẳng, mà hơi nghiêng nghiêng thân thể, làm cho cho tư thế ngồi thoạt nhìn không được tự nhiên.
-Tuy rằng năng lực làm việc của anh rất kém, nhưng phương diện này lại làm tôi rất hài lòng! Sao vậy, phía sau không thoải mái!? Anh bị nhiều đàn ông làm qua rồi, nhưng có đôi khi lại biểu hiện như là lần đầu tiên, anh đang cố tình giả vờ hả? Nhưng như vậy thật sự sẽ làm khách hàng thích hơn!-Đăng Dương cũng thay một bộ quần áo mặc nhà màu đen, càng tôn thêm dáng người cao ngất, cậu đi đến ghế sofa đối diện Quang Hùng ngồi xuống, ngón tay gõ gõ lên bàn trà phía trước,nhìn tư thế ngồi không tự nhiên của anh, khuôn mặt đầy nét tươi cười trào phúng.
-Tổng...tổng giám đốc... tôi…
Quang Hùng do dự một lúc, vẫn là đổi lại cách xưng hô. Anh rất muốn nói cho Đăng Dương biết chuyện mình không phải là trai bao, nhưng mà không biết giải thích như thế nào!? Chẳng lẽ nói với cậu là mình đã yêu thầm câu 7 năm, cho nên mới cam tâm tình nguyện làm việc này!? Quang Hùng không dám, anh sợ cậu sẽ cự tuyệt và chế giễu , ít nhất nếu duy trì như hiện giờ, Quang Hùng còn có thể lừa gạt bản thân rằng mọi việc vẫn còn có hi vọng.
Quang Hùng đã hoàn toàn hiểu được tâm của mình rồi. Cái gì mà sau lần đầu tiên sẽ đưa đơn từ chức, từ nay về sau không dính líu gì đến Đăng Dương nữa, bây giờ không phải đã là lần thứ hai rồi sao!? Cái gì mà Đăng Dương và Hoàng Nam mình cũng không quan tâm, kỳ thật Quang Hùng rất để tâm quan hệ của bọn họ ra sao, chỉ là không dám hỏi Đăng Dương mà thôi.
Thực ra, đây chỉ là Quang Hùng tự lừa người dối mình để buộc bản thân buông tay, nhưng anh căn bản là không bỏ xuống được, không từ bỏ được Đăng Dương, không bỏ xuống được tình yêu say đắm mà anh từng chút từng chút tích luỹ 7 năm.
-Quên đi, nói chuyện chính! Quang Hùng! Tôi rất hài lòng với thân thể anh, kỹ thuật cũng tốt, tôi cũng rất thích cách anh giả vời ngây thơ! Hay như vậy đi, anh theo giúp tôi một thời gian được không!?-Quang Hùng vẫn luôn cúi đầu, Đăng Dương không nhìn thấy mặt anh, nên đương nhiên cũng không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, mà cậu cũng không có hứng thú muốn biết.
Cậu cảm thấy Hoàng Nam đã sắp kết hôn, hai người không còn một chút hi vọng tái hợp, biến cố này làm cho Đăng Dương đối với tình yêu sinh ra cảm giác thất vọng. Hoàng Nam rời đi làm tim cậu phút chốc trống rỗng, thân thể càng trở nên tịch mịch. Lúc nãy khi làm tình, Đăng Dương cảm nhận được thân thể Quang Hùng mang đến cho cậu rất nhiều vui sướng, khoái cảm mãnh liệt, thậm chí ngay cả trước kia ở cùng Hoàng Nam cũng chưa từng đạt được. Đăng Dương liền suy nghĩ đến chuyện giữ anh ở bên cạnh mình một khoảng thời gianh để an ủi thân thể tịch mịch, phát tiết dục vọng bản thân.
-A!?-Quang Hùng còn đang thất thần, không nghe được lời Đăng Dương nói, ngẩng đầu chăm chăm nhìn cậu
-A cái gì? Anh là trai bao mà, đừng có ở trước mặt tôi mà giả ngốc! Tôi sẽ bao dưỡng anh một thời gian, giá cả tùy anh! Nhưng mà có một điều kiện, đó là nghỉ việc ở công ty, cho dù chúng ta không có mối quan hệ này, tôi cũng sẽ không chấp nhận cho anh tiếp tục làm việc ở đó, anh không lo làm báo cáo tài chính lại dồn hết tâm tư ở quán bar lấy lòng đàn ông, hiện tại bảo anh từ chức chứ không trực tiếp sa thải là đã nể mặt anh lắm rồi!Đăng Dương nhíu mày bất mãn nhìn biểu tình ngây ngốc của Quang Hùng. Cậu tự nhiên biết quyết định của mình, một là do cậu hiểu lầm báo cáo kia là của Quang Hùng làm nên bất mãn với thái độ làm việc của anh, hai là Đăng Dương không muốn một trai bao cậu bao dưỡng lại ở chung một công ty với mình.
Bởi vì lúc trước đã đưa ra ý định xin từ chức với quản lý, nên đối với việc Đăng Dương không cho mình làm việc tại công ty, Quang Hùng cũng không so đo nhiều, dù sao sớm muộn cũng phải rời đi. Nhưng Đăng Dương lại muốn bao dưỡng mình, điều này làm suy nghĩ vốn đã rối loạn của anh lại càng thêm rối
Chẳng phải trong rất nhiều bộ phim truyền hình, nữ chính đều là người bình thường sau đó đi làm người hầu hoặc gia sư cho nhà giàu, rồi cùng nam chính anh tuấn nhiều tiền sáng tối ở bên nhau, cuối cùng sinh tình, sau đó sống hạnh phúc bên nhau. Đương nhiên một người đàn ông trưởng thành như Quang Hùng sẽ không hứng thú với loại phim theo kịch bản cũ rích này, nhưng mà thỉnh thoảng anh cũng cùng với mẹ, yên lặng ngồi xem.
Hiện tại nếu Đăng Dương bao dưỡng anh thì cơ hội ở chung của hai người sẽ tăng lên, điều này không khỏi làm ngọn lửa hi vọng của Quang Hùng càng cháy mãnh liệt hơn, 7 năm thầm yêu Đăng Dương, trong lòng Quang Hùng chứa rất nhiều khát vọng, cho dù biết bao dưỡng chính là để Đăng Dương phát tiết dục vọng, anh vẫn nghĩ chỉ cần được ở cùng cậu là tốt rồi, thậm chí còn ảo tượng có khi sẽ giống mấy bộ phim truyền hình kia, hai người ở chung lâu ngày sẽ sinh tình, rồi sẽ…
-Anh đã suy nghĩ kĩ chưa!? Nếu không muốn thì…-Quang Hùng mãi vẫn không phản ứng làm Đăng Dương mất kiên nhẫn, bắt đầu hối hận vì quyết định vội vàng. Tuy rằng Quang Hùng là trai bao, nhưng dù sao anh vẫn còn làm việc ở công ty, tổng giám đốc đi bao dưỡng nhân viên làm cậu có chút mất mặt.
-Tổng giám đốc! Tôi đồng ý!- Thấy Đăng Dương có ý thay đổi, Quang Hùng lo lắng lập tức trả lời
-Tốt… Vậy được rồi! Anh nhớ nên mau từ chức sớm!-Đăng Dương sửng sốt một chút, nhưng nghe thấy Quang Hùng đồng ý cũng không nói gì, chỉ nhắc anh mau chóng từ chức.
-Tổng giám đốc, tôi… Lúc trước đã xin từ chức với trưởng phòng tài chính, chỉ còn một số việc chưa bàn giao xong!- Ở công ty, Quang Hùng chỉ là một nhân viên bình thường, nên chỉ cần đưa đơn từ chức cho trưởng phòng, hoàn thành chuyển giao công tác, Đăng Dương chỉ cần kí 1 chữ vào đơn từ chức là xong. Cho nên Đăng Dương không biết chuyện anh xin từ chức từ trước.
-Coi như anh biết tự lượng sức! Vậy thì bao dưỡng tính từ ngày hôm nay đi, bao nhiêu tiền anh cứ ra giá!-Đối với sự thức thời của Quang Hùng, Đăng Dương vừa lòng gật đầu, đứng lên lấy ví chuẩn bị đưa tiền cho Quang Hùng
-Tổng giám đốc, tôi...-Quang Hùng xấu hổ không biết nên nói cái gì, anh vốn dĩ không nghĩ sẽ cùng cậu giao dịch tiền bạc. Vả lại anh cũng không biết giá cả của một MB, nên dù Quang Hùng muốn nói đại một cái giá thì cũng không biết nên nói bao nhiêu.
-Ngại sao!? Vậy đợi đến lúc chấm dứt hãy trả đi, dù sao tôi cũng không biết sẽ có hứng thú với anh bao lâu, đến lúc đó bàn lại giá cũng tốt! Yên tâm, niệm tình cậu từng làm ở DoubleD, tôi sẽ không bạc đãi anh, mặc dù hiệu suất công việc thì không sao nói nổi! Nói đến câu cuối Đăng Dương lại châm chọc Quang Hùng nhưng tâm tình của cậu cũng không tệ lắm, nét mặt ôn hòa, bộ dạng thương lượng cũng rất tốt.
-Được… vậy...tổng giám đốc… Hôm nay… Hôm nay nếu không còn việc gì, tôi… Tôi đi trước…
Tuy rằng Đăng Dương nói bao dưỡng mình, tuy rằng hiện tại tâm trạng của cậu rất tốt, nhưng Quang Hùng không có hy vọng về chuyện Đăng Dương sẽ giữ mình lại qua đêm, đứng lên lắp bắp chuẩn bị rời đi. Có lẽ vì hồi đi học Đăng Dương quá mức tỏa sáng, Quang Hùng cũng không dám với tới, mà khi đi làm cậu lại là cấp trên của mình, hai người trong lúc đó khoảng cách càng thêm xa xôi, hơn nữa việc yêu thầm đã diễn ra đã 7 năm, cho nên khi đứng trước mặt Đăng Dương, Quang Hùng trở nên quá dè chừng, thậm chí có chút sợ hãi
-Quang Hùng! Anh làm gì gấp gáp như vậy, chẳng lẽ là đi tìm mối khác? Vừa rồi còn làm ra vẻ phía sau không thoải mái, hiện tại lại muốn tìm người khác? Anh có hiểu bao dưỡng là gì không!? Lê Quang Hùng! Tôi cho anh biết, trong khoảng thời gian này, anh đừng nghĩ đến chuyện đi tìm thằng khác! Trước khi tôi chán, anh chỉ có thể phục vụ một mình tôi!
Nhìn thấy Quang Hùng lo lắng muốn đi,Đăng Dương đột nhiên cảm thấy tức giận, cậu lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt căm tức nhìn anh, nói chuyện cũng hết sức mỉa mai. Chỉ cần cậu nghĩ đến Quang Hùng mới vừa cùng mình làm xong, hiện tại lại đi tìm người khác, trong lòng liền cực kỳ không thoải mái. Hơn nữa cậu đã nói sẽ bao dưỡng anh, như vậy trong khoảng thời gian này, Quang Hùng đương nhiên chỉ có thể phục vụ một mình cậu
-Không phải!Tôi… Tôi chỉ là thấy thời gian không còn sớm, nên muốn về nhà!-Đã bị Đăng Dương hiểu lầm là trai bao, anh cũng không muốn cậu lại hiểu lầm mình sâu hơn, vội vàng giải thích.
Đăng Dương chăm chú nhìn ánh mắt của Quang Hùng, muốn xác nhận xem anh có nói dối hay không, cậu dù sao cũng là tổng giám đốc 1 công ty lớn, trên thương trường cũng coi như là nhân vật có tầm ảnh hưởng, ánh mắt thật sự có vài phần sắc bén. Bị nhìn chằm chằm, Quang Hùng vốn đã rụt rè trước mặt Đăng Dương, nay lại càng có vẻ bối rối.
-Được rồi, anh đừng về, ở lại đây đi,trong phòng khách này! Sau này lúc tôi ở nhà anh cứ đến, đỡ phải lần nào cũng điện thoại gọi anh!-Đăng Dương nhìn chăm chú Quang Hùng một hồi, thấy bộ dáng cậu kích động không giống như nói dối, mới trở lại sofa ngồi.
Hiện tại trong lòng Đăng Dương nhận định Quang Hùng là một trai bao, cho nên mới nghĩ một cuộc điện thoại là có thể kêu ý đến tùy ý phát tiết. Đối với biểu tình hay ngôn ngữ của một trai bao, Đăng Dương cũng không để tâm suy nghĩ nhiều, ví dụ như tại sao Quang Hùng đưa đơn từ chức, hay anh ở trước mặt cậu sao lại cẩn trọng như vậy!? Khi bị cậu chất vấn, tại sao Quang Hùng lại kích động giải thích!? Cho dù Đăng Dương đưa ra bao dưỡng, Quang Hùng cũng hoàn toàn có thể cự tuyệt. Đối với một trai bao mà nói, tiền của ai chả giống nhau. Làm gì nhất định phải chịu đựng tính khí của anh
-A!? Ở...Ở nơi này!?-Quang Hùng không bao giờ nghĩ Đăng Dương sẽ cho anh ở lại, lập tức ngây ngẩn cả người, biểu tình bối rối nháy mắt có chút dại ra.
-Như vậy anh còn không muốn?-Đăng Dương nhướng mày, khóe môi cười như không cười, biểu tình trên mặt không thể đoán được
-Không… Không phải!-Quang Hùng cúi đầu, nhỏ giọng phủ định.
-Tôi thực sự thấy hiếu kì đấy Quang Hùng, vừa rồi lúc ở phòng tắm anh đứng còn chẳng vững, vậy mà chỉ một lúc đã nóng lòng muốn về nhà. Hay những người làm nghề này như anh bị đàn ông làm quen rồi, thể lực phục hồi tương đối mau. Vậy chúng ta làm thêm một lần xem!?-Đăng Dương đột nhiên đứng dậy đi đến gần Quang Hùng, một bàn tay còn hư hỏng muốn sờ đến đũng quần của anh
-Đừng...không phải.....
Quang Hùng mới đó sao có thể phục hồi thể lực, nhưng cho dù anh nói mệt, Đăng Dương cũng đâu có đau lòng, cho nên anh đành gắng gượng chống đỡ. Hiện tại nghe Đăng Dương nói muốn làm thêm một lần khiến anh hoảng sợ, thân thể lui về sau né tránh bàn tay cậu, lại bởi vì phía sau không thoải mái, liền lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất.
-Đi ngủ thôi!-Đăng Dương túm lấy tay Quang Hùng giúp anh đứng vững. Hôm nay đã bắn hai lần khiến cậu vô cùng thỏa mãn, chỉ là cố ý đùa anh một chút thôi, mà biểu tình kích động của Quang Hùng càng làm cậu không có hứng thú, liền phất tay, tự mình đi vào phòng ngủ.
Đăng Dương đi vào phòng ngủ đã một hồi lâu, Quang Hùng vẫn đứng thất thần ở phòng khách. Từ lúc cậu nói bao dưỡng đến lúc cho mình ở lại qua đêm, sợ hãi, kinh ngạc, kinh hỉ, kích động… Thậm chí ngay cả chính anh cũng không thể hình dung tâm trạng hiện tại của mình là như thế nào nữa.
Thân thể qua hai lần bắn tinh vô cùng mệt mỏi, nhưng đầu óc hỗn độn lại không có chút gì buồn ngủ, Quang Hùng chậm rãi ngồi xuống sofa, muốn bình tĩnh lại một chút
Bởi vì vừa mới vào cửa đã bị Đăng Dương ép lên vách tường, kế tiếp là hôn môi, ôm chầm, làm tình, bắn tinh, cùng tắm, khẩu giao, bao dưỡng, ngủ lại chờ chuyện tình kế tiếp, cho nên đến lúc này khi còn một mình, Quang Hùng mới để ý phòng khách hôm nay so với lúc anh đến lần đầu hơi khác
Trong phòng khách có chút bừa bộn, rất nhiều đồ vật bị đổ trên mặt đất. Nhưng nổi bật nhất chính là bức ảnh lớn chụp hai người treo trên tường bị ném xuống đất, khung kính bằng thủy tinh vỡ nát. Quang Hùng đứng lên đi đến bên cạnh ảnh chụp, chậm rãi ngồi xuống, cúi đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Đăng Dương và Hoàng Nam trong ảnh. Ban ngày anh nghe Hoàng Nam gọi điện thoại cho Đăng Dương, buổi tối lại bị anh gọi đến nhà điên cuồng làm tình. Vậy cuộc gọi kia hẳn là Hoàng Nam chia tay cậu, nếu không cậu sẽ ở trạng thái tỉnh táo mà gọi mình đến, lại còn đem ảnh chụp của mình Hoàng Nam đập bể.
Nghĩ đến khả năng Đăng Dương và Hoàng Nam đã hoàn toàn chia tay, trong lòng Quang Hùng lại bắt đầu xôn xao bất an. Tuy rằng mấy năm qua anh chỉ dám âm thầm yêu mến Đăng Dương, hiện tại lại bị cậu hiểu lầm là MB, mà dù hiểu lầm được giải trừ, một người là tổng giám đốc, một người chỉ là viên chức bình thường, dù hai người cùng là đồng tính, thì cũng khó có thể ở bên nhau
Nhưng hiện tại Đăng Dương và Hoàng Nam vừa mới chia tay, tâm trạng đang rất chông chênh, nếu như trong khoảng thời gian bao dưỡng mình dốc sức chăm sóc cho cậu, có thể sẽ cảm động được cậu…Quang Hùng biết đây là thừa nước đục thả câu, nhưng ai lại không muốn tình yêu của mình đơm hoa kết trái, chỉ một chút hi vọng anh cũng sẽ cố gắng gấp bội.
Quang Hùng cắn môi, trên mặt biểu tình kiên định mà quyết đoán, cố gắng hoàn thành một lần, nếu vẫn không được, thì từ nay về sau sẽ thực sự chấm dứt với Đăng Dương
Có lẽ quyết tâm trong lòng làm Quang Hùng có phương hướng, tâm tình đột nhiên trở nên thoải mái. Tiếp theo nên chăm sóc thật tốt người mới vừa thất tình Đăng Dương, rồi tìm cơ hội giải thích chuyện mình không phải trai bao, rồi mới…Mà thôi, tới đâu hay tới đó, dù sao kết quả cuối cùng còn chưa biết, hiện tại quan trọng nhất vẫn là chăm sóc Đăng Dương thật tốt
Quang Hùng bị niềm tin mạnh mẽ của chính mình làm cho kích động, thậm chí kéo thân thể mệt mỏi đứng lên giúp Đăng Dương dọn dẹp phòng khách, anh nghĩ sáng mai khi cậu mở cửa phòng ngủ thấy được phòng khách đã sạch sẽ thì tâm trạng sẽ đỡ hơn. Nhưng còn bức ảnh Đăng Dương và Hoàng Nam bị vứt trên đất kia thì anh không dám đụng đến, chỉ thu dọn đống thủy tinh thật sạch sẽ rồi đặt tấm ảnh sang một bên.
Đến khi toàn bộ căn phòng được dọn ngăn nắp, Quang Hùng đã mệt rã rời, nhưng trong tim lại có một niềm vui khó tả, có lẽ bởi vì đây là bước đầu tiên anh vì tình yêu của mình và Đăng Dương mà cố gắng. Quang Hùng cẩn thận xem kỹ một lần phòng khách, cảm thấy sau khi Đăng Dương nhìn đến chắc hẳn sẽ vừa lòng, mới khập khiễng bước vào phòng cho khách. May mắn mọi vật dụng đều có đủ, Quang Hùng trải chăn nệm, vừa chuẩn bị ngủ liền sực nhớ, lấy điện thoại ra cài đặt báo thức, rồi mới an tâm nằm xuống.
Sáng hôm sau
Dù là tổng giám đốc của 1 công ty lớn, Đăng Dương vẫn luôn gương mẫu đi đầu, giờ làm việc căn bản đều giống những nhân viên bình thường khác, cho nên cậu cũng rất đúng giờ mà thức dậy.
Đăng Dương từ trên giường ngồi dậy cào cào lại mái tóc lộn xộn, theo thói quen nhìn về phía sau, phát hiện vị trí bức ảnh mình và Hoàng Nam giờ đây trống rỗng, mới nhớ lại hôm qua lúc tức giận đã đem ném nó xuống đất. Tâm tình Thế Huân nhất thời trở nên có chút phiền não, bước xuống giường đi đến cửa phòng.
Cậu mở cửa phòng ngủ, một mùi thơm thoang thoảng lập tức bay vào mũi, sửng sốt một chút mới nhớ lại đêm qua mình cho Quang Hùng ở lại qua đêm. Chẳng lẽ là anh làm bữa sáng!? Đăng Dương đưa mắt nhìn một lượt xung quanh, phòng khách hôm qua bị mình làm thành một đống hỗn độn đã được thu dọn sạch sẽ, trong lòng còn đang kinh ngạc thì vừa lúc phòng bếp truyền đến âm thanh, Đăng Dương bước nhanh đi xem.
-Tổng giám đốc! Chào buổi sáng!-Quang Hùng nghe được tiếng bước chân xoay người lại, nhìn Đăng Dương tươi cười chào buổi sáng.
Đăng Dương và Quang Hùng đã gặp nhau vài lần, lần đầu là vì say rượu nên cậu căn bản không có ấn tượng với anh, lần thứ hai, bởi vì báo cáo bị sai nên anh luôn khúm núm cúi đầu, Đăng Dương lúc ấy cũng không có tâm tình mà ngắm kỹ mặt anh, lần thứ ba gặp mặt, hai người mặt đối mặt làm tình rất lâu, nhưng cậu cũng không thấy anh cười
Bởi vậy đây là lần đầu tiên Đăng Dương thấy Quang Hùng cười, cậu thế mà lại nhìn anh cười đến thất thần.
Đăng Dương không nghĩ là Quang Hùng đẹp, đôi mắt to tròn, mũi cao, đôi môi có chút đầy đặn, chỉ có thể tính là gương mặt phổ thông, vừa ôn hòa lại không góc cạnh, so với Đăng Dương hay Hoàng Nam tướng mạo đều kém hơn nhiều lắm. Nhưng khi Quang Hùng cười rộ lên, đôi mắt cong thành hình bán nguyệt, khóe môi câu lên, bên má còn mờ mờ hiện lên lúm đồng tiền, không quá sáng lạn nhưng lại làm người khác cảm thấy ấm áp và ngọt ngào. Một nụ cười như vậy làm cho tâm trạng cáu kỉnh vừa rồi của Đăng Dương chuyển biến tốt hơn rất nhiều.
-A, cháo!-Phía sau truyền đến tiếng “Sùng sục, sùng sục”, Quang Hùng nhớ tới còn đang đun cháo trên bếp, vội vàng xoay người mở nắp tắt lửa, một mùi thơm nồng đậm lập tức lan tỏa trong không khí.
Đăng Dương vô thức hít một hơi, đưa tay xoa xoa cái bụng. Từ đêm qua sau khi chia tay Hoàng Nam đến sáng nay, cậu chưa có ăn thứ gì vào bụng, lúc giữa còn cùng Quang Hùng làm chuyện tiêu hao thể lực, hiện tại ngửi được mùi cháo, cơn đói lặp tức bộc phát.
-Nhìn cũng ngon nhỉ?-Đăng Dương đi đến bên cạnh Quang Hùng, cúi đầu hướng trong nồi xem xét.
-Xin lỗi tổng giám đốc, chưa hỏi ý cậu đã tự tiện dùng phòng bếp!-Wuang Hùng đang cầm thìa khuấy cháo, đột nhiên nghe được Đăng Dương nói, lí nhí cúi đầu.
-Không sao, không sao, hiện tại ăn được chưa?-Anh mắt Đăng Dương vẫn nhìn vào nồi cháo, xua tay bảo không sao.
-Được rồi! Tổng giám đốc, trong nhà có đường phèn không, cháo trắng không có mùi vị, ăn với chút đường sẽ ngon hơn!-Quang Hùng thấy Đăng Dương không ngại, tay lại tiếp tục khuấy cháo, mùi cháo nhanh chóng quanh quẩn trước mũi hai người.
-Hiện tại không có, khi nào có thời gian tôi sẽ đi mua!-Đăng Dương thuận miệng đáp một câu, lấy chén trong kệ đưa cho Quang Hùng
Một câu nói trong lúc vô tình của Đăng Dương lại làm cho lòng Quang Hùng tràn đầy vui sướng, xem ra Đăng Dương đối với chuyện mình nấu bữa sáng rất hài lòng, còn nói có thời gian sẽ đi mua đường phèn, không uổng phí đêm qua mình cài đặt báo thức. Quang Hùng không phải kiểu người lười biếng, ngày thường dù không đi làm cũng đúng giờ là tỉnh, nhưng vì đêm qua cùng Đăng Dương làm tình, sau đó lại đi dọn dẹp phòng khách, thật sự là quá mệt mỏi, sợ sáng nay sẽ không dậy kịp, cho nên mới đặt báo thức.
Quang Hùng múc ra hai chén cháo, cùng Đăng Dương bưng đến bàn cơm.
Nấu nguyên buổi sáng nên gạo đã nở đều, múc một muỗng đưa lên miệng, vị cháo mềm dẻo như lập tức tan ra, mặc dù chỉ là cháo bình thường không kích thích vị giác, nhưng mùi hương gạo nếp lại quanh quẩn bên môi và răng. Chỉ húp một muỗng cháo, thế nhưng lại làm Đăng Dương chậc lưỡi khen ngon, biểu tình trên mặt như đang nhớ về một thứ gì đó
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com