Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ℰ𝒹𝒾𝓉 𝒯𝒾𝑒̣̂𝓃𝒯𝓇𝓊̛̀𝓃𝑔] ℬ𝒾𝑒̂̉𝓃 𝓃𝑔𝒶̀𝓎 𝒸𝓊̃

[ℰ𝒹𝒾𝓉 𝒯𝒾𝑒̣̂𝓃𝒯𝓇𝓊̛̀𝓃𝑔] ℬ𝒾𝑒̂̉𝓃 𝓋𝒶̀ 𝒱𝒶́𝒸𝒽 Đ𝒶́

Lưu trữ
bài viết này Giang Trừng đơn mũi tên
hiện đại pa, Ôn Triều xuất hiện né tránh sét BE

(Bản dịch đã chỉnh sửa nhiều chi tiết
Link bản gốc: https://archiveofourown.org/works/42362634/chapters/106379589)

"Em từng ảo tưởng, ảo tưởng rằng anh sẽ ở bên em mãi mãi không rời nhưng em sai rồi.... Cuối cùng anh đã bỏ rơi em"

Chính văn :

"Giang Trừng, hôm nay anh và An Hi sẽ đi ăn lẩu, lát nữa sẽ quay lại."

Tiếng cười thường ngày của Ngụy Vô Tiện vang lên từ điện thoại. Giang Trừng cảm nhận được niềm vui sướng từ đầu giây bên kia. Vừa định buông điện thoại, em nghe thấy giọng nói của chính mình vang lên. Giọng điệu này rất đặc trưng của Giang Trừng, thể hiện sự khinh thường:

"Vậy thì anh nên ăn cho no bụng đi, kẻo anh say khướt rồi điên tiết kêu đói rồi lại năn nỉ em gọi đồ ăn mang về. Anh thấy bình thường nhưng em thì thấy khó chịu."

"Được rồi! Nhớ mở cửa cho anh vào buổi tối nhé!"


Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng biến mất trong ống nghe, em ngồi xếp bằng trên thảm mềm, khoanh tay, cau mày, nghĩ đến hạt đậu xanh không được ngâm kỹ trong mì ăn liền.

An Hi, An Hi.

Giang Trừng chậm rãi chớp đôi mắt tròn của mình, hành động này làm giảm đi cảm giác xa cách sắc bén của em.

Phải nói rằng em rất đẹp. Những từ ngữ đơn giản không thể nào diễn tả hết được vẻ đẹp độc đáo của em. Em có đôi lông mày cao và mảnh, làn da trắng, và đôi mắt hạnh nhân tuyệt đẹp. Khác với vẻ đẹp rập khuôn trên TV, vẻ đẹp này dường như đã hòa quyện vào xương tủy em, giống như lưỡi kiếm lạnh lẽo và sáng bóng rút ra khỏi vỏ, cũng là một cảnh tượng tuyệt đẹp của ngàn năm trước.

Tuy em đẹp, nhưng tính tình em không tốt, không ai dám tiến tới gần, nhưng Ngụy Vô Tiện lại là người duy nhất nguyện ý lại gần em từ nhỏ.

Từ nhỏ, em đã rất kén ăn. Không thích cà rốt, cần tây các loại, em đặc biệt ghét đậu xanh. Dù nấu thế nào, em cũng không ăn. Em cố chấp dùng thìa nhỏ gắp từng viên tròn tròn, xếp thành hàng trên đĩa.

Khi Ngụy Vô Tiện mới đến Giang gia, cha và chị gái đều vây quanh, cho anh mọi thứ tốt lành, vui vẻ vốn từng thuộc về em. Ngụy Vô Tiện anh đã quen với cuộc sống khó khăn ở cô nhi viện, không kén ăn như Giang Trừng. Anh ăn bất cứ thứ gì có thể, tính tình dễ mến của anh luôn khiến cha và chị gái mỉm cười.

Giang Trừng chỉ nhớ rằng đó là lần đầu tiên Giang Phong Miên chủ động sờ lên đỉnh đầu mình: "A Trừng, từ nay về sau, anh ấy là anh trai của con."

Khi đó, Giang Trừng em khi ấy còn rất ngây thơ, không hề biết đến những ân oán giữa người lớn, cũng không hiểu được sự oán giận trong mắt mẹ. Em chỉ cảm thấy vui mừng vì cha ở bên cạnh mình.

Thấy Ngụy Vô Tiện co ro sau lưng cha mình nhìn ông, em vô cùng tò mò về đứa trẻ mới đến, nhưng niềm vui của em bị cắt ngang khi mấy chú chó của em bị đuổi đi.

Dĩ nhiên, em đã tranh luận với phụ thân, em cố nói rằng mấy chú chó này, em sẽ không để bọn chúng xuất hiện trước mặt Ngụy Vô Tiện, ban ngày phải nhốt chúng ở sân ngoài, nhưng Giang Phong Miên đều nhẹ nhàng mà kiên quyết từ chối. Cho nên Giang Trừng đã nếm mùi chia ly quá sớm. Ba chú chó con đáng lẽ phải luôn ở bên cạnh em, giờ lại phải rời xa em.

Đó là lần đầu tiên cậu bé nổi cơn tam bành, dọa sẽ tuyệt thực, những lời khuyên nhủ dịu dàng của chị gái em cũng không nghe. Cũng là lần đầu tiên cậu bé sợ hãi trước ánh mắt thất vọng của cha, không dám tùy tiện hành động nữa. Cậu bé phải suy nghĩ cẩn thận từng hành động, lại còn rất sớm và nhạy cảm, điều mà cậu không nên có ở độ tuổi này.

So với dáng vẻ mỗi ngày đều như đi trên băng mỏng, Ngụy Vô Tiện giống như con ruột của Giang Phong Miên.

Sự cải thiện đáng kể nhất trong mối quan hệ của em với Ngụy Vô Tiện xảy ra ở bàn ăn.

Nhìn Ngụy Vô Tiện ăn hết mọi thứ một cách ngon lành, còn Giang Trừng thì cứ chọn bừa những món hắn không muốn ăn, Giang Phong Miên không khỏi nhíu mày, vẻ mặt có chút nghiêm nghị:

"A Trừng, con mau ăn đi."

Thấy Giang Trừng miễn cưỡng cầm bát đĩa, Giang Phong Miên không khỏi nói thêm: "Con nên học hỏi A Tiện nhiều hơn."

Giang Trừng nghe vậy, nước mắt không thể kiềm chế lập tức trào ra. Ngu Phu Nhân đập đũa xuống bàn, lại cãi nhau với phụ thân em. Em không dám đổ thêm dầu vào lửa. Để nước mắt không rơi, em phải cố gắng ngẩng đầu lên, bắt chước Ngụy Vô Tiện bưng bát cơm lên. Em nhìn chằm chằm vào ánh đèn trắng trên trần nhà, nước mắt lưng tròng, nhét từng miếng cơm to vào miệng để che đi nước mắt.

Ngụy Vô Tiện lo lắng nhìn em. Quả nhiên, em bị sặc. Anh vội vàng bước tới, vỗ lưng Giang Trừng, rồi ân cần đẩy cốc nước cho em.

Em không biết ông bà Giang đã rời khỏi bàn ăn từ khi nào.

Một chiếc thìa nhỏ khác run rẩy đưa cho em. Thấy Giang Trừng không có vẻ gì là khó chịu, Ngụy Vô Tiện mạnh dạn múc một thìa rau mà Giang Trừng đã gắp ra rồi ăn.

"Giang Trừng," trước ánh mắt kinh ngạc của em, đứa bé cầm lấy khăn ăn chị gái đưa, nhẹ nhàng lau nước mắt, mỉm cười với em: "Từ nay về sau, anh sẽ giúp em ăn đậu xanh!"

Giang Trừng chớp mắt, ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác rồi nói thêm: "Còn có cà rốt, cần tây và mướp đắng nữa!"

Ngụy Vô Tiện cười lớn, nhảy lên lưng Giang Trừng, suýt chút nữa bóp cổ người em trai nhỏ đang chậm rãi nhét thức ăn vào bụng mình: "Được!"

Giang Trừng chán ghét đẩy anh ra, nhưng vẫn không nhịn được cười.

"Vậy thì em cũng sẽ giúp anh đuổi chó đi."

Giang Yếm Ly thấy Giang Trừng cuối cùng cũng chấp nhận người anh mới này, cũng mỉm cười lấy tay che miệng.

Nhưng bây giờ người anh trai keo kiệt này có lẽ không muốn đến gần em nữa.

Mới tám giờ tối mà em đã nằm dài trên ghế sofa chờ đợi, buồn chán chuyển kênh liên tục. Tiếng cười ồn ào và khoa trương trong chương trình tạp kỹ khiến em nhíu mày.

Em vô thức cắn môi, đột nhiên hối hận vì đã nhận dự án phim của công ty của An Hi. Tuy vai phụ Giang Vãn Ngâm đã giúp em nổi tiếng, công ty kiếm được kha khá, nhưng Ngụy Vô Tiện đã thay đổi.

Em không biết đã bao lâu trôi qua, nhưng sau khi ca làm việc khuya nhàm chán kết thúc, em ngủ thiếp đi trên ghế sofa và thức dậy vào buổi trưa.

Tấm thảm đắt tiền chất đầy những hộp mì ăn liền, mùi đậu xanh thoang thoảng hòa quyện với mùi nước hoa mà Ngụy Vô Tiện vẫn luôn ưa thích khiến em cảm thấy buồn nôn khó tả.

Đau đầu như muốn nổ tung, Giang Trừng cố gắng đứng dậy, cầm lấy điện thoại dưới đất mở màn hình, nhưng quả nhiên không có tin nhắn nào. Em không bỏ cuộc, lướt qua tất cả phần mềm mạng xã hội, cuối cùng hừ lạnh một tiếng rồi đi vào phòng vệ sinh.

Khoảng một giờ chiều, Giang Trừng mới đến công ty, Ngụy Vô Tiện còn đến muộn hơn.

Em nhìn người đàn ông vừa chạy vào văn phòng và hỏi một cách thờ ơ: "Tối qua anh đi đâu?"

Ngụy Vô Tiện ngượng ngùng sờ mũi: "Anh say, An Hi không biết địa chỉ nhà chúng ta, nên cô ấy đưa anh đến chỗ cô ấy ngủ lại một đêm."

Hai người im lặng một lúc, Ngụy Vô Tiện lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

"Giang Trừng... Em xem, lần này anh có chịu đổi lịch trình không? An Hi vừa mới ra mắt, lại còn là người yêu của anh nữa. Cơ hội này không dễ gì có được đâu. Em có thể giúp anh không?"

Em nhìn vào đôi mắt gần như cầu xin của Ngụy Vô Tiện

Thấy Giang Trừng không nói gì, Ngụy Vô Tiện sợ em tức giận, bèn cúi người, hoảng hốt nói thêm: "Giang Trừng, lần này Ôn Nhược Hàn không phải đầu tư cho Giang gia một bộ phim mới sao?"


"Anh có biết một khi chuyện này sẽ ảnh hưởng thế nào đến Tập đoàn Giang Thị không?"

Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay em, cố gắng an ủi: "Giang Trừng, anh biết giới hạn của mình, sẽ không để mọi chuyện đi đến mức đó đâu, em đừng lo lắng."

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy của người này, Giang Trừng bất giác quay đầu đi, mặc dù vẻ nghiêm túc này không phải nhắm vào anh.

"Em tin anh đi."

"...Ừ"

Ngụy Vô Tiện nghe vậy lập tức thả lỏng, mỉm cười nói: "A Trừng, em tốt bụng như vậy sao!"

Giang Trừng liều mạng đẩy mặt người đàn ông ra, giọng điệu gay gắt và khinh thường: "Tôi không quan tâm hai người làm gì. Lần này tôi sẽ cho anh cơ hội, nhưng sau này đừng để tôi thấy hai người làm loạn nữa."

Lời nói này tuy tàn nhẫn, nhưng Ngụy Vô Tiện lại chẳng thèm để ý. Anh mừng rỡ vì em trai mình tạm thời không truy cứu chuyện này, suýt nữa thì muốn thề độc với trời. Giang Trừng bất đắc dĩ đảo mắt, đẩy hắn sang một bên, đưa cho anh một chồng công văn.




Bữa tiệc do Ôn Gia chủ trì. Ôn Triều, thiếu gia nhà họ Ôn, nhà đầu tư của bộ phim mới, là người chủ trì bữa tiệc.

Những kẻ không có hậu thuẫn muốn leo lên vòng tròn này, dù công khai hay ngấm ngầm, đều phải trả giá. Sự kiêu ngạo của Giang Trừng quả là một điều khó lý giải, nhưng luôn có những kẻ sẵn sàng lao vào lửa vì nhan sắc của hắn.

Từ sau cái chết bất ngờ của cha mẹ em, Giang Gia đã bên bờ vực sụp đổ, và chỉ nhờ sự giúp đỡ của Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện, Giang Gia mới có thể tồn tại. Nhưng nếu một người thừa kế gần như có thể gọi là xinh đẹp tự mình đóng kịch, thì mọi người trong giới sẽ xì xào bàn tán.

Ôn Gia là một gia tộc giàu có và quyền lực. Ôn Triều, con trai út của Ôn Nhược Hàn, đã để mắt đến Giang Trừng từ lâu, lâu đến mức khi đến trường quay bộ phim mà hắn đầu tư, hắn đã phải lòng em. Hắn nhắn tin quấy rối Giang Trừng vô số lần nhưng đều bị chặn. Bình thường, vì Ngụy Vô Tiện ở gần nên hắn không tiện ra tay, nên hôm nay gặp lại cũng chẳng có lý do gì để hắn ta bỏ qua cơ hội này .

"Giang tiên sinh, tôi nâng ly chúc mừng ngài." Giang Trừng quay lại, thấy Ôn Triều đứng quá gần, nhíu mày khó chịu, lùi lại một bước, nhưng cả hai đều bị bóng tối dưới ánh nến trong góc chụp lấy.

Ánh mắt của Ôn Triều dán chặt vào người đàn ông kiêu ngạo này, nâng ly lên với em: "Tôi đã xem bộ phim gần đây anh đóng, vai Giang Vãn Ngâm đặc biệt hợp với anh."

Thấy Giang Trừng không nói gì, hắn tiếp tục nói: "Không biết lúc Giang Vãn Ngâm bị Ôn gia bắt đi, ngoài việc hoá kim đan, giam giữ, đánh đập ra, còn có chuyện gì khác nữa không?"

Hắn vuốt ve ly rượu như đang vuốt ve khuôn mặt của người trước mặt, cười đầy ẩn ý: "Dù sao thì Giang Vãn Ngâm cũng rất xinh đẹp."

Giang Trừng liếc nhìn khuôn mặt nhờn nhợt kia, nhếch mép cười lạnh: "Ta chỉ biết là nhà họ Ôn trong phim cuối cùng chết thảm, còn lại không biết."

Người đàn ông kia đột nhiên nắm chặt cổ tay em, nói: "Giang Trừng, đừng kiêu ngạo quá sớm."

Ngụy Vô Tiện nhìn sang bên này, dùng chiếc bình trên bàn che khuất tầm nhìn, hất tay hắn ra, rồi phun ra một câu như thể đang nhìn một thứ rác rưởi:

"Lăn."



Một bức ảnh mờ ảo khiến tin đồn về Ngụy Vô Tiện lan truyền khắp nơi. Trong bức ảnh, là hai người An Hi cùng Ngụy Vô Tiện dắt tay nhau vào khách sạn. Ngay cả người mù cũng có thể thấy.

Thật ra, chuyện này cũng chẳng có gì to tát, dễ dàng bỏ qua. Tuy nhiên, chuyện này lại như hiệu ứng cánh bướm. Cuộc sống riêng tư hỗn loạn và ý định quy hàng Giang Trừng của Ngụy Vô Tiện liên tục bị vạch trần. Truyền thông chụp ảnh Ngụy Vô Tiện thường xuyên ra vào công ty của An Hi, cư dân mạng còn đào lại ảnh cũ của An Hi ngủ qua đêm trong khách sạn. Tin đồn thật đáng sợ, đủ loại scandal bịa đặt về An Hi lẫn Ngụy Vô Tiện đều được người trong Giang thị biết đến.

Em nghiến răng nghiến lợi căm hận, nhưng Ngụy Vô Tiện lại tỏ vẻ không quan tâm: "Giang Trừng, đừng lo, người khác muốn nói gì thì nói."

Em bắt đầu cảm thấy phẫn nộ vì sự ngây thơ và vẻ ngoài vô tâm của người đàn ông này.

"Ngụy Vô Tiện, cho dù tôi tin anh, nhưng vào thời khắc mấu chốt này, anh vẫn cứ ngày ngày đến chỗ của An Hi, tôi biết giải thích thế nào với giới báo trí đây?"

"..."

Thấy anh không nói gì, Giang Trừng lo lắng nói: "Anh thật sự coi mình là đứa trẻ ba tuổi sao? Anh cứ tùy tiện làm theo ý mình, anh không suy nghĩ gì cả!"

Anh vẫn không nói gì, nỗi lo lắng trong lòng em bắt đầu dâng lên, em nói thêm: "Anh tạm thời tránh mặt truyền thông đi. Còn An Hi, anh cứ tạm thời tránh mặt đi. Đến lúc này anh nên bình tĩnh lại rồi chứ? Đừng để truyền thông làm ầm ĩ chuyện này."

"Giang Trừng, lần này..." Ngụy Vô Tiện dừng lại, lau mặt: "Lần này anh thật sự không đùa nữa."

Giang Trừng hít sâu một hơi: "Ngụy Vô Tiện, anh ngày nào cũng làm chuyện mờ ám này!" "Anh xứng với cha mẹ tôi sao? Còn chị hai của tôi thì sao? Chị ấy bệnh nặng như vậy, anh không thèm quan tâm sao?"

Ngụy Vô Tiện chỉ nói: "Cho anh chút thời gian, anh có thể xử lý vấn đề truyền thông."

Giang Trừng nghe vậy thì cười khẩy, cầm lấy chìa khóa xe, định đi ra khỏi nhà.

"Tôi muốn xem con ả đã làm gì mà khiến anh phải trung thành với nó đến vậy!"

"Em làm gì vậy?" Đồng tử Ngụy Vô Tiện co lại, nắm lấy cổ tay Giang Trừng, ngăn cản: "Đừng đi tìm cô ấy!"

Giang Trừng nhìn chằm chằm vào anh. Sau một thoáng sững sờ, em hít một hơi thật sâu:

"Nếu anh không cắt đứt quan hệ với ả đó ngay lập tức, tôi không thể bảo vệ anh được nữa."

Ngụy Vô Tiện thu bàn tay đang lơ lửng trên không trung lại, nhìn em ánh mắt chăm chú.

"An Hi rất tốt. Anh không quan tâm truyền thông nói gì về mình. Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không rời xa cô ấy."

Giang Trừng bỗng nhiên có dự cảm không lành. Em còn chưa kịp ngăn cản lời nói của người kia thì đã bị một chữ đóng đinh ngay tại chỗ.

"Giang Trừng."

"Anh xin lỗi anh sẽ đoạn tuyệt với Giang Gia, sẽ không để Giang Gia khó xử"

Ngụy Vô Tiện không để ý đến mảnh thủy tinh vỡ tung bay bên tai, đóng sầm cửa nhà cũ lại mà không thèm quay đầu lại.

Dư luận quá lớn, không thể nào dập tắt được. Không một chiến dịch PR nào có thể ngăn chặn làn sóng chỉ trích một chiều trên mạng. Ngụy Vô Tiện đơn giản là không đến công ty nữa. Giang Trừng phớt lờ sự công kích của truyền thông, đi đến công ty của An Hi chặn người, không đeo kính râm hay khẩu trang.

Em nhìn Ngụy Vô Tiện cũng tiều tụy không kém, thì thầm: "Không đến công ty cũng được, nhưng không về nhà là có ý gì?"

"Giang Trừng, anh không còn liên quan gì đến Giang Gia nữa."

Em không thể chịu đựng được nữa nên túm lấy cổ áo anh, chất vấn:

"Vậy gia đình tôi có đáng nợ anh không? Là cha mẹ tôi nuôi anh lớn đến tuổi này, cuối cùng anh dùng có mấy chữ "không còn liên quan" là có thể chấm dứt tất cả những gì họ đã làm cho anh?"

Tay Ngụy Vô Tiện run lên, cúi đầu không nói một lời.

"Được rồi, được rồi, Ngụy Vô Tiện, anh đúng thật sự là hết thuốc chữa rồi." Giang Trừng hít một hơi thật sâu, nhìn người đang theo sát phía sau.

Ngụy Vô Tiện đứng nghiêng người trước mặt An Hi, nhìn Giang Trừng như cầu xin tha thứ. Giang Trừng chợt nhớ ra hồi còn đi học có người gây sự với mình, Ngụy Vô Tiện vẫn luôn đứng trước mặt em che chắn cho em như thế này, em chẳng ngờ sẽ có ngày anh sẽ đứng che chắn cho một người khác mà đối đầu với em

"Giang Trừng, nếu em có lời gì muốn nói thì cứ nói với anh. Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy."

Giang Trừng tức giận cười: "Kiếp trước gia đình tôi làm nên chuyện tày trời gì, mà lại gặp còn nuôi dưỡng một kẻ vô ơn như anh chứ. Anh đúng là anh hùng, sau này nếu có chuyện gì anh định trách tôi sao?"

Thấy Giang Trừng không để ý đến ý tốt của Ngụy Vô Tiện, An Hi không nhịn được nữa, ngắt lời: "Giang Trừng, anh có tư cách gì nói anh ấy chứ! Anh cũng là cái loại chẳng ra gì"

"Tư cách, ha tư cách là anh ta nợ cha mẹ tôi công nuôi dưỡng anh ta, là anh ta nợ gia đình tôi! Đúng tôi là loại chẳng ra gì, nhưng tôi đang nói chuyện với Ngụy Vô Tiện, đến lượt cô xen vào sao?"

"Giang Trừng! Đừng nói nữa!"

Ngụy Vô Tiện đến gần tát Giang Trừng một cái thật mạnh

Ngụy Vô Tiện không chịu nổi việc An Hi bị lôi vào chuyện này, không khỏi nổi giận: "Em điên đủ chưa?"

Giang Trừng đột nhiên sững sờ, mắt đã đỏ hoe. Em cứng đờ tại chỗ, Ngụy Vô Tiện tát em, từ trước đến nay một câu nặng lời với em anh còn chưa bao giờ nói, mà bây giờ vì một người ngoài mà đánh em, một lúc sau, em mới chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt em khó có thể tin nhìn chằm chằm người trước mặt.

Ngụy Vô Tiện vừa tát cho Giang Trừng một cái tát mạnh như vậy anh cũng sửng sốt. Anh lấy lại tinh thần, nhìn nửa bên má sưng vù của Giang Trừng, chậm rãi đưa bàn tay đang nóng rát vì dùng lực quá mạnh ra, muốn chạm nhẹ vào mặt Giang Trừng, nhưng lại né tránh bằng cách nghiêng đầu sang chỗ khác.

Hai người im lặng một lúc rồi Giang Trừng lẩm bẩm: "Ngụy Vô Tiện, anh cút đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Ngụy Vô Tiện toàn thân run rẩy, há miệng nhưng không ngậm lại được, mặc cho em xoay người đóng sầm cửa bỏ đi.



Ngày hôm sau, khi đang ở công ty. Người chị đang nằm viện cuối cùng cũng gọi điện cho em, cô dịu dàng nhưng lo lắng nói với em rằng Ngụy Vô Tiện đã đến thăm cô vài ngày trước. Cô nói anh khóc, rồi cẩn thận hỏi thăm tình hình của em và Ngụy Vô Tiện. Cuối cùng, cô nói:

"A Trừng, chị rất lo lắng cho em. Từ khi Tử Hiên mất..." Nàng nghẹn ngào hai tiếng, "Em là tất cả những gì chị còn. Chị hy vọng em sẽ luôn hạnh phúc ."

Giang Trừng nghe vậy thì không khỏi cay cay sống mũi, em nhẹ giọng trấn an cô: "Chị à, Ngụy Vô Tiện không sao đâu, em cũng vậy. Đợi cơn bão qua đi, em sẽ đưa anh ấy về nhà, sau đó nữa em sẽ đến thăm chị."

Đột nhiên, có ba tiếng gõ cửa văn phòng. Chưa kịp phản ứng, Ôn Triều đã xông vào với vẻ mặt ngạo mạn.

Giang Trừng nhíu mày, cúp điện thoại, cười lạnh nói: "Tôi với anh đâu có thân thiết đến vậy? Có chuyện gì vậy? Anh đứng sau giật dây công ty chúng tôi còn chưa đủ, giờ ngay cả phép tắc cơ bản cũng không có?"

Ôn Triều dùng chân móc vào ghế xoay, không để ý đến vẻ mặt u ám của Giang Trừng, chỉ mỉm cười nói: "Xem xong rồi thì cứ tiếp tục cố chấp đi." Một chồng ảnh được ném lên bàn làm việc của em. Giang Trừng chỉ liếc nhìn, đồng tử em co lại.

Chồng ảnh ấy là toàn bộ hình ảnh Ngụy Vô Tiện và An Hi ra vào các khách sạn khác nhau

"Ngươi nói, nếu những tấm ảnh này bị lộ ra ngoài lần nữa, thanh danh của Ngụy Vô Tiện chắc chắn sẽ hỏng bét."

Ôn Triều gõ nhẹ bức ảnh trên bàn: "Ta đã bảo ngươi đừng đối đầu với ta rồi mà. Ngươi xem đi, kết cục sẽ thế này. Sẽ xấu lắm đấy."

"Anh nghĩ tôi quan tâm đến Ngụy Vô Tiện sao?"

"Ta không biết, nhưng khi Ngụy Vô Tiện xong việc, chị ngươi sẽ là người tiếp theo."

Mặc kệ vẻ mặt như muốn dùng dao giết người của Giang Trừng, Ôn Triều vẫn cúi người xuống bàn, dùng ảnh chụp đùa giỡn gõ vào mặt em :"Giang tiên sinh, tối nay gặp lại ở phủ đệ của ta. Nhất định ngươi phải đến đó."

Khuôn mặt ghê tởm của người đàn ông phản chiếu trong mắt em, em nghiến răng và gần như có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, những khối màu sắc bắt đầu nổ tung trước mắt em, bàn tay trắng thon thả của em nắm chặt cây bút, như thể em đang cầm một con dao hoặc thanh kiếm hoặc thứ gì đó sắp được rút ra, nhưng cuối cùng em không làm gì cả.

Giang Trừng sau khi rồi khỏi phủ đệ của Ôn Triều, em lạnh toát cả người, khập khiễng lê bước về nhà lúc nửa đêm. Tiếng đóng cửa rất lớn, đánh thức Ngụy Vô Tiện đang cuộn tròn trên ghế sofa.

"A Trừng?"

Thấy Giang Trừng không có ý định để ý đến mình, anh liếm môi khô khốc rồi nói tiếp: "Tất cả tin đồn trên mạng đều bị chặn trong mấy ngày qua, còn có rất nhiều bài đăng đã bị ẩn đi rồi."

Anh thận trọng hỏi: "Làm sao em làm được vậy?"

Không ngờ Giang Trừng cũng không liếc nhìn anh, chỉ để chìa khóa xuống, mở tủ lạnh lấy rượu ra, rồi vào phòng tắm xả nước, dáng vẻ ung dung như không hề tồn tại.

Tuy em cố gắng che giấu, nhưng mỗi bước đi đều có vẻ cực kỳ nặng nề. Ngụy Vô Tiện đứng dậy, lo lắng đi theo. Một lúc sau, anh không nhịn được lên tiếng:

"Giang Trừng, em bị thương sao? Lần trước, lúc đó anh lỡ mất bình tĩnh, anh xin lỗi, anh không cố ý"

Không ngờ, em lại khựng lại, thậm chí còn không thèm cởi giày, chạy nhanh vào phòng, trong lúc đó còn loạng choạng làm đổ cả chiếc bình hoa mà họ mua tặng Ngu phu nhân.

Quen với sự phản kháng ngoan cố của Giang Trừng, anh tiến lên hai ba bước, nắm lấy cổ tay Giang Trừng: "Đừng trốn!"

Bất chấp sự chống cự của Giang Trừng, chiếc áo cổ lọ màu đen của em vẫn bị rách làm đôi trong lúc giằng co.

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nhìn tình trạng thảm hại của cơ thể em. Ngoại trừ những vết bầm tím rõ ràng, còn có những vết cắn cực sâu, vết roi và thậm chí cả vết bỏng. Làn da vốn trắng nõn, chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ để lại vết đỏ, giờ đã bị hủy hoại đến mức gần như không còn một chỗ lành lặn nào.

Anh ta hỏi bằng giọng run rẩy: "Có chuyện gì vậy?"

"Anh hỏi em là ai đã làm chuyện này!"

Giang Trừng im lặng một lúc rồi cười khẩy khàn giọng: "Chuyện của anh sao?"

"Anh có thể đùa giỡn với người khác trong khách sạn, còn tôi thì không được sao? Tôi rất vui lòng, giống như anh về An Hi đều là tình nguyện cả thôi!"

Đôi mắt anh đỏ hoe như hồi nhỏ, em muốn đe dọa Ngụy Vô Tiện nhưng bất lực lần thứ n, em chỉ nói :

"Từ giờ trở đi, xin đừng can thiệp vào chuyện của tôi hay chuyện của Giang Gia, đây không phải nhà của anh, anh cút đi."

Đây là lần đầu tiên anh bị đuổi khỏi nhà.



Chị gái em cuối cùng cũng qua đời, Giang Trừng thậm chí còn không kịp nhìn mặt cô lần cuối. Trong đám tang, em khóc rất nhiều nhưng Ngụy Vô Tiện lại không suất hiện để đưa tiễn cô lần cuối .



Sau đó, Giang Trừng thường xuyên bị chụp ảnh đi khách sạn và phủ đệ nhà họ Ôn. Em thay thế Ngụy Vô Tiện, cuối cùng trở thành khách quen trên các mặt báo.

"Trời ơi, trước đây truyền thông cứ làm ầm ĩ về Ngụy Vô Tiện, nhưng thực ra chẳng có bằng chứng nào cả. Có lẽ hắn chỉ là vật tế thần cho Giang Trừng đổ tội... Tôi thấy Giang Trừng mới là người có đời tư bất chính."

"Ghê tởm quá... Nếu không thì tại sao lại nói cuộc đời giống như một vở kịch? Chẳng phải nhân vật Giang Vãn Ngâm cũng chỉ là một tên hề phụ giống như Giang Trừng sao?"

"Ha ha ha ha, ta nghe nói hắn ta ngoại tình với người nhà họ Ôn. Thật ra, nhìn chân là biết, nếu không thì làm sao hắn ta leo lên được vị trí này khi nhà họ Giang sụp đổ? Hắn ta có thực lực sao?"

"Tên này đúng là không biết cảm ơn. Ngụy Vô Tiện giúp hắn nhiều như vậy, cuối cùng lại đá hắn ra ngoài. Bao nhiêu lời đồn đại chỉ càng làm hắn thêm đau lòng. Hắn đáng bị như vậy!"

"Đúng vậy, may mà Tiện Tiện của chúng ta đã đổi công ty, gia nhập công ty của An Hi tỷ tỷ. Nếu không, anh ấy cứ ở lại đó, vừa phải chiều lòng người khác, vừa phải gánh chịu tội lỗi thì khổ lắm."

"Giang Trừng, cút xuống địa ngục đi."

Em dần mắc trầm cảm nặng, vì những lời nói trên mạng, vì cái chết của chị gái, vì sự tra tấn từ tinh thần lẫn cả thể xác của Ôn Triều, vì chuyện Giang Gia, vì chuyện của Kim Lăng, mỗi ngày trôi qua với em như chuỗi ngày ở trong địa ngục không điểm dừng, hàng đêm em đều mất ngủ, em hay bỏ bữa, em còn bắt đầu có xu hướng từ làm hại bản thân. Cánh tay em chi chít vết dao lam sắc lạnh xẹt qua, rồi còn những vết bỏng từ việc em dùng những điếu thuốc dí vào tay. Em phải mặc áo dài kín tay để che đi các dấu vết ấy. Em muốn chết ! Nhưng bây giờ chưa thể ! Em chưa thể chết được...

Một hôm em đột nhiên ho khan dữ dội, em lấy một tờ khăn giấy che miệng, cơn ho cuối cùng cũng kết thúc, tờ khăn giấy cũng dính chút màu đỏ, em nhìn vết máu loang lổ trên khăn giấy, mặt không chút biểu cảm rút ra một tờ giấy trắng A4 ra, viết mấy chữ nhỏ xinh xắn.

Tài sản cá nhân được chia đều cho Ngụy Vô Tiện, phó chủ tịch Tập đoàn Vân Mộng Giang Thị, và con của chị gái em là Kim Lăng, và Tập đoàn Giang Gia được để lại cho Kim Lăng thừa kế khi thằng bé lớn lên.


Một tháng sau, Ôn Triều đột ngột qua đời.



Ngày hôm đó, em đi đến nơi cũ. Em nằm trên vách đá cao bên ngoài lan can an toàn, lắng nghe tiếng vỏ sò va vào vách đá vỡ vụn. Bên dưới chân em là biển cả xanh thẳm mênh mông. Đây là nơi đầu tiên em biết yêu là gì, nhưng đây cũng là nơi em kết thúc tất cả

Em nhớ lại lúc trước. Ngụy Vô Tiện thiếu niên năm mười lăm mười sáu tuổi ngồi trên vách đá, đung đưa chân, thân mật trò chuyện với em:

"Giang Trừng, em không thích biển sao? Đợi khi nào anh nổi tiếng, chúng ta chuyển ra bờ biển nhé? Chúng ta sẽ sống ở đây với Giang Thúc Thúc, Ngu Thẩm Thẩm và chị hai nhé!"

Em cử động ngón tay một cách thờ ơ.

Ngụy Vô Tiện ghé sát mặt lại, em cảm nhận được hơi nóng trên mặt: "Giang Trừng, anh chỉ nói nhảm thôi, em để ý đến anh một chút được không?"

Vì Ngụy Vô Tiện luôn đáp ứng yêu cầu của em nên lần này em không còn cách nào khác ngoài việc mở mắt và miễn cưỡng ngồi dậy.

Tóc em đã dài đến vai mà em không hề hay biết, làn da trắng nõn của em được gió thổi bay càng thêm nổi bật. Đôi mắt hạnh nhân tuyệt đẹp của em nhìn Ngụy Vô Tiện không chớp mắt.

Em nhìn theo ánh mắt mong đợi của Ngụy Vô Tiện, hỏi:

"Anh nghiêm túc đấy à?"

"Tất nhiên rồi! Sau khi tốt nghiệp, em không thích diễn xuất sao? Sau đó anh có thể nhận diễn xuất và kế thừa công ty. Anh sẽ luôn bên cạnh em và làm cấp dưới của em. Chúng ta sẽ..."

Nghe vậy, em cảm thấy hơi buồn ngủ nên cúi xuống gối đầu lên chân Ngụy Vô Tiện, để Ngụy Vô Tiện chải mái tóc tung bay trong gió biển, vừa nghe anh trò chuyện, vừa nói lại với anh mấy câu.

Đột nhiên Ngụy Vô Tiện ngừng tưởng tượng về tương lai và quay đầu nhìn em với vẻ mặt chân thành .

Rồi em gặp đôi mắt hoa đào đã mê hoặc em suốt cuộc đời ngắn ngủi của bản thân.

Ngụy Vô Tiện mỉm cười với em: "Giang Trừng, anh yêu em."

Ánh mắt khi ấy của anh dịu dàng chỉ có mỗi em trong đó, nụ cười kia cũng là dành cho em, chỉ dành cho mỗi em mà thôi.

Khoảnh khắc khi ấy, thế giới của em không còn những lời thì thầm bất tận, những cuộc cãi vã giận dữ, những cuộc chia ly và phản bội hỗn loạn và tuyệt vọng. Tất cả những gì còn lại là bầu trời xanh, người em yêu sâu sắc và biển cả tĩnh lặng.

Thoát khỏi hồi tưởng một lúc rồi em bắt đầu muốn cười, như thể muốn cười cho thỏa nỗi buồn vui suốt hơn hai mươi năm qua. Em gieo mình xuống, đàn cá bơi lội tung tăng xung quanh em cho đến khi bóng tối bao trùm lấy em, em khẽ nhắm mắt lại. Và chúc người con trai em yêu sống thật hạnh phúc. Em trở lại nơi năm nào, chết ở nơi đây như đem cả phần ký ức tươi đẹp đem theo cùng mình.


Sau khi em chết, anh cũng nhận được tin tức sau một tuần, vì cảnh sát trục vớt được một thi thể nam giới ở dưới vách đá. Phải ứng ban đầu của anh là bình thản, anh đến sở cảnh sát nhận thi thể của em. Nhưng đến buổi tối 3 ngày sau đám tang của em, anh lại rủ Nhiếp Hoài Tang người bạn thân thiết đến nhà uống rượu, rượu vào anh bắt đầu nhớ lại nhiều chuyện

Lúc trước, Giang Trừng nổi tiếng lạnh lùng kiêu ngạo trong trường. Có rất nhiều cô gái thích em, và dĩ nhiên cũng có rất nhiều kẻ ghét em. Tuy Ngụy Vô Tiện là con nuôi của Giang Gia, nhưng tính cách hoạt bát, phóng khoáng của anh lại được yêu mến hơn nhiều so với Giang Trừng, một kẻ luôn lạnh lùng và hay châm biếm.

Cảnh tượng bên bờ biển cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Ngụy Vô Tiện như một thước phim bị kẹt. Cơn đau tim dưới vực thẳm lúc đó cùng cảm giác kỳ lạ của anh với Giang Trừng khiến Ngụy Vô Tiện vừa hoang mang ,vừa sợ hãi: "Mình phải dừng lại ở đây với em ấy ở đây thôi, mình không nên huỷ hoại cuộc đời em ấy"

"Ngụy Vô Tiện, anh điên cái gì vậy? Về nhà đi."

Nhưng em lại nhận được một lời từ chối nhìn như gần gũi nhưng lại xa lạ với em của Ngụy Vô Tiện: "Em về trước đi, hôm nay anh phải đi hát với bạn gái rồi."

Cho nên, lúc Giang Trừng gặp phải bạo lực học đường, đúng lúc Ngụy Vô Tiện không để ý đến em,
một cú đá trúng thẳng vào bụng em. Năm sáu nam sinh vây quanh em, đấm đá túi bụi. Bình thường, bọn họ cũng không có thù oán gì sâu đậm với Giang Trừng. Bọn họ chỉ tức giận Ngụy Vô Tiện cướp mất sự chú ý của bọn họ, bọn họ còn định hãm hại Ngụy Vô Tiện nhưng đã bị Giang Trừng phát hiện, em vạch trần ý định của bọn chúng, bọn họ không hãm hại được người khác, đã thế còn bị phát giác, bọn họ bị mọi người trong trường cười nhạo, chế giễu. Bọn họ chỉ tức giận với em, và Ngụy Vô Tiện nhưng không động vào được Ngụy Vô Tiện nên liền nhắm vào em để chút giận

Khi hai người đang giữ chặt em, còn đang định tát vào mặt em, thì đột nhiên một kẻ đang đứng xem cuộc ẩu đả đột nhiên lên tiếng, vội vàng ngăn hai kẻ kia lại: "Này, đừng đánh vào mặt cậu ta. Cha của cậu ta không phải là Giang Phong Miên sao? Chuyện này mà lan đến nhà trường thì hỏng bét."

Tên tuổi của cha Giang Trừng hầu như ai trong trường này cũng biết. Không chỉ vì Ngụy Vô Tiện thường xuyên gây sự, Giang Phong Miên đã đến trường hàng trăm lần, mà còn vì, theo nghĩa mỉa mai, thái độ của ông ta đối với Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng ở trường hoàn toàn khác biệt, khiến cho Vân Mộng Giang thị vốn đã có rất nhiều lời bàn tán lại thêm một chủ đề bàn tán . Vậy nên, lời nói của kẻ kia tự nhiên khiến mọi người cười nhạo.

"Chậc, cha cậu ta chỉ đến vì Ngụy Vô Tiện thôi mà. Còn cậu ta... cha ruột của cậu ta đến vì cậu ta lần nào sao ?"

Mọi người cười rộ lên.

Bụng Giang Trừng vẫn còn quặn thắt vì đau, nhưng em tức giận đến mức run rẩy cả người. Em trông thảm hại, hung hăng nhìn chằm chằm vào đám người kia, nhưng nước mắt vì bị đánh vẫn không ngừng chảy ra từ đôi mắt hình hạnh nhân, khiến mọi người đều kinh ngạc vì vẻ đẹp ấy. Một tên thậm chí còn tiến lại gần, nhân cơ hội sờ mặt em như bị ma nhập.

Bọn côn đồ lập tức trêu chọc: "Này, chúng mày nhìn kìa. Ha ha ha ha, xem nó kìa" Cổ áo đồng phục học sinh của em bị kéo lỏng ra trong lúc bọn chúng đang nói những chuyện bậy bạ.

Với đôi mắt mờ đục và cơn giận dữ dâng trào: Mọi người im lặng một lúc, xong người đàn ông tóc ngắn đeo khuyên tai đột nhiên túm lấy cổ Giang Trừng và ném em vào tường. Hai người vừa nãy vội vàng tiến lên tiếp tục giữ chặt tay chân em. Viên gạch đập vào sau gáy, mắt Giang Trừng lại trở nên trống rỗng ngay lập tức. Người đàn ông tóc ngắn đá vào đống thùng các tông chất đống gần đó, nhặt một mảnh thủy tinh vỡ lên, vung vẩy hai lần rồi cười nói: "Được rồi, tao sẽ không đánh vào mặt nó, nhưng sẽ cho nó vài vết xước trên người. Thế có ổn không?"

Sau một trận tra tấn và nhục mạ em cố lê bước thân thể đầy thương tích về nhà

"A Trừng ? Em về rồi à?"

Giang Trừng cẩn thận bước lên tầng hai. Em sững người vì sốc. Em nắm chặt tay nắm cửa và quai cặp sách rồi quay đầu lại.

"A Tiện vẫn chưa về à?" Giang Yếm Ly ngước lên nhìn em. Em thở phào nhẹ nhõm.

"Chị, anh ấy ra ngoài chơi với bạn cùng lớp rồi."

Giang Yếm Ly do dự một lúc, sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô nhíu mày hỏi, hàng lông mày mỏng manh duy nhất giống Giang Trừng: "A Trừng, em với A Tiện cãi nhau à?"

Thấy Giang Trừng không nói gì, trong lòng cô dường như đã quyết tâm. Cô thở dài, đi lên lầu nắm tay em trai của mình: "A Trừng, hai người các em cũng đã lớn rồi nên nhường nhịn nhau hơn đi. Có chuyện gì xảy ra với hai em vậy?" Giọng nói của cô dịu dàng như khi cô hát mấy bài hát ru cho Giang Trừng nghe hồi nhỏ mỗi khi em gặp ác mộng cô đều dùng cách này để dỗ cho em ngủ: "Nói chuyện với chị nhé?"

Vừa nói, cô vừa giúp Giang Trừng cởi chiếc cặp sách trên tay.

Nhưng Giang Trừng lại tránh né khỏi hành động của cô, điều này thật hiếm thấy. Em rên rỉ đau đớn vì đã dùng quá nhiều sức, quai đeo ba lô dính máu ở phía sau lưng em khiến cô mở to mắt, hét lên sợ hãi. 

Đến khi Giang Yếm Ly khóc lóc kể hết mọi chuyện cho Ngụy Vô Tiện lúc anh về muộn, nụ cười cứng đờ trên mặt anh liền bị xuyên thủng. Khi anh chạy vào phòng, thấy Giang Trừng cuộn tròn trong gối, anh tiến lại gần đau lòng sờ vào miếng băng gạc trên người em, nhưng anh lại bị ánh mắt lạnh lùng của Giang Trừng đánh bại, anh thu lại hạnh động của mình. Hỏi em :

"Ai đánh em thành ra thế này?"

Em cười lạnh: "Cha không quan tâm, anh quan tâm  tôi làm gì?"

"Em nói cái gì?" Anh tức giận đến đỏ cả mắt. Anh đấm vào chiếc gối mềm mại, nhưng chỉ thấy một khuôn mặt hóp sâu không có miệng.

"Chị hai nói cho anh."

"Không thì em định giấu đến bao giờ? Nếu chuyện này không giải quyết được, em định trải qua chuyện này mỗi ngày như thế nào?"

Ngực Ngụy Vô Tiện phập phồng, nỗi buồn chảy trong huyết quản, tụ lại trong tim, khiến anh cảm thấy đau đớn và khó chịu lạ thường.

Một cánh hoa bách hợp trong bình rơi xuống, cánh hoa hồng trắng vỡ vụn theo gió ngoài cửa sổ rơi xuống chân Ngụy Vô Tiện.

Anh thấy đôi môi mỏng của người em trai mình mấp máy mấy chữ : "Anh kệ tôi đi."

Sau chuyện ngày hôm đó, Ngụy Vô Tiện lại ở bên Giang Trừng. Cùng nhau đi học, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chìm vào mộng đẹp. Chỉ khác là bạn gái của anh bắt đầu thay đổi thường xuyên hơn, thậm chí anh còn lấy ra thái độ nghiêm túc muốn thi đua với Giang Trừng hồi nhỏ, xem ai được nhiều giải thưởng và huy chương hơn, nhưng giờ đây Giang Trừng không còn tham gia trò chơi này nữa.

Anh như một kẻ cô độc mỗi ngày, tay cầm thanh trường kiếm buồn cười, bảo vệ Giang Trừng, tự mình chiến đấu vô định, nhưng nhìn chung anh rất vui vẻ.

Sau này, những ngày tháng như vậy cũng phải kết thúc. Giang Phong Miên cùng Ngu Tử Diên đều mất

Nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn nhớ rất rõ tình yêu thương và sự tin tưởng mà chú Giang dành cho hắn lúc còn sống, cùng sự miễn cưỡng và phó thác buồn bã mà Ngu Phu Nhân thể hiện khi bà đang hấp hối trong bệnh viện. Anh nhất định phải chăm sóc tốt cho Giang Trừng.

Sau khi cha mẹ Giang mất, Giang Gia gần như sụp đổ, không thể tiếp tục tồn tại. Anh và Giang Trừng đi cầu xin khắp nơi, nhưng những người họ hàng từng mỉm cười với họ, và cả những người chú, người cô vốn có quan hệ tốt với Giang Phong Miên, giờ đây đều quay lưng lại với họ, thậm chí còn nói xấu họ.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào miếng bánh béo bở của gia tộc Vân Mộng Giang Gia, ai cũng muốn giành giật.

Trong lúc bất lực nhất, hai người vừa học vừa cố gắng nhập vai người lớn, vừa phải nhịn nhục cầu xin để cứu một Giang Gia sắp suy tàn. Ngụy Vô Tiện cũng gặp phải những kẻ có bộ mặt giả tạo, anh trực tiếp đề ra những quy tắc ngầm. Suy cho cùng, trên đời này có rất nhiều kẻ thích cười đùa trước nỗi tuyệt vọng của kẻ khác, và luôn giả vờ là mình tốt bụng.

Lúc đó, anh nghiến răng nghiến lợi anh nghĩ rằng dù có bị chó cắn, chỉ cần ai đó chịu giúp đỡ Giang gia và Giang Trừng, anh đều chấp nhận bị bắt làm gì cũng được, chỉ cần có ai đó giúp đỡ Giang Trừng mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.

Ánh sáng rực rỡ từng có trong mắt anh gần như tắt ngấm. May mắn duy nhất chính là anh gặp được An Hi. Nhưng An Hi thật ra ả chỉ là một kẻ lăng loàng chỉ lợi dụng anh để nổi tiếng hơn, sau khi cô ta đủ nổi tiếng liền cặp kè với một đại gia giàu có, rồi đá anh đi

Điều này khiến Ngụy Vô Tiện đau khổ, hai người đã chia tay tròn một tháng, anh lúc đó suy sụp không nên đến đám tang của Giang Yếm Ly đưa tiễn cô lần cuối, anh muốn tìm em nhưng anh không đủ cam đảm, cuối cùng 3 ngày trước nhận được tin em mất rồi

Ngụy Vô Tiện nhớ ra đêm đông năm ấy anh không bị dính mưa, nhưng lại run rẩy vì lạnh. Lúc đó, điều duy nhất anh có thể làm là đọc lại kịch bản, tra hỏi Giang Trừng như năm đó, rồi nhận được câu trả lời mà không có câu trả lời:

(Giọng Ngụy Vô Tiện run rẩy) "Có chuyện gì vậy?"

(Giang Trừng im lặng)

Anh vẫn tiếp tục tức giận nhưng vẫn làm theo kịch bản:

(Ngụy Vô Tiện gầm lên đau đớn, gân xanh nổi lên)

"Anh hỏi em rốt cuộc là ai đã làm!"

(Giang Trừng lại im lặng)

Rồi hai người buồn bã cãi nhau, rồi tạm biệt nhau một cách khéo léo và sáng tạo. Sự phối hợp ăn ý diễn ra liền mạch.

Kết thúc dòng suy nghĩ, Ngụy Vô Tiện đột nhiên mở miệng :

"Điều tôi hối hận nhất chính là đã không chú ý đến em ấy và bỏ rơi em ấy bắt em ấy phải một mình chịu đựng tất cả." Anh dừng lại một chút, đau đớn nói: "Khi tôi nhận được xác em ấy và rồi nhìn thấy những vết sẹo trên khắp cơ thể em ấy từ tay chân, ngực, cổ không chỗ nào lành lặng cả." Anh nhớ lại em khi ấy không khỏi ám ảnh

Lúc này, Ngụy Vô Tiện nắm chặt chai rượu đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch. Vừa thở chậm lại, anh đột nhiên chộp lấy chai rượu, đập mạnh vào tường. Chất lỏng bắn tung tóe lên bức tường trắng xóa, để lại những vết bẩn, dòng chất lỏng màu nâu chảy xuống tạo thành một khuôn mặt với cái miệng hóp lại. Những mảnh vỡ bắn tung tóe vào tấm thảm bên cạnh.

Nhiếp Hoài Tang vô cảm nhìn Ngụy Vô Tiện, làm những hành động điên rồ

Ngụy Vô Tiện sững sờ một lúc, rồi đột nhiên điên cuồng ngã xuống tấm thảm bụi bặm, mò mẫm nhặt những mảnh vỡ, giữ chặt đến nỗi tay dính đầy máu. Hắn để nước mắt chảy dài trên má, nói lắp bắp, đứt quãng: "Giang Trừng, Giang Trừng em ấy thích ngồi đây vào buổi tối. Hôm qua tôi thấy! Em ấy nằm cuộn tròn trong gối, ngay tại đây... tôi phải nhặt cốc thủy tinh lên, nhỡ may em ấy bị thương thì sao..."

Nước mắt anh rơi trên mặt chai thủy tinh nhuốm máu, làm tan đi hình ảnh phản chiếu mỏng manh: "Tôi không thể nào quên được vẻ mặt của em ấy lúc đó."

Anh bắt đầu khóc, tuyệt vọng vùi mình vào chiếc thảm dính đầy máu và bụi bẩn, khóc lóc thảm thiết như muốn gào thét cho hết những cảm xúc dồn nén. Cũng như cầu xin một thứ gì đó, mang ai đó trở về: "Nếu tôi có thể kiên quyết hơn, ở bên cạnh em ấy, bảo vệ em ấy, có phải em ấy sẽ vẫn ở đây, vẫn nở nụ cười châm chọc như thường lệ không? Có phải em ấy sẽ vẫn còn sống ?"

Nhiếp Hoài Tang vô cảm nói :

"Cậu hối hận bây giờ thì có ích gì ? Giang Trừng sẽ sống lại sao?"

"Cậu điên điên khùng khùng như vậy cũng chẳng thể để cậu ấy sống lại. Bây giờ chi bằng cậu sống hết phần đời này, sống thật hạnh phúc thay cả cậu ấy"

Hắn nhìn Ngụy Vô Tiện, từ từ nói : "Vào nhà thôi, cậu bắt tôi đứng ở ban công này từ nãy đến giờ, lạnh quá"

"Nhà...?"

"Ừ, vào nhà."

Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm chữ này, như thể nghĩ ra điều gì đó, anh chậm rãi lắc đầu, mỉm cười: "Nhiếp Hoài Tang, cảm ơn cậu."

"Không có gì phải cảm ơn tôi."

Sau đó, Ngụy Vô Tiện bất tỉnh được Nhiếp Hoài Tang vác về phòng, hắn có lẽ có chút tình nghĩa bạn bè, hắn dọn lại nhà Ngụy Vô Tiện một chút, rồi mới về. Trong số ngày đêm, luôn có một khoảnh khắc anh vô tình nghĩ đến mùa hè năm ấy, bãi biển hoang vắng dưới vách đá, biển cả như gương, vỏ sò bạc phản chiếu ánh sáng nhỏ bé, lâu đài cát vàng óng tràn ra từ khe nứt, và Giang Trừng, lúc đó em rất đẹp, người em đẹp đến mức không thuộc về thế giới loài người đầy ô uế này, em như thuộc về thiên đường tốt đẹp.

Trái ngược với nỗi sợ ngủ quên của Giang Trừng, anh khao khát được ngủ mỗi ngày và khao khát được gặp lại em.

Nhưng Giang Trừng lại càng ngày càng ít xuất hiện. Người anh từng nhìn thấy mỗi ngày giờ đây anh phải chờ, chờ đợi mỗi khoảnh khắc ngắn ngủi trong những giấc mơ để gặp được em. Sau đó, anh chỉ đơn giản là ngừng mơ, ngừng mơ về bóng dáng ấy.

Trong giấc mơ cuối cùng về Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện không mơ thấy máu và nước mắt, cãi vã hay chia ly, cũng không mơ thấy vách đá Giang Trừng đã gieo mình xuống . Anh mơ thấy mùa hè năm ấy.

Khoảnh khắc thuộc về anh và Giang Trừng.
Anh không quay đi như lẽ ra anh phải làm, lần này anh nhìn thấy toàn bộ nụ cười rạng rỡ của Giang Trừng, câu nói của em ngày đó mà anh đã quên, tiết lộ cho anh biết một sự thật vô cùng đáng tiếc:

"Em cũng yêu anh, Ngụy Vô Tiện."

Anh từ lâu vốn đã yêu em, anh nghĩ tình cảm của anh chỉ là đơn phương từ một phía, anh không dám yêu em, nhưng thật ra là anh đã nhầm, thật ra em cũng yêu anh, cuối cùng là anh để mất em, là anh khiến em như thế này. Anh xin lỗi bây giờ anh chẳng làm gì được ngoài xin lỗi, xin lỗi anh tệ lắm, kiếp sau em đừng gặp lại anh nữa nhé...

"Xin lỗi em, tạm biệt em người anh yêu nhưng đã để lạc mất"

Kết thúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com