Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 4

"...Viên Nhất Kỳ cùng Vương Dịch lái xe về nhà, trên suốt đoạn đường về Viên Nhất Kỳ không nói tiếng gì nếu là ngày thường là sẽ bóc mẽ Vương Dịch nhìu thứ như ăn ít lại thôi, giảm cân đi, bảo Châu Thi Vũ cắt bớt phần ăn của em lại chẳng hạn nhưng hôm nay lại im lặng đến đáng sợ, có thể là khi gặp lại chị ấy, người khiến Viên Nhất Kỳ luôn nhớ và đau khi nhắc đến nhưng lại tỏ ra lạnh lùng trước chị, phải là Thẩm Mộng Dao...người con gái từng là của Viên Nhất Kỳ cô, khi vừa về đến nhà đã đi lên lầu trong sự ngạc nhiên của Vương Dịch và một cô gái khác đang ở cùng họ...Châu Thi Vũ..."

"Chị ấy sao vậy Vương Dịch?" Châu Thi Vũ tò mò khẽ lên tiếng hỏi.

"Không sao đâu...gặp lại người thương cũ thôi...để mình nói chuyện với chị ấy...hôm nay công việc thế nào?" khẽ nhún vai cười khổ nhìn bóng lưng Viên Nhất Kỳ khuất sau cầu thang lên tiếng.

"Mình mới gặp chú ấy ban chìu, có hỏi mình về chị ấy, chắc sẽ hẹn gặp chị ấy nhanh thôi, cậu cũng mệt rồi lên tắm đi sẵn gọi chị ấy xuống ăn cơm luôn!"Châu Thi Vũ cắn cúi với làm ít thức ăn cho hai người họ.

"Ừm mình biết rồi, mình sẽ kêu chị ấy xuống!"Vương Dịch nháy mắt với cô rồi cũng nhanh lên trên.

"Viên Nhất Kỳ bước vào phòng, quăng cái áo vest lên giường rồi ngồi bệt xuống đất tựa lưng vào thành giường đôi mắt nhẹ khép lại, cô đã không nghĩ rằng có một ngày cô gặp lại người con gái đó, ánh mắt ấy, con người ấy vẫn không thay đổi sau bao nhiêu năm chỉ là đã lạnh lùng hơn ngày trước, bất giác nụ cười kia lại tự động nở ra nhưng lại đau khổ đến tột cùng..."

"Em biết chị không vui lắm khi gặp lại chị ấy, nhưng mà...!"Vương Dịch từ lúc nào đã vào trong và ngồi cạnh cô nhẹ giọng lê tiếng, chỉ có như thế này cô và Viên Nhất Kỳ mới là con người thật của họ.

"Đừng lo...không sao đâu, chị tự khắc sẽ có cách, chết tiệt tự dưng để bị một chai lên đầu đau chết đi được!"cô khẽ cong môi cười nhưng lại nhíu mày vì cái vết thương lúc nãy ở trên đầu.

"Nè, tắm đi rồi em thay băng cho, Châu Thi Vũ có nấu ít đồ ăn cho mình, bảo em phải lôi chị xuống ăn đấy!"huých nhẹ vào vai cô nhoẻn miệng cười hối thúc"

"...Bị kéo lên cô đành bất lực đứng dậy và vào phòng tắm, dù vết thương không đến nỗi nghiêm trọng nhưng cũng để cô đau đến khó tả, tay nghề nấu ăn của Châu Thi Vũ quả thật khiến lổ mũi của đối phương không kìm được mà hít vào thật đã..."

"Có em ở đây tốt thật nấu toàn đồ ngon không tôi phải học hỏi em nhìu đấy Châu Thi Vũ à!"Viên Nhất Kỳ khen tới tấp không ngừng, Châu Thi Vũ đã ở cùng họ như một quản gia được hơn một năm, điều mà họ biết được về em ấy chỉ có một...em ấy là cảnh sát và họ không ngại khi để em ấy tiếp cận,Viên Nhất Kỳ khi ở nhà lại khác với khi Viên Nhất Kỳ ở ngoài kia là một Đại Tỷ của một băng XHĐ lẫy lừng.

"Qúa khen rồi, mà nè đầu chị sao vậy, lại đánh nhau nữa hả?"Châu Thi Vũ khẽ nhíu mày khi thấy cái băng gạt trên trán phải của Viên Nhất Kỳ dè chừng lên tiếng.

"Ấy, lần này lại khác nha...cứu người mới bị đấy!"Vương Dịch nhanh đã lên tiếng trêu chọc con người đang cắm cúi ăn ngon lành kia.

"Thật, hờ không ngờ luôn đấy, mà chị nè "chú" muốn gặp chị về công việc sắp tới!"Châu Thi Vũ dè chừng lên tiếng nhìn Viên Nhất Kỳ.

"Ừm, nói với chú chị sẽ gặp, Vương Dịch ngày mai chúng ta đến cuộc họp của Hắc Ban Hội, ngày mai sẽ nghe được mấy lão già ấy lải nhải đây, cũng nên nhớ người mà chúng ta đối đầu là băng của lão Khương chứ không phải là cảnh sát nên bớt dính tới họ một chút!"Viên Nhất Kỳ từ tốn lên tiếng không quên nhắc nhở Vương Dịch.

"Nè, đang nói xéo em đấy hả, mà nè ai mà gan vậy chơi khăm luôn cả địa bàn của Viên gia vậy?" Châu Thi Vũ bỗng chau mày bĩm môi nhìn Viên Nhất Kỳ.

"Là Hoàng Kiệt, hắn me lãnh địa của Viên gia quản lý lâu rồi, mình nghĩ chú cũng sẽ biết hắn đấy, hắn nổi tiếng ở khu 3 khi chỉ trong 2 ngày đã sang bằng các băng nhỏ và một vài lãnh địa khác,ngoài các lão đại lớn ra thì hắn chẳng chừa mặt ai, nhưng ai biết được hắn có dã tâm gì đằng sau!"Vương Dịch vừa ăn vừa từ tốn lên tiếng"

"Hắn ghê gớm đến vậy sao...hờ thế mà trước đây mình cũng từng điều tra một băng mà chưa nghe đến tên hắn, thú vị đấy!"Châu Thi Vũ khẽ ồ lên một tiếng rồi cũng điềm tĩnh nói.

"Tỷ tỷ, em nghĩ...Thẩm Mộng Dao..chị ấy có vẻ...muốn bắt chị...!"Vương Dịch áp úng một lâu nhìn Viên Nhất Kỳ lên tiếng.

"Chị biết,cứ mặc chị ấy...đối với chị ấy chỉ cần là XHĐ không cần biết tà hay chính đều căm ghét hết, hừm....đâu phải có mình chị ấy biết đau vì người thân mất, chắc chị là trâu bò gạch đá... chị xong rồi hai đứa cứ từ từ ăn đi...!!"Viên Nhất Kỳ buôn đũa âm giọng có đôi câu không được vui cho lắm nhìn họ với ánh mắt ảm đạm đứng dậy đi lên lầu.

"Tỷ tỷ..."Châu Thi Vũ toan gọi cô.

"Mặc chị ấy đi, sẽ không sao đâu...!"Vương Dịch đã níu tay cô lại khẽ thở nhẹ lên tiếng, ai mà không biết chị ấy chịu tổn thương như thế nào trong quá khứ khi cùng lúc mất đi hai người thân trong gia đình và người mình yêu nhất căm hận mình.

"Cô mãi không quên, cái ngày Viên gia bị tàn sát trong đêm, vì Viên Nhất Kỳ không có nhà nên tránh được tai họa ấy, đâu chỉ thế, người cô yêu nhất cũng hận cô thấu xương người đã từng thề sẽ không bao giờ tha thứ cho cô, người luôn muốn bắt cô tống vào tù hoặc có thể là một phát bắn chết cô, người đó giờ đã là cảnh sát là người mà Viên Nhất Kỳ cô không hề quên...Thẩm Mộng Dao, cô ghét phải đối mặt với Thẩm Mộng Dao vì sẽ khiến cô nghĩ về cái ngày hôm ấy, ngày chị và cô không còn là của nhau..."


"Viên Nhất Kỳ, cô giải thích như thế nào đây hả tại sao làm vậy với tôi hả?"Thẩm Mộng Dao giận giữ ở trước mặt Viên Nhất Kỳ hét lên.

"Chị phải nghe em giải thích, không như chị nghĩ đâu Thẩm Mộng Dao à, chị hiểu lầm rồi!"Viên Nhất Kỳ nắm lấy tay chị cố gắng giải thích nhưng chị nào nghe.

"Không như tôi nghĩ, ngay trước mắt tôi là cô và người đó ngủ cùng nhau mà cô bảo tôi hiểu lầm ư, Viên Nhất Kỳ cô coi tôi là gì, đồ chơi của cô hả?"'CHÁT' tức giận hét lên thẳng tay giáng một bạt tay rõ mạnh vào mặt Viên Nhất Kỳ cô.

"Chị không tin em...?"Viên Nhất Kỳ vì cái tát mà nhẹ giọng lại ánh mắt vô hồn nhìn Thẩm Mộng Dao.

"Tôi không muốn tin một kẻ như cô, vô lại, tôi ghê tởm cô!"Thẩm Mộng Dao hét lên nước mắt bắt đầu rơi hòa cùng làn mưa ập vào người của cả hai.

"Chị...tôi vô lại?tôi đã làm gì, làm gì mà chị ghê tởm tôi, chuyện không phải là do tôi tại sao lại không tin tôi?"Viên Nhất Kỳ đau khổ nhìn thẳng vào ánh mắt tuyệt tình kia của Thẩm Mộng Dao nói trong cơn run rẩy vì mưa.

"Viên Nhất Kỳ, tôi không muốn gặp lại cô nữa,CÚT ĐI!"Thẩm Mộng Dao vốn dĩ không cần nghe lời giải thích từ cô,cứ thế mà cự tuyệt người đối diện mình.

"Thẩm Mộng Dao đó là chị nói đừng trách tôi vô tình, từ giờ tôi và chị không ai nợ ai!"Viên Nhất Kỳ đau khổ hét lên điều mà cô không hề muốn nói với Thẩm Mộng Dao rồi quay lưng bước đi đau buồn và tội lỗi còn người kia thì hận cô thấu xương.


"Chú....chuyện gì vậy...nhà...sao lại?"Viên Nhất Kỳ trở về khi thấy nhà chìm trong biển lửa cô như kẻ mất hồn toan lao vào.

"Cô chủ...đừng vô trong đó...ông bà chủ...bị giết rồi...ông chủ để tôi thoát thân báo cho cô chủ... tôi xin cô hãy bình tĩnh lại!"nhưng vị quản gia của gia đình ông đã cản và giữ cả người cô lại nghẹn ngào lên tiếng.

"Không, buôn con ra, PAPA~~~~MAMA~~~ đừng bỏ con~~~~ buông con ra con phải vào đó!!!" Viên Nhất Kỳ cố giẫy ra nhưng cánh tay của người đó đã ghị chặt cô lại.

"Ngôi nhà bị ngọn lửa nuốt chửng trước mặt cô, bên trong là ba cô, mẹ cô và những ký ức đẹp về gia đình họ, trong một ngày Viên Nhất Kỳ cô mất đi 2 thứ quan trọng nhất, không ai tin cô, không ai thương cảm cô, cô là người đâu phải gạch đá mà không biết đau không biết tổn thương kia chứ, bỏ tất cả cô gầy dựng lại Viên gia trong giới XHĐ, ánh mắt giờ đã khác không còn là một Viên Nhất Kỳ ngỗ nghịch, vui vẻ như trước mà giờ đã trở thành một con người lạnh lùng liều lĩnh bất chấp mạng sống bảo vệ những thứ mà ba cô luôn cố gắng gìn giữ..."

"Bừng tỉnh trong cơn ác mộng luôn ám ảnh cô hơn mấy năm qua, người nhễ nhại mồ hồi thở dốc như có ai đó bóp nát tim mình, đã năm năm không đêm nào mà cô được ngon giấc, ác mộng về quá khứ đau buồn ấy cứ mãi theo cô, muốn dứt lại càng khó, uống một ngụm nước để bình tâm lại, vuốt ve khung hình cả gia đình cô hạnh phúc tươi cười "Con nhớ hai người lắm xin hãy cho con thêm sức mạnh để gồng mình chống lại những kẻ muốn chiếm đoạt Viên gia của chúng ta!" nước mắt đã lăn dài trên khôn mặt của cô, đêm nay trăng rất đẹp nhưng cô không hề thích nó"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com