Chương 11
Ăn cơm trưa xong hai người nằm phơi nắng trên ghế ở trong sân, ánh mặt trời không những chói mắt mà ấm áp, còn có gió nhẹ.
Hoàng Huyễn Thần ngáp một cái xoay mặt thì nhìn thấy A Thành đã há miệng ngáy ngủ, càng buồn cười chính là trên chóp mũi của y còn có một con bướm hoa đốm màu vàng đậu lên.
Hoàng Huyễn Thần bật cười lắc đầu đứng dậy đi về phòng cầm chăn mỏng ra đắp cho y, sau đó vào đất trồng rau.
Đầu tháng năm thời tiết đã từ từ nóng lên, hai ngày trước trồng một ít hạt giống dưa leo ở dưới ruộng, hôm nay cần phải dựng lều cho dưa leo.
Cậu cầm một bó cây lê rừng đã lựa kỹ trong tay ngồi xổm bên trên đất trồng, đầu tiên là vươn tay sờ sờ rãnh bên cạnh bùn đất, cảm thấy không phải rất ướt lại cầm gáo múc chút nước thật cẩn thận tưới ở trên đất.
Cậu nhớ rõ Lý đại gia đã nói qua, nếu dựng lều ở trên đất trồng dưa leo nhất định phải làm ướt.
Cậu cầm nhánh cây lê rừng bẻ bẻ, cảm giác có tính giai rất tốt thuận tay cắm ở bên cạnh đất trồng hạt dưa leo, liên tục theo quy tắc cắm hai hàng. Cậu giương mắt nhìn thấy giống như cái lều lớn ở hiện đại. Bất quá lúc này không có lớp ni lông mỏng, cậu cũng chỉ có thể chấp nhận trước hết cắm thật tốt, cầu nguyện ông trời phù hộ mặt trời gần đây tốt một chút, trời nắng nhiều chút.
Hoàng Huyễn Thần đang bận rộn thì cảm giác được phía sau có tiếng sột soạt, tiếp theo bả vai bị ngăn cản, một người trực tiếp dựa vào trên lưng, thiếu chút nữa ép cậu ngã xuống đất.
Không cần nhìn cũng biết là A Thành đã tỉnh.
"Tiểu Thần ơi đang làm gì đó?" A Thành hỏi thăm, dùng má cọ cọ vào lỗ tai của Hoàng Huyễn Thần, tò mò thò đầu ra nhìn dưa leo giữa trong đất.
"Ta dựng lều cho dưa leo, nhìn có giống như đang xây nhà hay không? Như vậy khi chúng nó qua đoạn thời gian này là có thể leo lên." Hoàng Huyễn Thần vừa tưới nước vừa cắm nhánh cây, rất nhanh thì một mảnh nhỏ dưa leo đã dựng xong, cậu quay đầu nhìn về phía A Thành cười nói:
"Huynh không phải ngủ rồi à?"
"Hửm?" A Thành chớp mắt mấy cái nhìn cậu ngáp một cái:
"Tiểu Thần ngủ chung đi." Y lầm bầm ghé vào lỗ tai cậu, dáng vẻ rất mệt.
"Ta làm sao có thời giờ ngủ chứ, huynh không phát hiện trong đất trồng có rất nhiều việc cần phải làm xong hay sao?" Hoàng Huyễn Thần lắc đầu kéo y đứng lên:
"Huynh nếu như mệt thì vào nhà ngủ đi, ta phải bón phân cho ruộng."
Phân bón này kỳ thật nói trắng ra là vật bài tiết của bọn họ, đầu năm nay muốn làm chút phân urê hay phân hóa học căn bản là chuyện mơ mộng hão huyền. Cho nên Hoàng Huyễn Thần "tự sản xuất và tự tiêu thụ", dù sao của mình cũng không ghét bỏ.
Bất quá A Thành lại rất không thích chuyện bón phân này, vừa nghe thấy Thần Thần nói như vậy thì nhíu mũi ghét bỏ hừ hừ hai tiếng.
"Huynh ngại thối thì không nên quấy rối, ngoan, vào nhà đi." Hoàng Huyễn Thần duỗi tay lau mồ hôi trên trán.
A Thành bĩu môi không cam lòng trở về phòng, bất quá y ngược lại không ngủ mà là ghé vào trên cửa sổ vươn người ra nhìn Hoàng Huyễn Thần ở bên kia làm việc.
Kỳ thật Hoàng Huyễn Thần cũng ngại thối, bất quá thối thì thối đi, phân hỗn hợp đã lên men qua một ít cỏ vụn và lá cây vụn, tốt xấu gì mùi thiên nhiên cũng không thối như vậy.
Gần đây trong thôn cơ bản đều bắt đầu bón phân cho ruộng, đi chỗ nào cũng đều là mùi hương này.
Hoàng Huyễn Thần dùng vải rách quấn hai tay xong, lại lấy chiếc quần rách quấn quanh người rồi mang theo thùng phân đi đến đất ruộng. Cậu cũng không dám hoành tráng dùng gáo múc phân tưới vào trong ruộng, mà là tưới vào mương đất hẹp đã đào ở một bên lúc trước, đặc biệt dùng để bón phân.
Như vậy vừa không sợ cây non bị phân thiêu chết, cũng tránh cho phân bị tưới lên mầm non mới vừa mọc lên trên. Có một số việc có thể tránh thì cứ tránh, Hoàng Huyễn Thần cảm thấy như vậy.
Mặc dù diện tích vườn rau không nhỏ, bất quá chuyện bón phân này tốc độ làm càng nhanh càng tốt, cậu không muốn làm cho bản thân đầy người mùi thối ngay cả chính mình cũng ghét bỏ mình.
"Chao ôi, tiểu Huyễn bón phân à!" Vừa mới bón phân xong thì nghe thấy tiếng cửa lớn ngoài sân bị đẩy ra, Hoàng Huyễn Thần vừa quay đầu thì nhìn thấy Lý đại thẩm đi vào.
"Đại thẩm." Hoàng Huyễn Thần gom thùng lại, lấy tạp dề tự chế trên người và vải rách quấn hai tay xuống để một bên, cái này về sau còn phải dùng tiếp.
Lý đại thẩm cười tủm tỉm nhìn cậu, lại nhìn đất trồng rau gật gật đầu khen ngợi: "Cháu cũng thật sự có khả năng, chăm sóc đất trồng rau còn tốt hơn nhà thẩm nữa."
Hoàng Huyễn Thần xua tay, múc nước rửa sạch tay sau đó mời Lý đại thẩm vào phòng ngồi, chủ yếu là đất vừa mới bón phân nên mùi hương đặc biệt sáng rõ.
"Đại thẩm sao lại đến đây? Tìm cháu có việc gì?" Hoàng Huyễn Thần rót cho Lý đại thẩm ly nước rồi ngồi ở một bên, còn A Thành thì ngây ngốc tựa lên trên vai Hoàng Huyễn Thần, đuổi y cũng không đi.
Lý đại thẩm mắt nhìn A Thành rồi cười cười với y.
A Thành cũng nhếch miệng cười với Lý đại thẩm, bất quá y vẫn là dựa vào sau lưng Hoàng Huyễn Thần không động.
Lý đại thẩm thở dài cũng không lại quan tâm y, dù sao chỉ là tên ngốc, nghe cũng không nhất định hiểu.
Hoàng Huyễn Thần nhìn ra được Lý đại thẩm có chuyện tìm mình thương lượng, cậu giơ tay vỗ vỗ trên vai A Thành nhẹ giọng nói: "Huynh đi xem thử A Hoa ăn no chưa, nếu chưa ăn no thì lại cho nó một chút thóc, sau đó đuổi đám gà con kia ra đi dạo."
A Thành nhíu nhíu mũi đứng thẳng thân thể, mặc dù cảm thấy trong sân thối nhưng y rất quan tâm ăn uống của A Hoa, cho nên không tình nguyện cũng đi ra ngoài.
Hoàng Huyễn Thần nhẹ nhàng thở ra nhìn về phía Lý đại thẩm cười hỏi: "Đại thẩm nếu như có chuyện gì cứ việc nói thẳng, còn khách khí với cháu làm gì."
Lý đại thẩm uống một ngụm nước có chút ngượng ngùng nói: "Đại thúc cháu gần đây thân thể không tốt, Mạnh đại gia cho đơn thuốc uống cũng không có hiệu quả gì, thẩm muốn dẫn ông ấy đi lên huyện tìm một đại phu tốt hơn xem thử nhưng......" Nói đến đây Lý đại thẩm lại không nói nữa.
Hoàng Huyễn Thần gật gật đầu đã hiểu ý của bà, sau khi suy nghĩ xong đứng lên đi đến bên giường cầm lấy túi tiền đặt ở bên cạnh gối đầu ra năm lượng bạc: "Đại thẩm, chỗ cháu cũng không có bao nhiêu, năm lượng bạc này thẩm cứ cầm trước."
Đôi mắt của Lý đại thẩm đều đỏ lên, nhìn bạc trong tay run lên liên tục gật đầu: "Tiểu Huyễn à, đại thẩm cũng không có biện pháp khác."
"Đại thẩm cũng đừng nói như vậy, từ khi cháu đến đây mọi người giúp đỡ cháu cũng không ít, không phải là chút bạc ư, cho đại thúc chữa bệnh mới quan trọng." Hoàng Huyễn Thần tính toán một chút tiền còn lại của mình âm thầm thở dài, cậu cũng phải đi tìm việc làm thôi, không thì vạn nhất có chuyện gì cần bạc thật đúng là lấy không ra.
Nghĩ như vậy thì cậu nhớ đến tờ giấy trên bảng bố cáo nói tiệm cơm kia tuyển tiên sinh trông coi sổ sách. Cậu cảm thấy sáng mai mình nên qua đi xem thử, nói không chừng còn có thể được nhận vào làm.
Lý đại thẩm gật đầu cầm bạc đi, bất quá trước khi đi lại liên tiếp kéo tay Hoàng Huyễn Thần nói chờ ngoài ruộng sau khi thu hoạch bán được bạc thì nhất định trước tiên trả lại cho Hoàng Huyễn Thần.
Hoàng Huyễn Thần xua tay không thèm để ý cười cười đưa bà ra cửa.
A Thành nghiêng đầu nhìn cậu, trong tay còn bưng lấy con gà con màu vàng nhạt. Vốn là con gà con đã lớn lên choai choai, con gà con này là mấy ngày trước vừa ấp ra. A Thành rất thích, không có việc gì thì sờ sờ lông mềm mại của nó.
"A Thành, ta muốn có chuyện muốn nói với huynh." Hoàng Huyễn Thần cầm cái ghế nhỏ ngồi vào bên cạnh y vươn tay sờ sờ gà con.
A Thành gật đầu một cái nghiêng đầu nhìn cậu.
"Lý đại thúc bị bệnh huynh cũng biết chứ?"
"Ừ, đại thúc là người tốt, cũng không chê cười ta." A Thành bĩu môi, mấy ngày hôm trước y đi ra ngoài đưa màn thầu thô cho nhà Lý đại gia, trong thôn không ít đứa nhóc nhìn thấy y đều kêu y là tên ngốc. Ngày hôm đó A Thành rất không vui, buổi tối ăn cơm cũng ăn rất ít.
Hoàng Huyễn Thần lúc đầu cho rằng y thân thể không thoải mái, sau đó vẫn là hỏi mãi mới biết được y bị người chê cười. Chuyện này làm cho Hoàng Huyễn Thần rất tức giận, không phải bởi vì mấy hài tử kia không hiểu chuyện kêu bậy, lời hài tử nói trực tiếp là phản ứng từ phụ mẫu nhà mình. Nếu không phải người lớn bọn họ ở nhà nói lung tung bị hài tử nghe được thì tụi nó làm sao học theo gọi A Thành là tên ngốc chứ?
Bất quá cậu cũng bó tay, miệng mọc ở trên người bọn họ, chẳng lẽ còn không để cho người ta nói chuyện ư?
Hoàng Huyễn Thần vươn tay nhéo hai má bánh bao của A Thành nhẹ nhàng cười với y: "A Thành một chút cũng không ngốc, huynh chỉ là quên thôi."
A Thành nghe nói vậy liền cọ cọ lên tay Hoàng Huyễn Thần, cười híp mắt. Y thích Tiểu Thần sờ mặt y, cũng thích nghe Tiểu Thần nói chuyện.
"Lý đại thúc sinh bệnh phải dùng bạc, ta vừa mới cầm chút cho đại thẩm, cứ như vậy bạc của chúng ta còn không nhiều lắm, cho nên......" Hoàng Huyễn Thần chớp mắt mấy cái, biết y nghe không hiểu cũng không nhiều lời, chỉ nói: "Buổi sáng ngày mai ta đi lên huyện một chuyến, huynh ngoan ngoãn ở trong nhà chờ ta có được hay không? Có khả năng giữa trưa ta cũng chưa về, huynh cứ đi qua nhà Lý đại gia ăn cơm được không?"
A Thành nghe vậy thì gương mặt lập tức xụ xuống, hừ hừ một tiếng. Y mặc dù những lời khác nghe không hiểu, nhưng mà có thể nghe hiểu ý Tiểu Thần không mang mình theo đi lên huyện.
"Không chịu đâu, ta muốn ở chung một chỗ với Tiểu Thần cơ."
"...... Nếu huynh đi theo sẽ không tiện, ta là đi kiếm tiền, cũng không phải đi chơi." Hoàng Huyễn Thần thở dài.
"Không, ta chỉ muốn ở chung với Tiểu Thần thôi." A Thành phồng má lên, nước mắt lưng tròng tội nghiệp nhìn cậu.
Hoàng Huyễn Thần giật giật khóe miệng, bản thân đối với vẻ mặt này thật sự là một chút chống cự cũng không có.
"Được rồi, huynh muốn đi cũng được, nhưng không được gây thêm phiền phức biết không?"
"Ừm ừm." A Thành dùng hết sức gật đầu một cái rồi cười vui vẻ với cậu.
Y phát hiện nếu như mình làm dáng vẻ tội nghiệp này với đôi mắt trợn tròn nhìn Tiểu Thần, vậy y nói cái gì Tiểu Thần đều sẽ đồng ý.
"Tiểu Thần ta mệt, chúng ta đi ngủ đi." Y kéo Hoàng Huyễn Thần đứng lên muốn đi vào trong phòng, kết quả lại bị người bên ngoài cửa sân cắt đứt.
Hoàng Huyễn Thần nhìn về phía Lý đại thúc đi vào, hơi nhíu mày: "Thân thể đại thúc không khỏe cũng đừng đi lung tung chứ, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi."
Lý đại thúc nhìn cậu một cái, xụ mặt xuống giống như dáng vẻ rất tức giận.
Mắt Hoàng Huyễn Thần chuyển động thì biết Lý đại thúc là tới làm gì, cậu lắc đầu lại gần nói: "Đại thúc, thúc nếu như là tới trả bạc lại cho cháu thì về sau cháu cũng không đi qua nhà thúc nữa."
Lý đại thúc sửng sốt trừng mắt nhìn cậu một cái.
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng thì đã bị nuốt trở về, mình lại đến không một chuyến.
Hoàng Huyễn Thần cười tủm tỉm tiễn Lý đại thúc trở về, cậu quay đầu lại vẫy tay với A Thành đứng ở trong sân.
A Thành chạy tới, cười cười kéo tay Hoàng Huyễn Thần.
Y mới không muốn tách ra với Tiểu Thần đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com