Chương 12
Lúc ngày mới mờ mờ sáng thì Hoàng Huyễn Thần đã tỉnh, hơi liếc mắt đã nhìn thấy hai tay hai chân mình đều bị người kia quấn lấy liền khe khẽ thở dài.
Mỗi buổi sáng đều là như vậy, A Thành cuối cùng sẽ xem cậu như gối đầu ôm vào trong ngực, mình nếu như là rời giường thì một chút y cũng sẽ tỉnh lại.
Cậu đang mặc y phục thì nghe thấy phía sau có tiếng động, nghiêng đầu nhìn thoáng qua thì bất đắc dĩ cười khổ, chỉ thấy A Thành đang ngáp một cái lười biếng ngồi dậy, còn nâng tay dụi mắt đặc biệt ngây thơ.
"Tiểu Thần, ta mệt quá." A Thành nhích lại gần ôm lấy eo Hoàng Huyễn Thần, nhắm mắt lại cọ tới cọ lui, miệng còn lầm bầm.
"Mệt thì huynh tiếp tục ngủ đi, ta tự mình đi lên huyện." Hoàng Huyễn Thần duỗi tay nhéo lên lỗ tai của y, cậu nói vừa dứt lời thì A Thành lại bất mãn hừ hừ hai tiếng.
"Ta muốn đi với Tiểu Thần." Y buông hai tay đang ôm eo Hoàng Huyễn Thần ra nhanh chóng tự mình mặc y phục, động tác thật nhanh.
* * *
Hai người ăn bữa sáng rồi cho gà ăn mới đi ra ngoài, từ thôn đến huyện khoảng cách không xa lắm, đại khái chưa đến một canh giờ đã đến.
Mấy ngày nay Hoàng Huyễn Thần sớm đã thành thói quen đi qua đi lại, cho nên không than mệt. A Thành lại càng không cần nói, sức dài vai rộng, một bước cũng có thể vượt qua Hoàng Huyễn Thần cách một bước rưỡi. Hơn nữa y đây là lần đầu tiên rời khỏi phạm vi thôn từ khi tỉnh lại đến bây giờ, cho nên trong lòng rất hưng phấn nhìn thấy cái gì cũng đều ngạc nhiên.
Huyện Hoa Dương tuy nói không có phồn hoa giống như những huyện thành khác, nhưng nơi này là con đường phải đi qua từ phía nam vào kinh, cho nên sẽ có không ít thương nhân lui tới ở trong huyện.
Hôm nay Hoàng Huyễn Thần muốn đến tiệm cơm kia kỳ thật hẳn gọi là tửu lâu mới đúng, đó là tửu lầu lớn nhất trong huyện, có ba tầng lầu cao còn kèm theo hậu viện.
Bởi vì đi theo Vương đại thúc [kéo nước rửa chén kia] đến qua một lần cho nên Hoàng Huyễn Thần còn biết đường.
Hoàng Huyễn Thần lôi kéo A Thành hết nhìn đông tới nhìn tây nhỏ giọng nói với y: "Ở đây nhiều người, huynh đừng có đi lạc, một lát lại mua đồ chơi nhỏ cho huynh, bây giờ chúng ta làm chuyện chính trước nha."
A Thành vui tươi hớn hở bị cậu lôi đi, kỳ thật y tò mò những thứ trên quầy hàng kia là cái gì, đủ mọi màu sắc đặc biệt đẹp.
Hoàng Huyễn Thần nhìn một cái lắc đầu thở dài, cũng may A Thành cái gì cũng không hiểu, bằng không y nếu như là biết mình đứng ở trước quán phấn trang điểm không biết có thể thẹn thùng hay không.
Trong tửu lâu dòng người chen chúc xô đẩy, hai người bọn họ vừa mới tiến vào thì được tiểu nhị cửa tiệm ra nghênh đón, gã cười tủm tỉm hỏi: "Hai vị là đến dùng cơm hay là ở trọ?"
"Đều không phải, tiểu nhị ca, ta hỏi thăm một chút, tửu lâu này của các ngươi có phải tuyển tiên sinh quản lý sổ sách hay không?" Hoàng Huyễn Thần chắp tay với gã, mỉm cười hỏi.
Tiểu nhị cửa tiệm trên dưới đánh giá hai người bọn họ, cảm thấy người này nhìn rất trẻ tuổi, ngược lại là nam nhân kia phía sau trông rất mạnh mẽ.
Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, muốn làm công ở trong tửu lâu này làm gì là kẻ ngốc chứ. Cho nên gã lập tức gật đầu mời hai người bọn họ đi đến hậu viện, vừa đi còn vừa nói: "Vị tiểu ca này, ta bất mãn nên nói với huynh, vốn là trong tiệm này của chúng ta có tiên sinh quản lý sổ sách. Bất quá người đó không an phận, không có việc gì luôn thích ăn trộm ăn cắp chút bạc riêng tư của lão bản, nên lão bản đã đuổi đi. Trong thời gian này cũng có không ít người đến muốn làm công việc này, nhưng lão bản yêu cầu cao không nhìn vừa mắt được một người nào." Gã nói xong thở dài quay đầu nhìn về phía Hoàng Huyễn Thần đi theo bên cạnh, thấy cậu vẫn giữ nét mặt mỉm cười nghe mình nói, cũng hiểu được người này hiểu lễ phép.
"Lão bản!" Tiểu nhị cửa tiệm giơ tay gõ cửa rồi mời hai người bọn họ đi vào: "Lão bản, vị tiểu ca này nói là muốn đến nhận lời mời làm tiên sinh quản lý sổ sách của tửu lâu chúng ta."
Lão bản kia là ông lão rất gầy, thoạt nhìn khoảng sáu mươi tuổi, râu của ông vừa dài vừa nhiều. Bất quá tướng mạo rất tốt, ít nhất sẽ không liếc mắt nhìn lại chính là người chanh chua.
"Ừ, ngươi bận thì đi đi." Lão bản khoát tay, tiểu nhị cửa tiệm lập tức xoay người đi còn đóng cửa lại.
"Mời ngồi, đừng câu nệ." Lão bản nâng nâng tay ý bảo Hoàng Huyễn Thần ngồi xuống.
Hoàng Huyễn Thần ngồi xuống, A Thành ở bên cạnh cũng ngồi xuống.
Nói đến cũng lạ, từ sau khi vào tửu lâu này thì A Thành một đường vẻ mặt không chút thay đổi đi theo bên cạnh cậu không nói lời nào, cũng không cười ngây ngô. Còn đừng nói tới lúc nam nhân này nếu như không làm bất cứ vẻ mặt gì thì thật sự có thể hù dọa người, ít nhất nhìn rất bình thường.
Lão bản liếc nhìn A Thành rồi tiếp theo nhìn về phía Hoàng Huyễn Thần vô cùng khách khí hỏi: "Tiên sinh, họ của ngài là gì?"
Hoàng Huyễn Thần chắp tay cười nói: "Bỏ từ ngài đi, ta họ Hoàng."
Lão bản sửng sốt suy nghĩ một chút mới nói: "Họ này của tiên sinh thật là đặc biệt."
Hoàng Huyễn Thần cười cười không nói tiếp.
A Thành liếc nhìn lão bản rồi quay đầu nhìn về phía Hoàng Huyễn Thần. Y có chút ngồi không yên, vừa thấy trong sân treo lồng chim, bên trong nuôi con chim hồng miệng hót líu lo, y rất hiếu kì.
"Lão bản hẳn là đã dán bố cáo ở trong các thôn, ngày hôm qua ta nhìn thấy cho nên muốn đến thử xem." Hoàng Huyễn Thần cũng không nói lời khách sáo mà đi thẳng vào chủ đề.
Lão bản gật đầu một cái vẫy tay với cậu: "Không dám giấu tiên sinh, chỗ này của lão hủ* cất không ít sổ sách cần sửa sang lại. Tiên sinh hẳn là cũng biết rõ huyện Hoa Dương này chỉ có một tửu lâu lớn, cho nên việc sổ sách đặc biệt hỗn độn."
(*Lão hủ: người già nua, vô dụng, ý muốn hạ thấp bản thân mình.)
Ông vừa nói chuyện còn vừa cầm một quyển sổ đưa cho Hoàng Huyễn Thần ý bảo cậu xem thử.
Hoàng Huyễn Thần mở ra lật vài tờ, tuy nói đều là chữ phồn thể bất quá đổi một chút mà nói sổ sách nhập hàng kỳ thật rất đơn giản. Nếu có thể làm thành bảng kê khai càng là vừa xem hiểu ngay.
Cậu đảo mắt, biết tình huống của mình tương đối đặc thù, cho nên có thể thảo luận một chút điều kiện.
"Lão bản, sổ sách này có mấy chỗ tính sai, một chút chủ yếu chính là trong mỗi ngày ra bao nhiêu bạc, vào bao nhiêu bạc đều ghi không rõ ràng. Tuy nói rau xanh củ quả chỉ là tiền nhỏ, nhưng đạo lý tích tiểu thành đại* này ngài cũng hiểu rõ đúng không? Nếu mỗi ngày cứ dồn lại thì tửu lâu này cũng phải bỏ đi."
(*tích tiểu thành đại: góp nhặt nhiều món nhỏ lại, dần dần thành món lớn.)
Hoàng Huyễn Thần cầm quyển sổ lật lật để trước mắt lão bản chỉ chỉ: "Nếu có thể đưa ra những thứ tiêu dùng nhập vào mỗi ngày, lại thêm thu nhập mỗi tháng, còn có giá cả các loại rau dưa nhập vào, như vậy cũng có thể rõ ràng làm so sánh; đợi đến lúc cuối năm hoặc là cuối tháng mang sổ sách ra thì vừa nhìn thấy có thể hiểu rõ tháng này thu nhập rốt cuộc là bao nhiêu, còn có thể đối chiếu với thu nhập tháng trước, xem thử tốc độ lợi nhuận tăng nhiều hay ít."
Những lời cậu nói bất quá là cơ bản nhất của môn thống kê, bất quá lão bản lại bị cậu lừa dối đến sửng sốt. Bọn họ làm sao nghĩ tới vốn dĩ chính là người ở địa phương nhỏ, tuy nói đọc sách biết chữ nhưng người ở thời đại này làm gì có nhiều người biết toán học này là một môn học vấn như vậy.
Lão bản giống như là nhặt được đại bảo bối, nhanh chóng kêu tiểu nhị cửa tiệm ở ngoài cửa bưng ấm trà tiến vào.
A Thành đứng lên đi đến bên cạnh Hoàng Huyễn Thần giơ tay túm lấy ống tay áo của cậu nhỏ giọng nói: "Tiểu Thần, ta muốn đi ra ngoài một chút."
Hoàng Huyễn Thần gật đầu một cái dặn y đừng chạy lung tung.
Lão bản nhìn A Thành suy xét một chút hỏi: "Tiên sinh, vị kia là huynh trưởng của tiên sinh?"
Hoàng Huyễn Thần hơi sửng sốt, vẫn mang theo nụ cười nói: "Vâng, ta cũng không nói dối gì với lão bản, đầu óc của huynh trưởng ta không tốt lắm, trong nhà cũng không có người khác có thể chăm sóc. Cho nên nếu như lão bản muốn nhận ta vào làm chỉ sợ ta không thể mỗi ngày đến đây ghi sổ sách, ba ngày đến một lần ngược lại là có thể."
Lão bản có chút khó xử nhíu nhíu mày, bất quá ông ngược lại là rất muốn thử dùng cách của Hoàng Huyễn Thần rốt cuộc có phải giống như lời cậu nói hay không, có thể mang việc sổ sách làm tốt như vậy.
"Nếu tiên sinh thực sự có chỗ hơn người thì lão hủ cũng có thể thông cảm cho. Bất quá tỉ lệ phần trăm theo như lời tiên sinh nói là cái gì?" Mắt của ông nhìn qua rất nhiều thứ, Hoàng Huyễn Thần nói những thứ khác ngược lại đều có thể biết, bất quá tỉ lệ phần trăm này lại không hiểu.
Hoàng Huyễn Thần cười thần bí, cậu còn phải nói thật lòng vậy mà dựa vào bản lĩnh ít như vậy lừa gạt người ta.
Cậu đảo đảo đôi mắt duỗi tay qua cầm một quyển sổ giấy Tuyên Thành sạch sẽ để ở một bên, tiếp đó lấy cây bút lông chấm tự chế từ trong túi cầm ra ở trên giấy Tuyên Thành xoạt xoạt bắt đầu vẽ tới vẽ lui. Sau đó chỉ vào bảng vẽ đặt ở trước mắt lão bản, cũng không nói gì mà chờ ông nhìn về sau đó cho cậu chút phản ứng gì.
Lão bản nhìn thoáng qua ngay lập tức đứng lên chắp tay nói: "Tiên sinh còn có ý tưởng khác?" Những cái khoanh tròn này mặc dù xem không hiểu lắm nhưng lại có thể nhìn ra một loại dáng vẻ rất lợi hại. Tiểu tử này nếu có thể nói đạo lý rõ ràng, thủ hạ có kỹ xảo như thế tuyệt đối cũng không tệ được, trước dùng cũng không phải không thể. Nếu như không được thì đuổi đi là được.
"Lão bản, ta cũng không biết nhiều lắm, bất quá nghề nghiệp này ngược lại có thể giúp tửu lâu phát triển là thật sự, bất quá tiền công......"
"Một tháng mười lượng bạc, bao ăn bao ở, tiên sinh thấy thế nào?" Lão bản nhanh chóng nói.
Hoàng Huyễn Thần cười khẽ gật gật đầu, chắp tay: "Vậy thời gian......"
"Đây......" Lão bản chần chờ một chút, bất quá thấy Hoàng Huyễn Thần cười hiền lành khẽ cắn môi gật đầu một cái: "Cứ dựa theo lời tiên sinh nói, cách ba ngày đến làm việc một lần. Bất quá tiên sinh này, lão hủ mang những lời xấu nói trước, nếu như là bại lộ ra cái gì thì cũng đừng trách lão hủ trở mặt."
Hoàng Huyễn Thần nhanh chóng chắp tay cúi đầu với ông lão, công việc này không mệt mà tiền lương lại không ít, cậu cười trộm còn không kịp đây sao lại tìm phiền phức cho mình chứ.
"Vậy ta cám ơn lão bản trước." Cười cùng với lão bản ấn dấy tay ký kết khế ước, vốn là không cần phiền phức như vậy. Bất quá Hoàng Huyễn Thần để lại đường lui, miễn cho ông lão này học xong chút thủ đoạn da lông của mình như vậy lại đuổi cậu đi: "Một khi đã như vậy sổ sách này ta trước hết sửa sang lại, phiền lão bản gọi người đưa chút thức ăn lên cho huynh trưởng ta."
Lão bản gật đầu gọi người đi chuẩn bị, ông ở một bên nhìn Hoàng Huyễn Thần cầm cây tăm tre giống như vậy gì đó viết chữ vẽ tranh. Mặc dù cảm thấy phương pháp người này viết chữ có chút kỳ quái, có điều viết ra gì đó có thể xem là được. Bất quá là phòng thu chi ở trong tửu lâu mà thôi, ai quan tâm chữ ngươi đẹp hay không.
A Thành ngồi bên cạnh bàn đá ở trong sân gặm màn thầu uống một ngụm canh xương, y bĩu môi để màn thầu sang một bên rồi chạy đến trong phòng, thấy Hoàng Huyễn Thần đang cúi đầu viết cái gì đó liền đi qua kéo kéo tay áo cậu.
"Tiểu Thần, chúng ta về nhà đi được không, cơm nơi này thật khó ăn."
Lão bản đang ngồi ở một bên ngồi gảy bàn tính, ông lấy sổ sách Hoàng Huyễn Thần sửa sang lại qua tính lại một lần nữa phát hiện một chút cũng không sai. Tiểu tử này có chút năng lực, tốc độ nhanh còn chính xác. Lão bản nghe A Thành nói như vậy sắc mặt không tốt lắm, bất quá ngược lại không nói gì, không so đo với tên ngốc.
Hoàng Huyễn Thần nhìn về phía lão bản ngượng ngùng cười cười rồi xoay mặt nhìn về phía A Thành đang bĩu môi nhỏ giọng nói: "Ăn không ngon cũng cố ăn chút, buổi tối trở về ta mua chân gà hầm canh cho huynh ăn."
A Thành cười gật đầu rồi quay về sân ăn cơm.
Lão bản ngược lại là ghi tạc trong lòng, hình như tiểu tử này rất biết nấu ăn thì phải?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com