9
Thấy Trần Đăng Dương đồng ý, Nguyễn Thanh Pháp như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm. Cậu gật đầu: "Tất nhiên rồi, thưa chỉ huy." Nói xong thì lập tức rời khỏi vòng tay anh.
Trần Đăng Dương bị cách gọi đó chọc cười.
"Vừa rồi em đang làm nũng với anh đấy à?" Trần Đăng Dương hỏi. Anh thấy Nguyễn Thanh Pháp buông tay khỏi mình, hơi ấm trong lòng cũng biến mất, cảm thấy có chút luyến tiếc, khoanh tay trêu ghẹo.
Làm nũng?
Nguyễn Thanh Pháp cau mày nổi da gà. So với cái từ dính đầy mùi mẫn ấy, cậu thà gọi đó là trao đổi lợi ích, hoặc là... □□ còn hơn.
Dường như Trần Đăng Dương rất thích kiểu này.
"Tôi không làm nũng." Nguyễn Thanh Pháp cãi lại nhưng nghe thật sự rất yếu ớt, cuối cùng ngượng ngùng nói bóng gió, "...Để đổi lại, tối nay tôi có thể giúp anh ngủ ngon một giấc. Ký túc xá chỉ có một mình tôi ở thôi."
Dưới ánh sáng lờ mờ, cậu thấy rõ tơ máu trong mắt Trần Đăng Dương. Cậu không tin trong môi trường áp lực cao của Liên minh quân đội, Trần Đăng Dương có thể trụ vững với chất lượng giấc ngủ đáng thương như thế.
Đây là bi kịch cả đời bị pheromone chi phối của một alpha, nhất là khi đối mặt với một omega có độ tương thích cao mà không được thỏa mãn d.ục v.ọng, chỉ có thể chịu đựng sự dày vò kìm nén.
"Nếu anh không hiểu nhầm, thì đây là lời mời qua đêm đúng không?"
Trần Đăng Dương cố ý hỏi, ánh mắt dừng lại ở đôi tai đỏ bừng vì xấu hổ của Nguyễn Thanh Pháp, lại trêu tiếp: "Anh nhớ có người trước đây chỉ bị chạm nhẹ đã nổi điên, sao giờ chủ động thế?"
Nguyễn Thanh Pháp đành thừa nhận, đúng là cậu đang mời Trần Đăng Dương qua đêm. Có lẽ vì lần trước quá thuận lợi nên cậu muốn tiếp tục thử giới hạn của anh.
"Nhưng tôi có điều kiện." Cậu do dự một lúc, quan sát biểu cảm của Trần Đăng Dương rồi nói tiếp: "Nếu nhiệm vụ lần này thành công, có thể tổ chức buổi lễ khen thưởng giữa kỳ như lúc kết thúc khóa học được không... tôi muốn cha mẹ nhìn thấy."
Dứt lời, cả khuôn mặt Nguyễn Thanh Pháp đỏ bừng lên vì ngại, cảm giác như một đứa trẻ ôm bằng khen đi tìm sự công nhận của người lớn.
Quá trẻ con rồi. Nhưng Nguyễn Thanh Pháp cũng muốn Trần Thiếu Vân có thể nhìn cậu bằng ánh mắt như khi nhìn Trần Đăng Dương.
Trần Đăng Dương không trả lời ngay mà cười nhẹ, học theo lời Nguyễn Thanh Pháp: "Vậy anh cũng có điều kiện."
Nguyễn Thanh Pháp thấy anh cười như vậy thì chột dạ, cảnh giác hỏi: "Điều kiện gì?"
"Em làm nũng thì anh sẽ đồng ý." Trần Đăng Dương trơ trẽn nói: "Một hoạt động quy mô lớn chưa từng có như thế này, anh cũng phải tốn không ít công sức đấy. Nên cũng phải có chút ngọt ngào chứ, đúng không?"
Nguyễn Thanh Pháp biết ngay anh không có ý tốt, Trần Đăng Dương hình như rất thích nhìn cậu lúng túng, mất tự nhiên.
Sau một hồi tự cổ vũ tinh thần, Nguyễn Thanh Pháp cuối cùng cũng nắm lấy vạt áo Trần Đăng Dương, lắc hai cái, cứng nhắc nói từng từ một: "Làm... ơn... đi... mà."
"Vừa lòng chưa?" Cậu buông tay ngay lập tức, hận không thể độn thổ.
Trần Đăng Dương có vẻ tâm trạng rất tốt, thoả mãn chỉnh lại góc áo bị Nguyễn Thanh Pháp làm nhăn: "Lần sau nhẹ tay chút."
"Anh..." Nguyễn Thanh Pháp thấy ánh mắt anh mang đầy vẻ trêu chọc, đang định đáp lại thì đúng lúc có người bước vào nhà vệ sinh, cậu vội vàng đẩy anh ra, giả vờ bình tĩnh liếc Trần Đăng Dương một cái.
"Nguyễn Thanh Pháp?" Lạc Kha vốn chỉ định chào một tiếng, nhưng lại nhìn thấy Trần Đăng Dương đứng bên cạnh cậu, rõ ràng là sững lại, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.
Quần áo cả hai hơi lộn xộn vì cái ôm vừa rồi, đặc biệt là Trần Đăng Dương, anh liếc Lạc Kha một cái rồi ánh mắt như dán chặt lên người Nguyễn Thanh Pháp khiến người ta dễ hiểu lầm.
Nguyễn Thanh Pháp bỗng cảm thấy có chút chột dạ. Rõ ràng hôm qua mới bảo Lạc Kha rằng mình không có quan hệ gì với Trần Đăng Dương, mà giờ lại bị bắt gặp cùng nhau thế này.
Cậu chẳng muốn đối mặt với ánh mắt dò xét của Lạc Kha, cũng không muốn quay đầu nhìn Trần Đăng Dương đang như mãnh thú rình mồi sau lưng, chỉ chào lấy lệ một tiếng rồi vội vã rời đi.
Buổi chiều, Nguyễn Thanh Pháp vẫn còn đang suy nghĩ xem tối nay phải đối phó với Trần Đăng Dương thế nào, ai ngờ khi mở cửa phòng ký túc đã thấy anh ở đó, thậm chí còn mượn phòng tắm của cậu để tắm rồi.
Trần Đăng Dương chỉ quấn một chiếc khăn mỏng, để lộ phần thân trên săn chắc. Giọt nước đọng lại trên cơ bụng. Khi thấy Nguyễn Thanh Pháp mở cửa, anh rất tự nhiên tựa vào tường, mỉm cười chào, cố ý khoe vóc dáng cao lớn hoàn hảo.
Nguyễn Thanh Pháp nhìn anh bày ra dáng vẻ "mới tắm xong" đầy bất lực, ném bộ đồ trên sofa cho anh: "Anh vào bằng cách nào?"
"Lạnh lùng thật đấy." Trần Đăng Dương chậc chậc hai cái, nhận lấy quần áo và mặc vào: "Anh nói với quản lý ký túc là muốn tìm em, thế là họ mở cửa."
Anh như một con báo đang quan sát lãnh địa của mình, đảo mắt khắp phòng Nguyễn Thanh Pháp, cuối cùng dừng lại ở chiếc giường: "Cái giường này nhỏ thật, ngủ hai người được không?"
Anh thử nằm lên, hai chân dài phải cong lại mới vừa.
Nguyễn Thanh Pháp lười đáp lại, đột nhiên cảm thấy sáng nay mình chủ động mời Trần Đăng Dương tới ký túc là một quyết định sai lầm, cậu giả vờ như không nghe thấy, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Lúc cậu ra thì thấy Trần Đăng Dương đã nằm nhắm mắt bên trong, có vẻ đã ngủ, quầng thâm dưới mắt nhạt đi, hơi thở đều đều.
Gối và chăn đều là đồ cá nhân, mang đậm mùi hương của omega, có thể xoa dịu thần kinh đang căng thẳng của alpha.
Nguyễn Thanh Pháp thở phào nhẹ nhõm, Trần Đăng Dương lúc ngủ dễ đối phó hơn lúc tỉnh. Cậu nhẹ nhàng rút ra một chiếc gối và một tấm chăn mỏng từ bên người anh, định ôm ra sofa trong phòng khách ngủ tạm một đêm. Nhưng vừa quay người thì nghe thấy giọng nói có chút oán trách vang lên sau lưng: "Thì ra là không định ngủ cùng anh à?"
Bị tiếng nói bất ngờ dọa cho giật mình, Nguyễn Thanh Pháp quay ngoắt đầu lại, thấy Trần Đăng Dương đang nhìn mình, ánh mắt tỉnh táo như chưa từng ngủ một chút nào.
"Em không định dùng chút pheromone trên chăn này để qua mặt anh đấy chứ, Thanh Pháp." Nửa gương mặt anh vùi trong chiếc gối mềm mại, đôi mắt xanh thẫm như nước mang theo vẻ ấm ức: "Từ hôm đó đến giờ, đã lâu lắm rồi anh không được ngủ ngon."
"Anh còn tưởng em sẽ giữ lời."
"Chắc anh suy nghĩ nhiều rồi. Ngủ với anh khiến em khó chịu lắm đúng không?"
"Hay là anh đi nhé?"
Nguyễn Thanh Pháp càng nghe càng thấy quen tai, giống hệt những lời Trần Đăng Dương từng giả vờ đáng thương trong văn phòng, nhưng dưới ánh mắt oán thán ấy, cậu cảm thấy áp lực, cuối cùng chỉ đành thở dài: "Không được động tay động chân."
Nghe vậy, Trần Đăng Dương biết Nguyễn Thanh Pháp đã mềm lòng, trong mắt hiện rõ ý cười.
Tuy nói là vậy, nhưng chiếc giường nhỏ như thế, hai người đàn ông trưởng thành ngủ chung thì dù chỉ xoay người nhẹ cũng chạm vào nhau.
Trần Đăng Dương quả thực ngoan ngoãn không làm gì, trái lại Nguyễn Thanh Pháp không quen khi bên cạnh có người nên cứ xoay tới xoay lui, lúc thì đầu chạm đầu, lúc thì chân đụng chân.
Qua một đêm, Trần Đăng Dương mặt mày rạng rỡ, còn Nguyễn Thanh Pháp thì mệt mỏi, uể oải thấy rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com