17
hôm nay có lịch điều trị tâm lí hàng tuần của hyeongjun, cậu nhìn chăm chú vào điện thoại, mail của bác sĩ gửi đến cái hẹn vào lúc ba giờ chiều.
nhưng seungmin, gã vẫn ở đây, làm sao cậu đi được?
"sao ngây người ra đấy thế?" gã bước xuống lầu, trên tay là rổ quần áo đem chuẩn bị giặt, mặc áo sơ mi sắn hai bên tay.
"không có gì." cậu giật mình rồi lắc lắc đầu "chiều nay mày đi đâu à?"
"có, mày muốn đi cùng không jun? bây giờ có một buổi họp mặt nhỏ của bên đối tác, tiện tao đang có mặt ở berlin thì mẹ muốn tao tham gia." gã nhồi quần áo vào máy rồi ấn nút khởi động.
"thôi, tao bận rồi.."
"hmm vậy thôi. giờ tao phải đi đã."
seungmin chào tạm biệt hyeongjun, gã không quên hôn cậu một cái trên sống mũi, trên mắt, và dĩ nhiên là bờ môi đào bóng mịn. gã khoác lên mình áo vest điển trai và hôm nay seungmin không vuốt tóc, gã nhìn hiền hơn mọi khi, vẫn là làm hyeongjun rung động. cậu vẫy vẫy tay tới khi bóng gã khuất sau cánh cửa gỗ thì tự động ba chân bốn cảnh sủi nhanh lên phòng thay đồ chuẩn bị đi khám.
nhưng đi bằng cái gì đây? cậu không muốn đi xe bus, cũng không tiện đi taxi, đi bộ một mình thì chán.
"xin lỗi vì đã làm phiền anh giờ này, anh có rảnh không?"
"rảnh, cậu cần gì à?"
"tới bệnh viện với tôi nhé? seungmin không có nhà và tôi cũng không muốn nhờ đưa đi."
...
soobin gõ cửa nhà và anh chỉ mất có mười phút để xuất hiện rước hyeongjun tới nơi hẹn lịch khám. trong lòng anh cũng tò mò, chẳng nhẽ cậu seungmin đó không nói cho hyeongjun rằng cậu ấy đã biết cả rồi ư? gạt chuyện thắc mắc đó qua một bên, trước hết thì một thiên thần trắng muốt với chiếc nốt ruồi xinh đẹp đậu ngay trên mí mắt phải đang đứng trước mặt anh, ngó ra từ phía sau cửa.
"chào hyeongjun." soobin híp mắt, lộ lúm đồng tiền duyên dáng.
"chào anh." cậu vơ lấy cái túi treo trên giá bên cạnh rồi xỏ giày, khóa cửa và ra ngoài "làm phiền anh quá."
"ô không sao, chuyện nhỏ ấy mà."
soobin đi dạo cùng cậu qua công viên và bắt một chiếc taxi ở đường lớn, tuy rằng cảm giác giữa hai người không hề gượng gạo như trước, thỏ con vẫn cảm thấy bản thân mình đang làm phiền choi soobin. nơi trị liệu của hyeongjun là nhà riêng của bác sĩ, cậu không muốn tới bệnh viện vì sẽ rất bất tiện nếu như bị seungmin bắt gặp. thế nhưng ước gì cậu biết trước nhà của bác sĩ nằm ngay đối diện với nơi mà họ oh sẽ tham gia đàm đạo với đối tác ngày hôm nay.
bước vào bên trong nhà hàng lớn sang trọng nhưng bước chân của gã dường như chững lại khi ánh mắt mơ hồ rong ruổi theo dòng người đông đúc khi mà cảm nhận của gã mách bảo có gì đó không đúng. seungmin chỉ vô tình lướt qua bóng dáng thân thuộc và có lẽ gã mong là gã nhìn nhầm, chắc hai người vừa bước ra khỏi taxi kia không phải là người yêu gã cùng anh chàng lớn hơn hai tuổi hôm trước đâu đúng không?
hmm, oh lớn đã thấy han hyeongjun, hình như thế.
"geht es dir gut, mr.oh? (anh ổn chứ, mr.oh?)" alisa nhìn gã, cô là thư kí của giám đốc bên này "oh sorry, i should speak english. is everything okay mr.oh?"
"huh? ah, yeah i'm fine. thanks."
seungmin tạm gạt qua chuyện đó một bên, gã cần chú ý đến công việc trước đã.
...
"hyeongjun, dạo này cậu còn thấy đau đầu nữa không?"
bác sĩ tâm lý của cậu may mắn sao lại là lai đức - hàn, điều đó giúp hyeongjun vô cùng tiện lợi trong việc giao tiếp và điều trị.
"em không phải dùng thuốc ngủ nữa, đau đầu cũng thuyên giảm nhưng vẫn thường xuyên bị mệt ạ."
"có gì đã tác động đến cậu đúng không? trông cậu hồng hào lên nhiều lắm, cậu có thể chia sẻ mọi chuyện mà jun."
"dạ.. thì chuyện là bạn trai của em đã đến đây, cậu ấy chăm sóc em rất tốt và dành cho em nhiều thời gian lắm ạ." hyeongjun ngại ngùng kể "cậu ấy là seungmin, tụi em quen nhau nhờ vào mẹ của tụi em và chúng em bị ép phải làm một cái hợp đồng. chị biết đấy ạ, em bị rối loạn lo âu nên em không thể ngừng run rẩy vào ngày kết hôn, đó là lí do em bỏ chạy và giờ thì em ở đây. seungmin đã giúp em làm điều đó, tụi em cũng nhận ra tình cảm của đối phương. em đã nghĩ chúng em là hai thái cực khác nhau nhưng bọn em vẫn hạnh phúc, lâu lâu cãi nhau cơ mà làm lành nhanh lắm. những ngày em gặp chuyện, seungmin đã cố liên lạc với em và em thì vô cùng mệt mỏi. chị biết sao không? khi em xuất viện, seungmin đã bay từ hàn quốc sang đây không báo trước. dù bất ngờ nhưng em vui lắm ạ."
"có vẻ cậu đã bớt căng thẳng hơn trước nhiều rồi. seungmin thực sự là người hiếm có trên thế giới này đấy jun, hãy tiếp tục lắng nghe và chia sẻ cùng seungmin, chắc hẳn em sẽ hồi phục sớm thôi." bác sĩ cười, bà điều trị cho cậu mới chỉ một thời gian ngắn nhưng quý họ han cực kì "hãy hạn chế suy nghĩ nhiều và thả lỏng bản thân, nên nhớ dù có thế nào thì cậu vẫn là han hyeongjun, một hyeongjun kiên cường tới tận bây giờ. seungmin yêu cậu vì điều đó, đúng không nào?"
những lời động viên của bác sĩ khiến tâm trạng cậu vô cùng phấn chấn, trong lòng hyeongjun cảm thấy yên tâm và nhẹ nhàng thanh bình. cậu trở ra ngoài với soobin, nụ cười tươi rói nở rộ làm anh có phần xao xuyến.
"thế nào rồi?"
"tốt lắm ạ."
"vậy thì được."
brrr brrr...
"hửm? seungminnie? tao tưởng mày bận mà, sao lại gọi?"
"đang ở đâu thế?"
"tao á? tao đang ở nhà.."
"một mình à?"
"ừ một mình, tự nhiên hỏi chi?" hyeongjun hoang mang, không lẽ gã biết cậu không ở nhà!?
"không, hỏi để biết thôi. tối tao không ăn, tự nấu gì đi nhé. cúp máy đây."
"oke, yêu mày-"
tút tút tút...
hyeongjun ngỡ ngàng vì seungmin không màng đáp lại lời yêu cuối mỗi cuộc điện thoại như thường ngày dù lâu lâu gã bảo nó thật cringe, nhưng cậu tạm bỏ qua chi tiết này, chắc là seungmin bận.
đứng ở gần cửa nhà hàng, gã đánh mắt nhìn hyeongjun đi vào xe với soobin, trong lòng dấy lên cảm giác ghen tuông khó chịu. gã không muốn ích kỉ và cố thuyết phục bản thân rằng giữa hai người họ không có gì cả, thế mà việc han nhỏ nói dối gã rằng cậu đang ở nhà đã làm đổ bể lòng tin của seungmin.
cậu không lừa dối gã đâu, seungmin đang ép mình phải nghĩ như thế vì chính gã tin rằng hyeongjun không phải loại người như vậy.
...
"minnie ah.."
cậu buồn thiu nằm ườn trên sofa, đã gần một giờ sáng rồi mà gã vẫn chưa đem cái xác về, có phải là đi uống quên trời quên đất quên cả cậu luôn rồi không? hyeongjun cũng biết nhớ chồng cưới hụt chứ bộ, cậu chẳng phải loại mồm ngoa tâm lạnh ngắt như ai kia đâu, gọi hàng chục cuộc không nghe máy làm cậu lo gã uống say sẽ gặp nguy hiểm và ty tỷ vấn đề khác.
ôi thôi nào, đừng làm bệnh của hyeongjun tái phát nữa!
"seungmin, oh seungmin, seungminnie, seungmion, seungmiiiiiiiiinnnnnnn, minnieeeeeeEEE."
"seungmin seungmin seungmin seungmin seungmin seungmin seungmin seungmin."
"SEUNGMINNNNNNNN ĐỤ MÁ MÀY SEUNGMINNNNNNNNNNN."
"ôi thằng chó này, mày đi với con nào đây hả huhuhu..."
tâm trạng lên xuống thất thường, hyeongjun đứng dậy xoay vài vòng trên sàn nhớ về mấy kĩ thuật spin. đang xoay thì cửa mở lách cách tiếng khóa, mắt cậu như sáng lên, chạy ào đến cửa toan ôm gã khi thấy cái mặt quen thuộc đẩy cửa vào nhà. trông seungmin say quá, hyeongjun thấy buồn cười lắm.
"han hyeongjun, sao mày nói dối tao?" bỗng gã gằn giọng hất tay cậu ra ngay khi thỏ trắng định ôm lấy gã.
"nói dối gì cơ-"
"mày nói dối, hyeongjun, sao mày lại nói dối.."
"không nhưng mà seungmin ah, vào rửa mặt rồi đi ngủ, mày nói linh tinh gì vậy?" cậu luống cuống giữ gã lại.
"MÀY LỪA DỐI TAO ĐÚNG KHÔNG JUN? VỚI TÊN CHOI SOOBIN KIA, TAO NÓI ĐÚNG KHÔNG?"
seungmin nổi giận, gã đá vào tường rồi túm cổ áo hyeongjun.
"mày, hyeongjun, mày là của tao cơ mà? junie? tại sao vậy?"
"không, tao không hề lừa dối mày-"
"mày câm đi, tao đéo muốn nghe giải thích."
gã đẩy cậu ra, thân cũng tập gym nhưng lâu không tập cơ thể hyeongjun lại mềm oặt, bị đẩy một cái là ngã.
"OH SEUNGMIN, MÀY BỊ CÁI ĐÉO GÌ ĐẤY??"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com