Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

22. Mười chín điều ai cũng nên làm sau chia tay (Phiên bản Yeo Hwanwoong)

 Điều một, thay ga giường mới.

 Ga giường của tôi vừa thay năm ngoái, không lí gì năm nay lại cần thay thêm.
Hơn nữa có thay thêm cũng chẳng giải quyết được gì, tôi chưa từng mời Youngjo lên phòng ngủ một lần. Nếu anh lên phòng ngủ của tôi rồi, chắc chắn chúng tôi sẽ chia tay nhanh hơn và không đau khổ vì yêu hay không yêu nữa.
Chia tay vì ở bẩn xấu hổ nhiều hơn là đau khổ.

Điều hai, ẩn tất cả mọi nguồn tin về anh ta.

 Tôi với lấy một tờ giấy rồi cẩn thận đánh dấu vào. Mạng xã hội, đã chặn. Email, đã chặn dù không có tác dụng mấy, chúng tôi không gửi email cho nhau lần nào. Số điện thoại, tôi đổi tên từ "Bạn" thành "Youngjo", sau đó là "bác sĩ Kim Youngjo", sau cùng là xóa hẳn. Xóa rồi cũng vô ích, Youngjo từng bắt tôi học thuộc để đề phòng bị bắt cóc tại trang trại vườn nho.

 Tin nhắn, tôi ngần ngừ hồi lâu rồi để lại. Tôi tặc lưỡi, đã làm giàu cho nhà mạng như vậy thì phải lưu chứng cứ, hơn nữa tôi đã xóa tin nhắn trong máy của Youngjo rồi.
Ảnh cũ, tôi cũng giữ rất nhiều ảnh đẹp của Youngjo. Anh được lên báo, tôi lưu lại. Bệnh nhân đăng ảnh lên mạng xã hội đánh dấu anh vào, tôi lưu lại. Keonhee đi về viện mồ côi chụp ảnh Youngjo cười rạng rỡ khám cho mấy đứa trẻ, tôi lưu lại. Tôi lưu tất cả, kể cả tấm ảnh thẻ ngố nghếch ở mục thông tin bác sĩ trên trang web của bệnh viện trung tâm. Tôi xóa đi bằng hết, bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Hôm sau, tôi tìm được thư mục ảnh của Youngjo trong ổ cứng.
Tuần sau, tháng sau, lần lượt hai tháng sau đó, tôi tìm thấy nguyên vẹn ảnh của Youngjo ở khắp mọi nơi. Tôi rất hay quên, công việc lại lắt nhắt mỗi khách hàng một ngôi nhà, số lượng ổ cứng di động của tôi tôi cũng không đếm được. Vậy mà bất chấp việc không đếm được số lượng ổ cứng, tôi lại lưu hết ảnh Youngjo vào trong từng chiếc ổ cứng một. Có ổ còn có hai thư mục trùng tên được đánh số, bạn (1) và bạn (2).
 
Điều ba, tạo một danh sách nhạc phát có chủ đề chia tay.

 Mỗi người gợi ý cho tôi một bài, bài nào cũng bi đát. Chỉ riêng Song Minho nói tôi rảnh rỗi thì đi nghe bài ca ngành xây dựng, còn lại đủ thứ nhạc buồn bã hối hận đau thương sau đó là hướng về một tương lai tươi sáng được phát trên xe của tôi, trong điện thoại của tôi.

Có nhiều khi nghe xong một bài hát rất buồn có cái tên ớn lạnh "anh không yêu em", tôi cảm giác giống như bài hát dành cho tôi vậy. Vài phút đồng hồ người ta chỉ lặp đi lặp lại rằng tôi không yêu em đâu, tôi không có gì để giải thích, tôi chỉ không yêu em thôi. Tôi cũng không nói được lời xin lỗi nữa, tôi không yêu em, đó là tất cả rồi.

 Bài hát dành cho tôi, mọi người thấy tôi lẩm nhẩm hát theo thì lại hò nhau an ủi. Tôi không buồn vì bài hát đó, tôi không nghĩ có bài hát nào đủ để làm cho tôi buồn nhiều như tôi muốn.
Cho đến một ngày tôi vào rạp chiếu phim một mình, xung quanh là một đám trẻ con, và quảng cáo nước cam đã lại phát lên nhưng thay bằng một bài nhạc nền khác.
Hôm đó tôi ôm mặt khóc trong rạp không hề có chút xấu hổ, may mắn là bọn trẻ chẳng bao giờ để ý ông chú già ngồi trong góc đang run vai là khóc hay là cười.

 Điều bốn, cứ tự nhiên mà buồn đi.

 Không phải tôi không muốn nói mình buồn, chỉ là chẳng có nơi nào để chia sẻ.
Sau khi bị an ủi vì hát bài hát anh không yêu em đó, tôi không còn muốn để lộ vẻ mặt thảm não với người thân. Có một lần tôi gọi điện về cho mẹ rồi buột miệng nói rằng con vừa chia tay, mẹ tôi đã mắng ầm lên - vì tội có người yêu nhưng không dắt về nhà giới thiệu. Cũng không thể tới văn phòng kiến trúc rồi than thở "anh buồn quá, anh mới chia tay" được, văn phòng của chúng tôi đã luôn đáng yêu từ cái tên gọi. Không ai bước vào Happy House mà lại buồn phiền.

 Còn lại một cách duy nhất. Quá nửa đêm, tôi xuống sân nhà hì hụi đào một cái hố. Lúc đó đã là một tháng kể từ ngày chia tay.

 Có một câu chuyện cổ tích về ông vua có đôi tai lừa, kể rằng anh thợ cắt tóc thấy vua có tai lừa thì ngứa ngáy lắm nhưng không được phép kể. Anh ta bức bối không chịu được, đành lên núi đào một cái hố và nói bí mật vào đó rồi lấp đi. Từ đám đất mọc lên cây sậy, có người lấy sậy làm sáo, sáo thổi ra âm thanh kì cục "đức vua có tai lừa, đức vua ngài ấy có tai lừa". Vậy là cả vương quốc đều biết bí mật đó.

 Tôi đào hố, nói rằng mình buồn rồi lấp hố. Trước khi lấp tôi còn gieo vào đó một hạt hoa hồng để mong cây hoa hồng cũng có thể nói với mọi người rằng tôi đang buồn. Hoa hồng không kịp mọc, ngày hôm sau tôi đã lại được mọi người ở Hotaru an ủi vì hát bài anh không yêu em, nhưng lần này tôi hát bài đó để ám thị cho mình. Buổi khuya hôm đó sau khi đào hố, tôi ngồi im trên sân vườn cỏ lún phún, chuẩn bị bước vào nhà thì bỗng nhiên có một chiếc ô tô không bật đèn lù lù xuất hiện. Cửa kính mở ra, từ trong xe người quen thuộc ngẩng nhìn lên tầng hai tôi đã luôn đóng cửa từ ngày chia tay. Youngjo ngồi yên nhìn mãi, anh thậm chí vẫn mặc đồ bệnh viện, trên vai áo anh còn kẹp một chiếc kẹp giấy hình con vật gì đó tôi chưa nhìn ra.

Youngjo lúc đó không gầy như tôi tưởng tượng nhưng anh cũng rất gầy. Xương hàm gọn hẳn ra, đường nét trên mặt anh có vẻ sắc sảo hơn năm ngoái. Tôi chỉ trơ mắt nhìn Youngjo mà không biết phải làm gì khác, cho đến khi anh nhận được điện thoại và lại trả lời những câu quen thuộc "ở đâu", "mấy đứa", "tình trạng như thế nào" rồi sau đó nhấn ga rời đi.
Tôi thẫn thờ trở về phòng, chưa bao giờ tôi thấy buồn như vậy. Youngjo hẳn đã phải đến rất nhiều đêm, bởi vì chó của hàng xóm thậm chí không buồn hắt hơi một tiếng.
Khuya hôm đó, tôi lại bị rối loạn thần kinh tim.

Điều năm, cai nghiện Kim Youngjo

Tôi chính thức gặp lại Youngjo vào tháng thứ hai của kì cai nghiện. Dù đã nói với Han Dongwon rằng cần chờ vài năm nữa để tôi có thể lấy vợ sinh con mới có thể chính thức gặp lại mọi người ở khoa Nhi, nhưng thực tế thì còn những lí do dễ dàng hơn và khủng khiếp hơn rất nhiều.

 Tôi đã ba mươi tuổi vẫn chưa có người yêu, nhưng em gái tôi thì đã kịp lập gia đình. Chúng tôi sống trong cùng một khu, em rể tôi đi làm ở nước ngoài nên có việc gì tôi luôn là người đầu tiên chạy đến. Giữa đêm hôm đó, khi tôi chuẩn bị đi ngủ sau hai ngày thức làm dự án, Soyeon gọi cho tôi vừa khóc vừa nói là Siyeon - cháu gái tôi bị ốm. Chân thấp chân cao chạy sang thì thấy con bé đã không khóc nổi vì nôn, tôi vừa mắng Soyeon vừa gọi xe đến bệnh viện. Trên đường đi, Siyeon nôn ướt cả áo tôi. Con bé không nôn ra bất cứ thứ gì ngoài dịch mật, Soyeon thì chỉ biết khóc. Tôi ôm chặt để cho Siyeon ngồi trong lòng mình phòng hờ con bé bị sặc, luôn miệng nói với Siyeon rằng không sao đâu, ở bệnh viện có rất nhiều bạn của cậu, bọn họ chắc chắn sẽ chữa khỏi cho con chỉ trong một buổi sáng.

Sau này khi nhớ lại những chuyện xảy ra ngày đó, tôi nhận ra rằng lúc đó mình bình tĩnh đến như vậy chỉ vì biết rằng ở bệnh viện đã có Youngjo rồi.

Bác sĩ Nayoung đón chúng tôi, cô làm vài xét nghiệm rồi báo rằng Siyeon bị sốt xuất huyết. Tôi không còn sức mắng Soyeon nữa, chỉ mệt mỏi lê chân đi làm thủ tục nhập viện cho Siyeon.

 Trên áo vẫn còn dính dịch dạ dày của Siyeon, dù tôi không thấy bẩn nhưng chắc chắn người khác sẽ thấy bẩn. Soyeon giục tôi về nhà thay áo, tôi lại không thể để hai mẹ con con bé ở đây nên đành gọi điện cho Dongwon. Vài giây sau khi điện thoại được kết nối, tôi nghe tiếng thì thầm:

"Đại sư huynh, có chuyện gì vậy?"

Tôi bực bội hỏi:

"Cậu làm gì thế? Trốn ai à?"

"Không phải trốn, đang trong phòng ngủ. Anh có chuyện gì ?"

Tôi liếc nhìn đồng hồ rồi tự thấy xấu hổ. Đã quá nửa đêm, nếu như Dongwon gọi điện giờ này chắc chắn tôi đã phải vận dụng hết khả năng ngôn ngữ để mắng cậu ta.

"Cậu có ở bệnh viện không?"

"Em trực ca sáng nhưng đêm nay ở lại nghiên cứu vài ca bệnh"

Giọng nói của Dongwon vẫn thì thầm, tôi bất giác hạ giọng theo:

"Cậu cho tôi mượn một chiếc áo được không? Tôi đang đứng dưới khoa cấp cứu"

"CÁI GÌ? ANH LÀM SAO MÀ ĐI CẤP... cứu?"

 Giọng nói tăng giảm biên độ của Han Dongwon không chỉ làm cho một mình tôi thấy lạ. Vài giây sau khi Dongwon từ hét vang chuyển thành nói thầm, tôi nghe tiếng nói rất tỉnh táo của Youngjo.

"Ai ở cấp cứu?"

Dongwon cười giả lả:

"Haha, bạn em, cậu ấy đưa vợ con đi cấp cứu"

Tôi thở hắt ra. Nếu Kim Youngjo là lao công bệnh viện thì Dongwon muốn nói gì cũng được, đằng này anh lại là bác sĩ, ngày mai kiểu gì cũng phải gặp nhau. Tôi rầu rĩ nói với Dongwon:

"Thôi, khai thật đi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com