Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

33: Hồ nước trên sao Mộc

Tôi không biết mình bị làm sao, nhưng tôi đã để cho Kim Youngjo say khướt một mình lái xe về dưới trời mưa. Đến khi định thần lại thì xe của Youngjo đã không còn trước cổng, gọi điện hay nhắn tin anh cũng không nhấc máy.

 Ba giờ sáng, Han Dongwon nhắn tin cho tôi trách rằng vì sao không giữ bác sĩ Kim của cậu ta ở lại một đêm. Kim Youngjo an toàn về đến tận bệnh viện nhưng lại đâm đầu vào cửa kính vì tưởng là không có cửa, kết quả cửa rạn một đường, xương sọ của Youngjo cũng bị rạn một vết, bây giờ đang theo dõi vết máu tụ xem có cần phẫu thuật hay không nhưng có lẽ sẽ không có gì nghiêm trọng. Dongwon dặn tôi nếu cũng uống rượu thì đừng chạy xe đến nếu không muốn Youngjo nổi khùng, và rằng bên cạnh Youngjo bây giờ đã có người nhà và bác sĩ Nayoung rồi nên đến thì cũng không còn chỗ. Tôi thở phào rồi lại rấm rứt khóc một mình. Thật là may, trong khi đứng sững nhìn Youngjo chậm chạp đi khỏi cửa, trong lòng tôi xẹt qua một suy nghĩ: biết đâu lời nói đẹp nhất Youngjo nói với tôi cũng là lời nói cuối cùng.

Tôi nhắn tin thông báo cho mọi người rằng Youngjo bị rạn xương sọ. Bất cứ thứ gì liên quan đến tim và não đều gây cho người ta cảm giác lo lắng, mọi người nháo nhào mắng tôi khi biết được nguyên nhân. Mọi người, chỉ trừ Dohyun và Song Minho. Dohyun tỉnh táo hỏi tôi làm thế nào mà Kim Youngjo lại từ nhà tôi đi ra, và làm thế nào tôi lại để cho anh vào nhà trong khi đến Dohyun tôi cũng chỉ để cho vào một lần duy nhất. Tỉnh táo hơn cả Dohyun, Song Minho nhắn cho tôi một cái tin làm tôi không biết nên khóc hay nên cười:

"Giữa những đau khổ bi đát thường thấy khi người ta yêu nhau như lật xe trên đường, dầm mưa viêm phổi, tông phải người khác, bị cảnh sát bắt vào đồn, anh bạn trai của cậu lại đâm đầu nhầm vào cửa kính để bị thương. Xin lỗi, tôi chỉ buồn cười thôi."

Nếu phải thú nhận sự thật, khi cơn lo lắng cho Youngjo qua đi, tôi cũng buồn cười như Song Minho. Tôi tưởng tượng Youngjo đi tới bệnh viện, hối hả bước qua phòng cấp cứu mong không ai nhận ra bác sĩ quốc dân đang say xỉn nhưng sau đó "bốp" một tiếng, anh đâm đầu vào cửa kính giống như mấy con chim làm nhiệm vụ mua vui trong mấy bộ phim hoạt hình chúng tôi vẫn hay xem trong những ngày nhàm chán.

Hai ngày sau khi Youngjo bị tai nạn, tôi gửi cho anh bức ảnh bóng một con cú tạo nên bởi vết nứt ở trên cửa kính. Youngjo nhắn tin trả lời rằng anh đang rảnh lắm, tới bệnh viện bây giờ anh sẽ dẫn đi một vòng. Biết rằng một vòng là một vòng quanh bệnh viện và bên cạnh không phải là bác sĩ phong độ ngời ngời mà là bệnh nhân đầu buộc băng kín mít, vậy mà tôi vẫn gác lại công việc để chạy đi mua mấy chiếc bánh ngọt, lại ngắt thêm vài bông hoa cúc nhà trồng.

--

Tôi đem bánh ngọt và hoa cúc tới, vừa đá tung cửa phòng VIP gọi một tiếng "chim tông cửa kính đâu rồi" thì chợt nhận ra Youngjo không phải trẻ mồ côi.

Không những không phải trẻ mồ côi, con chim tông cửa kính tối qua có bố mẹ là bác sĩ, đồng nghiệp là bác sĩ, và người suýt là người yêu - Jeon Nayoung, cũng là bác sĩ. Điều đó có nghĩa phòng bệnh của Youngjo chín mươi phần trăm khả năng là đang có người ngồi trong. Tác nhân giúp tôi nhớ lại chuyện Youngjo có gia đình đầy đủ không ai khác là người phụ nữ đang ngồi ở đầu giường anh và một cô gái vui vẻ gọt táo trên bàn tiếp khách. Người phụ nữ nghi hoặc nhìn tôi, cô gái buông dao à lên một tiếng, còn Youngjo thì chỉ biết ôm mặt thở dài.

Youngjo không băng đầu kín như tôi tưởng tượng, trên đầu anh chỉ có một đoạn gạc co dãn gọn gàng. Tôi cười hơ hơ hai tiếng rồi giật lùi bước ra.

"Xin.. xin lỗi... Em nhầm phòng..."

Chân tôi còn chưa chạm vạch xanh dưới sàn nhà, Youngjo đã kêu lên:

"Yeo Hwanwoong, em đứng lại."

Tôi đứng lại thật, Youngjo vỗ bàn tay không cắm kim truyền xuống giường.

"Tới đây, nhanh."

Tôi hết nhìn mẹ của Youngjo đến cô gái xinh đẹp kia, sau cùng mặt dày bước tới. Nhìn qua cũng biết Youngjo thừa hưởng đôi mắt của mẹ, bà chăm chú nhìn tôi rồi hỏi khi tôi đã đứng ở phần giường đối diện bà:

"Hwanwoongg với Youngjo là..."

"Cậu ấy là bạn con."

"Thưa bác, là người yêu."

"Anh này là bố của con gái anh Youngjo đây mà."

Ba câu trả lời cùng một lúc phát ra từ tôi, Youngjo và cô gái mà bây giờ tôi đã nhận ra là người chúng tôi đã gặp trong rạp chiếu phim nhiều tháng trước. Tôi và Youngjo ngỡ ngàng nhìn nhau rồi nhìn bác gái, vẻ mặt Youngjo rõ ràng giống như vừa bị đụng vào cửa kính thêm lần nữa. Bác gái nhăn mày nói:

"Ba đứa nói một đáp án thôi."

Chúng tôi vội vã sửa chữa sai lầm:

"Có một cô nhóc gọi cả hai người này là bố."

"Cháu là bạn của đồng nghiệp của bác sĩ Youngjo."

"Người yêu con."

Tôi nhăn nhó nhìn Youngjo, đến lượt tôi trở thành giống như con chim lao vào cửa kính. Bác gái chỉ tay vào hai chúng tôi thêm một lần nữa:

"Miyeon, cháu im lặng đi. Hai đứa nhắc lại, là gì?"

Tôi nhìn Youngjo gật gật đầu, sau đó vững vàng nói:

"Bạn ạ!"

Cùng lúc đó, Youngjo nói to:

"Người yêu ạ!"

Cô gái tên Miyeon trở thành con chim lao vào cửa kính thứ ba.

Chúng tôi choáng váng nhìn nhau, Youngjo nói qua kẽ răng:

"Em vừa gật đầu cái gì?"

Tôi mím mím môi lí nhí đáp lại:

"Ý em là nên nói chúng ta là bạn."

Sau khi lỡ miệng nói ra từ người yêu trong lúc Youngjo tuyên bố là bạn, tôi nhận ra một điều: Youngjo nói người nhà anh đều một lòng chọn bác sĩ Nayoung, người xứng đáng và có lợi cho sự nghiệp của anh. Bây giờ giữa đường tự nhiên nhảy ra một Yeo Hwanwoong tự nhận là người yêu, có lẽ tôi sẽ phải bảo đảm an toàn cho mình trước nhất. Nếu như không phải là gia đình Youngjo ném cho tôi một cọc tiền mà là ném cho tôi một thùng nước rửa tay, có lẽ tôi cũng sẽ hân hạnh được nhập viện cùng anh trong một căn phòng bệnh bình thường không phải là phòng VIP, cũng không có nhiều người đến thăm như thế này.

Youngjo có vẻ hơi buồn. Tôi đặt hộp bánh cùng bó hoa lên bàn, anh nhìn một chút rồi nói:

"Em đi thăm bệnh bằng hoa cúc trắng?"

 Tôi ngại ngùng ôm bó hoa lại, Youngjo với tay lấy bó hoa sắp bẹp dí trong ngực tôi:

 "Anh đùa thôi, anh biết hoa em trồng mà."

 Tôi ngẩng đầu cười với mẹ của Youngjo, bà vẫn không nói gì mà chỉ nhìn chúng tôi xét nét.Tôi cảm tưởng rất có thể đã gặp bà ở đâu đó: So với Kim Youngjo làm gì cũng rạng rỡ phơi phới, người mẹ này đúng chuẩn bác sĩ hơn. Bà trả lại cho tôi một nụ cười hiếm hoi, Youngjo thì tự nhiên đưa tay lên đầu tôi gỡ xuống một cái gì đó. Thôi thì chết trước đỡ chết sau, tôi nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu tôi bóp mạnh. Youngjo la lên một tiếng thảm thiết, tôi đứng vọt dậy cúi đầu nói to:

 "Cháu chào bác, cháu là bạn trai của Kim Youngjo, hôm nay mới có cơ hội chào bác, mong bác bỏ qua!"

 Sau này mẹ nói với tôi rằng trong giây phút đó - giây phút tôi đập đầu vào tay vịn của giường bệnh, Youngjo vừa cười vừa khổ sở nâng đầu tôi lên nhưng tôi không chịu ngẩng lên - bà đã mường tượng ra tương lai của chúng tôi sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com