Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

50

Tôi lên phòng của Youngjo để đọc truyện tranh. Thật ra vẫn còn một câu chuyện nữa mà tôi chưa kể cùng ai, tôi đã vô lễ với ngài viện trưởng.

Đó là khi tôi đứng xoa tay nhìn tất cả những cóc và đại bàng và hổ được bưng đi, ngài viện trưởng đã ghé tai tôi nói nhỏ:

"Không nhìn ra được bạn trai của Youngjo lại có tố chất con buôn như thế."

Tôi phì cười, làm gì lại chẳng phải là buôn bán? Bệnh viện của ông ấy mở ra cũng là để buôn bán sức khỏe, họ có làm không công cho ai bao giờ? Nghĩ như vậy nhưng tôi vẫn vui vẻ nói:

"Vâng ạ, nghề nghiệp của cháu mà."

Viện trưởng chép miệng lắc đầu:

"Đáng tiếc quá. Nayoung nó đã phản ứng từ nhẹ đến nặng để giữ Youngjo ở lại mà vẫn không được."

Tôi đã cáu lắm nhưng vẫn chỉ nhăn mày:

"Ngài muốn nói đến chị ấy giữ Youngjo lại đâu ạ? Nếu như là giữ lại bệnh viện thì cho cháu hỏi, nếu ai cũng nghĩ như con gái ngài rồi thì còn ai về cái bệnh viện vệ tinh nghèo nàn đó làm việc?"

Song Minho chuẩn bị ra về lại ngoắc tay gọi tôi. Mừng như bắt được vàng, tôi cúi chào để bước đi, cuối cùng lại nhận được một câu xách mé:

"Thì ra Kim Youngjo cũng chỉ đến đó, chỉ hợp với bệnh viện thường mà thôi."

Tôi đã định lịch sự lễ phép đến phút cuối cùng, nhưng nhìn Song Minho nhếch mép một cái, tôi đột nhiên quay lại nói:

"Thưa viện trưởng, cháu nghĩ người đầu thai vào làm con nhà danh giá và tiếp tục giữ gìn được cái danh giá đó là tốt. Nhưng người sinh ra hết sức tầm thường cuối cùng lại được bạn bè danh giá bao bọc và thậm chí kiếm luôn được một anh bạn trai danh giá, điều đó còn tốt hơn. Ngài cứ ôm con gái của ngài về nhà, để Kim Youngjo ôm bạn trai anh ấy là được."

Làm được bác sĩ giỏi thì rất giỏi, nhưng bác sĩ giỏi đi đâu cũng sống được, sẽ không mấy khi bị người ta đá văng chỉ vì tài năng vượt xa mức cho phép. Còn làm kiến trúc sư, giỏi như Lee Keonhee còn bị người ta giẫm đạp không còn đường sống, tôi sống đến giờ này không bị sứt mẻ mà vẫn yêu đời đã là giỏi lắm, đem so sánh tôi và bác sĩ Jeon Nayoung để được cái gì?

Tôi tung tăng đi về phía Song Minho, thì ra anh này hỏi tôi có muốn chuyển qua nghề môi giới bất động sản hay không.

--

Youngjo đi vào phòng sau khi gội đầu, anh vừa lau tóc vừa ghé vai tôi đọc một cuốn truyện. Mấy hạt nước nhỏ cứ bắn vào má tôi lạnh ngắt, tôi dằn cuốn truyện xuống bàn, xô Youngjo ra khỏi. Youngjo ngẩn người:

"Em lại có chuyện gì thế?"

Tôi suy nghĩ vài giây, cuối cùng cũng quyết định ôm lấy má Youngjo rồi ép chặt lại cho đỡ giận. Từ hồi về bệnh viện đại học Y, Youngjo có da có thịt hơn trước bởi vì những ca bệnh nặng thường được chuyển ngay lên bệnh viện trung tâm. Hai má Youngjo trắng trẻo trơn mềm, tôi đẩy qua kéo về rồi nghiến răng nói:

"Anh có yêu bác sĩ Nayoung không đấy?"

Youngjo chụp lấy hai tay tôi kéo xuống, anh kêu lên:

"Giờ nào mà em còn hỏi chuyện đó? Yêu đương cái gì?"

"Không yêu vì sao anh cứ dịu dàng quan tâm cô ấy?"

Youngjo để nguyên mái tóc còn ướt mà đổ vật ra giường. Tôi kéo anh dậy, anh ngửa người rơi xuống, cứ như thế vài lần cho đến khi tôi cũng bị kéo xuống theo. Youngjo phủ kín mặt bằng chiếc khăn tắm, giọng nói của anh phát ra như là từ khoảng cách rất xa chứ không phải ở ngay cạnh bên tai tôi:

"Em không nghĩ lí do là vì em sao?"

"Ý anh là em sẽ ghen tị khi thấy anh với chị gái kia?"

Youngjo đưa tay búng vào má tôi:

"Đồ ngốc, em ghen được thì đã tốt. Ý anh là như thế này, em có biết chuyện bệnh rối loạn thần kinh tim của em, nếu như em nghĩ là do thể chất em thật sự gặp vấn đề thì em sẽ càng bị nặng hơn không?"

Tôi mơ hồ gật đầu. Những khi cảm thấy sốt và khó thở, chỉ cần tôi nghĩ rằng tim mình đã bị nhiễm trùng và mình cần phải phẫu thuật, chắc chắn tôi sẽ không còn thở nổi.

"Nhưng khi em đã biết em chỉ bị bệnh tâm lý, tim em vẫn còn đập khỏe mạnh, em sẽ thấy bình thường."

Tôi đánh mạnh vào đầu ngón tay của Youngjo. Lợi dụng việc giải thích bệnh tình, người này lại đưa tay ra trước ngực tôi xoa xoa vuốt vuốt. Tôi gắt:

"Chuyện bệnh tình như vậy thì có liên quan gì đến bác sĩ Nayoung?"

"Sao lại không? Anh dịu dàng với tất cả mọi người, cũng trêu đùa với tất cả. Thậm chí khi chúng ta chỉ là bạn bè, anh còn dám bày trò trong lúc khám tim cho em. Nhưng vì em biết Nayoung là người anh từng yêu nên em sẽ thấy mọi thứ không phải là quan tâm đơn thuần nữa. Em không nhận thấy sao? Nếu anh tận lực tránh xa cô ấy như tránh tà thì mọi việc mới thật sự là mờ ám."

"Khi anh khám tim cho em, anh không có người yêu."

Youngjo nhướn mày nhìn tôi, lòng tôi ngay lập tức xìu xuống. Không có người yêu nhưng lại có người để yêu, mọi chuyện đều như nhau cả. Tôi đem khăn vò đầu Youngjo thành một đống, anh không những không kêu đau mà còn bày ra vẻ mặt thỏa mãn vô cùng.

"Em thấy chưa, em yêu phải một người chỉ được cái mã bên ngoài, còn lại thì cái gì cũng tệ."

Làm sao có thể đặt chữ tệ hại ở gần Youngjo được. Tôi vò đầu Youngjo chán rồi thì lăn ra ngủ, hôm sau thức dậy đã thấy mình được bọc kín trong mấy lớp chăn dày. Youngjo không phải đi làm, anh ngồi đọc truyện tranh, một tay Youngjo xoắn tóc tôi thành mấy sợi lông nhím lởm chởm. Tôi vừa ngáp một tiếng, Youngjo đã hỏi ngay:

"Rốt cuộc thì hôm qua em có chuyện gì?"

Tôi kể chuyện bố của Nayoung cho Youngjo nghe. Qua một đêm ăn no ngủ kĩ, tôi lại tiếp tục ném cái tên Jeon Nayoung ra khỏi hệ mặt trời. Đọng lại duy nhất trong tâm trí tôi là việc tôi đã lỡ nói ra vài câu không lễ phép, điều này chắc sẽ làm cho viện trưởng Kim không hài lòng với gia đình Youngjo. Nghe xong, anh gật gù nói:

"Nhà chúng ta cần một người phát ngôn như em mới xứng với ba mươi phần trăm cổ phần trong bệnh viện."

Tôi nhăn mặt chỉnh sửa:

"Nhà anh liên quan gì đến em?"

Dùng năm ngón tay rũ tơi mấy sợi lông nhím trên đầu tôi ra, Youngjo nói trong khi mắt vẫn dán vào quyển truyện tranh:

"Em có biết tính chất bắc cầu không?"

"Biết."

"Em bán đứt của bố anh mấy súc gỗ với giá gấp đôi, mẹ anh nói nhà chúng ta nên chuyển sang nghề bán vật tư y tế, vậy ai là người của nhà chúng ta nên đi bán vật tư y tế?"

Tôi ngẩn ngơ suy nghĩ, Youngjo thủng thẳng nói:

"Bắc cầu cho anh xem nhà chúng ta là nhà của ai nào."

Tôi chui đầu vào chăn ôm chân Youngjo vui vẻ gào lên một câu hát mà tôi rất thích. Thì ra lí do Youngjo liên tục đá chân tôi dưới gầm bàn vào tối qua không phải là vì đồ gỗ, mà là vì biến động rất lớn trong gia phả họ Im.

Cuộc sống như thế này không biết kéo dài được bao lâu, nhưng dù sao thì tôi vẫn coi đó như thành tựu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com