#20
Tâm trạng Ánh Hân đang tốt, chỉ cười chào lại, không nói gì.
Lúc ra khỏi cửa, Ngô Tuyết cứ luôn miệng giục, hơn nữa lần này chỉ là một bữa tiệc bình thường trước khi khởi quay, nói dăm ba câu chuyện về nội dung phim, không có sự xuất hiện của truyền thông nên cô chỉ mặc áo phông trắng và quần jeans xám bình thường, góc áo phải nhét trong quần, thân hình đẹp lung linh và đôi chân dài miên man cực kỳ bắt mắt.
Từ Thiến Lam mặc một chiếc váy đỏ hai dây, tay cầm ví cầm tay của một thương hiệu lớn, trang điểm kỹ càng, không giống đi tiệc mà giống chuẩn bị đi thảm đỏ hơn.
Lâm tỷ đi đằng sau cô ta cười chào hỏi: "Tiểu Hân à, lâu lắm không gặp."
Ánh Hân liếc nhìn chị ta một cái, không cười nổi, hờ hững dạ một tiếng.
Bốn người cùng nhau vào thang máy.
Đứng trong thang máy, mùi nước hoa trên người Từ Thiến Lam càng trở nên nồng nặc hơn, Ánh Hân cố nhịn thở, cửa thang máy vừa mở liền lao ngay ra ngoài.
Xe đoàn phim sắp xếp cho đang chờ ở ngoài. Vì các diễn viên đều ở tại khách sạn này nên bố trí liền mấy chiếc, ai xuống trước vào ngồi trước, xe đầy thì đi.
Chiếc đầu tiên vừa khéo đang trống hai chỗ, Ánh Hân đang định lên ngồi thì một bóng người màu đỏ đi vượt qua mặt.
Chân Từ Thiến Lam đã đặt lên xe rồi mới vờ như nhớ ra gì đó, quay đầu lại bảo: "Chị Hân, em với chị lên trước đi, để Lâm tỷ và cô ấy ngồi xe sau." Nói xong, cô ta đánh cằm về phía Ngô Tuyết, ra dấu "cô ấy" trong miệng mình là người đó.
Lý Mẫn, nam chính, nam phụ và hai người đại diện của họ ngồi trên xe đều im lặng nhìn sang phía này.
Ánh Hân đáp: "Không cần, cô và người đại diện của cô cứ đi trước đi."
Xe phóng bụi chạy đi, Ánh Hân lên chiếc xe sau, chào hỏi tài xế: "Bác tài, chúc buổi chiều tốt lành, cơm nước gì chưa ạ?"
Có lẽ là không ngờ người nổi tiếng lại thân thiện chào hỏi mình, bác tài ngẩn ra một chốc rồi mới gật đầu: "Chưa ăn cơ, chở các cô xong mới đi ăn."
Ánh Hân ngồi vào góc trong hàng cuối cùng, vắt chéo chân, tay chống đầu, mỉm cười share bài Thanh Tùng đăng lên instagram
[Ánh Hân V: /gấu mèo /tim // Thanh Tùng: @Ánh Hân]
Hai người cứ như đang chơi ngôn ngữ của người câm vậy, một câu cũng không nói thêm.
Ngô Tuyết ngồi xuống cạnh cô, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ thì điện thoại đã kêu ting lên một tiếng, sức chú ý của chị dồn hết vào màn hình.
Sau khi nhìn thấy rõ nội dung, chị quay sang nhè thắt lưng người ngồi bên nhéo một nhéo.
"Cô coi chị là chết rồi đấy hả? Trước khi share bài không thể nói trước với chị một tiếng được à?" Ngô Tuyết nói.
Ánh Hân: "Nói với chị, chị đâu có cho em đăng."
"Cũng thông minh đấy." Ngô Tuyết cười mỉa một tiếng, "Nếu lỡ sau này cô với Thanh Tùng không thành thì cứ ngồi chờ bị người ta cười vào mặt đi."
Ánh Hân vẫn tỉnh bơ.
Cô thực sự không thấy sao cả, chỉ cần Thanh Tùng chịu đi một bước, cô có phải đi 999 bước cũng không sợ mệt.
Năm phút sau, một cô gái trẻ khác lên xe. Cô gái này mặc một chiếc váy trắng, tết tóc hai bên, là nữ chính của phim, tên là Trình An An, một diễn viên trẻ vừa mới ra mắt, tốt nghiệp chính quy, cha mẹ đều là diễn viên kỳ cựu, xuất thân xem như là khá tốt, rất phù hợp với thiết lập nhân vật của nữ chính của "Sóng ngầm", nghe nói là nhân vật chủ chốt đầu tiên xác định được người diễn.
Giọng Trình An An rất mềm mại: "Chị Hân, chào chị ạ."
Ánh Hân cười lại với cô ấy: "Chào em."
Trình An An ngồi xuống rồi quay người lại, vẻ mặt hơi hơi thẹn thùng: "Chị Hân ơi, em với chị thêm Zalo nhau nhé được không? Thực ra em vẫn luôn rất thích chị."
"Tất nhiên là được." Ánh Hân đưa điện thoại qua cho cô ấy quét mã.
Một chốc sau lại tới thêm hai diễn viên phụ và một phó đạo diễn nữa, xe đầy chỗ liền chạy tới khách sạn.
Bữa tiệc được tổ chức ở một khách sạn lớn.
Ánh Hân chờ mọi người tới, sau khi ai vào chỗ nấy rồi thì trên bàn vẫn còn trống bốn ghế nữa.
Nam chính của "Sóng ngầm", một gián điệp ngầm, là một người đàn ông tuổi gần bốn mươi, từng nhận giải ảnh đế, tên là Ngô Kha. Anh cười hỏi: "Sao còn trống mấy chỗ thế kia?"
"Là do phía đầu tư cũng muốn tới dự đó mà." Phó đạo diễn cũng cười đáp lại, "Chờ thêm một chút, vừa mới gọi báo đang trên đường tới rồi."
Ngồi rảnh rỗi Ánh Hân mới phát hiện ra là thiếu mất một người. Cô nghiêng đầu sang hỏi Ngô Tuyết: "An Tuyền đâu ạ?"
Ngô Tuyết nói: "Bảo là bụng khó chịu, ở lại khách sạn nằm nghỉ rồi."
"Hai người đang thì thầm gì vậy?" Từ Thiến Lam ngồi kế bên cười nói xen vào, chỉ một câu đã làm mọi người đổ dồn hết lại nhìn bên này.
Ngô Kha nói: "Tiểu Hân hôm nay ăn mặc giản dị thật."
"Phải đấy." Từ Thiến Lam chỉnh chỉnh lại dây váy rồi bảo, "Chị Hân đẹp, mặc gì nhìn cũng xinh."
Ánh Hân thoải mái đáp lại: "Đâu đẹp bằng An An đâu, thanh thủy phù dung, tuổi trẻ thật là tốt."
*thanh thủy phù dung: tả đóa sen mọc lên từ trong nước trong, đẹp giản dị, tự nhiên, không cần phải cầu kỳ tô vẽ thêm gì nữa.
Cô không phải diễn viên chính, chẳng mong cướp phần nổi bật của người khác, cũng không thích người khác soi mói, nói đểu mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com