Chương 75: Phiên ngoại 8: Nhân chứng quan trọng
Phương Yến thay xong quần áo, xuống tầng cùng Phương lão gia tử không ở lại lâu liền rời đi.
Đàm Tranh và Điền Tông đưa người đến cổng, nhìn xe đi xa, Điền Tông rơi vào trầm tư.
Là do ông nghĩ sai rồi sao?
"Chúng ta vào nhà thôi." Đàm Tranh bên cạnh thở dài nói.
Điền Tông gật đầu, lại kinh ngạc nhìn Đàm Tranh: "Bà hình như không vui vẻ lắm?"
Đàm Tranh nghe thấy nhíu mày, một lúc sai mới nói: "Không biết có phải do tôi nhìn nhầm không, tôi cứ cảm thấy Quốc Quốc gặp hôm nay, và trong ấn tượng của tôi hoàn toàn bất đồng, thậm chí..." dừng một chút, Đàm Tranh mới nghĩ ra được từ hình dung, "có chút xa lạ."
Điền Tông nghe thấy trong lòng kinh hãi, nhưng ông không chỉ chứng, chỉ nói: "Có thể là vì hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nó?"
Đàm Tranh không đáp lại, nhưng vẻ mặt của bà đã nói lên bà không đồng ý với quan điểm của Điền Tông.
Mặc dù bọn họ chưa từng gặp Điền Chính Quốc, nhưng bọn họ xem ảnh tư liệu nhiều năm như vậy cũng không phải là uổng công xem, hôm nay gặp được "Điền Chính Quốc", khác biệt quá lớn với đứa nhỏ trong ấn tượng của bọn họ.
Cho dù là lớn lên giống hệt nhau, nhưng Đàm Tranh cũng có thể cảm nhận được bất đồng giữa hai người.
Giống như là.
Đàm Tranh đột nhiên hỏi: "Tôi nhớ Chính Quốc có một em trai song sinh?"
Trong lòng Đàm Tranh trầm xuống: "Bà là nghi ngờ..."
Đàm Tranh chỉ thuận miệng nhắc đến, căn bản không nghĩ nhiều, lại không ngờ liếc thấy thần sắc nghiêm túc của Điền Tông, trong lòng bà lập tức lộp độp một tiếng; "Vẻ mặt này của ông là thế nào? Ông phát hiện ra cái gì rồi?"
Trước đó chuyện Điền Bùi và Tống Nhã qua đời đã giấu Đàm Tranh một lần, lần này ông cũng không muốn giấu Đàm Tranh, chỉ có thể nói lại những gì mình nhìn thấy lúc ở trên tầng cho Đàm Tranh nghe.
Nốt ruồi nhỏ đó ở một nơi không dễ thấy, nhưng Điền Tông và Đàm Tranh lại có ấn tượng rất sâu sắc.
Ảnh chụp Điền Chính Quốc lúc còn nhỏ liên tục được gửi đến tay hai người, lúc hai vợ chồng nhàn rỗi không có chuyện gì thì tìm những bức ảnh này xem lại. Từng chi tiết trên ảnh, đều được hai người phóng to, còn thảo luận với nhau.
Vành tai Điền Chính Quốc có nốt ruồi nhỏ, Điền Tông và Đàm Tranh đều biết.
Vậy bây giờ nốt ruồi đó sao lại đột nhiên biến mất?
Điền Tông dừng một chút, lại nói: "Còn có một chuyện, có điều tôi cần xem lại camera giám sát."
"Chuyện gì?" Đàm Tranh sốt ruột.
"Chúng ta vào nhà trước đã." Điền Tông dẫn Đàm Tranh vào thư phòng, chính tay trích xuất camera giám sát ở hàng lang.
Hành lang nhà họ Điền có rất nhiều camera giám sát, đến giọng nói cũng có thể thu lại rất rõ ràng.
Trong video giám sát, Điền Tông và "Điền Chính Quốc" trước sau vang lên.
Điền Tông hơi dừng video lại, phóng to màn hình. Bắt đầu quan sát từng biểu cảm trên mặt "Điền Chính Quốc", càng nhìn sắc mặt ông càng khó coi.
Đàm Tranh ngồi bên cạnh, chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân đông lạnh cả lại.
"Tiểu Nhã nuôi dưỡng thằng bé 16 năm, nhưng nó lại không biết tên của Tiểu Nhã, chuyện này không có khả năng!" chân tay Đàm Tranh run rẩy, "Trừ phi nó...căn bản không phải là Chính Quốc!"
Điền Tông xem đi xem lại mấy lần video giám sát, bây giờ ông đã xác định được, suy đoán của vừa nãy của mình không sao.
Một khi mầm mống nghi ngờ được reo xuống, nhưng manh mối hiện lên trong đồng Điền Tông.
"Tôi nhớ Quốc Quốc vẫn luôn rất khỏe mạnh," Điền Tông cảm thấy đầu lưỡi đắng ngắt, "Sao đột nhiên lại phát bệnh tim?"
Đàm Tranh kinh ngạc trừng to mắt, bà bây giờ mới hiểu rõ những điểm quan trọng bên trong!
"Khoảng thời gian trước đó chúng ta quá đau lòng, cho nên mới xem nhẹ những điểm này. Rõ ràng là đứa trẻ Phương Yến nhà họ Phương mới có bệnh tim từ nhỏ, Quốc Quốc của chúng ta vẫn luôn khỏe mạnh!"
Lại nghĩ đến hai tháng trước nhà họ Phương tuyên bố "Phương Yến" vì bệnh tim mà qua đời.
Sắc mặt Điền Tồng trầm đến đáng sợ, đáy mắt tràn đày âm u, giọng nói cũng rất bi thương: "Nếu thật sự là như vậy, thì Quốc Quốc..."
Hô hấp của Đàm Tranh trở nên gấp gáp, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Điền Tông nhanh chóng dìu lấy bà: "Bà trước tiên đừng kích động, chuyện này còn chưa xác định..."
"Điều tra!" giọng nói Đàm Tranh phát run, "Điều tra! Nhà bọn họ nếu như dám làm chuyện to gan như vậy, chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở! Nếu như nhà họ họ thật sự dám làm chuyện như vậy, tôi muốn cả nhà họ bồi táng!"
"Được! Bà đừng lo lắng, bây giờ tôi cho người đi điều tra!" Điền Tông trấn an nói.
Chuyện một khi đã lộ ra manh mối, lần theo manh mối sẽ càng dễ hơn.
Điền Tông trước tiên đích thân đến thành phố Nam một chuyến, trong nhà Điền Bùi và Tống Nhã, bon họ tìm thấy được ảnh từ nhỏ đến lớn của Điền Chính Quốc, và cả những đồ vật khác của thằng bé. Thậm chí trong thư phòng của Điền Bùi Điền Tông còn tìm được một nắm tóc nhỏ trong túi trong suốt của cuốn album, phía sau còn có viết "Bím tóc nhỏ cắt lúc Quốc Quốc 1 tuổi".
Có tóc, có thể làm DNA (*) đối chiếu.
(*) DNA là gen
Nhưng chứng cứ này không thể thuyết phục được.
Dù sao bây giờ cũng không rõ Điền Chính Quốc và Phương Yến rốt cuộc là song sinh cùng trứng hay là song sinh khác trứng.
Cộng thêm vẻ ngoài Điền Chính Quốc và Phương Yến quá giống nhau, Điền Tông suy đoán hai người là có khả năng cao là song sinh cùng trứng.
Nhưng cho dù thế nào, vẫn phải thử DNA đối chiếu.
Điền Tông về đến thành phố A, gọi điện cho Phương lão gia tử.
Phương lão gia tử vẫn dùng "sức khỏe Điền Chính Quốc không tốt" làm lý do từ chối.
Điền Tông cũng không kiên trì, bởi vì ông cảm thấy "Điền Chính Quốc" chắc chắn sẽ chủ động liên lạc với ông.
Quả nhiên, ngày thứ 2 sau cuộc nói chuyện của Đàm Tông và Phương lão gia tử, đã có một số lạ gọi đến.
Điền Tông nghe điện thoại, nghe thấy giọng nói của "Điền Chính Quốc", hai người hẹn gặp mặt ở nhà, Điền Tông còn để tài xế đến đón "Điền Chính Quốc" đến nhà họ Điền.
Lần thứ hai đến trang viên huy hoàng này, trong mắt Phương Yến đều là khao khát.
Chỗ này mới là ngôi nhà cậu ta mơ ước, biệt thự bây giờ cậu ta đang ở mặc dù cũng to, nhưng sao có thể so được với nhà họ Điền.
Phương Yến lần này không ở lại nhà họ Điền quá lâu, cậu ta muốn ở lại thêm, nhưng sợ bản thân mình lộ ra sở hở giống lần trước, chỉ có thể ăn xong bữa trưa rồi vội vàng rời đi.
Điền Tông vẫn để tài xế đưa Phương Yến rời đi.
Đợi tài xế quay lại, trong tay nhiều thêm một túi kín, bên trong có một sợ tóc.
Một ngày sau, Điền Tông lấy được kết quả so sánh DNA, DNA có thấy mức độ nhất quán cao nhất, nhưng lại có phương diện khác nhau.
Điền Tông nắm chặt kết quả giám định, ông chắn răng nói: "Quả nhiên! Quả nhiên là như vậy!"
Nhà họ Phương lại dám làm ra chuyện không bằng súc sinh như vậy!
Bọn họ lại dám lấy tim của Quốc Quốc thay cho Phương Yến! Để Phương Yến tiếp tục sống!
Điền Tông đau khổ nhắm mắt lại.
Lúc này, ông cuối cùng cũng hiệu tại sao vào thời điểm tang lễ của Điền Bùi và Tống Nhã, Điền Chính Quốc lại không đến tham gia.
Là bọn họ trách nhầm Quốc Quốc rồi!
Chỉ sợ ngay từ lúc Điền Bùi và Tống Nhã nhận được điện thoại, Quốc Quốc của bọn họ đã mất mạng rồi!
Điền Bùi cảm thấy l*иg ngực mình như vị xé ra vậy, thư ký đứng bên cạnh bị dọa sợ thiếu chút nữa là gọi 120, Điền Tông đưa tay ngăn cản.
"Tôi không sao, cậu ra ngoài trước đi."
"Điền đổng..."
"Tôi muốn yên tĩnh một mình." Điền Tông mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Cho dù Điền Tông lúc này có tức giận đến đâu, ông cũng biết lúc này ông không thể tức giận, càng tức giận, càng dễ làm cho người ta thấy được sơ hở.
Nhà họ Phương khoảng thời gian này chắc chắn nhìn chằm chằm vào ông, chỉ sợ ông đột nhiên có động tác gì, ông không thể đả thảo kinh xà.
Trước khi chưa có được tất cả chứng cứ xác thực, ông phải giữ bình tĩnh.
Điền Tông rất nhanh đã điều chỉnh xong cảm xúc, đồng thời ông cũng ý thức được một chuyện --- chỉ sợ là trước khi Quốc Quốc về nhà họ Phương, bọn họ đã sớm chuẩn bị tốt kế hoạch này rồi.
Phẫu thuật đổi tim không thể tiến hành ở bệnh viện, cho nên nhà họ Phương chắc chắn sẽ tìm một bác si khoa tim mạch đáng tin, rồi bác sĩ này sẽ kiến tại một phòng phẫu thuật.
Vì để an toàn, phòng phẫu thuật này chắc chắn sẽ được xây dựng trong nhà bọn họ, thậm chí rất có khả năng là ở dưới tầng ngầm!
Còn về tên bác sĩ.
Điền Tông nhấc điện thoại nội tuyến, gọi điện thoại: "Giúp tôi điều tra, tin tức bác sĩ gia đình mấy năm gần đây của nhà họ Phương."
Hai ngày sai, tư liệu của Johnson đã bày ra trước mặt Điền Tông.
"Hai tháng trước đã về nước..." Điền Tông lẩm bẩm, "Thời gian này cũng trùng hợp quá rồi."
Đàm Tranh cũng biết chuyện này, phản ứng của bà càng kịch liệt hơn: "Đám súc sinh này! Tôi bây giờ sẽ đi..."
"Bà đợi đã!" Điền Tông lập tức ngăn bà lại, "Bây giờ chuyện quan trọng là tìm được Johnson, chỉ cần ông ta ra mặt làm chứng, vậy thì tất cả sẽ ổn, trước khi tìm được Johnson, chúng ta không thể đả thảo kinh xà!"
Cả người Đàm Tranh run lên, nước mắt bà rơi xuống.
Ngay khi bọn họ đoán được Điền Chính Quốc có khả năng đã gặp nạn, Đàm Tranh đã rất đau lòng.
Bây giờ chân tướng bày ra trước mắt, bà biết tức giận cũng vô dụng.
Tất cả mọi chuyện đã xảy ra rồi, thế giới này không thể quay về quá khứ, cũng chỉ có thể cố gắng hết sức thu thập nhận chứng vật chứng, để kẻ phạm tội bị trừng trị, an ủi linh hồn Quốc Quốc trên trời, cũng để cho Điền Bùi Tống Nhã yên tâm.
Cảm xúc Đàm Tranh dần dần ổn định lại.
Điền Tông mới mở miệng: "Tôi có thể phải ra nước ngoài một chuyến."
Đàm Tranh sửng sốt: "Ông định đích thân đi tìm gã bác sĩ đó?"
Điền Tông gật đầu.
Johnson đồng ý làm những chuyện này cho nhà họ Phương, chắc chắn là nhận được không ít chỗ tốt.
Bây giờ rời khỏi Hoa quốc, muốn bắt gã nào có dễ dàng?
Cho nên đơn giản nhất, chính là gã ta tự mình về Hoa quốc.
Đây là nhân chứng quan trọng, Điền Tông căn bản không yên tâm đến người khác đi, chỉ có thể đích thân đi một chuyến.
"Tôi đi cùng với ông." Đàm Tranh nghĩ cũng không nghĩ nói.
Điền Tông lắc đầu: "Không được, bà phải ở lại đây."
Đàm Tranh còn muốn nói gì đó, Điền Tông nhanh chóng nói: "Bây giờ nhà họ Phương đang nhìn chằm chằm nhà chúng ta, bọn họ có tật giật mình, một khi hai chúng ta lúc này cùng rời Hoa quốc, lỡ như bọn họ nảy sinh nghi ngờ đưa Phương Yến ra nước ngoài thì sao?"
"Phương Yến cũng là một nhân chứng quan trọng, nó cũng không thể dời khỏi Hoa quốc." Điền Tông nói, "Hơn nữa tôi thấy dã tâm của nó cũng không nhỏ, khoảng thời gian tiếp theo, bà có thể ứng phó với nó vài lần."
Đàm Tranh sao không nhìn ra Phương Yến ngấp nghé gia sản nhà họ, trong mắt bà đầy chán ghét, nhưng nghe Điền Tông giải thích nguyên nhân, cũng không từ chối.
"Tôi cho ông thời gian hai tháng," Đàm Trannh khàn giọng nói, "nếu như hai tháng ông còn chưa quay lại, tôi sẽ đem chứng cứ trong tay giao cho cảnh sát, sau đó đi tìm ông."
Trong mắt Điền Tông chua xót, ông biết Đàm Tranh lo lắng cái gì, nhưng lúc này ông lại không thể cho Đàm Tranh bất cứ lời hứa nào.....
Điền Tông không nói gì, chỉ cười gật đầu.
"Chứng cứ tôi đã sắp xếp không sai biệt lắm, nhân viên nhà tang lễ tôi cũng đã đi hỏi rồi, bà hơi lưu ý một chút là được."
Đàm Tranh đáp một tiếng.
Tối hôm đó, Điền Tông ra nước ngoài.
Lấy lý do với bên ngoài là mở rộng thị trường ra nước ngoài.
Nhà họ Kimsau khi nhận được tin tức, có chút ngơ ngác.
Kim Quân không nhịn được nhỏ giọng nói: "Chú Điền đã từng tuổi này rồi, sao còn..."
Kim lão gia tử nhìn thấy Kim Thái Hanh xuống lầu, ho một tiếng.
Kim Quân không nói gì nữa.
Kim Thái Hanh lúc này đã là sinh viên năm hai, đã bắt đầu tiếp nhận việc kính doanh trong nhà, vừa mới xuống tầng đã nghe thấy những lời này, không khỏi nói: "Ông nội mọi người có phải lo lắng ông nội Điền một mình ra nước ngoài không? Vậy không thì cháu đi cùng ông ấy?"
Kim lão gia tử nghe thấy hai mắt sáng lên: "Cháu đồng ý đi?"
Kim Thái Hanh vẻ mặt đương nhiên: "Đương nhiên, ông nội Điền và bà nội Đàm đối xử tốt với cháu như vậy, nhà bọn họ bây giờ..." Kim Thái Hanh không nói hết, chỉ nói, "Cháu bây giờ đã trưởng thành rồi, có thể giúp được hai người họ cái gì thì giúp cái đó."
Kim Quân cũng kinh ngạc khi nghe Kim Thái Hanh nói những lời này, phản ứng càng nhanh hơn: "Vậy bây giờ ba nói thư ký đặt vé cho con, tối nay con đi?"
Kim Thái Hanh cũng không có dị nghị gì, gật đầu nói: "Vâng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com