Chương 39 Nói rõ
Lúc Phuwin đến trung tâm giáo dục, đúng lúc ba giờ năm mươi. Những đứa trẻ trong trung tâm giáo dục này đều là con cái của nhân viên quân bộ, đây cũng là một trong những phúc lợi của quân bộ. Trung tâm giáo dục giống như trường học, mỗi ngày có lịch học cố định, căn cứ độ tuổi của đưa trẻ mà có cách giáo dục thích hợp.
Phuwin tựa trên tường, chờ Perm tan học. Di động đột nhiên vang lên, Phuwin lấy ra, là điện thoại của Naravit. Phuwin không nhận, điện thoại bị cúp vang lên lần nữa, cố chấp lặp lại, Phuwin nhấn nút nhận.
"Phuwin, cậu đang ở đâu?" Naravit hỏi, thanh âm có chút vội.
"Cổng trung tâm giáo dục." Phuwin đáp.
"Phuwin, xin lỗi."
"Cái gì?"
"Vừa nãy..." Thanh âm của Naravit dừng lại, một lát sau mới nói, "Có mấy lời vẫn là gặp mặt nói tốt hơn, chờ tôi đi tìm cậu."
Naravit cúp máy, Phuwin vẫn không hiểu ra sao.
Thời gian từ từ trôi qua, bọn nhỏ lục tục đi ra. Đợi tới bốn giờ mười, vẫn không thấy Perm, trong lòng Phuwin đột nhiên có chút bất an. Phuwin không chần chừ, lập tức đi vào trung tâm giáo dục. Bọn nhỏ đều tan lớp, vì thế trong trường thập phần an tĩnh, loại an tĩnh này khiến Phuwin càng thêm bất an. Phuwin trực tiếp đến khu dạy học, đột nhiên bị một người cản lại.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, mang kính đen, nhìn Phuwin hỏi: "Xin hỏi anh là phụ huynh của ai?"
"Permpoon Tangsakyuen." Phuwin có chút vội vàng hỏi, "Xin hỏi cậu thấy nó sao?"
Người đàn ông đột nhiên nhíu mày: "Nó ở phòng làm việc của tôi, nó đánh nhau."
Trong lòng Phuwin chợt căng thẳng, Perm đứa nhỏ ngoan ngoãn như vậy, sao lại đánh nhau? Phuwin theo thật sát phía sau người đàn ông, sắc mặt hết sức khó coi, y sợ thấy cảnh Perm bể đầu chảy máu, sợ bệnh tình của Perm...
Phuwin ở trong lòng cầu nguyện vô số lần, người đàn ông đẩy cửa vào, Phuwin theo sát phía sau hắn, vọt vào. Nhóc con đang đứng ở góc, cúi đầu xuống, y phục trên người cũng nhiều nếp nhăn , dính rất nhiều bùn đất!
"Perm!" Phuwin hai ba bước đi tới trước mặt Perm, thời điểm yên tĩnh, y mới phát hiện toàn thân mình đều đang phát run.
Perm hai tay nắm góc áo, lại vẫn cúi thấp đầu như cũ, Phuwin ngồi xổm xuống, chỉ thấy Perm cắn chặt môi, trên khuôn mặt trắng noản dính vài vết đen, thập phần chật vật. Phuwin kéo Perm vào trong lòng, kiểm tra toàn thân một lần, sau khi phát hiện Perm không có bị thương, mới thở dài một hơi.
Ở trong lòng Phuwin, Perm vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, từ nhỏ cũng không có xung đột với người khác, bị ủy khuất cũng là tiến vào trong ngực của y. Thế nhưng ngày hôm nay, Perm cố chấp đứng ở trong góc, không có nhào vào lòng Phuwin.
"Perm, cùng ba ba về nhà." Phuwin ôn nhu nói.
Ánh mắt Perm nhìn vào người người đàn ông kia, cắn môi nói: "Con bị phạt đứng nửa giờ, thời gian còn chưa hết."
Phuwin nhìn về phía người người đàn ông kia.
"Yar còn đang ở phòng y tế."
Mười phút sau, Phuwin liền gặp được Yar, Yar chính là đứa nhỏ đánh nhau với Perm, cao lớn hơn Perm rất nhiều. Yar xanh cả mặt, tay được bó băng, thoạt nhìn chật vật hơn Perm rất nhiều.
Lúc này, Phuwin mới biết được, Perm không phải bị đứa nhỏ kia đánh.
"Đứa trẻ kia quá hung ác." Thầy giáo trẻ tuổi bình luận, "Anh là muốn nuôi nó thành sói sao?" Loại động vật ở thời đại viễn cổ, hung ác mà thông tuệ.
Yar nhìn Perm, trong mắt vẫn mang vẻ sợ hãi. Yar đứng bên người một người đàn ông cao lớn, người đàn ông đang hơi híp mắt nhìn Phuwin.
Phuwin thấy người đàn ông trong nháy mắt đó, mắt đột nhiên co lại một chút. Thầy giáo kia và Kontanstin lớn lên rất giống nhau, hắn sao lại xuất hiện ở quân bộ? Hôm nay nhìn gần, tóc vàng mắt xanh giống nhau, gương mặt tinh xảo như nhau, ngoại trừ ánh mắt không giống, chỗ khác đều rất giống nhau. Ánh mắt của người đàn ông mang vẻ trầm ổn, khác với ánh mắt như độc xà của Kontanstin, cho nên về khí chất, khác biệt giữa hai người vẫn hết sức lớn. Phuwin triệt để mê muội, thế nhưng y không có lộ ra chút hoài nghi nòa, sắc mặt trầm tĩnh như trước.
"Tôi đã thấy cậu." Người đàn ông nói trước, "Cậu là học sinh của Sibia, sao lại xuất hiện ở quân bộ?"
Giọng đàn ông trầm thấp, không giống thanh âm dễ nghe đến mê hoặc của Kontanstin.
"Anh là thầy giáo của Sibia, sao lại ở chỗ này?" Phuwin hỏi ngược lại.
"Bởi vì chức vị của tôi chính là nhà nghiên cứu cơ giáp của quân bộ." người đàn ông nói.
"Tôi giống anh, nhưng là kiêm chức. Carey tiên sinh, đối với việc của đứa nhỏ, tôi rất xin lỗi." Phuwin nghiêm túc nói.
"Nếu như cậu đã thật tình xin lỗi, không bằng mời tôi ăn cơm đi." Nam người chớp mắt, cặp mắt kia có màu sắc khác thường, đẹp gần như muốn mê hoặc nhân tâm.
Phuwin gật đầu: "Vậy chờ anh có thời gian..."
Người đàn ông đột nhiên nở nụ cười: "Tôi đùa thôi. Khả năng của Yar không tốt, lại cố ý đi trêu chọc người khác, cho nên tự làm tự chịu." người đàn ông nói xong, hai tay đút trong túi quần xoay người rời đi. Yar chạy theo sau người đàn ông.
Phuwin vẫn bồi Perm đứng, thẳng đến khi đủ thời gian, Perm chậm rãi đến gần Phuwin, thấy Phuwin không hề động, liền vươn tay ra với lấy tay Phuwin. Phuwin dắt nó. Lúc ra khỏi trung tâm giáo dục, Perm nghiêm túc kéo Phuwin, cúi đầu đi ở bên cạnh y. Phuwin không nói gì, vẫn trầm mặc.
"Ba ba..." Perm thấp giọng kêu, "Ba ba, xin lỗi. Yar nói con ngu ngốc, còn nói ba ba là ngu ngốc, hắn nói bởi vì ba ba là đại ngu ngốc mới sinh ra tiểu ngu ngốc."
Phuwin cúi đầu nhìn nhóc con, nhóc kia nhu thuận lại cố chấp. Trẻ con cũng có giới hạn cuối cùng của mình, không vượt qua giới hạn đó, nó là một tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn, thế nhưng nếu vượt qua, sẽ hóa thân thành sói.
Phuwin ngồi xuống ghế đá ven đường. Trung tâm giáo dục cách tòa nhà quân bộ rất xa, ở giữa cách một đường lớn. Phuwin ngồi xuống ghế đã ven đường, sau đó ôm nhóc con vào ngực. Perm vươn tay ôm chặt lấy hông của Phuwin. Hai cha con liền ngồi như vậy, ngồi trong ánh mặt trời lặn xuống, ánh chiều tà chiếu lên người.
"Cục cưng ghét người khác nói xấu ba ba." Perm đột nhiên nói, mang theo một tia ủy khuất.
Phuwin nhẹ nhàng mà vuốt đầu Perm.
"Bảo bối đói bụng không? Chúng ta trở lại làm cơm." Phuwin vừa muốn đứng lên, trước mắt đột nhiên có một chiếc xe chạy qua. Phuwin ngồi về trên ghế.
Y thấy được Naravit ngồi chỗ tài xế, còn phía sau xe là Harry. Naravit cũng không nhìn thấy, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía trước. Harry thấy được y, còn vẫy tay với y. Phuwin mặt không thay đổi nhìn xe chạy qua trước mặt y, sau đó biến mất ở cuối đường.
Phuwin ôm Perm trở về phòng trọ, giúp nó tắm một cái, rửa đi dơ bẩn trên người, sau đó thay một bộ áo ngủ sạch sẽ. Nhóc con mặc áo ngủ mỏng màu trắng lại khôi phục bộ dáng thường ngày, ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách xem sách.
Phuwin đang nấu cơm. Y không đi ra ngoài mua sắm, vì thế nguyên liệu nấu ăn rất ít. Thế nhưng tài nấu nướng của Phuwin rất tốt, với nguyên liệu đơn giản vẫn làm ra một bữa ăn phong phú. Hai người ăn tối xong, sau đó cùng nhau xem ti vi. Nhóc con ban ngày đánh một trận, buổi tối rất nhanh mệt, ngồi xếp bằng trên ghế sa lon ngáp.
Phuwin trực tiếp dùng thảm trắng đem nhóc vào phòng ngủ, bỏ vào trong chăn, nhóc kia nhàn nhạt hô hấp, đang ngủ.
Phuwin ngồi bên giường lẳng lặng nhìn Perm, một lát sau mới hoàn hồn, đắp kín mềm cho nó, xoay người đi ra phòng khách. Phuwin lấy sách chuyên môn ra xem.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lúc đó kim chỉ chín giờ, chuông cửa đột nhiên vang lên. Ký túc xá quân bộ được trang bị đầy đủ hệ thống bảo đảm an toàn, vì thế không cần lo vấn đề an toàn. Phuwin mở cửa, liền thấy một bóng đen đứng ở cửa. Đèn hàng lang tối thui, ánh đèn trong phòng chiếu ra ngoài, nhưng là không thể chiếu sáng hoàn toàn.
"Có thể vào không?" Naravit nói, trong thanh âm mang vẻ uể oải.
Phuwin xoay người ngồi xuống ghế sa lon, Naravit đi đến, sau đó quay người đóng cửa lại. Naravit xuống bên người Phuwin, gương mặt đó lộ ra dưới ánh sáng, có vẻ rất uể oải.
Naravit nhắm hai mắt lại, thanh âm mang theo một chút lo lắng: "Tôi cãi nhau với phu nhân Margaret. Bà ép tôi kết hôn với Harry."
Phuwin khó hiểu được nhìn Naravit, y không biết Naravit sao lại muốn nói với y những lời này. Này tựa như có một người xa lạ đột nhiên nói cho y biết một chút chuyện hoàn toàn không liên quan đến y.
Phuwin không biết nói thế nào, cho nên y lựa chọn yên lặng.
"Phuwin, ngày hôm nay lúc chiều... Cậu có tức giận không?" Naravit quay đầu, nhìn Phuwin.
"Vì sao lại tức giận?" Phuwin nhìn Naravit.
"Tôi và Harry..." Naravit nói.
"Chúc phúc hai người." Phuwin nói.
Naravit cười khổ: "Phuwin, cậu không cần gạt tôi đi. Hãy nói cho tôi biết suy nghĩ thật trong lòng cậu."
"Chúc phúc hai người là giả." Phuwin nói. Ánh mắt của Naravit đột nhiên sáng lên một cái, mang theo chút hy vọng. Ý của Phuwin, có phải giống ý của hắn không?
"Năm năm trước, tôi là thật tâm . Thế nhưng sau này nhớ tới, tôi thấy hai người khiến tôi rất chán ghét." Phuwin mặt không chút thay đổi nói.
Naravit chấn động, ánh mắt chặt chẽ rơi vào người Phuwin. Biểu tình của Phuwin nghiêm túc. Naravit biết, Phuwin sẽ không nói giỡn, cho nên...
Naravit tựa trên ghế sa lon, tay phải che mắt, che đi ánh sáng của ngọn đèn.
"Phuwin, tôi sẽ không kết hôn với Harry." Naravit ngồi ngay ngắn, biểu tình kiên định nói.
Phuwin rốt cục có chút cảm xúc, có chút ngạc nhiên, có chút quái dị. Phuwin nghĩ không ra lý do Naravit không muốn kết hôn với Harry. Người nọ mới là bạn đời hoàn mỹ của Naravit, vô luận là dung mạo xinh đẹp, hay là tính cách hoạt bát, đều thập phần phù hợp với sở thích của Naravit.
"Phuwin, xin lỗi." Naravit nghiêm túc nói.
"Tướng quân Naravit, nếu như anh đêm khuya tới chơi chỉ là vì thảo luận với vợ trước về vấn đề anh muốn kết hôn với ai, không muốn kết hôn với ai, anh thấy thích hợp sao?" Phuwin nói rất sắc bén.
"Tôi chỉ không muốn cậu hiểu lầm."
"Hiểu lầm?"
"Phuwin, nếu như là bởi vì quan hệ của tôi và Harry khiến cậu khó chịu, tôi đây hiện tại sẽ giải thích rõ. Lúc mới bắt đầu, Harry là bạn đời tôi yêu cầu tạo ra. Thế nhưng luôn có những biến đổi trong kế hoạch. Phuwin, tôi đối Harry cũng không phải là tình yêu giữa tình nhân, cho nên chúng tôi sẽ không kết hôn." Naravit nói.
"Naravit, tôi vừa nói, quan hệ giữa anh và Harry, vô luận là tình yêu của tình nhân, hay là cái gì khác, đều không liên quan đến tôi. Xin lỗi, tôi muốn nghỉ ngơi." Phuwin đứng lên, có y muốn tiễn khách.
Naravit đột nhiên đến gần Phuwin, Phuwin ngửi thấy được một mùi thuốc lá nồng đậm, theo bản năng lui về phía sau mấy bước. Phuwin dựa sát vào tường, Naravit cúi đầu, nhìn thẳng vào Phuwin.
Ở giây phút kia, tất cả kế hoạch của Naravit đột nhiên bị rối loạn. Hắn không thể nhịn nữa.
"Có liên quan, bởi vì... Phuwin." người đàn ông đột nhiên cảm thấy câu nói kế tiếp có chút không nên lời, chần chừ chốc lát, thanh âm lại thấp đi rất nhiều, "Tôi thích em."
Nếu ánh đèn sáng hơn chút, liền có thể thấy khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông có chút đỏ lên. Thế nhưng Phuwin nhìn không thấy, thanh âm của người đàn ông tuy thấp, y vẫn nghe được.
"Cho dù Perm không phải là con của tôi, tôi cũng nguyện ý đối tốt với nó." Naravit tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn.
Phuwin rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, tựa như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời này, Perm còn đang ngủ, cho nên y không dám lớn tiếng, y cười rất nhẹ, trong sự đèn nén mang theo điên cuồng, như người điên. Những lời này y đợi tròn năm năm. Năm năm, y cơ hồ nằm mơ đều ngóng trông Naravit nói cho y biết, hắn thích y. Phuwin cũng từng muốn hỏi qua, thế nhưng người đàn ông này thậm chí không muốn nói chuyện với y quá một câu. Bụng của Phuwin đều cười đến đau, y ôm bụng, thế nhưng đau đớn tựa hồ không chỉ ở bụng, còn có những chỗ khác.
Naravit nhăn mày, sắc mặt cũng không dễ nhìn. Tiếng cười của Phuwin tựa như một lời nguyền đáng sợ, khiến hy vọng của hắn từng chút từng chút xói mòn.
Qua hồi lâu, Phuwin rốt cục ngừng cười, ngữ điệu trở nên rất quái dị: "Harry thì sao bây giờ?"
"Tôi và Harry cũng không phải quan hệ yêu đương."
"Thế nhưng Harry sinh ra để làm bạn đời của anh mà!" Phuwin lành lạnh nói, "Có một số thứ đã bỏ lỡ, không lấy về được nữa. Anh về đi. Công việc này cũng không thích hợp với tôi, ngày mai tôi sẽ rời đi."
Phuwin đẩy Naravit ra, sau đó rót cho mình một ly nước, uống vào, kiềm nén tâm tình kích động vừa nãy. Naravit đứng ở đó, vẫn không nhúc nhích. Phuwin đứng dậy tiễn khách, Naravit đột nhiên kéo tay y lại.
Chuông điện thoại của Naravit đột ngột vang lên, Phuwin tựa trên ghế sa lon, nhìn Naravit, trên mặt là nụ cười tràn đầy giễu cợt lúc nãy. Naravit không có nhìn di động, mà là bắt lấy tay y, nhìn chằm chằm Phuwin, tựa như muốn từ trong mắt y nhìn ra chút gì. Nhưng mà không có gì cả. Trong mắt Naravit cơ hồ phát ra lửa, hắn cậy mạnh ôm Phuwin vào ngực. Tay Phuwin khẽ rung, nước lạnh liền đổ lên đầu Naravit. Naravit không buông ra, ôm càng chặt hơn. Nước lạnh chảy dọc theo khuôn mặt của Naravit, rơi trên mặt Phuwin.
"Naravit, buông." Phuwin lạnh lùng nói. Naravit như không nghe thấy, hai người liền giằng co như vậy. Viền mắt của Naravit có chút đỏ lên, cả người trở nên rất kinh khủng.
Cửa phòng ngủ đột nhiên mở, Perm cuộn trong thảm đẩy cửa ra, vẻ mặt mơ màng đứng ở đó. Sau đó, nó nhìn thấy hai người trên ghế sa lon, ba ba của nó, bị người đè lên. Perm chợt thanh tỉnh, sau đó vọt tới.
"Tại sao muốn đánh ba ba, chú buông ba ba ra!" Quả đấm nhỏ của Perm không ngừng rơi trên lưng của Naravit. Phuwin nghe được tiếng của Perm, cũng chợt bắt đầu giãy dụa. Nghe thấy tiếng nức nở của nhóc con, khí lực của Phuwin đột nhiên trở nên rất lớn, đẩy Naravit ngã trên mặt đất!
Phuwin từ trên ghế salon nhảy dựng lên, sau đó ôm Perm vào ngực.
Lúc vang lên tiếng thật lớn, người đàn ông lại không đứng lên. Phuwin quay đầu nhìn lại, thân hình cao lớn của người đàn ông vùi ở góc tường, hai mắt nhắm chặt, hô hấp trở nên rất nặng nề!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com