Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 73 Sinh tử

Lúc này Joong như một người điên có lực sát thương cực mạnh. Naravit cũng cảm nhận được điểm này, cho nên hắn đi về phía trước vài bước, chắn trước mặt Phuwin và Perm. Naravit cầm máy tính trong tay.

Joong hít hai hơi thật sâu, rất dùng sức ngồi xuống ghế, thở hổn hển hai cái.

"Có tin tức gì sao?" Phuwin hỏi.

Joong không nói gì, Naravit quay đầu, mở miệng nói: "Joong nhân được một đoạn video, là Kontanstin gửi tới."

Sau đó Phuwin xem đoạn video kia, y rốt cuộc hiểu lý do Joong điên cuồng. Trong video, Dunk và Kontanstin quá mức thân mật, bất kỳ một người đàn ông nào nhìn người mình thích cùng người khác thân mật như vậy đều sẽ khó có thể chịu được.

"Kỳ thực có một tin tốt và một tin xấu." Naravit nói, "Tôi tìm bác sĩ chuyên nghiệp, cô ấy nói Dunk bị thôi miên. Đây là tin xấu. Tin tốt là, tôi biết Dunk ở đâu."

Phuwin mở to hai mắt nhìn nhìn về phía Naravit.

"Tiểu thư Angela, em còn nhớ rõ không?" Naravit hỏi.

Bác sĩ tâm lý xinh đẹp, Phuwin tự nhiên nhớ rõ, vì thế gật đầu.

"Tiểu thư Angela cung cấp đầu mối cho chúng ta, Dunk bị Kontanstin dẫn tới một hành tinh hoang phế cách nơi này hai trăm vạn năm ánh sáng."

——

Kontanstin trước đây từng nuôi một sủng vật, đó là một con mèo thuần chủng xinh đẹp, mắt màu trà, lông đen trắng, Kontanstin rất thích nó, vì thế mỗi ngày đều sẽ ôm nó vào trong ngực. Kontanstin nghĩ, hiện tại tựa hồ trở lại thời gian nuôi sủng vật, chỉ là lần này từ mèo đổi thành Dunk. Kontanstin mặc kệ đi nơi nào đều sẽ mang theo Dunk, sủng vật của gã tựa như điều chế thuốc, lúc không vui thời đùa đùa, sau đó tâm tình sẽ tốt.

Jessy nhìn Dunk ngồi chơi trước máy tính, mà Kontanstin ngồi ở phía sau cậu, hầu như ôm cả người cậu vào trong lòng. Nhìn Kontanstin gần như cưng chìu cười, ánh mắt của Jessy tối sầm. Jessy rũ mắt báo cáo xong, sau đó cúi đầu đi ra ngoài.

Kontanstin rất thích ôm Dunk vào trong ngực, rất thích vuốt tóc mềm mềm của cậu, gã xây cho Dunk một căn phòng xinh đẹp, bên trong bày đầy vật nhỏ, những thứ kia là Kontanstin cho rằng Dunk thích, mà không phải là Dunk thích.

Bọn họ cùng nhau ngủ trưa, Kontanstin nhìn thanh niên trong lòng đang ngủ say, trong lòng đột nhiên có cảm giác ấm áp. Kontanstin nhắm mắt lại, sau đó ngủ thật say. Dunk bị gã ôm chặt đột nhiên mở mắt. Cậu từ trong lòng Kontanstin chui ra, nhìn này những món đồ chơi mao nhung nhung này, Dunk lộ ra một nụ cười giễu cợt. Dunk đi ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa cẩn thận.

Dunk đã hết sức quen thuộc với từng kiến trúc, cậu trực tiếp đi tới phòng thí nghiệm của Kontanstin, ánh mắt rơi vào điện thoại bên người, Dunk vừa muốn cầm điện thoại lên, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ.

Sắc mặt của Dunk chợt trắng, chỉ trong nháy mắt, cậu nghiêng đầu, trên mặt vẫn là vẻ mờ mịt.

"Tôi muốn gọi cho mẹ." Dunk nói.

Kontanstin cầm lấy điện thoại từ trong tay Dunk, sau đó hôn lên trán Dunk: "Bảo bối, không bằng chúng ta đưa mẹ em đến đây đi?"

Kontanstin nhìn cậu, vẫn là ánh mắt ôn nhu, lại thấy Dunk có chút tê dại. Nghe xong lời của Kontanstin, Dunk vội vã lắc đầu: "Không cần, mẹ rất thích sống ở thành Oss."

Kontanstin không nói gì nữa, Dunk thở dài một hơi. Đêm hôm đó, Kontanstin kể cho Dunk một chuyện xưa, là về con mèo kia.

"Thân ái, em không muốn biết sau đó vật nhỏ kia đi nơi nào sao?" Kontanstin vẻ mặt mong đợi hỏi.

Dunk theo lời của gã: "Đi nơi nào?"

Kontanstin đột nhiên nở nụ cười: "Con mèo nhỏ muốn chạy trốn, sau đó tôi liền giết nó, chủy thủ là quà của cha tặng tôi, rất sắc bén, hầu như không có bất kỳ thống khổ nào, nhóc kia đã chết, sau đó vĩnh viễn ở bên cạnh tôi." Kontanstin mỉm cười nói tàn nhẫn nói, "Bảo bối, nếu như em muốn rời khỏi tôi, tôi sẽ giết em nga..." Dunk tỉnh lại từ trong thôi miên, mà Kontanstin cũng phát hiện.

Dunk nhịn không được rùng mình một cái, thân thể cậu hầu như cứng còng đứng ở đó, để tay của Kontanstin tùy ý vuốt ve mặt cậu. Rõ ràng là tay ấm áp, Dunk lại cảm thấy lạnh thấu xương. Cậu muốn trốn đi, thế nhưng nhưng không biết trốn ở đâu, cậu tựa như người bị chìm, hoàn toàn tìm không được lối thoát.

Khi đó, Dunk không biết những ngày vô vọng như vậy còn muốn kéo dài bao lâu, nhưng mà ngày hôm sau, liền nghênh đón thay đổi. Jessy rất sớm liền gõ cửa, Kontanstin đi ra ngoài, lúc này, không dẫn cậu theo, mà là nhốt cậu trong phòng.

Dunk dùng sức kéo cửa, thế nhưng không có chút động tĩnh nào. Tay của Dunk khoát trên cửa, có tâm tình kiềm nén lại kích động. Cậu chờ đợi, luôn cảm thấy sẽ có người đẩy cửa mà vào, sau đó cứu cậu ra khỏi chỗ này.

Từ sáng sớm đến tối, tròn mười hai giờ, cửa phòng đóng chặt rốt cục bị đẩy ra, đi vào là Kontanstin mắc tây trang, người đàn ông trên không biểu tình, trực tiếp kéo Dunk ra ngoài. Kontanstin đi tới trước phi thuyền, nói với Dunk: "Đi vào."

Dunk đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, ánh mắt của cậu vẫn nhìn tới trước.

"Dunk, em có hai lựa chọn, hoặc đi theo tôi, hoặc chết ở chỗ này." Kontanstin vẻ mặt hung ác tàn nhẫn nói.

Sau mười lăm phút, một thứ lạnh như băng hướng vào đầu Dunk. Dunk nhìn cửa động đen như mực, sau đó đi vào phi thuyền.

Kontanstin ngồi ở chỗ lái, sau đó cởi một số nút áo. Cửa khoang đóng lại, chuẩn bị khởi động. Hai phút trôi qua, phi thuyền tất cả bình thường, thế nhưng vẫn chưa khởi động sắc mặt của Kontanstin nhất thời thay đổi.

Dunk vẫn ngồi ở một bên đột nhiên nở nụ cười.

"Joong tới cứu tôi?" Dunk hỏi.

Dunk ngồi ở chỗ kia, tại giây phút kia, cậu tựa hồ không còn sợ hãi. Cậu biết rõ sẽ chọc giận Kontanstin, thế nhưng cậu vẫn nói ra. Cái tên đó khiến sắc mặt của Kontanstin càng thêm khó coi, ánh mắt của gã hung ác nham hiểm trừng Dunk, sau một phút tựa hồ liền muốn vươn tay đánh cậu một trận. Kontanstin đã bóp chặt nắm tay, gân xanh trên cánh tay nổi hẳn lên, một quyền này hạ xuống, chí ít sẽ khiến người bị đánh mất nửa cái mạng.

Dunk gắt gao nhìn chằm chằm Kontanstin, trên mặt vẫn giễu cợt cười.

Cuối cùng, Kontanstin vẫn thu tay về, sau đó có chút vô lực buông xuống.

"Không được gọi cái tên đó!" Kontanstin hung ác tàn nhẫn nói.

Dunk nhún vai, không nói gì thêm. Kontanstin ngồi xuống bên cạnh cậu, người đàn ông luôn điên cuồng lúc này đột nhiên trở nên mờ mịt. Tựa hồ qua thật lâu, lại giống như chỉ qua chốc lát, Kontanstin xoay người, ánh mắt ngọc bích nhìn chằm chằm Dunk: "Dunk, tôi có chút hoài niệm cuộc sống ở trấn Johan."

"Với tôi mà nói đó là ác mộng." Dunk cười lạnh nói.

"Dunk, chúng ta rời nơi này, sau đó cùng nhau giống như trước có được không?"

Dunk gần như cho là mình nghe lầm, cậu thậm chí nghe được khẩn cầu trong lời nói của Kontanstin.

"Yêu tôi như trước?" Kontanstin tiếp tục nói, "Chúng ta kết hôn, sau đó vĩnh viễn cùng một chỗ."

Dunk khó tin nhìn gã, Kontanstin vẻ mặt ôn nhu nhìn cậu. Dunk rũ mắt xuống, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Sau mười lăm phút, cửa khoang đột nhiên từ bên ngoài mở ra, mà trong chớp mắt, Kontanstin ôm cậu vào trong ngực, đè trên trán cậu chính là một thanh súng nguyên tử. Tốc độ của Kontanstin quá nhanh, Dunk thậm chí ngay cả thời gian phản kháng cũng không có. Dunk ngẩng đầu, liền thấy Joong xông lên đầu tiên, phía sau hắn, là Naravit cùng một số chiến sĩ mặc quân trang.

"Kontanstin, cậu đã bị bao vây." Naravit kéo Joong muốn chạy lên trước lại, sau đó hướng Kontanstin, lạnh lùng nói.

"Ngoại trừ bị bắt, kỳ thực tôi còn có một lựa chọn khác." Kontanstin lộ ra một ý vị thâm trường cười, "Tôi còn có thể chọn cái chết, bảo bối, em chuẩn bị tốt nhé" Kontanstin thậm chí còn cố tình hôn đỉnh đầu của Dunk một cái, sau đó chậm rãi bóp cò.

"Dừng tay!" Cặp mắt của Joong đỏ lên.

Ánh mắt của Kontanstin rơi vào trên người Joong, ngón tay cuộn lại, súng trong tay liền hướng về phía Joong.

"Tôi vẫn nhìn anh không vừa mắt." Kontanstin nói.

Dunk không nói gì, ánh mắt cầu cứu rơi vào trên người Naravit.

"Joong!" Naravit kêu lên, sau đó đi về trước hai bước, chắn phía trước Joong, hắn cười nói, "Kontanstin, chúng ta có thể bàn điều kiện."

Kontanstin rất hứng thú nhìn hắn.

"Tỷ như cậu thả Dunk, tôi để cậu rời đi." Naravit nói.

Kontanstin nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: "Tôi cần đổi một phi thuyền."

Naravit lui ra ngoài, Kontanstin mang theo Dunk lên một phi thuyền khác, sau đó kiểm tra một lần, động lực trang bị bình thường.

Naravit vẫn ở phía sau gã, chờ gã kiểm tra xong mới mở miệng nói: "Kontanstin tiên sinh, hiện tại tôi cần mang bạn của tôi đi."

"Anh lui về phía sau." Kontanstin nói.

Naravit lui về phía sau, Kontanstin đi tới. Lúc lui tới cửa, Naravit dừng bước.

"Xin thực hiện lời hứa." Naravit nói.

Kontanstin chậm rãi thả tay cầm Dunk, Naravit vươn tay, bắt được cánh tay của Dunk. Naravit dẫn Dunk rời khỏi phi thuyền, Kontanstin đóng cửa khoang rời đi. Đây cũng là chuyện bọn họ hứa hẹn với nhau.

Tay của Kontanstin vốn buông ra đột nhiên nắm chặt, gã lui về phía sau, kéo Dunk vào trong lòng. Sắc mặt của Naravit nhất thời thay đổi.

"Kontanstin tiên sinh, ngài muốn gì?"

"Tôi đột nhiên không muốn đi nữa." Kontanstin cơ hồ ôn nhu nhìn Dunk, "Cùng em chết cùng một chỗ, cảm thấy cũng không tệ."

Kontanstin ôm thật chặt Dunk, sức lực của hắn rất lớn, tựa hồ muốn để Dunk hoàn toàn dung nhập vào ngực của mình, không cách nào thoát ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com