Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45: Nỗi lòng của anh


Hai người ngủ một giấc từ sáng hôm nay đến sáng hôm sau. Phuwin đau nhức khắp người khẽ cử động, Pond vẫn ôm chặt cậu trong lòng mà ngủ. Cảnh tượng tối hôm trước như cái máy phát lại trong đầu cậu cảnh tượng Pond nổi điên, thật đáng sợ.

Cậu khẽ rùng mình, dù sức lực cậu có mạnh đến đâu thì uy áp của Pond vẫn hơn, nơi anh ấy có một loại khí chất lạnh lùng tàn nhẫn, đủ khiến đối phương run sợ chỉ bằng một ánh mắt đến bản thân cậu cũng không ngoại lệ.

Nhưng ở nơi anh ấy cũng tồn tại một loại ấm áp nhẹ nhàng nhỏ vụn như mưa rào mùa hạ, không triền miên xối xả mà chỉ lấm tấm phủ lên người cậu, thẩm dần vào từng lớp áo, thấm vào ruột gan xương tuỷ, khiến cậu trầm luân không
lối thoát.

"Pond Naravit, là do em lỡ yêu anh. Là tự em không thể dứt khỏi anh được. Nếu sau này có thương tổn tim gan, nếu sau này một thân đẫm máu, em cũng đành phải chịu thôi! Vì anh, em không thể cai được nữa rồi."

Pond đã tỉnh được một hồi từ lúc Phuwin cựa quậy trong lòng anh. Nhắm mắt thở đều nghe em ấy nói. Cảm giác từ trong lồng ngực tràn ra một cảm giác ấm áp nóng hổi, môi mỏng mỉm cười, vòng tay siết chặt lấy người trong lòng mà đáp lại:

"Phuwin Tangsakyuen, anh cũng không cai được, em là một khối u trong tim anh, chữa không được, loại bỏ lại càng không. Muốn em rời khỏi cuộc sống của anh chẳng khác nào muốn anh từ bỏ cái mạng này."

"Đêm hôm trước có người muốn hành chết tôi, tôi nhớ rất rõ đó!"

Pond bật cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên môi cậu một cái nhẹ, bờ môi còn dấu vết bị cắn trong lúc kích tình khẽ đáp lại anh. Bước xuống giường vận động thân thể, Pond bộ dáng trông thoải mái vô cùng.

Phuwin nhức mỏi toàn thân cũng giở chăn ra ngồi dậy, tức giận liếc nhìn anh mà hét lớn:

"Naravit Lertratkosum!!! Anh nhìn xem anh đã làm gì đi!!! Làm sao em ra ngoài được hả?!!"

Khắp người cậu đầy vết xanh đỏ, vết bầm vết hôn từ cổ tay đến cẳng chân, từ trên cổ xuống dưới đùi. Thật là một trận mây mưa mãnh liệt. Thân thể Phuwin Tang trở thành một tác phẩm nghệ thuật do Pond tạo ra.

"Không phải em cũng hưởng thụ lắm sao, ngực anh đầy dấu hôn bầm tím thế này là do ai làm ấy nhỉ?"

Phuwin ngượng ngùng cầm gối đánh anh. Cả hai đùa giỡn vui vẻ quên cả giờ giấc. Chín giờ sáng hai người cùng nhau xuống lầu ăn sáng.

Trùng hợp cả ba con chuột kia cũng ở đây, mọi người ngồi vào bàn đợi thức ăn, tất cả sự chú ý của họ đều dồn vào Phuwin, cậu có vẻ mệt mỏi, dáng đi có chút uể oải nặng nhọc.

Si tò mò muốn hỏi lại thôi, một hồi cũng buộc miệng hỏi:

"Này! Em không khỏe sao? Có cần anh khám cho không?"

Pond bộ dáng thảnh thơi cười cười lên tiếng:

"Mới bị giáo huấn một trận nên không khỏe cũng đúng. Trẻ con chiều quá sẽ sinh hư, không dạy bảo lại còn hư hơn. Đây là mình làm việc tốt thôi!"

Phuwin mất tự nhiên đưa tay chỉnh cổ áo. Tự nhiên sẽ thấy vết xanh đỏ trên cổ và cánh tay. Ba người họ trợn mắt nhìn nhau rồi cười thầm. K17 cười ra tiếng hỏi cậu:

"Này lão đại Phuwin Tang! Hai người cũng mãnh liệt quá nhỉ?! Dấu vết đậm nét như thế mà!"

Cả bàn ăn được một tràng cười lớn, chỉ có Phuwin chau mày nhìn bốn người họ. Đáng ghét! Sau bữa sáng Phuwin lên phòng nghỉ ngơi, Pond cùng ba người còn lại đến trụ sở bàn việc.

Từ lúc về Thái đến giờ anh vẫn chưa đến thăm nhà Tang, Pond tuy không giận bọn họ, nhưng cũng chẳng còn cảm tình như lúc trước. Có một chuyện mãi đến giờ vẫn chưa có người thứ ba biết được, về cuộc nói chuyện của ông Tang và anh.

Ngày nhận kết quả xét nghiệm giác mạc, ông ấy và anh trai Phuwin đều có kết quả không phù hợp. Chỉ có Pond và bà Tang cho kết quả trình khớp. Đêm đó trước khi quay về biệt thự soạn mail, ông đã gặp Pond.

Dưới ánh đèn đường chập sáng chập tối trong con hẻm nhỏ bên cạnh bệnh viện, khuôn mặt người cha già hằn lên những nếp nhăn mệt mỏi, đôi mắt ông ảm đạm nhìn Pond, chậm rãi quỳ gối cầu xin anh thay bà Tang hiến mắt.

"Pond, bác biết như thế này quá ích kỷ, quá hoang đường, nhưng Phuwin là con trai bác, mà bà ấy là vợ bác, là mẹ của thằng bé, còn
con...con..."

"Tôi không có máu mủ gì với nhà ông, nên có thể hiến mắt? Đương nhiên tôi có nghĩ tới, tôi càng hiểu cho nỗi lòng của ông. Nhưng sau khi tôi hiến xong thì sao?"

Người đàn ông trung niên cuối đầu im lặng vẫn quỳ trước mặt Pond, anh không ngồi xuống cũng không đỡ ông đứng dậy, vì biết ông ấy sắp nói gì tiếp theo. Quả nhiên đoán không sai!

"Sau...sau khi xong...cậu...con...có thể...có thể rời đi được không? Thằng bé còn trẻ, còn có tương lai..."

"Ừm? Tôi tìm một xó nào đó rồi biến mất là được?"

"Xin lỗi Naravit! Nhưng tôi xin cậu! Xin cậu!"

Nhìn người dưới chân hèn mọn nhỏ nhen cầu xin mình khiến anh sinh ra một chút chán nản, một người cả đời lương thiện chính trực, uy danh người người kính nể lúc này phải bày ra bộ dạng này khiến lòng anh rối bời khó tả. Lại càng không thể trách ông ấy, trách rồi trong lòng anh cũng chẳng dễ chịu gì.

Người đàn ông bất chợt tiến đến ôm chân anh khóc lóc, Pond chỉ đứng im mặc cho ông ôm chân anh nài nỉ. Anh ngước nhìn lên bầu trời đêm khế thở dài, buổi đêm tịch mịch ảm đạm, mây đen kéo nhau che khuất cả bầu trời, thật giống như mối quan hệ của mình và em ấy.

Bầu trời đen nhẻm u ám như tâm trạng của anh lúc đó vậy.

Nên sau đó khi rời đi anh quyết định biến mất thật. Không phải vì nghe lời ông ấy, là anh nghĩ đến Phuwin, nhỡ em ấy sau khi tỉnh lại biết rằng đôi mắt đó do anh hi sinh, em ấy chắc sẽ đau lòng chết mất. Nếu để em ấy biết được cuộc trò chuyện đó em ấy sẽ càng áy này mà sống trong dằn vặt.

Chỉ trong khoảnh khắc đó Pond cảm thấy bản thân như đã nếm đủ phiền muộn của cuộc đời. Lần đầu tiên anh cảm thấy bế tắc về mối quan hệ của hai người, về sau này của mình, về sau này của em ấy.

Tuy dứt khoác rời khỏi cuộc sống của em ấy, nhưng Pond mỗi khi ngồi bầu bạn với trời đêm trong thị trấn nhỏ đấy, anh lại nghĩ đến Phuwin. Một lần lại một lần, một đêm lại một đêm nghĩ về em ấy.

Có phải chỉ cần vài năm em ấy sẽ quên mất mình không? Rồi trân quý của Pond cũng sẽ là trân quý của người khác. Sẽ có một người nữa xuất hiện bước vào cuộc sống của em ấy, yêu em ấy như bản thân mình đã và đang làm cho em ấy những thứ mà mình không thể.

Sau đó thì sao? Nếu như sau đó em ấy đã kết hôn rồi, đôi mắt này được chữa khỏi còn có ý nghĩa gì? Để nhìn em ấy hạnh phúc bên người khác sao?

Pond càng nghĩ đến càng chắc chắn mình không làm được, anh sẽ không thể ngồi yên nhìn người mình yêu cùng nắm tay người khác được. Sẽ không nhịn được mà một lần nữa bắt ép em ấy trở lại bên mình.

Nên anh thà sống ẩn dật trong thị trấn hẻo lánh, sống cuộc sống cô đơn tẻ nhạt hơn là để Phuwin tìm được mình. Càng không dám nghe ngóng bất cứ một tin tức nào của đối phương.

Những nghĩ rằng qua hai năm trời ròng rã đã thành công chôn sâu Phuwin vào một góc trong tim, phần tình cảm này đã lặng yên mà biến mất dần dần.

Nhưng không, sau khi gặp lại Phuwin anh mới biết, anh không hề quên được em ấy, phần tình cảm đó cũng không hề mất đi.

-----------
Tệ ghê 🥲.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com