Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 9

- Chị là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư, chị đi khắp nơi để tìm nguồn cảm hứng, nhưng tất cả những tác phẩm ấy chị đều không ưng ý, chúng không có hồn, chị không thể cảm nhận được gì và không thể có được cảm xúc khi xem lại những bức ảnh đó....

Nayeon bước đến bên Mina, nàng ngồi xuống bên cạnh em mặc cho cái không gian tại cửa ra vào có hơi eo hẹp.

- Cho đến 5 năm trước, khi chị đặt chân đến Nhật Bản, lúc ấy chị không có gì trong tay cả, và chị đã gặp bà Myoui, chính là mẹ của em...

Nayeon nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt ấm nóng đang thi nhau trải dài trên gương mặt em.

- Bà ấy đã nói với chị rằng linh hồn của những bức ảnh không nằm ở việc nó đẹp hay đủ màu sắc, nó nằm ở sự cảm nhận của cả người chụp ảnh và vật thể được chụp, bất kể con người hay đồ vật, cảnh vật đều có xúc cảm riêng.....

Nayeon lấy can đảm mạnh dạn nắm lấy đôi bàn tay em, con tim nàng như muốn vỡ tung ra vì đây chính là điều mà nàng luôn mong ước, được nắm lấy đôi bàn tay của Myoui Mina.

- Bà Myoui đã nói chỉ là do chị chưa chọn đúng chủ đề, sự khao khát và đam mê qua những nội dung của bức ảnh...và chính bà ấy đã đề nghị chị đổi sang lĩnh vực mới trong nhiếp ảnh.

Nayeon đã theo chân bà Danh Tĩnh Nam đến một căn hộ với toàn bộ nội thất đều màu trắng tinh khôi, tại đây, nàng đã tìm được chính những xúc cảm trong từng bức ảnh của mình, những bức hình khỏa thân nghệ thuật.

Nayeon đã rất sốc khi thấy bà Danh cởi bỏ y phục trên người mình, nhưng ánh mắt, gương mặt, và những đường nét trên cơ thể bà khiến cho nàng bị cuốn vào buổi chụp ảnh đầy nghệ thuật ma mị.

- Sau đó chị đã rời Nhật Bản một thời gian vì một số việc riêng tại Hàn Quốc, và chị đã trở lại Nhật Bản vào 3 năm trước để tìm gặp bà Myoui, nhưng vô tình chị đã quen biết Sharon..

Cái tên ấy vừa phát ra, nước mắt của Mina lại lần nữa trực trào nơi mí mắt.

- Em ấy rất xinh đẹp, bà Myoui đã giới thiệu chị đến gặp em ấy và quả thật khi nhìn thấy Sharon, chị rất muốn được chụp ảnh cho em ấy, giống như em vậy, Mina....

Nayeon lại một lần nữa lau đi nước mắt cho em, nàng thấy trái tim mình như thắt lại khi thấy Mina khóc như thế này.

- Sharon đã đồng ý chụp ảnh, em ấy muốn dành tặng bộ ảnh ấy đến người mà em ấy yêu, Sharon kể về cô gái mà em ấy yêu bằng cả trái tim mình, điều đó làm cho chị cảm thấy thật ấm áp khi những bức ảnh của chị sẽ thật ý nghĩa với một người...nhưng rồi không lâu sau đó em ấy đã........

Mina nắm chặt bàn tay mình thành quyền, khi mà những hình ảnh của chị Sharon thi nhau xâm chiếm vào ký ức của em một lần nữa.

- Và rồi chị đã gặp em, Mina.. Ánh mắt của em như cuốn lấy linh hồn của chị, một lần nữa chị lại có cảm xúc muốn chụp ảnh một người đến như vậy vì khi biết tin Sharon đã mất, chị tự nhủ sẽ không bao giờ chụp ảnh cho bất kỳ ai....

- Nhưng tại sao....Nayeon, tại sao...?

- Chị đã cố gắng tìm hiểu về em, xin lỗi Mina, chị đã theo dõi em, và...............

Nayeon bỗng nhiên im lặng, cô ấy lại lúng túng như những lần trước, trông cô ấy như đang sợ hãi điều gì.

- .....và từ lúc tìm hiểu em, chị không biết mình...đã... yêu em từ khi nào....

Mina như bất động sau những lời cô gái đối diện vừa thốt ra, yêu sao? Cô ấy bảo yêu một người chỉ vô tình nhặt chiếc máy ảnh lên cho cô ấy ư?

- Chị không cần Mina phải làm bất cứ thứ gì, chỉ mong em có thể một lần cho chị được chụp ảnh cho em....điều đó...có được không?

















Đó là những gì Mina nhớ được về cuộc trò chuyện với Nayeon, cô ấy bảo cô ấy yêu em, một tình yêu đơn phương không cần đáp trả, nó khiến em phải suy nghĩ nhiều, rất nhiều, về chị, Im Nayeon.

- Mina sao thế?

Sana vẫn không thể thôi nghĩ đến chuyện Mina tại sao biết cô gái kỳ lạ ở phòng đối diện không đi ra ngoài vào sáng nay, lại thêm trông Mina dường như đang giấu diếm điều gì đó.

- Trông em không ổn, có chuyện gì không thể tâm sự với chị được sao, Mina?

Mina nhìn Sana đang lo lắng cho mình, em không biết có nên kể tất cả mọi chuyện về Im Nayeon cho chị ấy nghe không nữa, nhưng trái tim em mách bảo là không khi mà nhìn thấy Sana trước mặt mình cần phải là một cô gái vui tươi không lo nghĩ về chuyện quá khứ nhiều vì trong câu chuyện ấy có liên quan đến Sharon.

- Chỉ là em đang nghĩ về tên hung thủ thôi, Sana.

Sana không tin, Mina chưa từng giấu diếm nàng chuyện gì cả, mỗi khi Mina nói dối em ấy lại tỏ ra lúng túng như thế.

Nhưng nàng sẽ không ép em, Mina giấu nàng có kẽ là có lý do riêng của em ấy, dù sao bất kỳ ai cũng đều có bí mật cho riêng mình mà.
















Jeongyeon và Momo đã kiểm tra laptop của Bác sĩ Park nhưng hầu như chỉ là hồ sơ bệnh án và kết quả kiểm tra của những người đang cách ly tại đây.

Và họ cũng đã trả chiếc laptop ấy về phòng làm việc cho Bác sĩ một cách gọn gàng và bí mật.

Cả 2 bắt đầu dồn sự chú ý về Y tá Chou và thản nhiên gạt tên Park Jihyo ra khỏi danh sách kẻ tình nghi của mình.

Họ nói với nhau rằng có thể nhân chứng hiện trường đã quá sợ hãi và nhìn lầm về chiều cao của tên hung thủ cũng nên.

Và từ giờ, mục tiêu chính thức của 2 bạn cảnh sát trẻ chính là Chou Tzuyu, một nhân viên Y tá phòng dịch.
















- Trông cô ta quả thật rất khả nghi!

Momo và Jeongyeon thập thò lấp ló sau bức tường lớn, cả 2 đã theo dõi Y tá Chou và Bác sĩ Park đi kiểm tra mọi người từ tối đến giờ.

- Vâng mọi thứ đã rất an toàn! Chúc chị ngủ ngon ạ!

Sau khi kiểm tra và chào hỏi phòng cuối cùng, Bác sĩ Park để nghị đi ăn nhưng Tzuyu đã từ chối, em ấy nói mệt nên không muốn ăn, Jihyo đành phải đi ăn một mình rồi.

- Vậy em nhớ giữ sức khỏe nhé, Tzuyu, em đã làm việc rất chăm chỉ!

- Chị cũng vậy, Jihyo! Chị là niềm tự hào của mọi người.

Jihyo cười thành tiếng vì ngày nào cũng nghe Tzuyu khen mình như thế, mới đầu cô còn nói tất cả mọi người đều đã rất cố gắng không riêng gì cô ấy, nhưng Tzuyu nói quá nhiều lần làm cho Jihyo cũng thôi chả buồn nói lại chi nữa.

- Cô ta nói là mệt về nghỉ nhưng còn đi đâu vậy nhỉ?

Sau khi Bác sĩ Park rời đi, Tzuyu đột nhiên trở nên lấm lét nhìn xuôi nhìn dọc, rồi lại nhanh chân đi lên trên tầng trên.

Momo và Jeongyeon cũng nhanh chóng bám theo sau, và mặc nhiên cả 2 không còn chú ý đến Bác sĩ Park có thật sự đi ăn hay không, mọi sự nghi ngờ giờ đây chỉ đổ dồn vào Y tá Chou Tzuyu.
















*knock knock*

- Giờ này ai lại đến đây vậy nhỉ?

- Chắc là Dahyun đó!

- Chị nghĩ không phải đâu, con bé ấy có bao giờ chịu gõ cửa cơ chứ.

Sana vừa bốc phốt Dahyun vừa đi lại mở cửa, nhưng mà nàng cũng mong đó là Dahyun vì hiện giờ nàng không ngủ được nên muốn có người chơi cùng, Mina an tĩnh quá sẽ không chịu chơi mấy trò con bò của nàng đâu.

- Sana...

- Y....y tá Chou?

- Em có thể nói chuyện với chị một lát không?

Sana khá bất ngờ khi Tzuyu lại xuất hiện ở đây vào giờ này, lại còn muốn nói chuyện với nàng không biết là chuyện gì mà trông em ấy bối rối như thế nhỉ.

- Em qua chơi với Dahyun nha!

Mina biết thân biết phận, em khá tinh ý nên biết chắc rằng Tzuyu đến đây chỉ là muốn gặp riêng Sana thôi, và em cũng rất vui khi Sana đã có bạn mới.

- Ơ không cần đâu, Mina, không có gì quan trọng lắm đâu.

Thấy Mina nói như thế, Tzuyu biết rằng chị ấy là đang lánh mặt đi vì sợ không tiện.

- Chị muốn qua chơi cùng Dahyun mà.

- Nhưng bên đó có cô bé tóc hồng đấy!

Câu nói của Sana khiến Mina dừng chân, em cũng hơi run rẩy nhưng lại cố gượng cười.

- Chị yên tâm! Em đâu phải là học sinh cấp 3 nữa!

Cả 3 cùng cười vì câu nói ấy của Mina, nhưng lại im bặc đi vì chuyện những nữ sinh cấp 3 bị giết hại là một chuyện buồn.

- Nhưng chị nhớ giữ đảm bảo an toàn giãn cách phòng dịch, nhớ đeo khẩu trang và đặc biệt là.....

- Chị nhớ mà Y tá Chou, chị đã thuộc hết rồi đấy!

Cả 3 lại cùng cười vì câu nói của Mina, lần này là cười thật vì chuyện này cười không sao.

- Sao nào, giờ thì em có chuyện gì muốn nói với tôi?

Chỉ đợi khi Mina vừa rời đi và đóng cửa lại Sana liền hỏi ngay vì từ nãy giờ nàng khá thắc mắc chuyện Tzuyu đến tìm nàng vào ban đêm như thế này.

- Chị có sợ chết không, Minatozaki Sana?

- Sao...sao cơ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com