Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Gặng hỏi

"Tại sao cậu lại làm vậy?"

"Ý ngài là gì?"

"Đông Lào, trước giờ ta vẫn luôn tin vào cách dạy dỗ của cậu, để Russia có thể phát triển bản thân hơn, trở thành người đại diện tương lai của Liên Bang cộng hòa xã hội chủ nghĩa Xô Viết này. Nhưng lần này là sao đây!? Rốt cuộc các người đã có xích mích gì để giờ người thừa kế của ta phải phẫu thuật và đến giờ vẫn chưa tỉnh!"

"Cậu định lấy mạng nó à?!"

USSR đập bàn. Ngài đang tức giận. Phải, thực sự rất tức giận. Là vì Russia, là vì thái độ nhởn nhơ của người kia đã làm ảnh hưởng đến lợi ích của ngài. Đông Lào với đôi mắt thậm chí còn không để USSR vào trong, thoải mái đến khó chịu.

"Kể cả là thế, thì USSR định làm gì tôi đây?"

Chiếc bút trong tay của người kia đã gãy làm đôi từ bao giờ. USSR đang không vui. Có lẽ ngài đã lầm...

"Đông Lào, ta yêu cầu cậu đừng bao giờ gây phiền phức ở nơi này. Có lẽ ta đã sai khi nghĩ rằng những thành viên ở đây sẽ cho cậu một thứ cảm xúc gì đó giống như một con người. Hóa ra cậu vẫn như vậy, chẳng có gì thay đổi cả"

Đông Lào cười khe khẽ, gương mặt y giống như mỉa mai. Y đang tức cười.

"Nếu ngay từ đầu đã biết là như vậy thì tại sao ngài lại gọi tôi đến đây? Vốn dĩ ngài biết tôi không thích ngài hay bất cứ thứ gì phiền phức. Nhưng ngài vẫn cố kéo tôi vào những rắc rối giữa ngài và những kẻ đang đối đầu với Liên Xô này. Thừa nhận đi, ngài đang cố gắng để thuần hóa một kẻ như tôi, biến tôi thành người trung thành với ngài nhưng điều đó là không thể"

Y nói không sai. USSR đúng là đang cố gắng kéo Đông Lào về phía bản thân ngài.

Y là một người giỏi. Giỏi đến bất thường. Y cứng rắn và có một trí thông minh cao. Y có sự nhạy bén và kỹ năng quan sát tốt. Tất cả những điều đó làm nên một con người hoàn hảo đến khó tin.

Và y là... Người đặc biệt.

USSR hiểu, hiểu rằng bản thân hoàn toàn có thể bỏ y, mặc kệ y ở nơi khi ho cò gáy nào đó mà chẳng cần phải bận tâm đến, nhưng không hiểu vì sao, ngài lại không thể.

Chỉ là có thứ gì đó thôi thúc ngài níu y lại. Mong muốn bản thân có thể thấy được thứ vô cùng quen thuộc từ y mà thậm chí ngài còn không thể biết đó là gì.

Tíc...tắc...

Tiếng đồng hồ vang lên trong khoảng không im lặng.

"Được rồi, ta bỏ cuộc. Dù sao thì Cuba cũng đã báo cáo cho ta về việc này. Cậu ta đã yêu cầu cậu xin lỗi Russia"

"Nhưng chỉ xin lỗi là không đủ. Cậu có biết thiệt hại cả về vật chất và về cơ thể của nó phải chịu là bao nhiêu không? "

"Đông Lào, lần này cậu đã sai. Ta không thể bỏ qua cho chuyện này. Cậu có biết, cậu đã làm gì không?"

USSR trừng mắt. Ngài chưa từng tức giận đến vậy.

USSR luôn dung túng cho Đông Lào. Có lẽ đó là điều ai cũng nhận ra khi y đến đây.

Nhưng đương nhiên những lời đồn đó không quá đúng. Chính xác thì bản thân Đông Lào không bao giờ nhận bản thân y sai. Y luôn bác bỏ tất cả những điều USSR nói. Tất cả đều hướng đến một điều duy nhất: cái gì cậu ta làm mà chẳng có nguyên nhân của nó?

Lại một lần nữa, lần này cũng vậy.

"Tôi sai à? USSR, ngài biết rằng giữa nó và tôi hay tôi và ngài, chúng ta điều thỏa thuận rằng các người không được phép xâm phạm vào quyền riêng tư của tôi.
Các người không được phép nhắc về em gái tôi bằng bất cứ giá nào.
Chà, nói sao nhỉ? Cho dễ hiểu thì con điên đó (Việt Nam) đã biến mất không một vết tích và điều đó thật không hay một chút nào. Cùng với đó, Russia đã phản lại điều mà chúng ta đã cam kết, nói cách khác, cậu ta đã sai, và tôi có quyền làm điều gì đó khiến cậu ta không bao giờ có thể nhắc về nó nữa"

Đông Lào nhìn ngài bằng một thái độ... Kỳ lạ. Y giống như, chẳng có cảm xúc gì xen lẫn. Nếu nói y đang đe dọa cũng không đúng, nhưng nói y đang cảnh cáo ngài cũng không sai. Đó là sự mâu thuẫn đến khó hiểu. USSR dường như không bao giờ có thể hiểu được Đông Lào đang nghĩ gì. Cũng như không thể hiểu được cậu ta muốn điều gì. Những cố gắng về việc khuất phục cậu ta dường như là điều không thể.

Chính bản thân USSR cũng phải thừa nhận. Đông Lào là một thứ gì đó không thể định nghĩa.

Nhưng đây là chuyện liên quan đến Russia.

"Cậu!-"

"USSR. Chúng ta dừng lại ở đây thôi"

.
.
.
.

Nếu ngài quan tâm đến Russia như vậy. Thì ngài nói xem, ngài đã từng đối xử hay chí ít gọi nó là con trai chưa?

Dường như là chưa từng...

Đó là thứ duy nhất còn lưu lại trong tâm trí ngài kể từ khi y rời khỏi đó. Đông Lào luôn hỏi những câu rất có trọng tâm. Ở đây, hôm nay, anh ta đã hỏi ngài về Russia.

Ngài còn chẳng biết.

---

"Tôi..."

"Cậu nên câm miệng Russia. Cậu biết đấy, tôi đã phải ở bệnh xá canh cậu năm ngày liên tiếp. Mọi thứ đáng lẽ sẽ không tệ đến vậy nếu như khi vừa tỉnh dậy, thứ đầu tiên cậu nhớ tới không phải công lao nhịn đói thức canh đến mức mắt của tôi thâm quầng như thằng nghiện mà lại là xin lỗi cái người đáng ra giờ này phải vác mặt đến xin lỗi cậu."

"Tôi..."

"Thôi ạ. Bệnh nhân nằm đây giùm, tôi phải đi đây. Có nhiều thứ đáng để cậu phải bận tâm hơn là đi xin lỗi một người làm cậu ra nông nỗi này khi là một bác sĩ đấy"

◦Rầm◦

"Chà...cậu ta giận cậu rồi"

"Điều đó chẳng phải quá rõ ràng hay sao?"

Russia thở dài. Được rồi, anh thừa nhận bản thân sai, Cuba chính là đang giận anh.

"Nghe này, tôi biết cậu đã...sai một cái gì đó. Nhưng đối với một...ý tôi là vì anh ta mà cậu bị như vậy thì anh ta cũng nên xin lỗi chứ"

Trung Quốc ngả người vào tường, hắn trông có vẻ, sao nhỉ, lo lắng? Đương nhiên không phải cho anh.

"Anh ấy không sai"

"Dù cho là vậy thì cậu-"

"Đây là thỏa thuận của chúng tôi. Trung Quốc. Ngay từ đầu không phải tôi đã bảo rồi sao, đừng nên tìm hiểu về anh ta làm gì."

Trung Quốc tiến lại gần đứng đối diện với Russia. Hắn có vẻ ngập ngừng, đôi mắt có chút lưỡng lự khi nhìn anh.

"Russia, tại sao dù cậu biết trước, cậu vẫn nói với tôi về, là.."

"Về quan hệ của anh ấy? Trung Quốc, anh không biết đâu, Đông Lào thực ra khác xa so với vẻ bề ngoài của anh ấy"

"Cậu chỉ vừa mới tỉn-"

Russia trực tiếp ngắt lời hắn

"Khi tôi nói với anh điều đó...tôi chỉ nghĩ đơn giản là..."

"Là anh ta sẽ cho phép ai đó bước vào cuộc sống của anh ta...coi như là vậy đi."

Trung Quốc nhìn anh bằng đôi mắt vàng hổ phách.

"Điều gì đã khiến cậu bênh vực một kẻ đã bẻ gãy xương cậu chỉ vì một thỏa thuận? Cậu nghĩ USSR sẽ không trách phạt cậu vì cái suy nghĩ ấu trĩ đó hay sao?"

Russia ngẫm nghĩ.

Sao cậu lại cố gắng để được USSR quan tâm? Việc giống với ông ta chỉ khiến cậu trở nên thảm hại hơn thôi. Suy nghĩ cho kĩ người mình muốn trở thành là cậu của phiên bản tốt hơn hay là một kẻ khô khan và không có tình yêu thương.

Russia, cậu có đang là cậu không?

"Sao anh lại quan tâm đến việc giữa tôi v-"

Russia đột nhiên khựng lại.

" Cậu đang nói gì vậy?"

"Ồ không. Chúng ta hãy hạn chế bàn luận về anh ta đi. Tôi không muốn bản thân bị anh ấy khiển trách"

"Và, anh cũng không cần lo lắng vì Đông Lào sẽ không báo cáo việc này và nhắc đến anh như một đồng phạm đâu"

Trung Quốc đột nhiên căng cơ rồi lại dãn ra.

"Vậy sao?"

Hắn hơi cười.

.
.
.
.
.
◦Cạch◦

Phải rồi, Trung Quốc là người luôn nghĩ đến lợi ích cá nhân của mình trước nhất. Khi hắn nói về việc bị USSR trách phạt. Không phải nhắc đến anh, thực chất, hắn biết mối quan hệ của Russia và USSR còn không thể chạm đến thứ gọi là cha con để có cái gọi là sự trách phạt anh với một thái độ quan tâm. Thực chất, hắn đang gặng hỏi về việc có khả năng nào khiến hắn bị USSR hạ thấp sự tin tưởng hay không?

Và anh đã phải trả lời rằng hắn đừng lo lắng.

Đông Lào dù sao cũng sẽ bị cơn tức giận anh tạo ra cho y mà tạm thời không động gì tới Trung Quốc. Thực tế thì đối với những người như Trung Quốc y sẽ tùy mức độ kín miệng mà xử lý. Vậy nên chưa có chuyện y nói chuyện này với USSR.

Chà, chẳng biết có nên vui hay không khi nhắc về 'cha' mình như vậy.

Nhưng điều khiến anh bận tâm lúc này lại là chuyện khác.

Anh có đang là phiên bản tốt nhất của chính anh không? Hay chỉ giống như một kẻ khô khan và không biết yêu thương?

Có sự quen thuộc nào đó đến từ "cô ta" và Đông Lào

"Đột nhiên nghĩ gì vậy chứ? Điên thật..."

---

Xì poi: USSR đặc biệt quan tâm đến thời gian

Đây không phải là fact hen, spoil thiệt đoá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com