Chương 3 - Kết thúc - Góc nhìn của Cung Thượng Giác (Part 2)
Ròng rã suốt một tháng trời, dù chàng đã hầu như phái đi rất nhiều thị vệ để tìm kiếm tung tích của nàng. Nhưng nàng vẫn bặt vô âm tính, dường như nàng đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy. Vì để tránh việc Vô Phong phát hiện ra tung tích của nàng, chàng không dám khua chiêng gióng trống mà đi tìm người, càng không dám tận dụng các mối quan hệ mà mình đã tích luỹ suốt bao nhiêu năm hành tẩu giang hồ để đường đường chính chính mà tìm người, do đó mà việc tìm kiếm trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Thiển Thiển, rốt cuộc thì nàng đang ở đâu?
Đêm đầu thu, thời tiết có phần mát mẻ, và dễ chịu, thế nhưng mùa đỗ quyên năm nay cũng đã qua, hoa trong vườn đã gần tàn hết, chỉ còn lác đác lại vài bông nở muộn, dường như muốn níu kéo điều gì chăng? Cả Giác cung giờ đây chỉ còn lại một màu xanh duy nhất của những bụi cây đỗ quyên, chúng đang thay lá mới sau một mùa hoa rực rỡ, dường như chúng đang dần bắt đầu tích luỹ sức lực và tiếp tục nuôi dưỡng bản thân, chuẩn bị để bung cánh nở rộ vào đầu hè năm sau.
Đêm nay, chàng lại mất ngủ, đồng thời lại chẳng hay vì lý do gì mà hôm nay lòng chàng bất chợt không yên.
Rảo bước nhanh đến gian điện phía Tây, nơi đây đã từng là phòng của tiểu hồ ly nhà chàng. Kể từ sau khi nàng rời đi, mọi đồ đạc trong căn phòng này vẫn được giữ nguyên như cũ, ngoại trừ việc cho hạ nhân đến quét dọn hằng ngày ra thì chàng không để bất kỳ ai xê dịch bất cứ món đồ trong căn phòng này. Chàng đứng tần ngần trước cửa tẩm điện, tầm mắt theo thói quen quét qua một lượt căn phòng, cuối cùng dừng lại nơi bức rèm châu kia. Chàng còn nhớ rất rõ hôm ấy, sau khi mang nàng từ địa lao về phòng, vốn dỹ chàng đã muốn đứng lên rời đi tìm y sĩ đến khám cho nàng , thế nhưng hành động vô thức nắm chặt ống tay áo chàng của nàng đã níu giữ bước chân chàng. Một người đang nằm mê man trên giường, đang giãy giụa thống khổ mà thấp giọng gọi phụ mẫu, một người đứng bên ngoài rèm nhìn người đang bất tỉnh với tâm trạng vừa đau xót vừa phức tạp. Giữa hai người cách một bức rèm châu mờ ảo, có lẽ là chàng đã bắt đầu rung động từ lúc ấy chăng, trái tim chàng dần trở nên đau nhức.
Dời mắt khỏi bức rèm, chàng lập tức bị thu hút bởi một vật đang được phản chiếu dưới ánh nến, nằm khuất dưới tấm trải bàn thanh nhã, nếu không phải nhờ vào ánh trăng yếu ớt đêm nay, thì có lẽ chàng sẽ không bao giờ phát hiện ra nó. Bước nhanh đến bàn trà, không hiểu sao tim chàng bắt đầu đập nhanh đến lạ. Từ dưới gầm bàn, chàng lôi ra được một chiếc hộp gỗ tử đàn nhỏ, kích cỡ chỉ bằng một bàn tay của chàng, ánh sáng lúc nãy là do sự phản chiếu của chiếc ổ khoá bằng kim loại dưới ánh trăng, chàng không tìm thấy chìa khoá trong phòng, chắc là Thiển Thiển đã giấu đi rồi, tuy nhiên một chiếc ổ khoá nhỏ bé thì làm sao có thể làm khó Cung nhị tiên sinh chàng được đây. Chàng lờ mờ hiểu được, đáp án mà chàng tìm kiếm lâu nay có lẽ đang nằm trong chiếc hộp gỗ nhỏ bé này, những ngón tay thon dài của chàng run run, thành thục bẻ gãy ổ khoá và từ từ mở chiếc hộp gỗ...
Vài đồ vật đang được để gọn gàng bên trong, một vài gói thuốc nhỏ, với hiểu biết của chàng thì màu sắc cùng mùi hương này không phải là độc dược, trong lòng chàng mơ hồ suy đoán đây có lẽ là thuốc giải của Ruồi Bán Nguyệt. Đặt mấy gói thuốc sang một bên, chàng sẽ tìm cơ hội để xác minh chúng thông qua Vân Vi Sam sau.
Món đồ vật tiếp theo là một chiếc khăn tay xanh biển nhạt, thêu hoa đỗ quyên trắng được gấp vuông vức, bên trong chiếc khăn là một chiếc vòng tay trẻ con bằng vàng có khảm hoa văn đỗ quyên chìm, treo thêm vài chiếc chuông nhỏ xinh. Và, một chiếc khoá trường mệnh cũng được làm bằng vàng nho nhỏ, kích cỡ bằng một lóng tay của chàng, một bông hoa đỗ quyên xinh xắn được khắc ở mặt sau của ổ khoá, ngón tay chàng nhẹ nhàng vuốt ve bông hoa, chàng cũng nhận ra được đoá hoa này là được khắc bằng tay, từng cánh hoa được chăm chút một cách tỉ mỉ, sống động y như thật. Tim chàng hẫng đi một nhịp, đây là đồ vật mà Thiển Thiển của chàng đã chuẩn bị cho con của bọn họ có phải không? Vậy ra, nàng không lừa chàng, bé con không phải mà một tấm kim bài miễn tử mà nàng nhất thời mang ra để bảo toàn tính mạng của mình. Dưới cuộc sống bị giám sát mỗi ngày tại Giác cung mà nàng có thể lén lút chuẩn bị được những lễ vật tỉ mỉ như vậy hẳn là vô cùng thương yêu bé con của bọn họ đi,có lẽ đối với nàng đứa con này đến không đúng lúc nhưng nàng vẫn dành thật nhiều tình yêu cho nó, nàng đã phí nhiều tâm tư như vậy, có phải nàng cũng rất mong chờ sự ra đời của bé con hay không. Nếu bảo sát thủ không có trái tim, vậy những đồ vật mà chàng vừa tìm được kia lại là gì đây. Một cỗ vui sướng từ từ dâng lên trong đáy lòng chàng, khoé miệng chàng không kìm được một nụ cười mỉm, chàng cẩn thận mà dè dặt đặt một nụ hôn dịu dàng lên hai món đồ nho nhỏ. Sau đó, chàng bỏ chiếc vòng và khoá trường mệnh lại vào chiếc khăn tay và cất gọn vào trong ngực áo, ngay tại vị trí trái tim.
Nghe đồn Cung nhị tiên sinh trong truyền thuyết lãnh đạm vô tình, cao ngạo ngông cuồng không để ai vào trong mắt, thế nhưng nhìn mà xem, chàng dịu dàng như thế nào cũng còn tuỳ vào đối tượng mà được đối xử như thế nào thôi.
Dưới đáy hộp là một tờ giấy tuyên thành thượng hạng được gấp gọn, lúc này nó đã bị các đồ vật bên trên che khuất, nếu như không lấy hết đồ ra thì sẽ không thể nào thấy được nó. Chàng từ từ mở ra, ánh mắt lia nhanh từng con chữ trên tờ giấy, rồi như lại sợ mình đã bỏ sót thông tin quan trọng nào, chàng cẩn thận đọc lại từng chữ từ đầu. Dưới ánh nến, sắc mặt chàng trắng bệch, hai mắt đỏ bừng, cả thân thể không kìm được sự run rẩy, là hưng phấn hay là sợ hãi. Lúc chàng còn đang đắm chìm trong hàng tá cảm xúc mà bức thư mang lại, thì mạch suy nghĩ của chàng bị cắt đứt bởi tiếng gọi lớn của Kim Phục – Hồng ngọc thị vệ của chàng. Gần như là ngay lập tức chàng đứng bật dậy, bởi vì Kim Phục là người mà chàng đã phái đi tìm nàng suốt bốn tháng nay, hắn luôn bôn ba bên ngoài chưa từng quay về Giác cung lần nào. Giờ đây, hắn ta quay trở lại, có lẽ là mang tin tức tốt đến cho chàng.
- Công tử! Thuộc hạ không phụ kỳ vọng của người, đã tìm thấy phu nhân – Hắn ta không kìm được vui mừng mà báo cáo với chàng.
- Nàng đang ở đâu – Chàng nghe thấy giọng nói của mình từ run rẩy đến không kìm được vui vẻ.
- Phu nhân hiện đang ở một ngôi nhà tranh dưới chân núi, nằm về phía tây trấn Lê Khê, bên ngoài một ngôi làng nhỏ khoảng hai dặm. Hiện tại bụng phu nhân đã khá lớn, nhưng hình như nàng gầy đi nhiều so với trước đây, phu nhân luôn đề phòng trước sau, không dám qua lại tiếp xúc với bất kỳ người nào trừ một lão đại phu trong làng. Thuộc hạ không dám kinh động phu nhân cùng với tiểu chủ tử, trước tiên quay về bẩm báo với công tử - Có trời mới biết lúc hắn tìm thấy Thượng Quan phu nhân đã ngạc nhiên như thế nào, cằm dưới gần như muốn rớt ra khi biết được nàng đang mang thai, Giác công tử có biết việc này không. Nếu người biết thì vì sao còn để cho phu nhân rời đi, là người từ nhỏ đã lớn lên cùng với công tử, hơn ai hết hắn hiểu rõ tình thân quan trọng với công tử đến nhường nào. Hiện tại, khi hắn nhìn đến vẻ mặt bình tĩnh của người, có lẽ là người biết đi, còn về việc vì sao người đã biết rồi mà vẫn để phu nhân cùng tiểu chủ tử lưu lạc bên ngoài lâu như vậy thì không đến lượt một thị vệ như hắn quan tâm đến. Hắn vẫn là nên chuẩn bị để hầu hạ thật tốt tiểu chủ tử, nghĩ đến tương lai có thêm một tiểu chủ tử cần hắn bảo vệ, tâm tình Kim Phục trở nên phấn chấn lạ thường.
- Ngươi trước tiên đến y quán tìm Viễn Chuỷ lấy một ít thuốc trị thương và Bách Thảo Tuỵ, sau đó sắp xếp một chút, một canh giờ sau chúng ta lên đường.
- Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.
Hiện tại, chàng không quan tâm sau khi gặp mặt, nàng có đồng ý theo chàng về Giác cung hay không, ngay tại lúc này đây, chàng chỉ muốn đến bên cạnh bảo vệ mẹ con nàng thật tốt. Còn về phần Cung môn, chàng tin tưởng với năng lực của mình, chàng có cách để họ chấp nhận Thiển Thiển của chàng, thêm vào đó, chẳng phải bọn họ còn có được tấm kim bài miễn tử là bé con đó sao. Hương hoả Cung môn trước giờ không vượng, sự xuất hiện của bé con có thể khiến cho Viện trưởng lão mềm lòng mà có cái nhìn khác về nàng, có lẽ Thiển Thiển nhà chàng phải sử dụng đến chiêu bài mẫu bằng tử quý thôi, nghĩ đến đây chàng không nhịn được mà cười khẽ.
Tiểu hồ ly nhà chàng thật thông minh, còn biết nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, trấn Lê Khê là quê nhà của Chấp Nhẫn phu nhân Cung môn, người Cung môn tuyệt đối sẽ không nghĩ đến việc nàng sẽ đến đây trú ẩn mà tìm đến nơi đây lục soát. Ngoài ra, đây còn là nơi nằm trong phạm vi bảo vệ của Cung môn, tàn dư Vô Phong sẽ không dám động thủ với nàng ngay trên đất Cung môn sau màn máu tanh sát phạt bốn tháng trước.
Chỉ là chàng không biết mình đã đánh giá thấp sự điên cuồng của Điểm Trúc, dù cho có phải cùng chết, bà ta tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ đã phản bội mình, trước đây là Vân Tước, sau này là Vân Vi Sam và bây giờ là Thượng Quan Thiển. Trận chiến kia đã làm cho bà ta tổn thất không ít sát thủ, trong đó có ba quỷ và vô số yêu ma, nỗi hận này đối với người luôn cho mình là duy ngã độc tôn như bà ta thì làm sao có thể nuốt trôi xuống cổ họng, bà ta sẽ tìm một con dê thế mạng để phát tiết hết tất cả phẫn nộ trong lòng. Chỉ là Vân Vi Sam giờ đây có được sự bảo hộ của toàn bộ Cung môn, do đó mục tiêu mà bà ta chọn đã trở thành mẹ con Thượng Quan Thiển
Cung Thượng Giác, ngươi đã chậm một bước rồi...
Mọi tâm trạng mong chờ, vui mừng của chàng tan biến hoàn toàn khi từ xa đã nhìn thấy nàng lia đoản đao qua cổ của mình rồi từ từ ngã xuống. Từ trong cổ họng chàng là tiếng gọi tên nàng tê tâm liệt phế, chưa lúc nào mà chàng thấy võ công của mình vô dụng như lúc này, tay chàng thậm chí còn chẳng kiph nắm lấy mũi đao của nàng. Cơn ác mộng suốt bốn tháng qua của chàng dường như đã biến thành hiện thực mất rồi. Ngay tại lúc nàng ngã xuống đất, chàng đã kịp ôm lấy nàng vào vòng tay vững chãi của mình, dù tay chàng đang cực kỳ run rẩy.
- Thượng Quan Thiển!!!! Thiển Thiển!!! Mở mắt ra nhìn ta, ta ra lệnh cho nàng mở mắt ra nhìn ta, có nghe không – Chàng vừa gào thét vừa cố dùng tay phải bịt chặt vết đao dữ tợn trên cổ của nàng, thế nhưng là máu của nàng không ngừng trào ra, nhuộm đỏ tay của chàng, còn có máu từ hạ thân nàng nhuộm đỏ cả mặt đất.
Dù chàng có lay gọi đến mức nào thì đôi mắt ngập nước kia vĩnh viễn cũng không bao giờ mở ra nữa, cũng không bao giờ dịu dàng nhìn chàng nữa. Trong ánh nhìn của chàng giờ đây, chỉ còn một màu đỏ chói mắt, lần thứ hai trong cuộc đời của Cung Thượng Giác chàng biết được tư vị của địa ngục là như thế nào. Chàng tự phong bế bản thân và nàng, mọi âm thanh xung quanh gần như là biến mất, tiếng mỉa mai của Điểm Trúc, tiếng binh khí va chạm, tiếng Kim Phục dường như đang gào thét nói gì với chàng. Chàng còn không quan tâm đến việc Điểm Trúc và kẻ đầu trọc kia đã rời đi từ lúc nào, thậm chí chàng còn không biết mình đã bế nàng chạy về Giác cung như thế nào. Giờ đây, chàng chỉ còn duy nhất một suy nghĩ là tuyệt đối sẽ không để nàng cứ như vậy mà rời đi.
- Thiển Thiển, nàng đừng sợ, ta mang nàng về Giác cung tìm Viễn Chuỷ... đúng Viễn Chuỷ nhất định sẽ cứu được nàng...
Cung Thượng Giác cứ như vậy mà tự lừa mình dối người, vết thương của nàng nghiêm trọng đến như vậy, dù cho có đại la thần tiên cũng không cứu được, nói gì đến Cung Tam chỉ là một con người bình thường mà thôi. Chỉ là ý nghĩ này tựa như một cọng rơm cứu mạng chàng hiện tại, nếu không chàng sẽ sụp đổ mất.
Động thái đêm nay của chàng đã kinh động đến tất cả mọi người. Giây phút chàng vừa đặt nàng xuống chiếc giường trúc trong y quán, hầu như cung chủ của tất cả các cung đều có mặt, thậm chí còn có cả Nguyệt Trưởng lão của núi sau. Tất cả đều mang vẻ mặt ngỡ ngàng và khiếp sợ mà nhìn tình cảnh của hai người trước mắt...
Hết chương 3
P/s: Thật sự mình chỉ muốn gói gọn góc nhìn của cậu 2 trong 2 chương thôi, nhưng càng viết càng cảm thấy dài dòng và nhiều ý tưởng chưa viết hết, chắc là phải hết chương 4 mới xong được. Vốn dỹ hôm nay mình dự định sẽ viết xong phần này, đồng thời sẽ bonus thêm cho mọi người một ngoại truyện nho nhỏ về bé con Cung Nặc Quyên nhưng cố mãi mà không được huhu. Cảm giác càng viết càng muốn cậu hai bị ngược nữa, ngược mãi mới vừa với cái nết của cậu trong phim, có lẽ mình là mẹ kế rồi, càng ngược cậu càng cảm thâý thoải mái, báo thù cho con gái Thiển Thiển kkkkk. Đôi lời lảm nhảm đã xong, hẹn mọi người ở chương tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com