#14
Sau khi cả hai sang được tới bờ vực bên kia, Lệ Đức cõng nàng tới địa điểm thứ hai.
Đan Nguyên nhìn lên tờ giấy trên tay, đọc to – "Sông Tương Thuỳ."
Đan Nguyên ngẩng lên. Trước mặt họ cách không xa là một nhánh sông lớn, được bắt bằng hai sợi dây thừng tồi tàn.
Vì địa điểm ban đầu quá ấn tượng, Đan Nguyên sau khi trông thấy nơi này thì có hơi thất vọng. Tuy nhánh sông lớn nhưng Đan Nguyên biết trình độ kinh công của Lệ Đức vô cùng cao, lại còn có sẵn dây đi như vậy, cho nên nơi này đối với hắn mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nàng vỗ vỗ vai hắn - "Chỉ như vậy thì không phải quá dễ sao?"
Lệ Đức liếc mắt nhìn nàng – "Ngươi nhìn kỹ chưa?"
Đan Nguyên ngơ mặt nhìn hắn, Lệ Đức hất đầu qua một bên. Nàng quay đầu lại nhìn mãi cũng không thấy gì đặc biệt - "Bên đó có gì?"
Lệ Đức chỉ cho nàng – "Nằm bất động sưởi nắng ở đó đó."
Đan Nguyên nheo mắt, liền nhìn thấy ngay sát bên bờ sông, bên dưới chân cầu khỉ nọ chính là một đàn con cá sấu đang há mỏm đầy răng nhọn bất động nằm như tượng đá. Con nào con nấy to bằng thân người.
Đan Nguyên tái mặt. Đàn cá sấu gần cả chục con, chưa kể một số khác có thể còn đang ở dưới nước.
"Ha ha ha..." – Nàng yếu ớt cười, kéo tay áo hắn – "Vương Gia. Ngài xem. Con chó cái mõm nhỏ, cái răng cũng nhỏ, cắn vào đã đau lắm rồi. Mấy con kia miệng rộng như vậy, cắn trúng thì phải đau thế nào chứ."
Lệ Đức đặt nàng xuống một bên, nhìn nàng cười - "Ngươi muốn thử không?"
"..." - Đan Nguyên run sợ nhìn hắn – "Anh vẫn muốn sang bên kia hay sao?"
"Ngươi nói xem." – Hắn nhướn mày.
Đan Nguyên thiếu điều muốn quỳ lạy hắn – "Anh sang bằng cách nào?"
"Chúng ta chẳng phải có khinh công hay sao?"
"Từ đây qua bên đó xa như vậy. Anh nhảy một bước thì qua được sao?"
"Không được. Ít nhất phải hai bước."
"Hai bước? Anh định đáp chỗ nào để nhảy bước thứ hai? Mồm cá sấu hả?"
Hắn không trả lời câu hỏi của nàng, lại nhìn nàng. Miệng hắn khẽ cong, hắn hỏi nàng – "Sợ không?"
Đan Nguyên méo mặt nhìn hắn. Hắn hỏi nàng sợ không? Đương nhiên sợ.
Nhưng tên này có tha cho nàng không? Đan Nguyên dùng đầu ngón chân cũng trả lời được.
"Cho dù ta có sợ anh cũng bắt ta đi theo phải không?"
Lệ Đức nhìn gương mặt thảm thương của nàng, cười khẽ - "Không phải ta bắt, là ngươi tự nguyện đi cùng ta."
"Ta tự nguyện lúc nào..." – Đan Nguyên còn chưa nói xong liền im bặt, nhìn hắn ngờ vực – "Có phải nếu ta đòi ở lại, anh sẽ lùa chúng tới chỗ ta?"
Lệ Đức cười – "Ta đâu có lùa, là chúng tự nguyện tới ấy chứ."
Đan Nguyên đứng bất động, dành một giây mặc niệm cho số phận xấu số thảm thương của mình.
Nàng thở dài một hơi, nghiêm chỉnh ngẩng đầu nhìn hắn – "Anh tự tin như vậy, chắc hẳn là có cách. Anh nói ra đi."
Lệ Đức nhướn mày, sau đó nói với nàng – "Giúp ta cởi quần áo."
Đan Nguyên trợn mắt– "Anh cởi quần áo làm gì? Bơi qua đó chắc?"
Hắn cầm tay nàng, đặt lên đai lưng của mình nói – "Cởi rồi sẽ biết."
Đan Nguyên không dám trái ý hắn, ngoan ngoãn làm theo. Vừa làm nàng vừa run rẩy hỏi hắn – "Vương Gia... Cởi... cởi hết?"
Hắn nhìn nàng, rất đàng hoàng ừ một tiếng.
Đan Nguyên sống lưng lạnh lẽo. Muốn bơi qua giữa đàn cá sấu, hắn quả thật chán sống rồi.
Lệ Đức mặc trang phục nữ nhi rườm rà, cho nên Đan Nguyên loay hoay một chút mới tháo được. Khi xiêm y của hắn rơi xuống đất, những tiếng loang choang thi nhau vang lên. Đan Nguyên thấy lạ, cúi người cầm lên, mới phát hiện quần áo hắn nặng như chì.
Nàng nhíu mày, ngẩng lên định hỏi hắn vài câu thì sững người.
Lệ Đức lúc này nửa thân trên đã loã thể, để lộ ngực vào eo. Lúc hắn mặc quần áo thì không rõ, nhưng cởi ra rồi mới thấy....
Từ giữa ngực có một đường cong hằn sâu kéo xuống rốn. Vùng bụng phẳng lỳ, hai bên cạp quần còn có một hai khớp xương cứng rắn hằn lên. Vì hắn thường xuyên mặc quần áo phụ nữ kín đáo để che vóc dáng, cho nên da dẻ ít bắt nắng mà trắng trẻo như tượng đá.
Đan Nguyên khụ khụ ho vài tiếng, dời mắt. Nàng cúi người nhặt xiêm y cho hắn nhưng chúng giống như đá tảng, khiến nàng chật vật nhấc từng cái.
Đan Nguyên – "Quần áo của anh sao lại nặng như vậy?"
"Đều có đeo chì." – Hắn thản nhiên trả lời.
"Tổng cộng bao nhiêu cân chì?"
"25 cân."
Đan Nguyên trợn mắt nhìn hắn, lượng chì trên người hắn nặng bằng một nửa nàng.
"Ngày nào anh cũng ăn mặc như vậy sao?"
"Quen rồi."
"Để làm gì?"
"Là một dạng luyện công."
Hắn mặc quần áo gắn chì để luyện công, chẳng trách cho dù không luyện tập hằng ngày, thân pháp vẫn cao cường như vậy. Đan Nguyên rùng mình. Đã đeo chì mà khả năng khinh công của hắn còn cao hơn nàng. Nếu không đeo, không biết hắn sẽ còn bay cao nhảy xa biết là đến mức nào.
Hắn dường như không để ý tới ánh mắt của nàng, chỉ nghiêng đầu bẻ xương cổ răng rắc.
Sau đó hắn quay sang nhìn nàng, dang rộng hai tay.
"Gì vậy?" – Đan Nguyên ngờ vực nhìn cánh tay rộng mở của hắn.
"Lại đây." – Hắn cười.
Hiện tại Lệ Đức chỉ còn mặc độc mỗi cái quần, ngay cả chân cũng đi đất. Đan Nguyên sợ sệt đưa mắt nhìn nửa thân trên loã thể của hắn, nàng sợ nhất chính là hai quả nho khô trên ngực hắn...
Nàng muốn quỳ xuống xin hắn tha cho mình. Nhưng nàng biết hành hạ người khác chắc chắn là sở thích của hắn.
Đan Nguyên đành ngậm ngùi ngậm đắng nuốt cay, dè dặt bước vào trong vòng tay hắn.
Lệ Đức vòng tay siết nàng vào trước ngực. Đan Nguyên chỉ cao tới cằm hắn, cho nên mặt nàng cư nhiên bị ép vào ngực trần của hắn. Một trong hai quả nho khô cũng tự nhiên theo đó gần sát bên miệng nàng.
Đan Nguyên cảm thấy máu dồn lên não ào ạt, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ động đến quả nho khô đại nhân...
"Ôm cho chặt, ngươi té xuống đó thì cả ta cũng không cứu được đâu." – Lệ Đức cúi đầu nói bên tai nàng.
Đan Nguyên vô cùng gượng gạo siết tay quanh người hắn.
Lệ Đức ôm nàng trong lòng, quay một vòng lớn, sau đó dừng lại. Hắn trầm ngâm – "Ngươi như thế không được, chắc chắn sẽ rớt xuống nước."
Đan Nguyên ngẩng lên nhìn hắn, mếu máo – "Vậy thì phải làm sao?"
Hắn thản nhiên đáp – "Ôm chặt hơn chứ sao."
"Anh cõng ta như trước không được sao?"
"Không được." – Lệ Đức nhíu mày – "Ngươi ở sau lưng ta, rất khó kiểm soát. Nếu có con nào tấn công từ sau lưng, ta không phản ứng kịp, ngươi chắc chắn sẽ bị đớp."
Đan Nguyên đương nhiên không muốn bị mất một mảng thịt nào, đành miễn cưỡng siết tay. Lệ Đức quay thêm vài vòng kiểm tra. Cứ thế đến vòng thứ mười, Đan Nguyên ngay cả nho khô hay đậu đỏ cũng bất chấp, gần như cả tay chân đều giống như con bạch tuột quấn trên người hắn, hắn mới tạm gật đầu – "Được rồi."
Sau đó không đợi nàng chuẩn bị tinh thần hắn đã nhún chân bật người phóng lên.
Lệ Đức nhảy tổng cộng 3 bước.
Bước đầu tiên hắn ném một trong những mảnh chì trên giáp phục của hắn về một phía gần đó, khiến đàn cá sấu đang yên lành liền bị động mà giật mình.
Lợi dụng lúc chúng phân tâm, hắn đáp xuống một chỗ trống ngay giưã đàn cá, sau đó lấy đà bật lên.
Đan Nguyên thấy hắn giống như chết không sợ điếc, ngay cả chuyện nhảy vào giữa đàn cá sấu cũng dám làm, sợ đến run rẩy, càng siết chặt người hắn như ôm phao cứu sinh.
Bước thứ hai của hắn là ở giữa sông.
Lúc họ đang đáp xuống, Đan Nguyên có thể thấy một cái mõm cá sấu bự chảng đang trồi lên há ra chờ hai người họ rơi xuống.
"Anh bị điên rồi." – Đan Nguyên thét lớn.
Nàng nghe hắn khẽ cười bên tai. Lúc đó Đan Nguyên mới nhận ra Lệ Đức còn một mảnh chì khác trên tay, chính là một chiếc giày của hắn, liền ném thẳng vào cổ họng cá sấu.
Con cá sấu bị Lệ Đức tấn công bất ngờ, cổ họng bị nghẹn, vùng vẫy thả người xuống nước.
Lệ Đức đáp xuống trên thân người nó, lấy đà nhảy bước tiếp theo.
Khi họ hạ cánh an toàn ở bờ bên kia, Đan Nguyên vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Lệ Đức rất tự nhiên đi về một góc xa, tới một một khúc cây gần đó hắn mới dừng lại, đặt nàng xuống.
Đan Nguyên không nhịn được cảm thán – "Anh, rốt cuộc sao cả chuyện này cũng làm được?"
Hắn cười - "Đây là đang khen ta?"
Đan Nguyên cảm thấy hắn đúng là điếc không sợ chết, chỉ lắc đầu le lưỡi.
Lệ Đức chỉ cho nàng vài giây hoàn hồn, sau đó đưa lưng cho nàng ra hiệu bảo nàng leo lên đi tiếp.
"Đi thôi. Chúng ta phải quay về trước khi mặt trời lặn."
"Chờ đã." – Đan Nguyên chỉ vào chân trần của hắn hỏi – "Anh định chân không như vậy đi trong rừng sao?"
Hắn cúi đầu nhìn chân mình, nhún vai vẻ không việc gì.
"Không được, anh qua đây đi." - Đan Nguyên kéo tay hắn, ấn hắn ngồi xuống khúc cây. Sau đó nàng xé chân váy của mình, hạ người xuống trước mặt Lệ Đức. Nàng nâng chân hắn, lấy vải bọc lại đôi bàn chân của hắn.
Lệ Đức suốt cả quá trình không nói một tiếng, chỉ im lặng nhìn nàng cặm cụi dưới chân mình.
Lệ Đức cao lớn, chân cũng to. Xé vải làm giày cho hắn xong, váy của Đan Nguyên cũng thành váy ngắn trên đầu gối.
Lệ Đức liếc mắt nhìn đôi chân thon trắng của nàng lộ ra dưới váy, không nói tiếng nào, cõng nàng trên lưng tiếp tục lên đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com