Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#40

Lệ Đức vô cùng căng thẳng.

Hắn rõ ràng là một người lý trí, như thế nào chỉ cần Đan Nguyên xuất hiện hắn lập tức rơi vào u mê, đầu óc không biết đúng sai. Chuyện này giải thích như thế nào ngay cả hắn cũng không hiểu nổi.

Mà tệ hơn nữa, hắn hoàn toàn không có cách giải quyết vấn đề này.

Trong lúc Lệ Đức còn đang nhíu mày nhăn trán, Ngô Trang dâng lên cho hắn một tách trà.

"Hoàng Thượng, có chuyện gì căng thẳng thì cũng đã khuya rồi. Người nên uống chén trà nóng dưỡng thần, sớm đi ngủ thì tốt hơn."

Lệ Đức liếc Ngô Trang – "Còn không phải do hai ngươi gây chuyện, thả người đến phá rối ta sao?"

"Hoàng Thượng." – Ngô Trang chớp mắt – "Là ai dám cả gan làm phiền Hoàng Thượng, ảnh hưởng long thể, thần nhất định sẽ bắt giết không tha."

Lệ Đức – "Thôi khỏi, chờ đến khi ngươi bắt được nha đầu ấy, anh Đồn đã sinh ba quý tử."

Ngô Trang nghe hắn nói mới cười – "Hoàng Thượng. Mấy tháng qua bao nhiêu sự việc như thế, ngay cả ăn ngủ cũng không yên giấc, lao lực giống như một chiếc máy. Bây giờ mọi chuyện cũng đã dần ổn định, người thả lỏng một chút không tốt hơn sao?"

Lệ Đức lắc đầu, nhíu mày nghiêm túc nói – "Trang, em biết rõ, chúng ta không đến nơi này trong sự chào đón. Mỗi ngày ta ngồi trên chiếc ngai này, xung quanh đều có mũi dao đâm tới, bất cứ khi nào cũng đều có thể bỏ mạng. Nguy hiểm như vậy, một mình ta gánh đã đủ, còn muốn liên luỵ đến người khác hay sao?"

Ngô Trang nghe hắn nói, thở dài – "Thần hiểu rồi. Ngày mai thần sẽ cho người đưa chị ấy ra khỏi Cung Thành."

Lệ Đức nghe đến đó, mới thở ra một hơi.

Ngô Trang thu dọn khay trà cho hắn. Trước khi quay ra, cậu không quên nháy mắt – "Hoàng Thượng, đó là ngày mai. Còn tối nay người nhớ đóng cửa ngủ cẩn thận, đề phòng có thích khách trà trộn vào giường nhé."

"Ngươi đứng lại đó cho ta." - Lệ Đức đập bàn nhưng Ngô Trang đã nhanh chân rời khỏi.

Rốt cuộc, đêm hôm đó, Lệ Đức vì một câu nói này của Ngô Trang mà mất ngủ. Đương nhiên, hắn nghe tin Đan Nguyên muốn tìm tới giường hắn, còn có thể ngủ được hay sao?

Hắn thắp đèn sáng hết cả phòng, ngồi xếp bằng trên giường niệm chú trấn tĩnh tinh thần, ngay cả áo mão dự triều cũng không dám thay ra thành quần áo ngủ.

Quả nhiên, đến nửa đêm có gõ cửa phòng hắn. Lệ Đức ngồi trên giường giật mình.

Hắn hỏi – "Là ai?"

Từ bên ngoài cửa vang lên tiếng đáp của Thái Giám Tổng Quản – "Hoàng Thượng, Đô Đốc Tổng Quản Thị Vệ nói người muốn thay trang phục chuẩn bị nghỉ ngơi.

Lệ Đức nghe tới đó mới thở phào nhẹ nhõm, hắng giọng truyền lệnh – "Vào đi."

Thái giám đẩy cửa bước vào, theo sau là một hàng dài cung nữ. Trên tay họ mỗi người đều bưng một phần y phục của hắn.

Lệ Đức khi nhìn thấy Đan Nguyên giữa hàng cung nữ, thiếu chút thì ngất xỉu.

Nàng thấy hắn thì mỉm cười đắc thắng.

Cho đến khi cả dàn người quỳ xuống dưới chân hắn hô "Hoàng Thượng Vạn Tuế, Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế!", vẻ mặt của nàng mới chuyển từ trắng tới xanh.

Lệ Đức từ biểu cảm có thể đoán được dòng suy nghĩ của nàng. Nàng chắc chắn vẫn giống như trước, không phân biệt được y phục Hoàng Đế. Hiện tại mặt mũi xanh xao đến vậy, chắc chắn đã nhận ra chức vị của hắn, trong lòng đang cắn răng hối hận.

Có ai đó kéo tay nàng quỳ xuống. Đan Nguyên vẫn len lén nhìn hắn.

Lệ Đức nhìn nàng, không nhịn được trong lòng mềm nhũn. Cho dù nàng không nhớ hắn, nhưng tính cách của nàng so với trước đây cũng chẳng thay đổi gì.

Cung nữ lần lượt tiến tới giúp hắn tháo trang phục.

Đan Nguyên chỉ đứng một bên cầm thắt lưng của hắn.

Lệ Đức nhìn nàng đến thất thần. Hắn đột nhiên lên tiếng - "Các người lui ra đi."

Cung nữ đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn hắn.

Thái giám đứng ở một bên cũng hơi hoang mang hỏi - "Hoàng Thượng, người vừa bảo chúng thần lui ra sao?"

Quần áo của hắn, bọn họ cũng chỉ vừa mới tháo ra một nửa.

Lệ Đức gật đầu– "Để cho một người ở lại giúp ta là được rồi."

Lệ Đức quay đầu chỉ vào Đan Nguyên – "Ngươi ở lại đi."

Cung nữ xung quanh giật mình một, Đan Nguyên còn giật mình gấp mấy lần. Thái Giám Tổng Quản rất thức thời, liền xua mọi người ra ngoài như lùa vịt.

Đan Nguyên nước mắt lưng tròng nhìn Thái Gíam Tổng Quản, nhưng ông vô cùng tốt bụng, còn giúp nàng đóng cửa phòng.

Còn lại hai người trong phòng, Lệ Đức mới bước qua chỗ nàng.

Hắn nửa thân trên loã thể.

Đan Nguyên đến ngẩng lên cũng không dám, giống như chuột nhỏ nhìn thấy mèo tới, chậm chạp lùi vào góc tối. Thế nhưng sau lưng nàng là cánh cửa đóng, có muốn lùi xa cũng không được.

Lệ Đức đến trước mặt nàng, cầm tay nàng, nói – "Ngươi qua đây, giúp ta mặc quần áo."

Đan Nguyên không hiểu sao vô cùng sợ hãi, tay chân đều run rẩy.

Ngược lại với nàng, Lệ Đức rất điềm tĩnh. Hắn nâng tay cho nàng xỏ áo. Đan Nguyên để ý thấy một tay của hắn đầy những vết thương đã cũ, buông thõng bên người. Từ khi gặp hắn tới giờ, nàng chưa từng thấy hắn cử động cánh tay này.

Đan Nguyên vẫn không tin được hắn là Hoàng Đế. Trong mắt nàng, vua của một nước là một người sinh ra trong nhung lụa, hẳn là một người vô cùng hoàn hảo, trọn vẹn giống như một viên trân châu không tì vết.

Người trước mặt nàng thì ngược lại, mang trên mình đầy những vết thương không lành lặn.

Nàng nhỏ giọng hỏi hắn - "Anh... là Hoàng Thượng thật sao?"

Lệ Đức quay đầu nhìn nàng. Hắn chỉ khẽ đáp – "Ừm."

"Tại sao anh lại biết tên ta?" – Đan Nguyên giúp hắn nâng tay, mặc áo – "Chúng ta trước đây đã từng quen biết nhau hay sao?" – Nói đến đó, nàng lắc lắc đầu, ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt nàng lay đọng – "Không đúng, trước đây, có phải chúng ta đã từng yêu nhau hay không?"

Lệ Đức nhìn gương mặt của nàng, nhìn đôi mắt sáng của nàng, chỉ khẽ cười. Hắn dùng đầu ngón tay nâng cằm nàng, nói – "Diệu Cơ, nếu em không nhớ, để ta nhắc cho em nhớ. Là em yêu ta. Còn thứ ta muốn..." – Ngón tay hắn di xuống cần cổ của nàng – "Là thân thể của em."

Đan Nguyên nghe đến đó, toàn thân chấn động. Đầu ngón tay nàng bấm vào da thịt đến trắng bệt.

"Anh nói ta yêu anh?"

Lệ Đức gật đầu.

"Còn anh chỉ ngủ với ta?"

Hắn lại gật đầu.

"Ngủ với ta rồi thấy ta chướng mắt nên không muốn gặp ta?"

Lệ Đức nhướn mày - "Xem như đầu óc em đã phát triển thêm một chút rồi?"

Đan Nguyên nhíu mày nhăn trán, lại nhìn hắn - "Vậy còn bây giờ, sao anh lại bảo ta ở lại, hết thấy ta phiền phức hay sao?"

Hắn mỉm cười - "Vì đêm nay ta cần người làm ấm giường, vừa hay lại có mèo nhỏ đến nộp mạng cho ta."

"Nói cách khác, anh lại muốn ngủ với ta?"

Lệ Đức lười biếng ừm một tiếng trong cổ họng.

Đan Nguyên suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu - "Được, vậy chúng ta ngủ với nhau một đêm đi."

Lệ Đức nhìn nàng. Đôi mắt của nàng trong veo nhìn hắn, không hề sợ hãi.

"Ta yêu anh, nên muốn ở bên cạnh anh. Anh cũng muốn ngủ với ta, không phải là chuyện đôi bên cùng có lợi sao?"

Lệ Đức nghe trong lòng thắt lại. Hắn mím môi.

"Ngươi..." - Hắn trừng mắt nhìn nàng - "Ngươi là nữ nhi, nói những điều này không thấy xấu hổ sao?"

"Chuyện ta yêu anh, ta cảm thấy không có gì phải xấu hổ cả. Nếu có thể làm anh vui, cho dù là chuyện gì ta cũng toàn tâm toàn ý tình nguyện." - Đan Nguyên đáp.

"Diệu Cơ, có bao nhiêu cơ hội chạy thoát, sao em vẫn chạy đến đây đâm đầu vào chỗ chết?"

"Vì sao ta phải chạy trốn? Ta yêu anh, đương nhiên phải chạy theo anh rồi."

Lệ Đức lắc đầu - "Em mê trai như vậy từ lúc nào?"

Đan Nguyên nhìn hắn – "Ai nói anh rằng ta mê trai? Cho dù anh có là phụ nữ ta cũng vẫn chạy theo."

Lệ Đức biết mình thua trắng tay. Hắn sao có thể không yêu một cô gái như nàng. Cả đời này, hắn chỉ có thể yêu nàng.

Hắn kéo tay nàng, ôm vào trong ngực.

Đan Nguyên ở trong tay hắn, ngẩng đầu nhìn hắn – "Anh không yêu ta thật sao? Nếu anh yêu ta, mỗi ngày đều có thể ngủ với ta mà không phải trả tiền."

Lệ Đức nhíu mày, cúi đầu nhìn nàng - "Em tính tiền ta?"

"Đương nhiên, cho nên yêu ta rất có lợi cho anh đó." 

 Hắn gật đầu - "Đúng là rất có lợi."

"Vậy xem như anh đồng ý yêu ta?" - Nàng nhướn mày.

"Ừm." - Lệ Đức hôn lên trán nàng. 

Đan Nguyên nghe trong ngực một cảm giác ấm áp thân quen tràn ngập. Trong lòng nàng run lên. Lệ Đức không nói dối nàng, họ từng ngủ với nhau, đây là sự thật.

Nàng nói - "Anh yêu ta như thế nào vậy? Có phải yêu đến đầu óc lẫn lộn?"

Lệ Đức nghe nàng giống như trước ba hoa, vừa hôn lên cần cổ nàng vừa ngoan ngoãn tiếp lời – "Ừm."

"Ta nói một anh nghe một, nói mười nghe mười?"

"Ừm." – Dây áo của nàng cũng theo đó rớt lả tả.

"Anh yêu ta đến chết đi sống lại, cả đời này nguyện ý chỉ yêu mình ta?"

"Ừm." – Hắn lật nàng, đặt xuống giường.

Đan Nguyên nhìn hắn, Lệ Đức thấy nàng đột nhiên im lặng, mới hỏi – "Sao vậy?"

Đan Nguyên - "Anh cười lên một chút được không? Từ lúc gặp nhau đến giờ, ta chưa từng nhìn thấy anh cười. Ta kể bao nhiêu chuyện cười như vậy, sao anh vẫn không vui?"

Lệ Đức nghe nàng nói, thật sự giống như một mũi tên xuyên qua ngực hắn.

Đan Nguyên nhìn biểu cảm của hắn, cảm thấy rất đau lòng, mới khẽ hôn lên trán hắn.

Lệ Đức vùi mặt trên vai nàng.

Đan Nguyên nâng gương mặt hắn, xoa xoa một chút, hôn lên – "Nào cười lên cho tiểu thư ta vui đi."

Thấy hắn vẫn một mực giữ gương mặt sắt, nàng lại hôn má hắn – "Nào cười lên ta thưởng."

"Ô hô. Thật vô lễ, ta bảo cười cơ mà." – Hôn tới hôn lui.

"Diệu Cơ." - Đan Nguyên nghe hắn đột nhiên trầm giọng gọi tên mình, hơi giật mình. Không biết phản xạ ở đâu ra rất ngoan ngoãn – "Dạ." - một tiếng.

Lệ Đức nhướn mày nhìn nàng – "Ngồi trên đầu ta có vui không?"

Đan Nguyên không hiểu sao mồ hôi lạnh đổ đầy đầu. Lệ Đức không chờ nàng trả lời, ngay lập tức đổi thế, ấn nàng xuống giường. Sau đó mọi lời kêu cứu của nàng đều bị hắn nuốt sạch sành sanh.

Đan Nguyên vô cùng tự tin, sau một đêm mây mưa long trời lở đất như vậy, nàng đã hoàn toàn thu phục được con sói hung dữ Lệ Đức. Có điều sáng hôm sau khi tỉnh lại, nàng thấy mình đang ở trong một xe ngựa đang di chuyển ở tốc độ vô cùng cao.

Nàng ló đầu ra ngoài gào lên hỏi - "Chuyện gì vậy? Các người là ai? Ta đang ở đâu?"

Ngô Trang trông thấy, vừa thúc ngựa vừa ngoảnh đầu lại đáp – "Tiểu thư đã dậy rồi à? Người ngủ có ngon không?"

Đan Nguyên trợn mắt nhìn Ngô Trang - "Ngươi là ai? Chúng ta đang đi đâu?"

Ngô Trang đáp – "Tiểu thư, thần là Ngô Trang, hầu cận của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng có chỉ, người phải lập tức trở về Lạng Sơn, không được đến gần Cung Thành dù chỉ nửa bước. Nếu người trái lời, cả gia tộc họ Trường sẽ bị xử phạt."

Đan Nguyên nghe như có sét đánh bên tai. Nàng gào lên – "Sao lại thế nữa? Ăn thịt được ta xong thì liền đá bát! Lê Nghi Dân, anh thể loại đàn ông gì vậy?"

[...]

Cùng lúc đó, trong thư phòng của Lệ Đức, Phan Ban đứng nghiêm chỉnh nhìn Lệ Đức đọc sớ tấu.

Lệ Đức mắt vẫn không rời khỏi trang giấy, hỏi - "Ngươi có chuyện gì muốn nói thì nói đi."

"Hoàng Thượng, sớ tấu xem nhanh như vậy, xem ra tinh thần ngài rất tốt? Tối qua người ngủ rất ngon phải không?"

Lệ Đức ngay lập tức ném cây bút đang cầm trên tay về phía cậu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com