Chương 33: Ở Trên Cành Là Lá
Dù tự bào chữa rằng mình trở về chỉ là vì việc nước nhưng tôi không thể dối gạt bản thân là Trần Khâm cũng chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng tôi, thậm chí là ngày càng khuếch đại. Thế nên mới có cảnh tôi bất lực nhìn Trần Khâm cứ ngồi ở đối diện chống cằm nhìn mình không chớp mắt, ấy thế mà tôi cảm giác anh ta nhìn rất say sưa mê mẩn, không một chút chột dạ nào.
Tôi sờ sờ mặt mình đã nóng ran lên như muốn cháy rụi, rồi bỗng vỗ vào vết thương của anh ta, gắt gỏng nói:
"Anh mà còn nhìn nữa thì tôi đổi ý đấy nhé!"
Trần Khâm rên lên một tiếng, ai oán nói:
"Tôi chỉ muốn kiểm chứng đây là thật hay mơ thôi mà." – Nói xong lại cười hì hì – "Nhưng bây giờ thì biết là thật rồi."
Tôi nhìn Trần Khâm đang cười như kẻ ngốc, cảm giác như mình đã bị lừa.
Sau đó anh ta bỗng nhiên gác lại ánh mắt dịu dàng như nước, lại cau mày hỏi:
"Vậy bây giờ nói tôi nghe, vì sao em lại ở đây?"
Quả nhiên đây mới là Trần Khâm của mọi khi, luôn có cách khiến người ta bối rối.
Tôi lại rơi vào trạng thái luống cuống, vụng về đáp:
"Là... hiểu lầm... tôi.."
Lần này Trần Khâm không cố làm cho ra ngô ra khoai nữa, anh ta chỉ kéo đầu tôi rúc vào lồng ngực ấm áp của mình, như thở hắt ra thủ thỉ:
"Thôi, là gì cũng được, miễn em chấp nhận trở về bên cạnh tôi là được rồi."
Nói tóm lại thì chuyện trước đây ra sau, cả hai đều đồng ý gác lại. Tôi cảm nhận được anh ta đang cố hít thở đều, nhưng quả tim trong lồng ngực lại đang đập bang bang.
Ban nãy Trần Khâm bị Trịnh Giác Duy đâm một dao, tuy vết thương không nặng nhưng cũng chẳng nhẹ, vẫn cần phải đắp thuốc băng bó. Anh ta vén quần lên cho tôi băng bó, tôi lại ngại không dám nhìn.
Trần Khâm bật cười, xoay mặt tôi qua:
"Có gì đâu mà ngại, sau này có những chuyện còn ngại hơn phải làm nữa kia."
Cũng không cần phải nói thẳng ra như vậy được không?
Đang đỏ mặt tía tai, tôi bỗng thấy trên đùi anh ta ấy vậy mà lại có cả một hình xăm rồng đen to tướng, bao phủ hết phần đùi đến gần tới bắp chân. Hình xăm tinh xảo ấy toát ra vẻ oai phong và khí thế không thể tả bằng lời, sống động đến nỗi tôi cảm giác được một giây sau nó có thể phá bỏ lớp mực để chui ra. Mặt tôi lại càng đỏ thêm, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại thấy hình xăm này thật quyến rũ và nam tính.
Trần Khâm thấy ánh mắt tôi, cũng ngó xuống đùi mình. Sau đó anh ta à một tiếng, giải thích:
"Nhà ta vốn là người sông nước, nếp nhà theo nghề võ đời đời chuộng dũng cảm nên thường xăm hình rồng vào đùi, để tỏ là không quên gốc."
Sau đó lại kề sát vào tôi, ngón tay chỉ lên bả vai tôi trầm giọng nói:
"Ở đây, hình như cũng có một hình xăm hình chiếc chuông nhỏ, không biết có ý nghĩa gì?"
Vừa đỏ mặt ngại ngùng xong tôi lại chuyển sang hoang mang, trong ký ức thì hình như cũng không có đoạn nào nói rằng trên người tôi có hình xăm. Có lẽ là do vết xăm ở phía bả vai nên bình thường tôi cũng không chú ý lắm.
Mà khoan...
"Ơ nhưng mà... anh nhìn thấy hình xăm đó khi nào vậy?"
Trần Khâm thấy tôi có vẻ khó chịu thì mới hạ giọng, đằng hắng một tiếng, nói:
"Là cái hôm chúng ta nói về đạo vợ chồng!"
"Con mắt của quan gia đúng là rất tinh!"
Trần Khâm cười cười:
"Đó là lẽ dĩ nhiên, những thứ mình yêu thích tôi thường quan sát rất kỹ."
Đêm nay Trần Khâm ôm tôi rất chặt, giống như sợ tôi sẽ bất thình lình bỏ anh ta mà đi. Gương mặt của anh ta rất đẹp, ngay từ lúc đầu gặp anh tôi đã cảm thấy như dạo bước trong đêm trăng thanh gió mát, khiến tôi phải ngẩn ngơ.
Bên ngoài vang lên tiếng kèn lá, ở vùng Đà Giang này người ta vẫn thường hay dùng nó để thổ lộ tâm tình với nhau. Tôi vẫn còn nhớ ban nãy cô con gái mới mười ba tuổi của Trịnh Giác Mật còn nhìn Trần Nhật Duật bằng đôi mắt miên man tình ý mà hát rằng:
"Ở trên cành là lá, đặt lên môi em thành lời,
Lời tâm tình dịu êm, từ trong con tim em vấn vương,
Gọi mùa xuân sang từ lung linh hương sắc,
Gọi tình yêu về từ lòng em... say mê..."
Tích xưa kể rằng, chiếc kèn lá là thứ mà tiên ông ban tặng cho chàng trai vốn là con trai của vua thủy tề và công chúa để đôi trai gái bày tỏ tâm tình với nhau khi công chúa đang bị giam giữ bởi sợi dây thần của quỷ. Khi tiên ông biến mất, công chúa đặt chiếc lá lên môi và thì thầm vào đó những lời yêu thương thắm thiết, nỗi khổ đau và mong chàng trở lại cứu nàng. Nhờ âm thanh chiếc kèn lá, chàng trai đến cứu được người mình yêu khỏi nanh vuốt của quỷ thần và cùng nhau sống cuộc đời hạnh phúc.
Tiếng kèn giống như ngầm hỏi, có ai ở bên đó không?
Có thể do đi đường mệt nhọc nên Trần Khâm ngủ rất say, tôi bất giác hôn lên trán anh ta một cái. Sau đó tôi đứng dậy mặc thêm áo khoác, chậm rãi bước ra bên ngoài.
Trời đã vào lúc nửa đêm.
Người thổi kèn lá là Trần Nhật Duật, anh ta đang đứng khoanh tay tựa vào gốc mận từ lúc nào không rõ, vừa thổi vừa nhìn miên man tận đâu, nếu như cô con gái của Trịnh Giác Mật mà nghe được thì hẳn là sẽ có một đêm mất ngủ.
Tôi bước lại gần anh ta, cười bảo:
"Ngày mai về kinh rồi mà giờ này chú Văn vẫn còn ở đây ngắm trăng thổi kèn, thật là có hứng thú!"
Trần Nhật Duật xoay người lại nhìn tôi:
"Chỉ sợ có người thắc mắc trong lòng nên đành nán lại một chút."
Phải công nhận là từ trước đến nay không khí của tôi và Trần Nhật Duật vẫn luôn hòa hợp cho dù gặp phải chuyện như thế nào. Đứng cạnh anh ta mọi thứ như trở nên trầm tĩnh, trầm tĩnh như con người anh ta vậy.
Tôi giả vờ trịnh trọng nói:
"Vậy phiền chú Văn giải đáp cho kẻ ngu khờ!"
Trần Nhật Duật lườm tôi, rất phá lệ không cất giọng mỉa mai mà đi thẳng vào vấn đề:
"Trịnh Giác Duy chết rồi."
Tôi thoắt cái sững người, vậy là manh mối cuối cùng cũng mất.
Nhưng tại sao đột nhiên Trịnh Giác Duy lại chết, là không chịu nổi tra khảo hay bị thủ tiêu, hay hắn ta vì đại nghĩa quên mình mà chọn con đường tự sát?
Thấy tôi trầm ngâm, Trần Nhật Duật lại nói tiếp:
"Đã tra hỏi được là do nó cấu kết với bọn Thát Đát, người ta cho nó lợi lộc rồi sai khiến, mà nó thì chỉ biết người đó có địa vị rất cao chứ chưa từng biết thân phận của gã là gì. Số người mà Giác Duy đưa về Thăng Long ẩn nấp trong dân gian, nghe theo sai khiến của người trong cung. Đúng lúc nó đang nói về thân phận của người đó thì bị phát độc chết."
Trần Nhật Duật lại thở hắt ra:
"Lúc tôi phát hiện ra thì nó đã trúng độc rồi, nhưng tôi chỉ có thể giúp nó giữ được tính mạng bao lâu đó thôi. Còn về lợi lộc, cô đoán xem là lợi lộc gì?"
Tôi suy nghĩ, hẳn là cũng chỉ vàng bạc châu báu thôi chứ chi. Tôi nói, Trần Nhật Duật lại đáp:
"Là một bộ võ nghệ cùng với Đà Giang này!"
Ồ, thế thì cũng thật hấp dẫn, hèn gì có thể biến Trịnh Giác Duy thành một con chó trung thành sai gì làm đó. Nghe nói Trịnh Giác Duy thể chất bình thường, đầu óc cũng bình thường, vậy mà từ chuyến đi đó trở về thì võ nghệ lẫn thể lực đều tiến bộ hơn hẳn. Sau đó hắn còn bí mật mua chuộc được lòng người, gần một nửa Đà Giang trở thành nô bộc của hắn ta, xem ra về sau Trịnh Giác Mật muốn khắc phục hậu quả cũng không dễ dàng gì cho lắm.
Đang suy nghĩ miên man, bỗng Trần Nhật Duật hỏi:
"Vậy là quyết định trở về à?"
Tôi bĩu môi:
"Chứ tôi cũng đâu có muốn đi."
Anh ta lại nói:
"Nhưng không ngờ được là quan gia lại chạy đến tận đây đấy. Thật mở mang tầm mắt một phen."
Nghe Trần Nhật Duật nói thế, cảm giác của tôi lại thay đổi. Gì ý nhỉ, Trần Nhật Duật này muốn thử lòng Trần Khâm chăng?
Tôi thấy mặt mình hơi nóng, giả vờ ho mấy tiếng, chống chế:
"Chú cũng thấy tình hình hiện tại đấy thôi, bọn Thát Đát càng ngày càng quá đáng, nếu như bên cạnh quan gia không có nỗi một người đáng tin tưởng thì chỉ e tai họa đến trong chớp mắt, không kịp trở tay."
"Ồ, thật biết vì nghiệp lớn!"
Trần Nhật Duật đánh giá. Nhưng tôi chưa kịp cười thì anh ta lại vạch trần tôi:
"Tôi lại thấy có người bị làm cho cảm động rồi."
Anh ta thẳng thừng như thế, thật khiến người ta ngại ngùng. Tôi nhất thời cũng không biết phải đáp ra sao, bị nói trúng tim đen thật là khốn đốn.
Nói không cảm động với Trần Khâm thì không phải. Đoạn tình cảm của tôi và Quốc Tảng đã dở dang, dạo đấy anh ta thích tôi nhưng đến lúc tôi nhận ra mình cũng có chỗ rung động với anh ta thì đã là quá muộn. Giữa hai chúng tôi có quá nhiều thứ ràng buộc và chính những thứ đó khiến tôi dần dập tắt lửa lòng, chỉ còn chấp niệm bởi vì một lời hứa. Tôi những tưởng mình sẽ mãi như vậy, nhưng không, cho đến hôm nay thì ngọn lửa trong lòng tôi như được đốt lên một lần nữa. Tôi nhìn vầng trăng to tròn sáng rõ, cảm thấy lòng mình cũng bớt mịt mù hơn ngày xưa.
Trần Nhật Duật thấy tôi im lặng, bỗng ôn tồn:
"Giờ hai người đã là vợ chồng, đạo vợ chồng thì không cần khách sáo, hãy tương trợ lẫn nhau."
Đầu tôi lại ong ong. Được rồi, đừng nói mấy chuyện đạo vợ chồng với tôi nữa, làm ơn!
Gà đã gáy canh ba, Trần Nhật Duật cũng không định đứng đây thêm nữa, lúc sắp đi, anh ta bỗng quay lại bảo tôi:
"Còn một chuyện, thế võ của cô và Trịnh Giác Duy có điểm tương đồng. Ta không hi vọng cô có điều gian dối!"
Nói xong, anh ta mất hút trong đêm đen, bỏ lại tôi với sự nghi hoặc trong tâm trí.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com