Choi Sangho (2)
Tôi đặt chân tới Hàn Quốc vào buổi chiều ngày tiếp theo. Cơ thể mỏng manh dần thích nghi với cái lạnh của tháng 12 khi vừa ra khỏi máy bay ấm áp. Một chiếc xe màu đen sang trọng đã đứng đợi từ bao giờ, một gã đàn ông mặc vest đen khác lịch thiệp mở cửa xe mời tôi tiến vào. Tôi rụt rè gập người cảm ơn, ngồi vào bên trong và lại nghiêng người chào người đàn ông thoạt nhìn có vẻ đã lớn tuổi ngay bên cạnh. Tôi biết, đây là ngài Yeun trong lời đồn.
Tôi hoàn toàn không biết chút gì về thông tin của ông ta, tôi cũng mông lung biết bao khi đặt chân tới Hàn Quốc xa lạ sau một chuỗi sự kiện chớp nhoáng, còn chẳng đủ thời gian cho tôi có thể đau buồn. Chợt ngài Yeun lên tiếng:
- Đứa trẻ đáng thương.
Cái chất giọng ngập ngừng của một người chẳng hay nói tiếng Nhật lại là thứ làm con búp bê sứ vô cảm ấy xao động. Tôi cắn chặt môi dưới, nỗi đau tôi cố kìm nén từ đêm ấy như được giải thoát thành những giọt nước mắt to như hạt đậu. Tôi gục đầu vào con gấu bông xa lạ, cố gào to nhưng chẳng thể phát ra tiếng. Mẹ của tôi, gia đình của tôi, chính bản thân tôi đều chẳng thể nào tự quyết định được cách mình sống.
Người đàn ông đang tỏ ra thương tiếc tôi kéo tôi lại phía ngài. Quả thực, tôi đã 18 tuổi nhưng với thân hình nhỏ bé cùng đôi mắt trà đượm buồn luôn làm người ta cảm thấy tôi chỉ mới 14, 15 tuổi. Tôi nghiêng người ngả lên chân ngài Yeun, không thể khống chế được mà khóc nấc lên. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông, người ông trên danh nghĩa nhưng lại thực sự cho tôi cảm nhận được hơi ấm gia đình.
Tôi được sống cùng ngài Yeun, à không, giờ tôi đã gọi ông là ông ngoại Yeun trong một biệt thự sang trọng ngay tại thủ đô Seoul đắt đỏ. Phong cách của ngôi nhà theo dáng vẻ hiện đại, khác hoàn toàn so với ngôi nhà phong cách Nhật truyền thống tôi từng ở. Tôi có phòng ngủ riêng với tone màu chủ đạo là màu trắng, tôi có tủ đồ xinh như búp bê và những đồ vật trong phòng vô cùng tinh tế và dịu dàng. Con búp bê sứ ấy chẳng qua là được đổi sang một lồng kính khác với người chăm sóc khác mà thôi.
Ông ngoại Yeun dạy tôi về tiếng Hàn, cũng chẳng khó khăn cho tôi khi tôi luôn muốn được nói chuyện cùng ông mà ông chẳng cần phải dùng tới vốn tiếng Nhật ít ỏi của mình. Ông ngoại Yeun tốt với tôi tới lạ thường, nhưng tôi chẳng hề nghĩ suy khi một con búp bê chỉ sống trong tủ kính luôn chỉ biết dựa dẫm vào người may đồ cho nó mặc đẹp. Tôi chẳng hề nghĩ nhiều, chẳng hề nghi ngờ lòng tốt của ông ngoại Yeun. Tôi chỉ đơn giản là tận hưởng tình thương ấy và sống trong sự bảo bọc của chiếc lồng kính vô hình.
Ông ngoại Yeun thường xuyên đi công tác, tôi dần quen với những chuyến bay dài ngày của ông cũng như quen với việc tự do trong căn biệt thự hiện đại này. Có đôi khi tôi sẽ thấy buồn chán, những ngày đầu tôi còn khá nhớ mẹ Asumi, nhưng nỗi nhớ dần nguôi ngoai và tôi quen với việc mình là Yeun Hei-Ran chứ không còn là Ashikaga Aoi nữa. Tất nhiên, tôi vẫn cứ sợ bước ra khỏi lồng kính của mình, tôi sợ phải đối mặt với cuộc sống ngoài kia với những kẻ xấu luôn muốn làm hại nàng công chúa nhỏ.
Ông ngoại Yeun từng tìm người chữa bệnh cho tôi, nhưng liệt dây thanh quản chẳng thể nào dễ dàng để điều trị như thế. Và có lẽ cả tôi và ông đều chẳng quan tâm tới điều ấy nữa, vì tôi đã biết đủ tiếng Hàn để có thể ghi những điều mình muốn nói ra cuốn sổ ẩn trong con gấu bông mà tôi hay mang theo bên mình. Đương nhiên, búp bê sứ đã quen với sự cưng chiều bình lặng nên không muốn phải thay đổi cuộc đời mình đâu.
Mùa hè hai năm sau, ông ngoại Yeun lại chuẩn bị cho chuyến đi công tác nào đấy của mình. Tôi ngồi trên sofa ngoan ngoãn ăn từng quả nho chín mọng, miệng khẽ mở ngân nga theo một bài hát trong đầu. Trên TV luôn được những bản tin về cuộc đua xe đạp đường phố phủ sóng, tôi chỉ biết mở to mắt trầm trồ trước những bạn trẻ nhỏ tuổi hơn cả tôi so tài. Xe đạp tôi còn chẳng biết dắt chứ nói gì là đua xe, vậy mà họ, từ người Hàn Quốc tới những bạn trẻ phương Tây lại có thể điều khiển một chiếc xe như cơ thể mình một cách điêu luyện làm sao.
Cứ như vậy, mùa hè của tôi thầm lặng trôi qua cùng những giải đua xe được phát trực tiếp theo lịch. Tôi chẳng còn quan tâm tại sao ông ngoại Yeun lại đi công tác lâu đến thế, tôi vẫn ngồi trên sofa và hưởng thụ mọi thứ mà tôi đang có. Mãi tới khi người giúp việc gặp tôi đòi tiền lương, khi tôi thắc mắc tại sao vệ sĩ không tới canh cửa nữa thì cuộc đời lại mở ra cho tôi một chương truyện mới.
Hắn ta là một người đàn ông gai góc với đôi mắt sắc bén, mái tóc bạch kim được chải chuốt bảnh bao. Sự xuất hiện đột ngột của hắn tại phòng khách nhà ông ngoại Yeun làm tôi hoảng sợ tới quên cả phản ứng. Chưa bao giờ tôi gặp một người nào có vẻ ngoài lạnh lùng khó gần như thế, tôi rụt người vào góc sofa, sợ hãi chờ đợi sự thay đổi mà số phận an bài.
- Cô là Yeun Hei-Ran?
Tôi càng lui về sau, đầu rụt vào giữa hai đầu gối như thể muốn mình hòa làm một với cái góc ghế.
- Yeun Hyeon nhờ ta chăm sóc cô trong thời gian ông ta ở lại Mỹ, sẽ là một khoảng thời gian tương đối dài đấy. Cô có thể tiếp tục ở lại đây nếu có thể tự chăm sóc mình, nếu không thì trong vòng 5 giây tôi nói xong thì đứng dậy đi theo tôi.
Tôi ngẩn người, chứng sợ người lạ bỗng nhiên biến đâu mất. Tôi rụt rè ngẩng đầu lên và im lặng một lúc. Mắt thấy người đàn ông kia đang có ý định quay lưng bỏ đi, tôi vội bò lại phía sofa nơi hắn ta đang đứng, bàn tay vô thức nắm chặt lấy bàn tay to lớn mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Người đàn ông tóc bạch kim mang theo ánh nhìn khó hiểu nhìn tôi chẳng mấy thiện cảm. Hắn rút tay ra, quay lưng đi về phía cửa chính:
- Không đi nhanh ta mặc kệ.
Tôi chầm chậm đi theo sau hắn ra khỏi cánh cửa kính của căn biệt thự. Đôi chân trần từng bước dẫm qua thềm cỏ xanh mướt được chăm chút tỉ mỉ, truyền đến não tôi cảm giác ngưa ngứa muốn bật cười. Nhưng chẳng có thời gian để vui đùa, gã đàn ông tóc trắng đã sải từng bước chân dài, nhanh chóng tạo nên một khoảng cách khá xa với tôi. Tôi hít thật sâu, ra sức chạy theo sau hắn. Để mà nói thì tôi đang cố hết sức để không bị người kì quặc kia bỏ rơi, dù đã chạy nhưng có vẻ khoảng cách giữa tôi và hắn càng ngày càng có sự chênh lệch rõ ràng thì phải. Cái cơ thể lười vận động này làm sao có được những bắp cơ rắn chắc hay vóc người cao ráo như hắn đâu cơ chứ.
Từng làn gió thổi mang theo hương thơm của loài hoa gì đấy khá dễ chịu, ở trong nhà quá lâu làm tôi bị hụt hơi liên tục khi phải thở trong những gió trời lồng lộng. Tôi ho cái điệu "như con gà hen" mà mẹ Asumi thường nói, dừng lại thở gấp từng hơi như thể vận động viên vừa hoàn thành quãng đường chạy nước rút. Tôi chống tay vào đầu gối, đầu chúi xuống nhắm tịt mắt lại.
Đợi tôi bình tĩnh lại thì thời gian trôi qua cũng đủ để người đàn ông kia lên xe và đi về nhà. Tôi chầm chậm mở mắt ra, đập vào mắt tôi là đôi giày da màu đen bóng loáng, và tôi đang đứng dưới cái bóng của người ấy mà từ từ ngẩng đầu lên. Chà, ngầu thật đấy, khoảnh khắc ấy tôi như đứa con chiên ngoan đạo đang quỳ xuống phủ phục dưới ánh hào quang của Chúa vậy. Giọng nói trầm trầm cất lên kéo tôi thoát khỏi cái nhìn ngơ ngẩn:
- Nhìn cô như này là bị bỏ đói lâu ngày sao?
Tôi: =_=
Tôi ngồi ghế sau của tên kì lạ kia, mà kể cũng kì lạ thật, tôi không hề nghĩ rằng tôi sẽ gặp nguy hiểm như kiểu bị bắt cóc hay gì đó. Không phải tôi tin tưởng hắn vô điều kiện, mà là tôi chẳng có suy nghĩ gì khác ngoài việc lẽo đẽo đi theo hắn.
Trong tay tôi vẫn là gấu bông mềm mại, thứ thế chỗ cho chú kì lân dính đẫm máu của mẹ Asumi. Tôi vừa ôm gấu bông vừa nhìn đường phố qua cửa kính. Chà, nhà gì mà lấp lánh, phố gì mà đông người quá. Chúng tôi dừng đèn đỏ, ngay kế bên là vỉa hè với tiếng xôn xao của từng nhóm bạn trẻ, có vẻ như là nhóm học sinh mới đi học về.
Tay tôi vô hình chạm vào nút hạ cửa kính, cứ thế lớp ngăn cách tôi với thế giới ngoài kia tạm thời đã biến mất đi. Tôi tròn to mắt nhìn mọi người đi lại, có cô bé thật xinh xắn còn tươi cười vẫy tay với tôi. Chợ một thằng bé trông có vẻ nghịch ngợm tiến về phía tôi, tay đưa hẳn vào phía trong xe làm tôi giật mình, run rẩy lui thật nhanh về sâu bên trong:
- Mẹ kiếp con nhỏ này xinh thật, nhìn nó như búp bê!
Sự vô duyên và bỗ bã ấy có lẽ đã chọc tới người đang cầm lái. Hắn ta nhìn cậu trai kia với cái ánh mắt sắc lẹm rồi đóng cửa kính lại. Tôi cảm nhận được ánh nhìn của hắn qua gương chiếu hậu nhưng cơ thể đang run lẩy bẩy của tôi làm tôi không tự chủ được mà rơi nước mắt. Tôi sợ kẻ kia, sợ cách họ nhìn tôi với ánh mắt bẩn tưởi ấy. Chiếc xe lăn bánh, tôi vẫn ngồi co rúm lại thút thít không ra tiếng. Có lẽ ngày hôm nay đã tiêu hao quá nhiều năng lượng của tôi, vì vậy mà tôi lim dim chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.
Khi tôi giật mình mở mắt là khi người đàn ông kì lạ kia đang nhận một cuộc điện thoại gì đó chứa đầy những từ tôi chẳng hiểu nổi. Hắn ta đã tháo hai nút sơmi trên cùng, một tay cầm điện thoại, tay còn lại đang mân mê vuốt ve cái vô-lăng được bọc da hàng hiệu. Tay gã ta phải nói là đẹp thật, khi bàn tay to và dày bởi những vết chai nhưng lại chẳng làm chúng thô kệch đi một chút nào. Các khớp ngón tay tinh tế luôn có hương thuốc lá nhàn nhạt bỗng làm người ta cảm thấy an tâm đến lạ kì.
Tôi chợt nhận ra bản thân đã nằm ra ghế tự bao giờ. Tôi từ từ ngồi lên với cái mặt tèm lem cùng cái cổ nhễ nhại mồ hôi, cả người như một chú cá mắc cạn vậy. Có lẽ tư thế của tôi trong khi ngủ đã làm tôi phát nóng. Cảm nhận được làn gió mát rượi từ chiếc điều hòa ở phía trước mặt phả ra, tôi vươn mình bò lại gần, hai tay chống ở hai bên cần chỉnh số và dí sát mũi vào trong cái điều hòa đó.
Hành động của tôi có lẽ đã khiến người kia giật mình, tay hắn ta nắm lấy gáy tôi mà kéo về phía sau. Nhưng nào có thể làm tôi từ bỏ được việc cảm nhận không khí mát lạnh đang xua tan đi cơn nóng, tôi tuy rụt cổ lại vì có máu buồn ở vai gáy nhưng vẫn cứ gắng dí mặt vào thẳng điều hòa. Chợt tiếng Hàn mang theo chút bực bội mà tôi nghe hiểu xuất hiện:
- Nói có nghe lời không hả?
Ngay lập thức đầu giây bên kia: Chủ tịch Choi nuôi chó sao?
Tôi: =_=
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com