Choi Sangho (3)
Bầu không khí lặng đi, người đàn ông kia tắt máy rồi nhìn tôi trầm tư. Có lẽ hắn đang nghĩ xem nên xử tôi thế nào vì đã tranh điều hòa với hắn. Tôi vờ như không thấy ánh mắt ấy, mắt nhắm lại tận hưởng làn gió điều hòa mát rượi.
Nhưng rồi xe tắt máy, tôi bước xuống xe đầy uể oải khi bầu không khí nóng nực của thực tại bao vây lấy tôi. Phía trước tôi là đôi chân dài rắn chắc thong thả cất bước, người đàn ông ấy bước đi như vị hoàng đế đang ngạo nghễ đón chào cái cúi lạy của đám bầy tôi vậy.
Tôi len lén nắm lấy vạt áo vest đang treo trên tay hắn, sợ rằng lơ là thì sẽ bị bỏ lại ở cái nơi lạ hoắc này. Tòa nhà này khá rộng, tới khi trán tôi bị mồ hôi làm ướt thì chúng tôi mới bước tới thang máy. Tôi căng thẳng nhìn từng con số trên màn hình, có lẽ tòa nhà này cũng khá cao thì phải...
Ding, thang máy mở ra, mấy cô gái với mùi nước hoa nồng nàng đang cười thật to nói chuyện. Tôi đứng ép sát vào lưng người đàn ông ấy, hi vọng sẽ làm giảm đi sự tồn tại của mình. Các cô nàng nối đuôi nhau ra khỏi thang máy, kéo theo những mùi hương kì lạ trộn lẫn lại với nhau, để lại một gã đàn ông mặt mày bí xị cùng một con nhóc mặt đần thối không biết các nên tiến vào thang máy hay không.
Thang máy từ từ đóng lại và màn hình lại nhảy số, tôi đành phải cùng hắn chờ một chiếc thang máy khác để đi lên vậy. Tôi khẽ thở dài, tay kéo nhẹ cái áo vest vì mỏi. Thật là, tôi nóng lắm rồi đấy, tôi muốn điều hòa!
- Cô đang tỏ ra bất mãn à?
Giọng nói trầm trầm vang vọng giữa hành lang, tôi giật mình lùi về phía sau một chút. Người đàn ông lạ mặt kia nhíu mày nhìn tôi như đang đợi đáp án. Tôi nhẹ gật đầu, tay làm động tác phe phẩy quạt như muốn nói rằng tôi đang rất nóng. Mắt tôi vẫn dính vào mắt hắn không rời, tôi cần thăm dò xem thái độ của hắn ta đối với một người xa lạ như tôi thế nào.
Nhưng dường như hắn chẳng quan tâm, hắn tiếp tục xoay mặt lại nhìn về cửa thang máy rồi ngó lơ tôi. Tôi đành im lặng đứng sau lưng hắn, đến cả tiếng hít thở cũng chỉ dám làm nhẹ nhàng vì sợ làm hắn khó chịu.
Cuối cùng thang máy cũng tới. Tôi cùng người đàn ông kia cùng tiến vào chiếc thang máy được lắp đèn sáng choang. Bốn mặt đều là những tấm gương được lau chùi sạch sẽ, y hệt như chiếc thang máy ở nhà ông ngoại Yeun vậy. Tôi tròn mắt nhìn bảng bấm đầy những con số kia, bàn tay to nhiều vết chai bấm vào tầng 35 rồi lại nhét vào túi quần, ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo.
Vì quá đỗi tò mò khi lần đầu tiên thấy thang máy có nhiều số tới vậy, tôi rón rén xích lại gần đấy mà mắt vẫn cứ quan sát xem người kia có thái độ gì không. Thấy hắn chẳng buồn để ý tới tôi, sự chú ý của tôi lúc này mới dính lên những con số đang phát sáng.
Nhưng chẳng kịp chạm tay vào sò mó linh tinh, cái người khó tính kia lại lên tiếng làm tôi giật mình:
- Thử nghịch lung tung xem tôi có vứt cô ra ngoài đường đi không.
Tôi hoảng hồn rồi đứng nghiêm chỉnh cạnh hắn, tay ôm con gấu bông siết chặt vì lo sợ. Tôi vẫn còn sợ những kẻ có ánh mắt như hắn, chúng giống như những kẻ đã kéo mẹ Asumi về phía sân sau vườn nhà tôi ở Nhật Bản vậy. Kí ức chẳng mấy vui vẻ hiện về làm tôi thấy sợ người đàn ông đang đứng cạnh mình, tôi chầm chậm ngồi thụt xuống úp mặt vào đầu gối. Mái tóc dài phủ đầy hai vai như chiếc áo choàng làm tôi cảm thấy yên tâm được phần nào, nhưng ngay lúc đấy, cửa thang máy lại mở ra.
Ding một tiếng, một nhóm ba người thanh niên tiến vào bên trong cùng chúng tôi. Tiếng cười nói thô tục cùng với mùi thuốc lá ngai ngái, lại còn có mùi nước hoa kém chất lượng trộn lẫn với nhau làm người khác chẳng mấy dễ chịu. Người đàn ông tóc trắng kia nhăn mặt, đôi mắt lạnh lùng nhìn đăm đăm về cánh cửa như muốn lao ra ngoài lắm rồi vậy.
Không gian trở nên chật chội, nhóm thanh niên kia cười cợt xô đẩy nhau va cả vào người chúng tôi làm tôi cũng cảm thấy khó chịu. Tôi chậm rãi đứng lên, khẽ nép vào người hắn ta để tìm kiếm sự che chở. Nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, tôi cảm thấy gã đàn ông tóc trắng đáng sợ này đang dùng cái cơ thể to lớn như con gấu của gã để che cho tôi không bị người ta đụng vào. Tôi lại dùng tốc độ rùa bò, chầm chậm ngước mặt lên nhìn gã tỏ vẻ cảm kích, nhưng mà người ta chẳng thèm cho tôi một cái liếc mắt...
Chẳng lâu sau thang máy đã dừng lại ở tầng 35, chúng tôi bước ra bên ngoài như một sự giải thoát. Theo như quan sát, tôi chỉ thấy có 2 cánh cửa ở hai mặt tường song song với nhau ở hướng chúng tôi đang đi thôi thì phải. Tôi vừa lo lắng, vừa có chút gì đấy háo hức với chỗ ở mới. Có lẽ vì tôi chưa được ở trong tòa nhà nào cao như thế này, dù tôi đã xem phim và biết qua nhưng trải nghiệm thực tế quả là thứ đáng để người ta mong chờ.
Người đàn ông tóc trắng dẫn tôi tới cánh cửa nằm ở cuối hàng lang có treo một bức tranh khổ lớn. Cánh cửa này cách những cánh cửa khác khá xa, tay nắm cửa thật kì lạ khi phải nhét ngón tay vào nó mới đổi màu và có thể mở ra. Chà, y như hệt chiếc tủ nhỏ trong thư phòng nhà ông ngoại Yeun, cái tủ nhìn chẳng thú vị chút nào nhưng mỗi khi mở xong thì ông lại phải nhét nó vào phía dưới hộc tủ nhỏ.
Cánh cửa mở ra mang theo hơi điều hòa mát lạnh. Tôi thích thú tiến vào trong nhưng lại không vội đánh giá căn nhà. Tôi đứng ngoan ngoãn như con búp bê sứ, mắt nhìn người đàn ông đang gập người cởi giày.
Hắn ta cúi người, đặt trước chân tôi một đôi dép bông màu hồng. Tôi vịn tay vào đôi vai rộng, nhẹ nhàng bỏ đôi giày búp bê màu trắng tinh ra rồi xỏ chân vào đôi dép bông ấy. Ai chà, vừa khít. Đôi giày trắng xinh xinh đặt cạnh đôi giày da bóng lộn gây tương phản, làm người nhìn cảm nhận được cái gì đó thật đặc biệt.
Nhưng có lẽ ngày hôm nay quá nhiều bất ngờ làm tôi luôn phải giật mình. Ngay khi chiếc tủ giày vừa đóng lại "cạch" một tiếng, từ trong căn nhà ngập ánh đèn vọt ra một cậu trai đang lớn tiếng:
- Này lão anh, tôi đã bảo anh làm cho bọn nhãi chim ruồi linh tinh kia không qua được vòng 1 sơ tuyển rồi, sao anh không bao giờ đứng về phía thằng này vậy hả...
Trước mặt tôi là cậu trai trẻ đang từ gào to bỗng nói nhỏ dần rồi im bặt. Tôi nép sau bóng lưng cao lớn của người đàn ông tóc trắng, hai tay tôi ôm chặt lấy cánh tay rắn chắc kia, sợ hãi nhìn về phía chàng trai lạ. Giọng nói trầm trầm đấy lại lần nữa vang lên bên tai làm tôi cảm thấy bình tĩnh đến lạ:
- Hwangyeon, một lần nữa nếu mày dám hét lên với tao thì cái mũi gãy của mày sẽ không hít được thêm xu nào nữa đâu. Đừng để tao bực mình.
Nói rồi hắn ta mang tôi đi vào trong căn nhà sáng ánh đèn ấy. Ngay đầu tiên là phòng khách với cái cửa kính sát đất có thể nhìn ra xa thành phố lấp lánh, trừ bộ sofa thật mềm mại và chiếc bàn tinh tế ra thì cách chiếc TV một khoảng là một chiếc máy kì lạ tôi chưa thấy bao giờ. Dựng cạnh đó là 2 chiếc xe đạp đua mà tôi xem ở cuộc đua xe suốt cả mùa hè này.
Nhưng tôi chẳng có thể để tâm mà quan sát kĩ, phía sau lưng là cậu trai lạ lùng kia cứ nhìn tôi chằm chằm như thể tò mò lắm. Tôi run run, càng ép mình dính chặt lấy con gấu tóc trắng. Hắn khẽ đẩy tôi ra, nhưng càng đẩy thì tôi càng dính chặt hơn nữa. Hai tay tôi như xúc tu bạch tuộc cuốn lấy cánh tay rắn chắc ấy, ngó lơ tất cả mà bám lấy chẳng chịu buông.
Cậu trai nuôi râu kia lên tiếng:
- Anh, anh có con riêng từ khi nào vậy?
Con gấu tóc trắng lại trưng ra cái biểu cảm khó ở, đáp trả cậu trai kia với giọng điệu khó chịu:
- Thằng đầu đất, đã nói từ hôm qua là cho cháu gái lão già Yeun ở ké một thời gian rồi. Ăn nói cẩn thận vào cho tao, con nhỏ này có chứng sợ người lạ.
Người tôi run nhè nhè, môi dưới bị tôi cắn tới trắng bệch ra. Tôi gục hẳn đầu vào khuỷu tay hắn, vòi phun nước mở ra trong vô thức làm những giọt nước mắt rơi ra đều thấm hết lên sơmi của hắn.
- Đấy, lại khóc. Hở ra là khóc. Người cô làm từ nước à?
Được rồi, chính gã là người đang cáu gắt với tôi đấy. Giữa nơi xa lạ không có ai để dựa vào còn bị cái người hơi thân quen này lên giọng làm tôi cảm thấy tủi thân vô cùng. Tôi càng khóc dữ dội hơn, nhưng chắc hẳn những cái nức nở cùng nấc cụt trong im lặng sẽ làm cho người ta cảm thấy chẳng có xíu đáng yêu nào hết.
Nhưng rồi chính hắn lại thở dài. Một tay hắn vẫn để mặc cho tôi bám dính lấy, hắn xoay người về đối diện, dùng tay còn lại vỗ nhẹ lên đầu tôi. Nhưng không đợi cho tôi nín khóc hẳn, con gấu to lớn ấy lại xoay người, kéo tôi về phía cánh cửa phòng mà tôi nghĩ là phòng riêng của tôi.
Quả nhiên, sau cánh cửa ấy là một căn phòng với tone màu trắng chủ đạo. Tôi dần nín khóc, ngồi trên giường ngó nghiêng đánh giá về căn phòng mới. Sàn nhà được trải thảm, một chiếc TV ở đối diện giường ngủ, ngay kế bên là kệ tủ sách âm tường dùng để trưng bày nhưng trống trơn. Phía bên kia, là cửa sổ lớn với thiết kế bục ghế, một nơi hoàn hảo để thư giãn và ngắm nhìn quang cảnh.
Tiếp đến nữa là cánh cửa khác trong phòng, có lẽ sẽ là một nhà tắm nhỏ cho riêng tôi. Nhưng tôi chẳng mang theo đồ đạc gì tới nơi ở mới, căn phòng này cũng chẳng đầy đủ đồ dùng để tôi có thể dử dụng. Dù có mông lung khó hiểu nhưng tôi vẫn lựa chọn ngồi im và thụ động đón chờ tương lai của mình.
Người đàn ông tóc trắng sau khi dạo quanh kiểm tra 1 vòng căn phòng thì bước tới bên cạnh tôi. Tôi ngước mắt lên nhìn hắn, hắn cúi xuống nhìn tôi làm tôi tưởng tượng đến cái cảnh một con gấu lớn đang chuẩn bị cho con mồi một cái tát lên thiên đàng:
- Đồ của cô lát nữa thôi sẽ có người mang tới và sắp xếp chúng. Tôi họ Choi, Choi Sangho. Thằng ngoài kia hồi nãy làm cô khóc thì gọi nó là Hwang, muốn khóc tiếp thì cứ việc lại gần nó. Nhà này còn một con nhỏ nữa tên Aria, nó chưa đi học về đâu nhưng ở với nó dễ chịu hơn cái thằng kia nhiều.
Dù là hơi khó hiểu khi hồi nãy tôi khóc không phải do cậu trai kia bắt nạt, nhưng tôi vẫn lựa chọn đồng ý với hắn. Nhìn cậu kia thì tôi tình nguyện tin tưởng người đàn ông tóc trắng này hơn. Tôi cúi mặt xuống, vừa lắng nghe vừa lấy cuốn sổ nhỏ ẩn trong gấu bông ra rồi dùng chiếc bút xinh xinh của mình viết nhẹ lên sổ: "Cảm ơn chú".
- Không cần phải cảm ơn tôi, tôi đồng ý với lão già kia cũng vì chuyện làm ăn thôi. Cô bao nhiêu tuổi đấy?
"Em 20".
- Vậy hơn Aria 3 tuổi. Gọi con bé là em, đừng tiếp xúc nhiều với thằng đầu đất ngoài kia nếu không nó lên cơn điên rồi cắn chết cô đấy.
Tôi và cậu trai đang đứng ở cửa: =_=
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com