Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Choi Sangho (6)

Trời đã chính thức sang thu, mùa thu ở Hàn Quốc lạnh hơn ở Nhật Bản. Dù chưa xuất hiện tuyết nhưng cái lạnh cũng đủ để cho người ta ra khỏi nhà phải có theo một chiếc áo khoác dày sụ.

Choi Sangho mặc một bộ vest nâu ôm sát lấy thân hình tiêu chuẩn của siêu mẫu. Hắn nhận chiếc áo măng-tô dài trong tay tôi, khoác lên người rồi nói:

- Ở nhà không nghịch lung tung, ngoan thì tôi về có quà.

Tôi thích thú, gật đầu thật mạnh. Đôi mắt màu trà long lanh khi nhớ về chiếc bánh ngọt hôm nọ được thưởng. Tôi như con cún nhỏ, ngước đầu lên vẫy tay chào hắn.

Từ sau đêm ở bệnh viện về, tôi thích ngửi mùi thơm trên cơ thể của hắn. Thích một cách bất thường, ít nhất là tôi nghĩ thế. Vì tôi luôn không kìm chế được mà lại gần hắn, lẽo đẽo đóng vai một cái đuôi nhỏ khẽ lại gần hắn mà hít hà.

Một mùi hương không thơm nồng như cậu Hwang, cũng chẳng có mùi như cây gỗ của ông ngoại Yeun. Ở Choi Sangho, tôi ngửi thấy mùi nước hoa trên áo quần, mùi thơm riêng của làn da hắn. Làn da hơi nghirng về màu lúa mạch đầy khoẻ mạnh đối nghịch hoàn toàn với cơ thể trắng tinh mềm như bún của tôi.  Chỉ cần có cơ hội, tôi luôn sát lại gần hắn, ôm chầm lấy cơ thể to lớn ấy mà cọ đầu làm nũng.

Ban đầu Choi Sangho có chút bài xích tôi. Đôi bàn tay to lớn luôn tìm cách tách tôi ra khỏi người hắn. Nhưng tôi cũng biết nghe lời lắm, tôi sẽ buông ra theo đúng ý hắn, nhưng cũng nhào lại thật nhanh mà ôm chặt lại cánh tay khoẻ khoắn ấy.

Và đương nhiên, Choi Sangho đầu hàng và bắt đầu làm quen với việc ngồi ở sofa cũng một con nhóc luôn nằm dài ôm ngang eo hắn.

Tôi là người đặc biệt, và tôi biết điều đó. Choi gấu trắng luôn khắc khẩu với em trai mình, luôn tỏ ra nghiêm khắc với em gái mỗi khi nói chuyện. Nhưng với tôi, hắn luôn nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu lá trà trong veo rồi áp tay lên má tôi.

Tôi thích thú, gò má tinh tế mềm mại cảm nhận nguồn nhiệt ấm áp từ đôi bàn tay thô ráp những vết chai sần. Gương mặt của tôi như muốn lọt thỏm vào lòng bàn tay của hắn, phải rồi, tôi còn thích hương thuốc lá nhè nhẹ luôn ám vào đôi bàn tay này nữa.

Một thói quen dần hình thành mà chẳng ai nhận ra, tôi luôn mong ngóng Choi Sangho đi làm trở về nhà và chính hắn cũng dần về nhà sớm hơn. Hwangyeon liên tục đi ra ngoài, có đôi khi cậu ta cả tuần không thèm về nhà. Aria có lẽ đang thích thầm một ai đó, cô bé nhốt mình trong phòng với những bữa ăn được đặt từ bên ngoài rồi cười đùa với bạn mình qua điện thoại.

Còn tôi, tôi đi vào bếp và nhìn người cao lớn kia đang cúi đầu chiên trứng, chuản bị cho phần ăn của chỉ riêng hai người chúng tôi.

Trước khi đi làm cơm, hắn ta thường đạp xe trên cái máy kì lạ trong phòng khách. Tôi ngồi vắt vẻo ở kệ tủ, mắt sáng long lanh, vỗ tay hớn hở mỗi khi hắn dừng xe lại.

Một nhiệm vụ vô cùng quan trọng được giao cho tôi, đấy là lau mồ hôi từ trên gương mặt góc cạnh cho tới phần thân trên trần trụi của hắn. Lồng ngực cùng cơ bụng rắn chắc luôn toả đậm mùi hóoc-môn nam tính, tôi luôn giả vờ làm thật chậm để có thể cảm nhận mùi cơ thể của hắn lâu hơn nữa.

Và kết thúc buổi tập, người đàn ông ấy đã đi vào bếp. Choi Sangho giỏi nấu ăn hơn tôi tưởng. Hắn ta có thể nấu cơm rang, canh kim chi với đậu hũ mỗi ngày mà tôi ăn chẳng bao giờ chán. Tôi luôn ăn như hổ đói, chỉ tiếc không thể nuốt cả bát đựng canh vào chiếc dạ dày tưởng như không bao giờ no này.

- Ngày mai tôi có một người bạn tới nhà, em có thể gặo cậu ta.

Tôi dừng lại, dùng ánh mắt tò mò thay cho lời nói mà nhìn hắn. Trực giác nói với tôi rằng chuyện này có gì đó bất thường. Cơ thể run nhẹ, tôi rụt rè lắc đầu.

- Không sợ, ngoan đi xong thì có quà.

Quà cáp cũng không thể mua chuộc được tôi, tôi tủi thân vô cùng. Đặt chiếc thìa vào bát canh, tôi cúi đầu xuống để mái tóc đen óng che lấp đi gương mặt khổ sở. Từng giọt nước mắt to nhe hạt đậu tí tách rơi xuống mặt bàn, thậm chí còn phát ra tiếng lộp bộp khe khẽ.

Người đàn ông cao lớn ngồi đối diện tôi dường như nhận ra điều bất thường ấy. Tôi nghe được tiếng thở dài khe khẽ, bàn tay to và dày lại phủ lên đầu tôi như cách hắn ta thể hiện sự an ủi của mình. Tôi nghiêng đầu về phía cánh tay ấy, bàn tay cũng nương theo hướng của tôi mà để khuỷu chống xuống bàn.

Tôi nằm áp má lên bàn tay ấy, cả cánh tay rắn chắc trở thành điểm tựa cho trọng lượng cả cơ thể tôi. Tưởng chừng như chỉ cần hắn thu tay về thì đầu tôi sẽ rơi trực tiếp xuống bàn luôn vậy.

Nhưng không, Choi gấu trắng đã không làm thế.

Tôi vẫn ngả đầu, hai tay vân vê viền áo trắng muốt. Vẫn còn tiếng hít mũi nhè nhẹ, vẫn còn ánh mắt nhìn chằm chằm tôi mà tôi đã giả vờ ngó lơ như không thấy nó. Choi Sangho lên tiếng:

- Em rất thích lấy nước mắt ra để doạ người khác nhỉ cái đồ xấu xí.

Tôi bĩu môi hậm hực, giá như tôi biết dùng xe đua thì có lẽ tôi sẽ đua nước rút 300m cho bõ tức. Tôi liếc hắn một cái như bày tỏ sự bất mãn của mình, Choi Sangho lại một lần nữa thở dài.

Nhưng cũng chẳng thể thay đổi được quyết định của hắn. Buổi sáng ngày kế tiếp, tôi thức dậy và bước tới phòng bếp theo đúng quy trình của buổi sáng. Nhưng rồi tôi lại đứng ngẩn ngơ nhìn một người đàn ông xa lạ trong phòng khách. Ngồi đối diện hắn là Choi Sangho với vẻ mặt cao ngạo mà hắn luôn bày ra mỗi khi hắn cảm thấy cuộc trò chuyện này đủ làm hắn bực bội.

Tôi chạy ngay về phòng, hơi thở dồn dập như thể vừa hoạt động mạnh. Tôi cố trấn định lại nhịp thở, từ từ quay trở về chiếc giường thân yêu và lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

Tôi chính thức tỉnh dậy vì lạnh, đồng hồ đã điểm 11h trưa và chiếc chăn ấm áp của tôi đang ở trên tay của một gã cao lớn nào đó.

Choi Sangho ôm lấy chiếc chăn thơm mềm, từ trên cao nhìn xuống tôi:

- Em dậy đi, khách về rồi.

Và một ngày như bao ngày của tôi lại tiếp tục diễn ra như chẳng hề có gì bất thường. Choi Sangho cùng hai cô cậu họ Choi đều đi vắng, tôi tiếp tục chơi với những thú vui của riêng mình.

Mọi người liên tục vắng mặt cả ngày trong 1 tuần. Tối đến, tôi đi ngủ khá sớm nên cũng chỉ kịp chào Aria đã ăn ở bên ngoài về. Tôi không gặp Hwangyeon, lần ra ngoài này của cậu ta lâu tới độ tôi sắp quên luôn cái gương mặt râu kẽm đấy rồi.

Nhưng điều làm tôi khó chịu nhất là việc tôi luôn phải lẻn vào phòng Choi Sangho để hít hà mùi quần áo của hắn. Tuy còn thiếu đi ít nhiều độ ấm nhưng hương thơm quần áo vẫn còn. Tôi mang sách vào phòng hắn, nằm hẳn xuống sàn mà nghịch ngợm.

Thế mà tôi không biết rằng, tại một nơi mà tôi chẳng hề biết tới, những chiếc camera ẩn mình trong các góc khuất đang thu lại những hình ảnh của tôi mỗi ngày. Ở nơi mà tôi không biết, Choi Sangho đang nhíu mày nghe người đàn ông đã từng tới căn hộ nhà họ Choi:

- Là tự kỷ, tự kỷ không điển hình. Những hoạt động rập khuôn trong nhiều ngày, và như cậu thấy đấy, vị giác cùng khứu giác của cô bé có vấn đề. Tôi nghi ngờ rằng phần nhiều là chứng vị giác ma (thấy một vị mà thực ra không có). Theo như chúng ta quan sát, cô bé rất hứng thú với mùi hương trên người cậu, vậy có khả năng chứng rối loạn khứu giác làm cô bé cảm nhận được vị khác mà không phải những vị mặn ngọt bình thường. Dễ hiểu thì cô bé có thể cảm nhận được vị khác lạ từ mùi hương của cậu.

Choi Sangho trầm tư, hắn đã âm thầm quan sát những biểu hiện không bình thường của tôi được một thời gian. Tôi gặp lại hắn vào cuối giờ chiều, khi tôi đang gặm lát bánh mì kẹp thịt nguội ngày thứ 3 liên tiếp. Mắt tôi sáng lên, vứt lát bánh cắn dở vào đĩa, tôi lao ra thật nhanh ôm chầm lấy hắn.

Tay tôi vòng qua vòng eo thon gọn mà siết mạnh, đầu tôi dụi vào lồng ngực hắn, khẽ hít hà mùi hương tôi hằng nhớ mong. Trong đầu tôi bỗng xuất hiện hình ảnh chú chó con đón chủ sau một ngày chờ đợi. Có lẽ giờ tôi cũng giống chú cún đấy lắm.

- Đừng nghịch nữa, em lấy giúp tôi một cốc nước khoáng đi, tôi hơi đau đầu.

Tôi chạy vào rót một cốc nước rồi đi tới sofa. Đặt cốc nước lên bàn, tôi nhìn hắn đầy háo hức. Nhìn bờ vai rộng cùng bắp tay rắn chắc đang cởi bỏ áo khoác, rồi là áo vest, cuối cùng là hai nút sơmi trên cùng ra mà tôi cứ rạo rực không ngừng.

Choi Sangho: =_=

Hắn thả chậm bước chân đi tới bên sofa. Cốc nước chẳng mấy chốc đã thấy đáy, hắn ngả đầu về phía thành ghế rồi nhắm nghiền hai mắt lại. Tôi quỳ hai chân trên sofa, xích lại gần phía hắn rồi dùng ngón tay mảnh khảnh của mình nhẹ xoa bóp đầu cho hắn.

Choi Sangho không hề lên tiếng phản đối, hắn vẫn nhắm mắt rồi từ từ thả lỏng người. Tôi xoa bóp cho cả cái gương mặt hay cau có, thi thoảng Choi gấu lớn còn thở ra những hơi nhè nhẹ như thể tận hưởng lắm.

Khi tay tôi đã mỏi nhừ, tôi dừng lại mà chống hai tay lên thành ghế mà vây hắn vào trong lòng. Tôi cẩn thận nhìn chằm chằm vào gương mặt sắc nét, với sống mũi cao cùng khuôn môi hấp dẫn mê người.

Mặt tôi tiến lại gần, hơi thở cũng hắn phả lên chóp mũi làm tôi tê dại. Môi tôi lại dán lên bờ môi ấy một lần nữa, nhưng chẳng phải là chạm vào rồi buông ngay ra như khi ở trong bệnh viện. Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác kì lạ của bản thân khi dán môi lên môi hắn. Mãi cho đến khi môi tôi tê rần thì tôi mới nhẹ nhàng buông hắn ra.

Tôi vui vẻ lùi sang bên cạnh, nằm xuống rồi đặt đầu lên bắp đùi hắn. Tôi vui vẻ nhắm nghiền mắt cùng Choi gấu trắng đi vào giấc ngủ. Nhưng cửa nhà bỗng mở ra, cậu Hwangyeon đổ rầm cái cơ thể cao lớn của mình xuống sàn nhà. Tôi giật mình bật dậy, Choi Sangho cũng đứng lên ngay lập tức, như thể hắn ta chưa hề ngủ một giây nào vậy.

Trước thềm cửa là cậu trai đang khó khăn ôm lấy cái mũi đầy máu của mình. Tôi ngơ ngác đứng nhìn chằm chằm vào cậu ta, ngay phía bên ngoài là cô nhóc Aria đang ôm chặt lấy miệng mà khóc.

Hwangyeon lại bị gãy mũi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com