Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 267 - 271

Chương 267: Phân tích sâu sắc

Dù khóe môi không run rẩy nữa nhưng lông mày Hiên Viên Diễm nhếch lên.

-- Lại biết sơ? Thần linh ơi, ai tới nói cho hắn rằng những điều ái thê của hắn biết sơ đến khi nào mới hết?

Thượng Quan Ngưng Nguyệt móc hạt dưa trong tay áo ra, lại móc thêm hai quả táo đã rửa sạch. Nàng đưa một quả cho Hiên Viên Diễm rồi cúi đầu cắn "rộp" một cái vào quả còn lại, chớp mắt nói: "Hết cách, ai bảo người ta có thiên phú dị bẩm, không cần thầy dạy cũng biết, không muốn biết sơ cũng khó."

Chẳng lẽ nói cho Diễm rằng nàng ở thế kỉ hai mốt, trước khi xuyên không đã từng lật xem các loại thiên cổ kỳ thư như "Bách chiến kì lược", "Binh pháp Tôn Tử"... sao? Đến lúc đó, nếu Diễm hỏi nàng thế kỉ hai mốt là gì, xuyên qua là gì, sao lại gọi là "Binh pháp Tôn Tử", chẳng lẽ người viết cuốn binh pháp này là tôn tử (*), tôn tử của ai?! Nàng... có thể không giải thích đến đau đầu nhức óc không? Cho nên, thiên phú dị bẩm, không cần thầy dạy cũng biết là câu trả lời bớt việc nhất.

[(*) Tôn tử trong tiếng Trung nghĩa là cháu trai, mà Tôn Tử viết binh pháp thì chắc ai cũng biết rồi nhỉ?]

Dạ Dật Phong sử dụng kế liên hoàn, dĩ nhiên Hiên Viên Diễm lòng sáng như gương. Nhưng hắn vẫn muốn nghe ái thê "biết sơ" chiến lược binh pháp của mình sẽ phân tích liên hoàn kế của Dạ Dật Phong thế nào.

Vì vậy -- Hiên Viên Diễm nhận quả táo nàng đưa, gặm cái "rộp", chớp mắt nói: "Nguyệt nhi hiểu biết tường tận, ta sẽ rửa tai lắng nghe."

"Rõ ràng chiếm thượng phong, lại cố ý yếu thế ẩn mạnh, lấy hai trăm lá chắn hy sinh làm cái giá lớn, mang theo đại quân Thương Nguyệt hoảng hốt rút lui. Nếu ta không đoán sai, Dạ Dật Phong có ý đồ tung hỏa mù với đại quân Tây Thần, khiến bọn hắn lầm tưởng đại quân Thương Nguyệt sợ địch nên bỏ chiến đấu, từ đó sĩ khí tăng lên, rơi vào trạng thái lơ là."

Mái tóc nàng bay múa như tơ, chậm rãi đưa giọng nói ngọt ngào của mình vào tai Hiên Viên Diễm: "Trong chiến tranh, quay lưng với kẻ địch là giao mạng cho kẻ địch. Đại quân Thương Nguyệt rút lui vì cố ý để lộ nhược điểm cho Địch tướng quân, khiến hắn không thể chống lại sự hấp dẫn, mang theo đại quân Tây Thần điên cuồng đuổi theo hướng đại quân Thương Nguyệt rút lui."

Nàng nói trúng tim đen, từng chữ đều rất sâu sắc. Hiên Viên Diễm liên tục than thở trong lòng, khẽ nói: "Tiếp đi!"

"Dạ Dật Phong đã làm đến thế rồi thì chẳng sợ quân Tây Thần điên cuồng đuổi theo nữa. Ngược lại, hắn sợ đại quân Tây Thần không đuổi theo, bởi vì như vậy, hai trăm tên làm lá chắn của hắn đã hi sinh vô ích. Chỉ có đại quân Tây Thần đuổi theo..." Nàng xoay xoay quả táo trong tay, tiếp tục phân tích: "Mới có thể rơi vào bẫy mà hắn đã bày ra, khiến hai trăm lá chắn chết có ý nghĩa nhất. Vì vậy, Dạ Dật Phong muốn trả giá thật nhỏ để đổi lấy thương vong khổng lồ của quân địch."

Nghe xong đánh giá của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm đưa tầm mắt về cuộc chiến phía xa. Trong lòng hắn đang thầm lẩm bẩm: Trời ạ, hắn có nên khuyên Nguyệt nhi sau này biết sơ ít đi không? Ái thê "biết sơ" không ngừng nghỉ thật sự... thật sự khiến phu quân hắn có một loại "cảm giác phức tạp tự ti".

Phía trước, đằng xa -- Thấy đại quân Thương Nguyệt chợt bỏ chiến đấu, chạy không quay đầu lại, nhanh chân "hoảng hốt" rút lui, hơn ba trăm vạn đại quân Tây Thần hệt như Thượng Quan Ngưng Nguyệt phân tích, đuổi theo đại quân Thương Nguyệt.

Vậy mà -- Trước mặt bọn hắn có hai trăm tên lá chắn Thương Nguyệt, dùng thân thể chặn thành bức tường dài ngăn cản đường truy kích của bọn hắn. Đại quân Tây Thần muốn nhanh chóng phá vỡ tường ngăn, đao sắc, tên nhọn bắn hết về phía bức tường kia. Một người ngã xuống, phía sau lập tức có người lấp chỗ trống. Ba người bị đao sắc cắt mất đầu, lập tức ba người phía sau vào lấp chỗ trống, cố gắng không để bức tường này có một kẽ hở nào.

Chiến tranh vô tình tàn khốc, nếu tiếp tục lấy trận pháp mười người phối hợp để chém giết kịch liệt với quân Tây Thần, mặc dù sẽ khiến quân Tây Thần thương vong thê thảm nhưng quân sĩ Thương Nguyệt cũng sẽ ngã xuống càng ngày càng nhiều. Nếu muốn giảm bớt số binh sĩ tử trận và bị thương của Thương Nguyệt, để đại quân Tây Thần tự tìm đường chết thì phải có người ở lại cản phía sau. Mà những người này đều là những người không sống bao lâu nữa. Hai trăm tên lá chắn này là những người rút được lệnh chết tối qua, hiện tại tình nguyện ở lại phía sau cản đường, bảo vệ đại quân Thương Nguyệt thành công rút lui, lấy tính mạng một người để đổi lấy trăm người quân địch cùng chết.

Sau lưng những người làm lá chắn, Dạ Dật Phong nhẹ nhàng kéo dây cương, quay đầu nhìn kĩ những người dùng thân thể để cản đường, dùng tính mạng hát lên hành phúc bi tráng cuối đời.

-- Các dũng sĩ Thương Nguyệt, xin cảm tạ mọi người!

Hàn tướng quân cũng kéo dây cương, quay đầu buồn bã nhìn hai trăm lá chắn, vỗ một cái lên cánh tay Dạ Dật Phong rồi hạ giọng: "Thái tử, tranh thủ rút lui, đừng để bọn họ hy sinh vô ích."

Dạ Dật Phong nhìn lại những lá chắn lần cuối rồi giục ngựa chạy như bay về phía trước.

Cùng lúc đó -- Địch tướng quân lạnh lùng nheo mắt lại.

Một khi hai quân giao chiến, trừ khi chém giết đến mức không còn sức nữa thì hai bên đồng thời ngưng chiến. Không có chuyện một bên dẫn đầu tự rút lui, bởi vì bên rút lui đầu tiên sẽ để lộ nhược điểm sau lưng cho đối phương, chẳng phải khiến đối phương có cơ hội sao? Dạ Dật Phong thân là đại tướng quân Thương Nguyệt, sao có thể không biết đạo lý trong này? Đã thế... sao Dạ Dật Phong lại ra chiêu rút lui ngu xuẩn như vậy? Chẳng lẽ hắn cố ý lộ sơ hở, muốn dẫn đại quân Tây Thần đến bẫy mà hắn đã sắp đặt sẵn để Tây Thần tự chui đầu vào lưới?

Nhưng ngộ nhỡ mình suy đoán sai lầm thì sao? Dạ Dật Phong không sắp đặt bẫy mà sợ thực lực của quân Tây Thần thật nên rút lui vòng chiến thì sao? Nếu Tây Thần không thừa dịp tinh thần đối phương suy sụp, nhân lúc đối phương lộ nhược điểm sau lưng để đuổi giết quân Thương nguyệt, chẳng phải sẽ lãng phí cơ hội diệt địch sao? Có khi chiến tranh là một cuộc đánh cược, nếu không mạo hiểm một chút thì rất có thể sẽ đánh mất cơ hội diệt địch ngàn năm có một. Hắn, phải đánh cược một lần!

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Địch tướng quân cao giọng quát: "Giết, giết cho bản tướng quân! Tiêu diệt những tên chắn đường này với tốc độ nhanh nhất!"

Đao lạnh vung lên, máu văng khắp nơi. Những lá chắn muốn dùng thân thể chặn đường đại quân Tây Thần, giơ binh khí trong tay chống kẻ địch xông tới. Nhưng bọn hắn sao có thể là đối thủ của đại quân Tây Thần đông như kiến? Một người tiếp một người, máu me đầy người ngã xuống, nhưng trước khi ngã xuống đều chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

Đằng xa, trên gò núi phía tây, sau tảng đá lởm chởm cao ngất --

Thượng Quan Ngưng Nguyệt gặm hết táo, nhìn xuống từ trên cao rồi nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Diễm, tiếc thương nói: "Máu nhuộm sa trường hóa cầu vồng, hy sinh bản thân vì quốc gia là anh hùng. Diễm, hai trăm người này cam tâm tình nguyện chịu chết, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, có thể gọi là anh hùng chân chính."

"Đúng vậy, đáng tiếc..." Hiên Viên Diễm sớm thôi cười, khẽ thở dài một hơi, do dự nói: "Mặc dù bọn họ đáng giá cho chúng ta kính phục, nhưng chúng ta lại không thể ra tay cứu giúp."

Quân địch trên chiến trường không phải kẻ thù thực sự, chỉ đơn giản vì lập trường khác nhau nên bất đắc dĩ trở thành kẻ địch của nhau, là một loại "kẻ địch" mang ý nghĩa khác hẳn. Đối với những người vì chủ của mình, chung thủy bảo vệ tổ quốc, là kẻ thù mang ý nghĩa đặc biệt, bất luận binh lính Long Diệu hay là binh lính nước khác, Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt đều cảm thấy bọn họ là người xứng đáng để kính phục.

Lấy bản lĩnh của hai người, muốn cứu hai trăm kẻ này, thật ra không chút khó khăn. Nhưng kính phục thì kính phục, bọn họ tuyệt đối không được ra tay cứu giúp, bởi tuy Long Diệu không muốn thống nhất thiên hạ, nhưng dã tâm thống nhất thiên hạ bừng bừng của ba nước khác vẫn tồn tại ăn sâu bén rễ, tăng theo từng ngày. Mặc dù bọn họ không giá họa cho Dạ Dật Phong khiến Tây Thần và Thương Nguyệt khai chiến đầu tiên thì chiến tranh giữa tứ quốc vẫn không thể tránh khỏi. Một khi chiến tranh bộc phát, máu chảy thành sông, xương chất thành đống, cảnh tượng thê thảm không nỡ nhìn hơn cảnh trước mắt gấp trăm lần. Để hóa giải chiến tranh tứ quốc, tránh cho nhiều binh sĩ tử vong hơn, Tây Thần và Thương Nguyệt cần phải có một số ít binh sĩ hy sinh...

Địch tướng quân tiêu diệt hai trăm lá chắn, khuôn mặt bao phủ sương lạnh, ánh mắt u ám nhìn đại quân Thương Nguyệt rút lui càng lúc càng xa, tiến vào gò núi nhấp nhô sắp mất hút. Hắn cầm đao nhuốm máu trong tay, giơ lên, giọng nói vang dội như sấm: "Kỵ binh đằng trước, bộ binh đằng sau, cung tiễn thủ và khiên thủ chia ra đứng hai bên, theo bản tướng quân đuổi giết đại quân Thương Nguyệt."

***

Chương 268: Thảm, trúng mai phục

Nếu nói khí thế hào hùng, máu tanh tràn ngập vùng chiến, như ngàn vạn người chuyên nghiệp dốc hết tâm huyết mấy trăm năm mới tạo ra một bàn cờ lớn vô tận, như vậy máu tươi nhuộm đỏ suối cạn biến con suối thành dải phân cách giữa bàn cờ và cả vùng đất chứa đầy xương cốt chất chồng chất đống. Mà trên cả cùng đất, những ngọn núi chập chùng kéo dài như những quân cờ trên bàn cờ. Những ngọn núi này nhấp nhô dọc theo đường hẹp quanh co, quả thật có thể so sánh với mây trên trời, nhiều đến mức đếm không xuể.

Trận doanh đại quân Thương Nguyệt trú lại cách dòng suối máu khoảng bốn mươi dặm.

Giờ phút này -- Đại quân Thương Nguyệt rút lui trận doanh, không chỉ có số lượng kị binh đông đảo mà số bộ binh bị thương nặng cũng nhiều vô kể. Cho nên, đường gập ghềnh quanh co không phải con đường tốt nhất để đại quân Thương Nguyệt rút lui về trận doanh. Cho nên Địch tướng quân đã từng nghe lính trinh sát dò đường hồi báo tỉ mỉ, cộng với đêm qua cẩn thận nghiên cứu bản đồ, mặc dù đã gặp phải hai trăm lá chắn chặn lại làm mất bóng dáng đại quân Thương Nguyệt, nhưng trong lòng Địch tướng quân có thể xác định đối phương nhất định sẽ lựa chọn con đường duy nhất về trận doanh kia.

Khi Địch tướng quân tránh được vô số ngã ba vòng vèo, dẫn đại quân Tây Thần bừng bừng khí thế chiến đấu nhanh chóng đuổi đến đầu đường -- Hắn thấy cuối đường, trong rừng tùng cao chọc trời kia có bụi đất bay đầy trời. Quả nhiên đúng như hắn dự liệu, quân địch lựa chọn con đường này để rút lui.

Địch tướng quân kéo dây cương, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, lạnh giọng ra lệnh: "Lập tức lao vào rừng cây phía trước, giết chết quân Thương Nguyệt đang trốn chạy cho ta!"

Quân Tay Thần hô to như tiếng chuông đồng: "Dạ!"

Hành động trong nháy mắt -- Địch đại tướng quân dẫn đầu năm vạn kỵ binh, giơ roi giục ngựa, vẻ mặt dát khí xông vào trong đường. Con đường này rộng chừng ba trượng, dài khoảng hai dẫn (*), phía cuối là rừng cây tùng, hai bên đều có núi dốc cao thấp không đều. Nếu chỉ đi một mình thì con đường có vẻ rộng rãi, nhưng cả đội quân Tây Thần xông vào thì chỉ có thể hình dung nó quá chật hẹp. Cho nên, để phòng trường hợp hỗn loạn xuất hiện, cung tiễn thủ, khiên thủ và bộ binh tạm thời bất động tại chỗ, chờ Địch tướng quân và năm vạn kỵ binh dẫn đầu đi qua đường rồi mới xuất phát.

[(*) 1 trượng = 3,33m; 1 dẫn=33,33m. Nguyên gốc là con đường rộng hơn 10m và dài hơn 50m.]

Vậy mà, Địch tướng quân đang giơ roi cùng năm vạn kỵ binh lao vào đường lớn, cách rừng cây chỉ còn ba trượng, những binh lính khác chưa kịp hành động thì một màn thảm kịch đã diễn ra.

Tiếng "rầm rập" vang lên, vô số tảng đá lớn hình cầu tỏa khí thế đoạt hồn lấy tốc độ sét đánh lao như mưa xuống sườn dốc.

"Hỏng bét!" Một kỵ binh mặt biến sắc, kéo dây cương, kinh hãi hét to: "Tướng quân, chúng ta bị mai phục." Tên kỵ binh vừa dứt lời, tiếng "rầm" vang lên, một tảng đá lớn dập hắn thành bùn nhão, chìm xuống trong đất.

Đá trên hai núi như mưa to trên trời đổ xuống không dứt, tốc độ nhanh như chớp giật, sức mạnh như sét đánh. Vô số kị binh ở hai bên đường thậm chí không có cơ hội hét thảm đã bị đập nát óc, thân thể chôn vùi với đất cát. Những kỵ binh đứng giữa không thể tiến cũng chẳng thể lùi, bên trên còn có đá lớn lao như điên, trong nháy mắt đều nghĩ đến kết cục tan xương nát thịt. Những kỵ binh phía trước liều mạng kéo dây cương, muốn xông qua màn tấn công của đá, trốn về rừng cây cuối đường. Những kỵ binh phía sau khủng hoảng lập tức quay đầu, muốn trông cậy vào chiến mã mang bọn hắn rút lui về đội ngũ đại quân Tây Thần.

Nhưng -- Chiến mã đột ngột hoảng sợ, ngửa đầu hí lên, bốn vó hỗn loạn sao còn nghe kỵ binh sai bảo? Vì vậy, chuyện rất đáng buồn đã xảy ra. Có kỵ binh không bị cự thạch đè chết mà bị chiến mã điên cuồng văng khỏi lưng ngựa, bị vó ngựa đạp chết.

Những khiên thủ và bộ binh chưa chạy vào trong đường rất muốn cứu chiến hữu của mình, nhưng nhìn thấy đá đang lăn từ trên xuống dưới, bọn họ chẳng thể nào cứu. Bởi vì núi chập chùng che khuất nên những cung tiễn thủ hoàn toàn không thấy bóng dáng quân Thương Nguyệt đẩy đá để bắn tên hạ gục bọn hắn. Mồ hôi lạnh chảy khắp người, hai mắt đỏ lên, trán nổi gân xanh, cung tiễn thủ, khiên thủ và các bộ binh chỉ có thể dậm chân, chửi tục mẹ quân địch.

Trong chốc lát -- Hai bên núi không có đá lăn xuống nữa. Năm vạn kỵ binh thê thảm trúng mai phục, kể cả chiến mã đều vùi thân trong đường.

Người duy nhất sống sót là Địch tướng quân, từ trên lưng chiến mã bay vọt lên, dùng tất cả nội lực để chém cự thạch tấn công, mặc dù đã rút lui khỏi đường nhưng vẫn bị một tảng đá đầu đường đập không nặng không nhẹ vào lưng. Một tiếng "phụt" vang lên, hắn phun ra một ngụm máu.

Hai bộ binh lập tức chạy đến đỡ Địch tướng quân loạng choạng chực ngã, lo lắng hỏi: "Tướng quân, ngài vẫn ổn chứ?"

Sắc mặt Địch tướng quân xám xịt, không đáp lời, hai mắt ngập đầy bi thương nhìn đường lớn trước mặt bị vô số tảng đá lớn đè lấp.

-- Đều tại hắn, đều là tại hắn! Rõ ràng đoán được Dạ Dật Phong xảo trá, rất có thể sẽ tạo bẫy nhưng vẫn muốn đánh cược một lần để đuổi giết đại quân Thương Nguyệt. Nếu không phải hắn thất sách, năm vạn kỵ binh này sao có thể hy sinh vô ích như vậy? Nếu lên chiến trường, tính mạng của bọn họ sớm đã mất rồi, nhưng các kỵ binh tình nguyện đồng quy vu tận với quân địch cũng không muốn chết vô ích như trước mắt.

Qua giây lát tự trách, Địch tướng quân che giấu bi thương nơi đáy mắt, nhìn kĩ những tảng đá chất thành núi không một khe hở phía trước, trong lòng hắn hiểu rõ, cho dù có đẩy những tảng đá này ra thì đại quân Thương Nguyệt đã sớm đi xa rồi. Hơn nữa, nếu hắn vẫn cố chấp đuổi giết đại quân Thương Nguyệt như cũ, e là phía trước còn nhiều cạm bẫy hơn, chỉ làm thương vong của quân lính càng thêm thê thảm hơn mà thôi.

Dạ Dật Phong, trận đấu chiến đấu, coi như ngươi thắng hết sức hoàn mỹ, nhưng... trận chiến chưa đến hồi kết, tính mạng năm vạn kỵ binh của Tây Thần tuyệt đối không hy sinh vô ích đâu. Ngươi cứ đợi đó, rất nhanh thôi, ta sẽ khiến ngươi trả lại gấp bội.

Địch tướng quân xoay người nhìn binh lính Tây Thần, mở miệng gằn từng chữ: "Dừng đuổi giết, trở về quân doanh!"

Binh lính Tây Thần giận dữ mù quáng, rối rít giơ nắm đấm, cùng hét lên: "Tướng quân, kỵ binh không thể hy sinh vô ích, cho chúng ta đẩy đá ra để đến quân doanh của Thương Nguyệt, tử chiến một trận với bọn chúng."

Địch tướng quân phất tay ngăn tiếng hét, lạnh giọng: "Lập tức trở về quân doanh! Đây là quân lệnh, người trái lệnh giết không tha."

Binh lính bóp chặt tay, không ai muốn trái quân lệnh nhưng vì trong lòng quá tức giận, không cam lòng gào lên: "Tướng quân..."

"Mọi người phẫn nộ, bản tướng quân hiểu rõ. Trước tiên mọi người quay về quân doanh đã, để quân y chữa trị vết thương trên người. Nhanh thôi..." Địch tướng quân cắn răng, nheo mắt lại: "Nợ máu của Tây Thần, chúng ta sẽ đòi lại từ quân địch."

Nghe Địch tướng quân nói, binh sĩ cố kiềm chế lửa giận, cuối cùng im lặng quay người trở về quân doanh.

Trên ngọn núi phía xa --

"Nguyệt nhi, nàng đoán xem..." Hiên Viên Diễm nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chau mày: "Địch tướng quân nếm mùi thất bại, khi nào sẽ phản kích?"

Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi xoa tay, mỉm cười: "Căn cứ miêu tả của chàng về Địch tướng quân, tin rằng tối nay hắn sẽ hung hăng phản kích Dạ Dật Phong."

"Như vậy, Nguyệt nhi có đoán được lúc nào đêm nay..." Hiên Viên Diễm vén tóc cho nàng, nghiêng đầu hỏi: "Phản kích Dạ Dật Phong không?"

Thương Quan Ngưng Nguyệt giương mày, nhẹ nhàng chọc lồng ngực Hiên Viên Diễm: "Giống hệt như suy đoán trong lòng chàng. Chi bằng ta đếm tới ba, chúng ta cùng nhau nói ra suy nghĩ của mình."

Hiên Viên Diễm gật đầu: "Được."

"Một, hai, ba..." Vừa dứt lời, hai người đồng thời chỉ lên bầu trời, đồng thanh nói: "Vào đúng giờ này."

"Quả nhiên giống nhau, có lẽ..." Hiên Viên Diễm rút tay về, ôm hông nàng, khẽ cười: "Chúng ta phải chạy về ăn trưa, uống trà chiều rồi ngủ bù một giấc, bổ sung tinh thần xem kịch đêm."

"E là không thể nhàn nhã xem kịch như ban ngày, mà phải vén áo giúp Địch tướng quân một tay." Thượng Quan Ngưng Nguyệt dứt lời, vỗ nhẹ lão đại Ngốc Bảo. Ngốc Bảo lập tức chở hai chủ tử bay khỏi tảng đá lởm chởm.

Cùng lúc bọn họ rời khỏi, trong ngọn núi phía đối diện, Tiêu Hàn vốn ôm cánh tay xem hài cũng biến mất vô tung vô ảnh trong nháy mắt...

***

Chương 269: Tương kế tựu kế

Trời chiều ngả về tây, trước khi hoàng hôn buông xuống. Ráng mây xinh đẹp đầy trời, đỏ như lửa nhưng không làm chiến trường máu chảy thành sông tăng thêm chút ấm áp nào. Cơn gió thổi từng hồi mạnh tựa như không đành lòng tận mắt chứng kiến chiến trường thây nằm khắp nơi, tản ra tiếng rên rỉ buồn bã thê lương.

Chợt -- Phía nam dòng suối giữa ranh giới hai nước bỗng phát ra tiếng bánh xe thiết lăn "lộp cộp". Ba nhóm bộ binh của Thương Nguyệt đang đẩy một trăm chiếc xe đẩy tay (xe cút kít), chậm chạp và nặng nề đi về phía chém giết hỗn loạn buổi sáng.

Cùng lúc đó, phía bắc dòng suối cũng có ba nhóm bộ binh Tây Thần đẩy vài trăm chiếc xe đẩy tay chậm chạp đi về phía chiến trường lúc sáng.

Khoảng cách dần rút ngắn, binh lính hai nước dừng xe lại, phẫn nộ nhìn nhau rồi đều khom lưng cúi đầu, lặng lẽ tìm thi thể đồng đội đã tử trận.

Xe đẩy tay của hai nước đều cắm một lá cờ màu đỏ. Lúc hai bên ngưng chiến, cờ màu đỏ sẽ xuất hiện. Cho dù hai quân hận nhau tận xương tủy, nhưng lúc chạm mặt nhau thấy cờ đỏ thì tuyệt đối sẽ không giết hại đối phương, bởi vì lá cờ đỏ này là cờ tế anh. Cái gọi là cờ tế anh -- lúc ngưng chiến, trước khi nhặt xác chiến hữu đã tử trận thì cắm lá cờ truy điệu những linh hồn anh dũng. Nếu mặc cho thây ngổn ngang khắp đồng thì không lâu sau sẽ phát sinh dịch bệnh kinh khủng. Vì vậy, thừa dịp ngưng chiến, đôi bên sẽ sai vài nhóm chở những chiến hữu đã tử trận đi đào hầm chôn bọn họ.

Quân quy của bốn nước có lẽ đều có sự khác nhau. Nhưng có một điều giống hệt nhau -- nhiệm vụ của đội ngũ nhặt xác chỉ có xử lí thi thể, cho dù đụng phải đội ngũ nhặt xác của quân địch cũng tuyệt đối không được động vũ lực. Người vi phạm quân lệnh, giết không tha! Quân quy cũng có quy định rằng vì ngăn cản dịch bệnh phát sinh, cũng vì nhặt xác binh lính nên phải xử lí thi thể thật tỉ mỉ, để cho những binh lính đã tử trận sớm an yên nơi đất cát.

Thời gian tích tắc trôi qua -- Binh lính nhặt xác nghiêm túc tìm khiến những thi thể chiến hữu đã tử trận, sau đó xếp họ lên xe đẩy tay, đẩy xe qua đẩy xe lại, chở tất cả thi thể vào trong hố sâu đã đào sẵn rồi lấp đất chôn...

Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống ngọn núi phía tây, ráng hồng đầy trời cũng biến mất theo. Trời nhá nhem tối, vạn vật chìm trong hoàng hôn mờ ảo --

Bất luận quân doanh của Tây Thần hay Thương Nguyệt đều lượn lờ khói bếp màu trắng, phát ra bản giao hưởng của nồi chén thìa đũa. Sau khi dùng bữa tối, trừ mười mấy đội ngũ tuần tra đi tới đi lui ngoài lều, cảnh giác quan sát gió thổi cỏ lay bốn phía, các binh sĩ còn lại đều vào trong lều, nhắm mắt nghỉ ngơi. Tuy hiện tại ngưng chiến, nhưng trận chiến tiếp theo có thể bộc phát bất cứ lúc nào, cho nên họ phải thừa dịp ngưng chiến để bổ sung thể lực, về sau mới có thể phát huy sức chiến đấu cao nhất...

Giờ tý, đại diện một ngày kết thúc, ngày mới lặng lẽ đến. Cùng lúc này, bóng đêm sâu thẳm, không khí lạnh lẽo, vạn lại câu tịch (không một âm thanh), đây là giờ mọi người đều chìm sâu trong giấc ngủ ngon.

Vậy mà -- Binh sĩ Tây Thần quốc chạy loạn ra khỏi lều. Bọn họ cầm vũ khí sắc bén, đứng nghiêm xếp thành một đội ngũ chỉnh tề.

Địch tướng quân hô to hai chữ như chuông lớn gõ vang: "Xuất phát!"

Binh sĩ Tây Thần lặng lẽ hành động trong đêm tối tựa như sói tàn báo dữ ra ngoài ăn đêm, đôi mắt bắn ra mũi nhọn ác độc, cả người tỏa ra sát khí nặng nề, đi về đằng trước.

Đi trước đại quân dĩ nhiên là Địch tướng quân. Khác với ban ngày, hắn cũng đi bộ mà không cưỡi chiến mã. Cho dù sáng nay đã có năm vạn chiến mã hy sinh, nhưng trong doanh địa vẫn còn chiến mã bổ sung. Sở dĩ hắn phải cùng đi bộ với đại quân vì tiếng chiến mã đạp đất quá vang dội, rất dễ bứt dây động rừng khiến kế hoạch đánh lén ban đêm thất bại.

Đại quân Tây Thần như ngàn vạn ngọn sóng lớn, liên tục đi về phía trước. Tuy nhân số nhiều, nhưng bước chân như âm thanh lá khô nhẹ nhàng bay xuống đất theo gió tàn, người có thính giác nhạy bén hơn nữa nếu đứng xa thì rất khó nghe được tiếng bước chân bọn hắn. Ba vị trí đầu tiên, chính giữa, sau cùng mỗi đội đều có một binh lính cầm một chiếc đèn lồng. Tối nay, trời xanh mênh mông lại đen kịt một khoảng, không tia ánh trăng nào lọt qua, cho nên đèn lồng dùng để rọi đường.

Tại sao tối nay không có ánh trăng? Chẳng lẽ muội muội trăng sáng không cẩn thận "ngủ" quên, lúc này mới không đẩy nhẹ ca ca mây đen để tỏa ánh trăng trong sáng như thường ngày sao?

Không phải!

Chỉ vì, trăng tối nay rất đặc biệt, còn gọi là trăng non. Ngày đầu tiên mỗi tháng, cũng chính là mùng một hàng tháng, quỹ đạo mặt trăng đi đến giữa mặt trời và trái đất, bán cầu tối của trăng hướng về phía trái đất nên mới gọi là mồng một. Ban đêm ngày này, trăng vẫn xuất hiện, những người trên trái đất không thấy trăng, vì vậy mới gọi là trăng non. Trăng non trên màn trời đêm giống như mực nhuộm đen một vùng. Giờ tý lặng lẽ đến, cả khu vực tối đen hoàn toàn, đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón.

Có câu nói -- đêm không trăng dễ giết người, ngày gió thổi dễ phóng hỏa! Địch tướng quân dẫn đại quân xuất phát, hung hăng phản công lại Dạ Dật Phong, kiểm chứng tục ngữ "Đêm không trăng dễ giết người" không sai. Thời gian tích tắc trôi qua, đại quân Tây Thần trèo qua hai ngọn núi, xuyên qua ba cánh rừng, quẹo vào trong một con đường hẹp quanh co.

Sở dĩ không đi đường lớn mà chọn con đường hẹp, nguyên nhân có hai: Thứ nhất, đường lớn đi đến doanh trại Thương Nguyệt đang bị đá chặn; thứ hai: Vết xe đổ để lại tấm gương về sau, dù chuyển đá chất thành núi để xuyên qua con đường lớn rộng rãi kia thì phía trước còn nhiều cạm bẫy hơn, sao có thể không đề phòng?

Đường hẹp quanh co gập ghềnh uốn lượn, mặc dù đi lại rất khó khăn, hao phí quá nhiều thời gian nhưng không có cạm bẫy của Dạ Dật Phong, bởi vì đường hẹp dày đặc như mây bay. Trừ phi Dạ Dật Phong có bản lĩnh tiên tri, không chỉ biết đại quân Tây Thần sẽ đánh lén vào đêm khuya mà còn biết đối phương sẽ chọn con đường nào để đi. Nếu không, nhiều đường như vậy, cho dù nhân số đại quân Thương Nguyệt có gấp hai ba lần nữa cũng không đủ để sắp đặt hết.

Liên tiếp đi qua năm đường hẹp, đại quân Tây Thần lại tiến vào một cánh rừng rậm rạp. Khoảng cách giữa bọn hắn và doanh trại Thương Nguyệt ngày càng gần, đèn lồng soi đường phải dập tắt ngày càng nhiều. Đến khi đi qua rừng cây, trèo qua một ngọn núi thấp, cách quân doanh Thương Nguyệt mười sáu dặm thì đèn lồng chỉ còn sáng hai chiếc, bước chân đại quân cũng nhẹ hơn.

Đại quân Tây Thần không ai phát hiện phía sau lưng, trên bầu trời đen kịt có thêm một con "chim khổng lồ" vỗ cánh còn nhẹ hơn. Chú "chim khổng lồ" này, chẳng nghi ngờ gì chính là Huyết Thứu vương Ngốc Bảo. Trên lưng Ngốc Bảo, một đôi tình nhân ân ái đang ngồi sát bên nhau, tóc tai thân mật cọ cọ lẫn nhau, dĩ nhiên là Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.

Ban ngày, trước lúc đi bọn họ từng chỉ lên trời nói thời gian Địch tướng quân sẽ phản công, mặc dù rất hàm súc, chỉ có động tác chỉ lên trời cao nhưng có thể biểu đạt rõ thời gian đó -- Lúc trời chuyển đêm đen, giờ tý tối nay. Bọn họ đoán chính xác như thế, bởi vì... Địch tướng quân nhìn thấy năm vạn kỵ binh chết vì bị đá lớn đè, trước khi ra lệnh rút quân từng ngửa đầu nhìn trời. Chính động tác đơn giản này lại khiến Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm hiểu rõ ý nghĩ của hắn.

Đánh lén đêm khuya, nếu có thể chỉ huy thích hợp, đánh úp, đánh bất ngờ, đại quân Thương Nguyệt nhất định sẽ thương vong thê thảm. Vấn đề là... chiến lược đánh lén đêm khuya khiến địch không biết người có ý đồ tấn công mình, trước đó không chút đề phòng. Tây Thần và Thương Nguyệt đã trở mặt, sáng sớm còn trải qua một cuộc đại chiến, sao Dạ Dật Phong không phái thám tử ẩn thân nơi bóng tối giám sát từng cử động của Tây Thần? Ngươi tự cho rằng mình nghĩ rất chu đáo, động tác xuất phát rất nhẹ, càng đến gần quân doanh thì đèn lồng cũng dần tắt thì có thể đánh lén bất ngờ sao? Có khi ý đồ phản công của ngươi đã sớm bị thám tử Thương Nguyệt cho bồ câu truyền tin lại rồi.

Đại quân Tây Thần đã thua một trận, nếu phản công này còn thất bại, rước thêm một lần thương vong nữa, nhất định tinh thần sẽ rớt xuống đáy vực, còn so sánh được với quân Thương Nguyệt sao? Nếu các ngươi không đấu hại lẫn nhau, Tiêu Hàn đã điều động đại quân Bắc Dực sao có thể cao giọng xuất hiện? Cho nên hãy để phu thê chúng ta hoạt động gân cốt một chút, thăng cấp cuộc phản kích của các ngươi thành trò đùa hai bên tổn hại đi! Thay vì tam quốc đấu đi đấu lại nhiều năm, tốn biết bao nhiêu tế bào não mà vẫn không thể thống nhất thiên hạ, chẳng bằng cho hoàng triều Long Diệu trước giờ không có dã tâm thống nhất tam quốc, vậy là công bằng rồi. Tối nay, phu thê chúng ta sẽ cố gắng cho vở kịch hai bên tổn hại này một dấu chấm viên mãn. Ước chừng sớm nhất là sáng sớm mai, chậm nhất là hoàng hôn ngày mai, Tiêu Hàn và đại quân Bắc Dực sẽ xuất hiện. Đợi đến khi tam quốc tập trung, đó là lúc đại quân Long Diệu ra ngoài thu lưới...

Trong lúc đại quân Tây Thần dập tắt chiếc đèn lồng cuối cùng, cách quân doanh Thương Nguyệt mười dặm, lặng yên đến gần thì trong chiếc lều lớn nhất ở quân doanh Thương Nguyệt -- Bàn gỗ thấp đặt một mảnh giấy nhỏ, có thể thấy rõ hàng chữ được viết một cách xiên xiên vẹo vẹo. Chữ này xấu như thế vì thám tử không mượn được ánh trăng, chỉ có thể dựa vào cảm tính để vung bút viết loạn trên giấy: Bẩm Thái tử, vừa tới giờ tý, đại quân Tây Thần đột nhiên thừa dịp tối ra ngoài, đoán chừng bọn họ muốn đánh lén quân doanh, cẩn thận!

Hàn tướng quân nhận được thư, lập tức đem mảnh giấy vào chiếc lều lớn nhất giao cho Dạ Dật Phong, muốn bàn bạc với Thái tử làm sao để ứng phó với hành động đánh lén của Tây Thần. Vậy mà, sau khi liếc nhìn hàng chữ như chó bò trên mảnh giấy, Dạ Dật Phong không những không vội vã bàn bạc đối sách với Hàn tướng quân mà ngược lại còn không nhanh không chậm pha một ấm trà.

Giờ phút này -- Dạ Dật Phong ngồi bên trái bàn gỗ thong thả uống trà. Bên phải bàn gỗ, Hàn tướng quân ngồi đối diện không còn tâm tư uống trà, sốt ruột vò đầu bứt tai. Trong hồ lô của Thái tử rốt cuộc chứa thứ gì? Theo ước lượng, không lâu nữa đại quân Tây Thần sẽ đến quân doanh Thương Nguyệt, Thái tử còn có nhã hứng uống trà, không đáp lại sách lược nghênh chiến của hắn.

"Thái tử, người đừng uống nữa! Tối đa nửa canh giờ nữa, đại quân Tây Thần sẽ đến. Lúc đó bọn chúng ẩn trong bóng tối đánh lén quân ta ở chỗ sáng, đó là bất lợi to lớn với quân ta." Hàn tướng quân nóng nảy đến cong gãy tai, không lễ phép đoạt ly trà trong tay Dạ Dật Phong, phẫn nộ nói: "Thuộc hạ cảm thấy, sách lược đối phó tốt nhất là nhanh chóng thông báo binh lính dập tắt tất cả nến trong lều, sau đó rút lui, ẩn thân trong bóng tối mới có thể tránh khỏi cục diện bất lợi địch trong tối ta ngoài sáng."

Hàn tướng quân trước giờ trung thành như một với Thương Nguyệt, bởi vậy hành động thô lỗ của hắn không làm Dạ Dật Phong tức giận. Dạ Dật Phong chậm rãi sờ hàng chữ xiêu vẹo trên mảnh giấy, hơi cúi đầu rồi cười nhạt: "Hàn tướng quân, kẻ địch muốn ẩn chỗ tối, đánh lén quân ta ngoài sáng, sao quân ta không tương kế tựu kế, dụ địch xâm nhập để gậy ông đập lưng ông?"

***

Chương 270: Liệu sự như thần

"Tương kế tựu kế, dụ địch xâm nhập? Ý thái tử là..."

Hàn tướng quân bỗng dưng ngẩn người, Dạ Dật Phong thô lỗ đoạt lại chén trà sứ thanh hoa, rồi trả lại cho đối phương, Hàn tướng quân nhăn mày nói: "Mạt tướng ngu dốt, mong thái tử chỉ rõ."

"Nếu theo như lời ngươi nói lúc trước, dập tắt hết nến trong tất cả các lều trại. Như vậy..."

Hàn tướng quân đưa tay nhận lấy chén trà, hớp một ngụm trà thơm, khóe môi Dạ Dật Phong câu lên cười mà hỏi: "Khi quân địch đến khu vực quân doanh của ta, nhìn thấy trước mắt tối đen như mực, quân địch còn có thể hành động thiếu suy nghĩ sao?"

Mấy lời Dạ Dật Phong nói, ý tứ lại quá rõ ràng rồi.

Nhưng nếu quân doanh tối đen như mực, chẳng khác nào nói cho quân địch Tây Thần biết, ý đồ tập kích của bọn họ, đã bại lộ.

Kể từ đó, quân địch Tây Thần sẽ có cảnh giác, nhất định sẽ cất giấu sâu hơn, từ đó buông tha chiến lược đánh đòn phủ đầu, yên lặng theo dõi xem xét, chiến lược lùi một bước để đánh trả đối phương.

Được Dạ Dật Phong nhắc nhở một phen, Hàn tướng quân bừng tỉnh hiểu ra, lòng bàn tay trái thô ráp bỗng chốc vỗ vào trán: "Dưới tình thế cấp bách, mạt tướng thất sách!"

Thì ra là... thái tử nhà mình, nhìn như thong thả ung dung phẩm trà, không chút nào để ý việc quân địch tập kích ban đêm, kì thực trong đầu cũng đang suy nghĩ diệu kế đối địch đấy.

Thái tử chính là thái tử, người không phải loại vừa gặp phải tình trạng nguy hiểm, liền vô cùng lo lắng suy nghĩ kế sách, người thô kệch như hắn (Hàn tướng quân) không cách nào bình chân như vại sao có thể sánh bằng thái tử chứ!

"Cho nên, đối với chiến lược tập kích trong đêm của địch, cách đối phó tốt nhất, cũng không phải là dập tắt nến trong tất cả trướng lều, mà là gia tăng số lượng nến trong trướng lều. Ngươi lập tức truyền lệnh xuống, để binh lính đốt toàn bộ nến trong lều. Chỉ là..."

Xoay chuyển chén trà sứ trong tay, trong mắt Dạ Dật Phong lưu chuyển một tia sáng dị thường, nói: "Những ngọn nến cần đốt này, phải đặt vào chậu gỗ thường dùng, trong chậu gỗ còn cần phải có nước, đổ nước ngập quá nửa ngọn nến là được."

Hàn tướng quân nghe thế, đã hiểu rõ chiến lược nghênh địch của Dạ Dật Phong rồi, lúc này mở miệng nói: "Tiếp theo, để nhóm cung tiễn thủ ghi nhớ vị trí đặt chậu gỗ, sau đó sẽ để toàn quân rút lui ra khỏi lều!"

Ngửa đầu, uống cạn trà thơm trong chén, Dạ Dật Phong đặt chén trà sứ thanh hoa xuống, hai cánh tay ôm ngực, trong môi mỏng tràn ra hai chữ: "Không sai!"

"Thái tử quả nhiên cao minh, mạt tướng đi truyền lệnh xuống."

Trong lòng Hàn tướng quân cảm thấy không bằng, vẻ mặt bội phục nói xong, bóng dáng chợt lóe giống như điện, trong nháy mắt biến mất trong lều thái tử của Dạ Dật Phong.

Ánh mắt Dạ Dật Phong nhìn tờ giấy trên bàn, thu lại ý cười hòa nhã trên khuôn mặt, thay vào đó là cả người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo âm trầm......

Nửa canh giờ trôi qua --

Trên khoảng đất rộng rãi, trong vô số lều trại do đại quân Thương Nguyệt dựng lên, ánh nến so với nửa canh giờ trước, càng lộ thêm vẻ sáng ngời đỏ rực.

Nơi doanh trại Thương Nguyệt đóng quân, bốn bề ngoài những ngọn núi trải dài liên tục, sườn dốc, còn có cả vô số tảng đá lớn lởm chởm.

Vô số tảng đá lớn lởm chởm này, là do binh lính Thương Nguyệt trước khi xây dựng lều trại, đã nhanh chóng di chuyển qua đây.

Bọn lính theo chỉ thị của Dạ Dật Phong, chất vô số tảng đá lớn này thành từng bức tường đá cứng rắn ở xung quanh doanh trại Thương Nguyệt.

Lúc sáng sớm, Dạ Dật Phong đã cho thi hành một kế độc, lệnh binh lính đẩy mấy tảng đá lớn từ trên đỉnh núi xuống, đập năm vạn kỵ binh Tây Thần thành bùn nát.

Cho nên, ngay đêm đó Dật Phong quyết định hạ trại ở chỗ này thì trước đó sao lại không dự phòng cho tốt chứ?

Nếu Địch tướng quân hữu dũng vô mưu, đầu óc chợt linh hoạt, cũng giống như hắn am hiểu dụng kế, để cho người đẩy mấy tảng đá lớn từ trên đỉnh núi xuống,chẳng phải làm cho lều trại và binh sĩ đang nghỉ ngơi trong lều của đại quân Thương Nguyệt thành tan xương nát thịt sao?

Vì vậy, lúc này Dạ Dật Phong mới chỉ thị binh lính Thương Nguyệt dựng lên tường đá xung quanh doanh trại.

Nếu quân địch đẩy mấy tảng đá lớn từ trên đỉnh núi xuống, bức tường đá này có thể thành công ngăn cản mấy tảng đá lăng từ trên xuống.

Mà mấy bức tường đá dự phòng này, tối nay lại thêm một tác dụng.

Đại quân Thương Nguyệt rút lui khỏi lều trại, hiện giờ tay thuận cầm vũ khí sắc bén, ẩn nấp ở phía sau bức tường đá tại vị trí hai bên lều trại, thân thể nằm sấp trên mặt đất lạnh như băng, hoàn toàn dung nhập vào trong màn đêm tăm tối.

Cùng lúc đó --

Ở phía trước doanh trại Thương Nguyệt, đại quân Tây Thần cố gắng ngừng thở, rón ra rón rén chậm rãi bước xuống từ sườn dốc, đang bước từng bước nhỏ từng bước nhỏ về phía những lều trại đốt nến sáng rực.

Gần nửa buổi trôi qua, đại quân Tây Thần đã thuận lợi xuống núi, toàn bộ đều núp ở phía sau mấy tảng đá lớn lởm chởm.

Ánh nến đỏ rực chiếu vào trên tảng đá lớn, ánh sáng liền bị phản xạ trở về, cho nên, phía sau từng tảng đá lởm chởm cao ngất này, tự nhiên vẫn là thế giới tối đen như mực.

Người ở trong ánh sáng, hoàn toàn không nhìn thấy tình hình nơi bóng tối.

Vì vậy, Địch tướng quân đưa thân vào nơi bóng tối, dĩ nhiên không cần phải lo lắng sẽ bị quân địch phát hiện tung tích, hắn nhô đầu ra khỏi tảng đá, hí mắt nhìn kĩ doanh trại Thương Nguyệt trước mắt.

Địch tướng quân nhìn lướt một vòng quanh doanh trại Thương Nguyệt, không trông thấy bất kỳ một đội ngũ tuần tra nào, khóe môi khẽ cong lên, không khỏi câu lên một nụ cười lạnh lẽo.

Địch tướng quân cho rằng, bởi vì trận đánh lúc sáng sớm, Dạ Dật Phong đại thắng mà về, bởi vì quá mức kiêu ngạo tự phụ, nghĩ rằng quân địch tuyệt đối không dám đột kích lúc nửa đêm, từ đó mà ngay cả đội tuần tra cũng lười phải an bài!

Kiêu binh tất bại(đội quân kiêu ngạo, khinh địch chắc chắn sẽ thất bại), Dạ Dật Phong nhất thời đắc ý, trước mắt không có an bài đội ngũ tuần tra, ngược lại còn có lợi cho đại quân Tây Thần tập kích trong đêm.

Vả lại, trong từng lều trại cũng rất yên tĩnh không một tiếng động, các tướng sĩ Thương Nguyệt nhất định đã rơi vào giấc ngủ say. Xem ra... đại quân Tây Thần của hắn không cần quá phí sức lực, cũng có thể đòi lại nợ máu với đại quân Thương Nguyệt rồi!

Đêm khuya yên tĩnh, âm thanh làm bại lộ tung tích cực kỳ dễ dàng.

Vì vậy, Địch tướng quân bỗng chốc nghiêng đầu, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ đưa ngón trỏ phải ra về phía cánh tay của tên thủ lĩnh cung tiễn thủ bên cạnh mình, điểm năm lần ba nặng hai nhẹ.

Động tác đụng chạm khác biệt, là ở dưới hoàn cảnh đặc thù, các tướng sĩ Tây Thần không có phương tiện nói chuyện, nên mới tạo ra một loại phương thức khai thông trao đổi không có tiếng động.

Cho nên, thủ lĩnh cung tiễn thủ hiểu rõ, Địch tướng quân đang hỏi hắn: theo cự ly trước mắt, nếu dùng tên trận dày đặc như mưa, bắn vào trong lều trại đại quân Thương Nguyệt, có thể gây ra bao nhiêu thương vong?

Thủ lĩnh cung tiễn thủ nâng lên ngón cái bàn tay trái, mò mẫn đến sau lưng Địch tướng quân, trước ấn nhẹ tám lần, sau lại ấn mạnh sáu lần, cuối cùng ở sau lưng Địch tướng quân, vẽ một đường dài thẳng tắp.

-- Hồi tướng quân, cự ly quá xa, chỉ có thể bắn được rất ít lều, sợ rằng không cách nào làm quân địch thương vong lớn.

Nếu đi về phía trước tám thước nữa, sau đó dùng tên trận dày đặc như mưa, ngược lại có thể bắn vào sáu phần lều trại, làm quân địch Thương Nguyệt thương vong nặng nề!

Nhận được động tác trả lời của thủ lĩnh cung tiễn thủ, Địch tướng quân lại một lần nữa nheo mắt lạnh, thâm trầm nhìn lều trại phía trước, khuỷu tay phải đụng nhẹ hông của thủ lĩnh cung tiễn thủ.

Thủ lĩnh cung tiễn thủ nhận được chỉ thị, lập tức lấy phương thức truyền lệnh đặc biệt, bàn tay vỗ về phía cung tiễn thủ bên cạnh, bàn tay cung tiễn thủ bên cạnh, cũng vỗ về phía cung tiễn thủ phía sau.

Sau một hồi liên tục vỗ nhẹ, tất cả cung tiễn thủ đều nhận được chỉ thị, bỗng chốc kéo căng dây cung, lặng lẽ theo Địch tướng quân lên phía trước tám thước.

Địch tướng quân cho là, đi phía trước tám thước, mặc dù toàn bộ đều từ trong bóng tối an toàn, tiến vào chỗ ánh sáng nguy hiểm, nhưng...

Cũng may bên ngoài lều vải, cũng không bất kỳ một đội ngũ tuần tra nào, vả lại các tướng sĩ Thương Nguyệt trong lều trại đều đã lâm vào trạng thái ngủ say.

Chỉ cần sáu vạn cung tiễn thủ, nhanh chóng khởi động tên trận như mưa, bắn mũi tên dày đặc vào trong lều, các tướng sĩ Thương Nguyệt nhất định tử thương vô số.

Đợi đến những tướng sĩ Thương Nguyệt không có trúng tên bị mất mạng chạy tán loạn ra ngoài từ trong lều, muốn tiến hành phản kích với người đột kích phản kích thì hắn đã sớm cùng với sáu vạn cung tiễn thủ rút lui đến chỗ tối.

Khi đó, các tướng sĩ Thương Nguyệt thoát ra khỏi lều, bởi vì thân ở trong ánh sáng, vốn không cách nào biết được sự hiện hữu của bọn hắn.

Mà bọn họ đặt mình trong chỗ tối, dựa vào bóng đêm đen tối che giấu thành công, nếu bắn ra nhiều tên trận liên tục như mưa, là có thể tiêu diệt toàn bộ tướng sĩ Thương Nguyệt.

Giờ khắc này, Địch tướng quân vốn cũng không biết mình và sáu vạn cung tiễn thủ, đã lọt vào cạm bẫy đoạt mệnh do Dạ Dật Phong bày ra, còn tưởng rằng tính toán nhỏ trong lòng nhất định sẽ thành công!

Trong nháy mắt --

Lặng lẽ đi về phía trước rồi dừng lại, Địch tướng quân bỗng nhiên nâng cánh tay phải lên đưa về phía màn đêm đen tối.

Sáu vạn cung tiễn thủ xếp hàng ngang, buông lỏng dây cung ra, bắn vô số mũi tên nhọn lạnh lẽo giống như trận bão vào trong lều trại đại quân Thương Nguyệt.

Mũi tên nhọn lạnh lẽo giống như trận bão, mang theo sát khí hủy thiên diệt địa, một lượt lại tiếp một lượt, liên tục không ngừng hung ác bắn vào vô số lều trại.

Vậy mà, gặp phải tên trận dày đặc tập kích, trong lều trại vẫn im ắng yên tĩnh như cũ.

Tướng sĩ Thương Nguyệt chẳng những không trúng tên, không bởi vì mũi tên nhọn vô tình xuyên qua mà từ đó phát ra tiếng gào thê thảm; cũng không có bất kỳ một tướng sĩ Thương Nguyệt nào vì chợt có quân địch đột kích lao ra từ trong lều tiến hành phản kích.

-- có cái gì không đúng!

Trái tim Địch tướng quân gõ chuông báo động, đột nhiên giật mình, lúc này mồ hôi lạnh chảy khắp cả người, sắc mặt tái xanh quát: "Không được, trúng phải quỷ kế của Dạ Dật Phong rồi, mọi người lập tức rút lui vào chỗ tối!"

Giờ khắc này, Địch tướng quân bị dự cảm không rõ ràng mãnh liệt bao phủ, mặc dù đoán được âm mưu của Dạ Dật Phong, nhưng rất đáng tiếc, đã quá muộn......

Vô số mũi tên dữ dội mang theo hơi thở chết chóc khó có thể ngăn cản bắn ra từ phía sau bức tường đá vững chắc ở hai bên lều trại.

Cung tiễn thủ Thương Nguyệt ẩn vào bóng tối, bắn cung tiễn thủ Tây Thần bị ánh sáng che phủ, dĩ nhiên là ngắm một cái chuẩn xác.

Cung tiễn thủ Tây Thần đặt mình trong ánh sáng, đừng nói không cách nào phản kích cung tiễn thủ Thương Nguyệt nơi bóng tối, ngay cả phía mũi tên nhọn bắn ra cực nhanh cũng không thể chính xác biết được.

Trong nháy mắt, toàn bộ bốn vạn cung tiễn thủ Tây Thần đều bị một mũi tên đâm xuyên cổ họng.

Tiếng "ầm, ầm" vang lên liên tục, trong màn đêm đen tối vô hạn, bốn vạn cung tiễn thủ Tây Thần đều chết không nhắm mắt ngã xuống mặt đất lạnh lẽo.

Địch tướng quân và hai vạn cung tiễn thủ khác, mặc dù đã nhanh chóng tránh đi, vô cùng khó khăn lui vào chỗ tối, nhưng bên hông và đầu vai vẫn trúng vài mũi tên nhọn, dẫn đến cả người đầy vết máu thảm thương.

Hàm răng bỗng nhiên cắn một cách ngoan độc, trán đột nhiên nổi gân xanh, Địch tướng quân chịu đựng đau đớn kịch liệt, rút ra mấy mũi tên nhọn khỏi đầu vai và bên hông.

Địch tướng quân trúng mai phục, không có hạ lệnh lui binh.

Bởi vì, trong lòng Địch tướng quân hiểu, sáng sớm đã bại một lần, hiện giờ lại một lần nữa trúng phải quỷ kế của Dạ Dật Phong, nếu lúc này ra lệnh cho đại quân trở về doanh trại, tinh thần chắc chắn sẽ xuống tới mức thấp nhất, đại quân Tây Thần không còn lòng tin đánh thắng trận.

Cho nên, trước mắt hắn muốn làm một chuyện duy nhất, chính là yên lặng chờ đợi, đau khổ chờ đợi.

Mũi tên nhọn vừa mới tập kích, chứng minh hiện giờ tất cả tướng sĩ Thương Nguyệt quốc đều đang ẩn nấp ở phía sau bức tường đá vững chắc ở hai bên lều trại.

Nếu lúc này toàn thể đại quân Tây Thần xuất động, xông về phía hai bên lều trại, bại lộ dưới ánh sáng, thì sẽ không thể ngăn cản tên trận như mưa của cung tiễn thủ Thương Nguyệt.

Vì vậy, phải đợi đến khi ánh nến trong lều đều tắt hết, đại quân Tây Thần mới có thể lao ra khỏi bóng tối, thẳng hướng về phía hai bên lều trại.

Đại quân Tây Thần ẩn ở chỗ tối, đang đau khổ lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi ánh nến trong lều dập tắt.

Cung tiễn thủ Thương Nguyệt cũng đang núp trong bóng tối, nhưng không có kiên nhẫn để chờ đợi, bọn họ lại giương cung tên lên lần nữa, đưa đầu mũi tên hướng về phía lều trại của mình.

Vì sao cung tiễn thủ Thương Nguyệt đưa đầu mũi tên hướng về phía lều trại của mình, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì chứ?

Đừng nói đại quân Tây Thần không cách nào nắm bắt được hành động của cung tiễn thủ Thương Nguyệt, mặc dù bọn họ nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng cũng không nhất định phải suy nghĩ ra được lý do.

Nhưng, có hai người lại là ngoại lệ.

Hai người này liệu sự như thần, mặc dù cũng giống đại quân Tây Thần, không cách nào nắm bắt được hành động giương tên về phía lều mình của cung tiễn thủ Thương Nguyệt.

Nhưng, lúc trước Dạ Dật Phong thiết lập bẫy mũi tên ngầm, cũng đã đủ làm hai người kia hiểu rõ hết mọi âm mưu quỷ kế của Dạ Dật Phong rồi!

Trong màn đêm đen tối, trên đỉnh một ngọn núi --

Thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng dựa vào đại bàng, khuỷu tay giơ lên, khẽ chạm vào lồng ngực Hiên Viên Diễm, dfienddn lieqiudoon đôi môi đỏ hồng xinh đẹp câu lên cười nói: "Diễm, đại quân Tây Thần không thể lại trúng kế nữa, đến lúc chàng phải ra tay rồi!"

"Ừ, ta hiểu rõ!"

Hiên Viên Diễm mặc áo tím tung bay phấp phới, môi mỏng cong lên, sau khi phun ra bốn chữ dịu dàng như nước, bàn tay vốn đang nắm chặt lại buông lỏng ra.

Trong đôi mắt đen tràn ngập ý cười giảo hoạt như hồ ly, không chút để ý lướt nhìn vô số lều trại với ánh nến sáng rực phía dưới ngọn núi, Hiên Viên Diễm nâng bàn tay phải lên cao, đưa về phía vô số lều trại dưới đó...

***

Chương 271: Hai bên tổn thất

Vèo vèo vèo --

Tên bắn như mưa, xuyên thấu không khí lạnh lẽo, điên cuồng bắn vào trong vô số lều trại.

Âm thanh "ầm ầm ầm" vang lên, trong nháy mắt phá vỡ sự yên tĩnh trên bầu trời đêm, lều vốn đang sáng rực ánh nến, trong nháy mắt lọt vào tình trạng tối đen như mực.

Ánh nến dập tắt, đồng thời ba vạn cung tiễn thủ Thương Nguyệt quốc, giống như u linh thoắt ẩn thoắt hiện trong đêm tối, bỗng chốc lặng lẽ nhanh chóng tấn công từ phía sau bức tường đá.

Ba vạn cung tiễn thủ Thương Nguyệt, bắt đầu kéo căng dây cung.

Bọn họ xếp thành từng hàng ngang, đứng ở ngay phía trước lều trại, vị trí mũi tên sắc bén nhắm vào dĩ nhiên là nơi ẩn thân của đại quân Tây Thần.

Địch tướng quân nghĩ cách chờ đợi đèn tắt, Dạ Dật Phong bố trí chiến lược tương kế tựu kế, đã sớm có tâm tư kín đáo tính trước rồi.

Địch tướng quân có mười phần kiên nhẫn, chờ đợi nến tắt, Dạ Dật Phong lại không có chút kiên nhẫn nào.

Nếu, cuộc chiến không cách nào tránh khỏi, như vậy trốn vào trong chỗ tối, dày vò bản thân đợi đèn tắt, đơn giản chỉ là hao phí thời gian. Cho nên...

Đây chính là nguyên nhân khi biết được ý đồ đánh lén của quân địch, Dạ Dật Phong chỉ thị Hàn tướng quân đốt tất cả nến trong lều, để dẫn dụ quân địch đi về phía ánh sáng, và tại sao lại phân phó Hàn tướng quân đốt nến, rồi đặt toàn bộ ở trong chậu nước.

Cung tiễn thủ Thương Nguyệt quốc, dù có bản lĩnh cao siêu bách phát bách trúng, nhưng cách một lớp vải lều dày, bắn mũi tên dập tắt ngọn nến, vẫn rất khó khăn như lên trời xanh.

Nhưng, nếu đặt toàn bộ nến trong lều vào trong chậu gỗ lớn có nước.

Sau đó, nhớ từng vị trí đặt chậu gỗ trong từng cái lều, từ đó dù ngăn cách một lớp vải dày, cũng bắn phá chậu gỗ dễ hơn nhiều.

Mũi tên như mang theo tia chớp, làm chậu gỗ bùng nổ trong nháy mắt, khi nến gặp phải cú đánh mạnh mẽ, nhất định sẽ chìm trong nước dẫn đến nến tắt.

Một khi nến tắt, Địch tướng quân vốn án binh bất động, sẽ dẫn theo đại quân Tây Thần lao ra như làn sóng, ý đồ xông thẳng về hai bên doanh trại tấn công đại quân Thương Nguyệt.

Lúc này, ba vạn cung tiễn thủ Thương Nguyệt xếp thành hàng ngang bước ra trước một bước kéo dây cung, mặc dù không cách nào thấy rõ ràng bóng dáng đại quân Tây Thần.

Nhưng, bọn họ chỉ cần bắn mũi tên liên tục qua phía đối diện, chẳng lẽ đại quân Tây Thần sẽ không tử thương vô số sao?

Giờ phút này, đối diện ba vạn cung tiễn thủ Thương Nguyệt --

Nhìn thấy ngọn nến vốn sáng rực trong lều trại, lại bị cung tiễn thủ Thương Nguyệt bắn tắt.

Nhưng bởi vì tiếng chậu gỗ nổ, không thể thành công bắt được ba vạn cung tiễn thủ Thương Nguyệt, Địch tướng quân nhanh chóng lui lại về phía sau tường đá, tự nhiên cho là......

Dạ Dật Phong không có đủ kiên nhẫn, cùng hắn tốn thời gian đợi nến tắt trong đêm đen, lúc này mới chỉ thị cung tiễn thủ Thương Nguyệt, bắn tắt nến chiếu sáng trong lều, khiến cuộc chiến này xảy ra sớm thời hạn.

Bóng đêm đen tối không nhìn thấy năm ngón tay, bầu không khí lại vô cùng tĩnh lặng, dĩ nhiên Địch tướng quân sẽ không cao giọng thét lên, hạ lệnh đại quân Tây Thần lập tức giết, từ đó làm bại lộ vị trí của bản thân.

Cho nên, hắn lại một lần nữa lấy phương thức truyền lệnh đặc biệt, lợi dụng tiếp xúc tay chân, chuẩn bị ra chỉ thị cho đại quân Tây Thần ở sau lưng.

Ngay lúc các tướng sĩ Tây Thần đang tiếp xúc tay chân, nhanh chóng truyền tin tức chuẩn bị tấn công.

Ba vạn cung tiễn thủ Thương Nguyệt kéo căng dây cung, cố gắng ngừng thở, hai lỗ tai bén nhạy khẽ nhúc nhích, bắt được tiếng chân của đại quân Tây Thần.

Tiếng bước chân của đại quân Tây Thần vừa vang lên, bọn họ sẽ lập tức bắn ra trận tên dày đặc như bão thì bất chợt --

Một luồng khí vô cùng nóng bỏng, quỷ dị lan tràn trong không khí.

Mọi người trong hai quân, bao gồm cả Dạ Dật Phong, đột nhiên cảm thấy mặt của mình, chợt giống như bị một ngọn lửa nóng hừng hực nướng cháy đến cực kỳ đau đớn.

Luồng khí nóng bỏng lan tràn trong không khí, cùng với cảm giác mặt của mọi người bị nướng đốt đến đâu, ngay lập tức liền biến mất. Nhưng, có chuyện kỳ lạ hãi hùng đã xảy ra......

Ba vạn cung tiễn thủ Thương Nguyệt kéo căng dây cung, nỗ lực ngừng thở, ý đồ bắn chết đại quân Tây Thần phía đối diện, lại bại lộ dưới ánh sáng.

Bởi vì, sau lưng ba vạn cung tiễn thủ Thương Nguyệt, vốn có mấy cái lều nằm lẳng lặng, lại không hiểu vì sao mà sáng rực lên.

-- tình huống gì đây? Tất cả nến trong lều, không phải đã bị bọn họ dùng tên tắt rồi sao? Sao lại còn có ánh lửa xuất hiện đây chứ?

Hiện tượng cực kỳ quỷ dị này xảy ra, hiển nhiên khiến ba vạn cung tiễn thủ Thương Nguyệt đang giương cung đều không nhịn được quay đầu lại, muốn nhìn việc rốt cuộc là thế nào?

-- trời ạ!

Hóa ra... không biết khi nào cung tiễn thủ Thương Nguyệt quốc lại mai phục ở phía trước, đang chờ bọn họ lao ra từ phía sau tường đá, không chút lưu tình bắn chết bọn họ đây?

Sắc mặt cung tiễn thủ Tây Thần hoảng sợ kinh ngạc, trước đội hình trận tiễn hùng hồn như vậy, khó khăn rút vào chỗ tối, căn bản không cần chỉ thị của Địch tướng quân.

Bọn họ lập tức giương cung, từng tốp từng tốp mũi tên vô cùng sắc bén, mang theo uy lực mạnh mẽ như tia chớp, điên cuồng bắn về phía ba vạn cung tiễn thủ Thương Nguyệt đặt mình trong ánh sáng.

Bởi vì không hiểu tại sao lều lại bùng cháy, ba vạn cung tiễn thủ Thương Nguyệt không nhịn được quay đầu lại nhìn, đột nhiên giật mình ra, hiện giờ bản thân lại đang bại lộ dưới ánh sáng.

Một tên cung tiễn thủ Thương Nguyệt trong đó, nghe được tiếng mũi tên xé gió trong không khí, lúc này mới cao giọng thét chói tai: "Không được, mọi người nhanh chóng rút lui!"

Nhưng mà, đã muộn.

Cung tiễn thủ Tây Thần không nể tình bắn ra tên trận như mưa, giống như sóng dữ sôi trào mãnh liệt, ùn ùn bay về phía vị trí bọn họ.

Ngay cả ba vạn tên cung tiễn thủ Thương Nguyệt có rút lui nhanh hơn nữa, thì sao có thể nhanh hơn mũi tên nhọn bay nhanh như tia chớp chứ?

Bọn họ có người bị mũi tên xuyên tim, có người bị mũi tên đâm hầu, còn có người bị mũi tên xuyên ngực.

Ba vạn cung tiễn thủ Thương Nguyệt, mắt cũng không kịp khép lại, liền té trên mặt đất lạnh lẽo, cùng với bốn vạn cung tiễn thủ Tây Thần bị mất mạng lúc trước, tạo thành một thảm cảnh đầy máu không nỡ nhìn.

Mà ba vạn cung tiễn thủ Thương Nguyệt, trong nháy mắt mất mạng, mấy cái lều vốn chẳng biết sao lại bốc cháy, cũng theo đó lửa mạnh lại bị dập tắt một cách quỷ dị.

Tiếp theo sau đó, lại hình thành mười đám hỏa cầu lớn.

Mười đám hỏa cầu giống như mặt trời, phát ra ánh sáng chói lọi, điên cuồng gào thét giữa không trung,  khiến toàn bộ đại quân Tây Thần núp sau tường đá và đại quân Thương Nguyệt lộ hết ra.

-- trời ơi, đất ơi!

Là bọn hắn hoa mắt, hay là... bọn họ đang nằm mơ? Nếu không, vì sao lại có mười đám hỏa cầu giống như mặt trời, xoay tròn cực nhanh trên không trung chứ?

Tướng sĩ hai nước đều đồng loạt ngẩng đầu, trố mắt đứng nhìn, hai mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm mười đám hỏa cầu đỏ rực khiến bọn họ không cách nào trốn giữa không trung.

Trừ một người, người này chính là Dạ Dật Phong.

Dạ Dật Phong cũng không trố mắt đứng nhìn, chỉ là đôi mắt đen lướt nhìn mười đám hỏa cầu, hắn cúi đầu xuống, mười ngón tay khảm thật sâu vào lòng bàn tay.

Dạ Dật Phong nắm chặt quả đấm, trong lòng đã mơ hồ đoán được.

Trước khi hắn bị giá họa sát hại Tư Đồ Kiệt, từng ở bên trong quán trà Tụ Tiên, thấy bàn tay Hiên Viên Diễm tùy ý phất qua, khiến than củi trong bếp lò không hiểu vì sao lại bắt đầu cháy rừng rực.

Cho nên, nếu hắn không đoán sai, cảnh tượng quỷ dị nảy sinh trước mắt này, chỉ có hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm mới có bản lĩnh làm được.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm biết, nếu đại quân Tây Thần lại bại lần nữa, tinh thần nhất định sẽ xuống thấp, vì vậy liền kịp thời đốt cháy lều, thầm giúp đại quân Tây Thần đánh chết ba vạn cung tiễn thủ Thương Nguyệt của hắn.

Trước mắt, đại quân Tây Thần thắng một lần, tinh thần tự nhiên cũng theo đó mà dâng cao.

Lúc này, bọn họ lại biến đêm tối thành ban ngày, kể từ đó, không chỗ nào che giấu đại quân hai nước, không lập tức trình diễn cảnh chém giết máu tanh thì còn đợi lúc nào nữa?

Dạ Dật Phong cũng không đoán sai, lều bỗng nhiên bị đốt, mười đám hỏa cầu được tạo thành trong nháy mắt, đúng là do Hiên Viên Diễm gây nên.

Phàm là chỗ nào có không khí lưu động, Hiên Viên Diễm có được năng lượng thần kỳ của Ma Châu, cũng có thể khiến không khí tạo thành hỏa cầu, mà nếu có mưa cũng không thể dập tắt hỏa cầu.

Chỉ là, nếu khoảng cách quá xa, thế thì thể lực Hiên Viên Diễm cũng tiêu hao nhiều hơn.

Nhưng mà, Hiên Viên Diễm có năng lượng thần kỳ của Ma Châu, ngay cả thể lực tiêu hao nhiều hơn nữa, rất nhanh, năng lượng thần kỳ của Ma Châu sẽ bù lại khí lực cho Hiên Viên Diễm.

Cho nên, có thể khiến đại quân Tây Thần và đại quân Thương Nguyệt, hai bên tổn thất, sau đó vĩnh viễn làm ngưng hẳn cuộc chiến giữa bốn nước, Hiên Viên Diễm làm tiêu hao thể lực một chút thì có làm sao?

"Giết --"

Theo sát lệnh của Địch tướng quân Tây Thần quốc và thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong, đại quân hai nước điên cuồng vọt ra.

Từng ánh đao nhanh chóng lóe lên, từng dòng máu lạnh lẽo thê lương phun trào, từng cánh tay bị chém phăng, từng sinh mạng đáng thương biến mất, cuộc chém giết kinh thiên động địa đã bắt đầu trình diễn.

Vậy mà, lại cố tình có người ngại cuộc chém giết còn chưa đủ tàn khốc, không đạt tới hiệu quả hai bên tổn thất, ống tay áo màu tím không chút để ý phất qua.

Một luồng khí bay ra từ trong lòng bàn tay, lặng yên không tiếng động bay về phía sườn núi, luồng khí này lại thay đổi thành mười luồng khí nhỏ, mười luồng khí nhỏ xuyên qua mười đám hỏa cầu diễm lệ.

Mười đám hỏa cầu vốn đang xoay tròn giữa không trung, tỏa ra ánh sáng chói mắt, bởi vì mười luồng khí nhỏ không tiếng động xuyên qua, lập tức biến mất không còn dấu vết.

Trong nháy mắt --

Đại quân hai nước điên cuồng chém giết, chớp mắt lại tối đen như mực, cả đám người lọt vào trong bóng tối vô biên, chỉ tràn ngập đầy mùi máu tươi gay mũi.

Mặc dù mười đám hỏa cầu chiếu sáng đã biến mất, cuộc chém giết vẫn diễn ra như cũ.

Lúc này, tướng sĩ hai nước lâm vào thế giới đen tối, đừng nói vô tâm vứt bỏ rút khỏi trận chiến, ngay cả bọn họ có lòng muốn, cũng không có một chút cơ hội thoát thân nào, bởi vì khắp bốn phương tám hướng tất cả đều là người.

Cuộc chém giết diễn ra càng thêm bi thảm, vô số binh khí chém ra một đường cong lạnh lẽo trong gió, khiến máu tươi nhiễm đỏ cả vùng đất rộng lớn dưới chân.

Tướng sĩ hai nước điên cuồng chém giết, vốn không phân biệt được người xung quanh, rốt cuộc là chiến hữu của mình hay là quân địch, tóm lại chính là vung binh khí chém loạn lung tung.

Trong bóng tối, cũng không biết là binh lính nước nào, sau lưng bị người đánh một chưởng, "phốc --" một âm thanh vang lên, phun ra một ngụm máu đầy thê lương.

Bởi vì tiếng hộc máu vì trọng thương, từ đó để lộ ra vị trí chính xác của binh sĩ, trong cùng một lúc, gặp phải ba kiếm, sáu đao, chín mâu vô tình công kích.

Bị đao trên tay sáu người chém đứt tứ chi, bị kiếm trên tay ba người đâm vào bụng, bị mâu trên tay chín người đâm xuyên qua lồng ngực.

Đáng thương tên binh lính này, cho đến chết cũng không biết, đến cuối cùng mình bị người nào đánh một chưởng, lại bị người nào đoạt lấy tánh mạng, là chiến hữu của mình, hay là... kẻ địch?

Tướng sĩ hai nước đã chẳng phân biệt được địch ta, trái tim chỉ có ba chữ, chính là – giết giết giết!

Bởi vì, giờ khắc này, trong đầu tướng sĩ hai nước có chung một ý niệm, thay vì đánh một trận chiến này, chẳng bằng hướng đến cách giải quyết duy nhất đi.

Cho nên, để cho bọn họ ở trong đêm tối vô biên này, vẫn chiến đến kiệt sức, thậm chí là chiến đấu cho đến chết!

Đợi đến khi trời sáng, tướng sĩ nước nào có thể kiên trì đến cuối cùng, duy trì sừng sững không ngã, như vậy tướng sĩ nước đó chính là người thắng.

Thi thể hài cốt chồng chất ngày càng cao trong đêm tối; trên mặt đất vô cùng lạnh lẽo, đã không còn dòng suối đầy máu chậm rãi chảy xuôi, mà là biển máu đang cuộn trào.

Trên đỉnh núi, người nghe chiến đã bắt đầu ngáp, phía dưới núi, cuộc chém giết vô tình vẫn còn kéo dài.

Trên đỉnh núi, người nghe chiến dần dần lọt vào giấc mộng đẹp; phía dưới núi, cuộc chém giết bi thảm đầy máu tanh, vẫn còn tiếp diễn......

Ba canh giờ trôi qua --

Màn đêm đen dần mờ nhạt rồi biến mất, một luồng sáng từ phía đông đẩy ra đám sương màu trắng, mặt trời từ từ mọc lên, vung vẩy ánh sáng vàng rực rỡ khắp thế gian.

Trên đỉnh núi, người tỉnh ngủ nghiêng đầu xem màn diễn.

Phía dưới núi, coi như không thấy thi thể lạnh lẽo đạp dưới chân, tướng sĩ hai nước vẫn giết chóc đỏ cả mắt, mặc dù động tác vung vũ khí đã chậm chạp giống như đánh thái cực, nhưng ai cũng không hề từ bỏ ý niệm chém giết.

Trận đánh này, đánh trọn vẹn một đêm.

Số binh lính Tây Thần tử trận, đã gần hơn sáu mươi vạn; số binh lính Thương Nguyệt tử trận, cũng không khá hơn chút nào, ít nhất cũng có hơn bốn mươi vạn.

Nếu như nói, cả quân đội là một con hùng ưng, như vậy người chỉ huy tối cao trong quân đội, tất nhiên chính là bộ phận quan trọng của một con hùng ưng -- hai cánh.

Thử hỏi, nếu một con hùng ưng mất đi hai cánh, như vậy nó...

Sao có thể cuồng ngạo bay lượn trên bầu trời xanh rộng lớn đây? Nó chỉ có thể thống khổ rơi xuống trên mặt đất, trở thành đối tượng để sài lang hổ báo tranh đoạt cắn xé.

Đạo lý này, binh lính Tây Thần hiểu, binh lính Thương Nguyệt cũng hiểu.

Vì vậy, không có màu đêm đen che giấu, binh lính Tây Thần có thể thấy rõ bóng dáng kẻ địch, rối rít chém giết về phía Dạ Dật Phong và Hàn tướng quân cả người đã nhuốm máu.

Mà không có màu đêm đen che giấu, có binh lính Thương Nguyệt có thể thấy rõ bóng dáng kẻ địch, cũng không yếu thế chút nào, chém giết về phía Địch tướng quân.

Trên đỉnh một ngọn núi nào đó --

Thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn dựa người vào trên một thân cây tùng chắc khỏe, nhắm mắt nghỉ ngơi một đêm, di@en*dyan(lee^qu.donnn) sau khi lòng bàn tay phủi đi sương sớm trên bộ cẩm y màu xanh dương, vẻ mặt không chút thay đổi lướt nhìn cảnh chém giết máu tanh dưới núi kia.

Đại quân Tây Thần và đại quân Thương Nguyệt đều tổn thất, chính là tiết mục mà thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn đã hết sức mong đợi suốt đêm trên đỉnh núi.

Mà, Tiêu Hàn vẫn âm thầm ẩn thân, biết mình không nên chờ quá lâu.

Bởi vì, hắn vốn không cần phí công phí tâm bày kế, khiến đại quân Tây Thần và đại quân Thương Nguyệt đều tổn thất, có hai người sẽ khiến cho tiết mục mình mong đợi được trình diễn.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, hai người kia rốt cuộc đã để cho một màn tiết mục này diễn ra.

Có điều, khiến hắn không thể không bội phục là: hai người kia thật sự lợi hại, thậm chí ngay cả mặt cũng không để lộ, chỉ lấy mười đám hỏa cầu, liền khiến tiết mục hai bên tổn thất được diễn ra thành công.

-- hôm nay, tiết mục hai bên tổn thất, đã diễn ra không tệ lắm, nên đến lúc đại quân Bắc Dực quốc của hắn hiện thân rồi!

Hai mắt Tiêu Hàn lạnh nhạt như băng, sau khi lướt qua đại quân hai nước gần như đã chiến đấu đến kiệt sức ở dưới núi, cánh tay phải bỗng giơ lên về phía không trung.

Một vật hình tròn gì đó, bắn ra từ trong tay áo của Tiêu Hàn.

Vật hình tròn đó, giống như sao băng màu xanh, bay cực nhanh về phía bầu trời, rồi lại lặng yên không tiếng động tan biến.

Đối với đạo tín hiệu màu xanh dương được gửi đi này, dưới núi, đại quân hai nước đang bận chém giết, tất nhiên không một người nào chú ý tới.

Nhưng, đạo tín hiệu màu xanh dương được gửi đi này, lại rơi vào trong tầm mắt của hai người, đổi lại, cũng chỉ là một nụ cười đầy châm chọc.

Trên đỉnh một ngọn núi khác --

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đã thức giấc, thân thể đang gần gũi kề cận bên nhau ngồi trên mặt đất, cắn trái lê tươi ngon, mọng nước như một bữa điểm tâm mỹ vị.

Về phần Huyết Thứu chi vương Ngốc Bảo, tấm lưng to lớn lại dựa vào một gốc cây xanh chắc khỏe, đầu ngẩng lên thật cao, cũng đang gặm cắn một trái lê tươi ngon, mọng nước.

Nhìn thấy đạo tín hiệu màu xanh lóe lên rồi biến mất trên bầu trời, Hiên Viên Diễm nuốt xuống miếng lê thanh mát, đôi mắt đen đầy ý cười châm chọc nói: "Nguyệt nhi, cuối cùng Tiêu Hàn đã hành động rồi!"

"Tiêu Hàn đã hành động, Ngốc Bảo cũng nên hành động thôi."

Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoay chuyển quả lê trong tay, đầu quay lại nhìn Huyết Thứu chi vương sau lưng, đôi môi đỏ hồng cong lên một đường quỷ dị nói: "Ngốc Bảo, ngươi có thể đi tìm Vô Ngân rồi. Nói cho Vô Ngân, màn kịch đã có thể hạ xuống rồi!"

Ngốc Bảo vốn đang từ từ nuốt miếng lê, nghe thấy lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, lập tức nhét một nửa lê còn lại vào trong bụng.

Ngay sau đó --

Đầu ngoan ngoãn gật nhẹ với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Ngốc Bảo vỗ nhẹ đôi cánh màu đỏ máu, thân hình khổng lồ giống như tia chớp trong gió mạnh, trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết...

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com