Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 68: Cung điện đoạt bảo

Hôm sau –

Cách kinh thành Long Diệu khoảng ba mươi dặm trên một tòa núi không tên, sương trắng quanh quẩn, mơ hồ có thể nhìn thấy những cây mây đan vào nhau, nhiều loài hoa dại màu sắc rực rỡ vô cùng xinh đẹp.

Gió mát thổi qua, cây cối nhẹ nhàng khiêu vũ uyển chuyển ngọt ngào, làm cảnh sắc trên núi thêm cảm giác thần bí cùng mộng ảo.

Dần dần, trên bầu trời trong xanh ánh mặt trời từ từ hiện ra, sương mù màu trắng ngà cũng tiêu tán, ánh nắng vàng rực tô điểm cho bức họa vùng rừng núi.

Lúc này ở một bãi hoa cỏ nào đó trên đỉnh núi, hai mươi người Ảo Ảnh cung mặt không đổi sắc an tĩnh xếp làm hai hàng. Mà ở trước bọn họ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm sóng vai mà đứng.

Hôm nay Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặc hồng y, một cái đai lưng bằng lụa màu sắc rực rỡ nhẹ buộc ngang hông, tóc búi lại, dùng mấy đóa kim hoa ghim lại.

Mà Hiên Viên Diễm mang xiêm y màu tím đậm, trước ngực cùng tay áo dùng chỉ bạc thêu hình đám mây, tóc đen tùy ý dùng một cây trâm cố định.

Gió mát quanh quẩn bốn phía hai người, làm vạt áo bay tán loạn, như hát như múa tạo ra đường cong u diễm. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào, dung nhan tuyệt sắc của hai người tỏa ra hào quang làm rung động lòng người, ngay cả trăm hoa cũng cảm thấy hổ thẹn mà run tẩy.

Lúc này, bóng dáng Ngân Lang chợt lóe, nhanh như tên bắn xuất hiện.

Cúi người với Thượng Quan Ngưng Nguyệt xong, Ngân Lang mở miệng cung kính hồi bẩm: "Vương phi, thuộc hạ đã nhắn lại ý tứ của ngài cho Thượng Quan tướng quân, ông đồng ý không mang theo nhân mã tiến vào địa hạ cung điện, mà đi hội hợp với Thanh Báo."

Nhưng mà, Ngân Lang vừa dứt lời, trong gió bỗng nhiên có tiếng nổ mạnh như sấm. Thượng Quan Ngưng Nguyệt lập tức nhíu mày lại, theo âm thanh nhìn đi.

Nhìn thấy chỗ phát ra tiếng nổ tỏa ra ánh sáng bảy màu lóa mắt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lập tức nhếch môi cười nhìn về phía Hiên Viên Diễm bên cạnh.

Hiên Viên Diễm cũng nhếch môi cười, đưa tay lôi kéo tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: "Nguyệt nhi, xem ra chúng ta có thể xuất phát rồi."

Nghe đồn địa hạ cung điện chỉ có một lối vào, chỉ có đem bốn mảnh thất thải thánh lệnh ghép cùng một chỗ, lối vào địa hạ cung điện mới có thể hiện ra. Nay thất thải thánh lệnh đã tỏa ra bảy màu, liền chứng minh Khương thái hậu đã dùng thất thải thánh lệnh mở cửa vào rồi.

"Chi chi chi, chi chi chi. . ."

-- rốt cục có thể đi địa hạ cung điện chơi đùa, Cầu Cầu thật cao hứng nga.

Không đợi Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng, Cầu Cầu vốn đang lười biếng ghé vào vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt liếm tiểu móng vuốt, lập tức hưng phấn ồn ào lên tiếng. Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng xoay đầu qua, hai tròng mắt xem xét Cầu Cầu.

Sáng sớm hôm nay, nàng lo lắng đến địa hạ cung điện gặp nhiều nguy hiểm, vốn không muốn mang Cầu Cầu cùng đi. Nhưng mà khi nghe thấy mình bảo nó ở lại vương phủ, tiểu gia hỏa này không vui, dùng chiến thuật một khóc hai nháo ba chơi xấu với mình.

Đầu tiên là thân hình đáng thương hề hề nằm úp sấp trên đất, chồn mâu rớm lệ nhìn nhìn mình, không ngừng nghẹn ngào cầu xin mình nhất định phải mang nó đi. Thấy mình thời ơ với sự cầu xin của nó, nó lại bắt đầu lăn lộn trên đất.

Cuối cùng thấy mình vẫn hờ hững với nó, nó trực tiếp nhảy lên vai mình, tiểu móng vuốt nhéo nhéo xiêm y của mình. Bất luận mình túm nó thế nào, nó cũng chết sống không chịu buông tiểu móng vuốt ra.

Thật sự là hoàn toàn chịu thua tiểu tử này, đã nói rõ ràng với nó, mình và Diễm đi địa hạ cung điện không phải chơi đùa, mà là đi đánh nhau. Nó lại cho mình một đáp án dở khóc dở cười: Cầu Cầu thích nhất là đánh nhau, tiểu chủ tử mang Cầu Cầu cùng đi đánh nhau đi.

"Diễm, đi thôi." Lại tức giận nhìn Cầu Cầu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm suất lĩnh người của Ảo Ảnh cung đi tới chỗ cửa vào địa hạ cung điện . . .

Cùng lúc đó, ở một chỗ khác trên đỉnh núi –

Ở dưới một cây đại thụ tươi tốt nào đó, có một cỗ kiệu tao nhã. Gió nhẹ nhàng phất qua, vô số đóa hoa đào hồng nhạt bay quanh cỗ kiệu. Không hề nghi ngờ, người trong kiệu chính là Vô Ngân công tử đi vô ảnh, chỉ có hương hoa đào lưu lại.

Vèo một tiếng vang lên, một gã theo hầu vừa đi điều tra về tới gần cỗ kiệu, khẽ cúi người nói: "Công tử, Khương thái hậu đã dẫn một đám người vào địa hạ cung điện, mà Hiên Viên Diễm cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng đang đi tới cửa địa hạ cung điện."

"Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong đâu?" Thanh âm của Vô Ngân công tử tựa như tiếng suối róc rách vô cùng dễ nghe từ trong kiệu đi ra.

"Tạm thời còn chưa tìm được tung tích của hai người này, bất quá lối vào địa hạ cung điện đã hiện ra, tin tưởng hai người bọn hắn rất nhanh sẽ hiện thân." Người hầu cung kính trả lời.

"Công tử, bây giờ chúng ta nên làm thế nào, lập tức vào địa hạ cung điện hiệp trợ Thượng Quan Ngưng Nguyệt đoạt bảo vật sao?" Một gã người hầu khác mở miệng dò hỏi.

"Chờ." Vô Ngân công tử nhẹ nhàng phun ra một chữ, cụp mắt xuống thưởng thức một đóa hoa đào.

Cơ quan trong địa hạ cung điện tuy rằng nguy hiểm, nhưng đại đa số không làm khó được Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm. Cơ quan khủng bố nhất và khó phá giải nhất, kỳ thật là cơ quan cuối cùng.

Mà trong thiên hạ người duy nhất có thể phá giải cơ quan này, e rằng cũng chỉ có ân sư của mình. Hắn lúc trước đã dùng bồ câu đưa tin cho ân sư, tính toán thời gian bồ câu đưa tin cũng nên bay trở về bên người mình rồi . . .

Cùng lúc đó –

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm cũng đi tới lối vào địa hạ cung điện, lối vào địa hạ cung điện chính là trung tâm tòa núi.

Vốn đang bằng phẳng chỉnh tề, nhưng do thất thải thánh lệnh khởi động, nay đã bị mở ra, lộ ra một cái cửa động lớn hình tròn.

Nhìn từ ngoài vào cửa động không phải rất sâu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm trao đổi ánh mắt, tiếp dẫn đầu nhảy vào trong động.

Vừa nhảy vào trong động, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm liền phát hiện bên trái có một thông đạo rất dài, mà ở cuỗi thông đạo mơ hồ nhìn thấy màu trắng bạc.

"Đi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm bàn tay to lôi kéo bàn tay nhỏ, đi tới thông đạo phía trước. Mà đoàn người Ảo Ảnh cung cũng lục tục tiến vào trong động, theo sau lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm.

Đi đến cuối thông đạo, rẽ trái, một cái đại điện nguy nga lộng lẫy hiện ra trước mắt đoàn người Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Trên mặt đất lót gạch thật dày, trong đại điện nhiều cây cột đứng sừng sững, bốn phía tường điện, thậm chí ngay cả đỉnh điện cũng mang màu vàng loá mắt.

Kim long được điêu khắc trên đỉnh điện vô cùng sống động, miệng kim long ngậm một viên dạ minh châu to bằng nắm tay, giờ phút này dạ minh châu đang tỏa ra hào quang trắng bạc, đủ để chiếu sáng toàn bộ đại điện.

"Diễm, trở về ta đem viên dạ minh châu này lấy xuống, khẳng định có thể bán cái giá tốt nga." Thượng Quan Ngưng Nguyệt quơ quơ tay Hiên Viên Diễm, giọng điệu hài hước nói.

"Tốt, trở về nhớ đem nó hái xuống." Hiên Viên Diễm nhếch môi cười, giọng điệu ôn nhu như nước trả lời.

Sau đó, hai người ngưng mắt tập trung vào vách tường trong đại điện, chỉ thấy trên vách đá màu vàng kim có bốn cánh cửa, trên mỗi cánh cửa khắc một chữ to màu đen, từ trái sang phải theo thứ tự là Si Mị Võng Lượng (ma quỷ trong rừng).

Dời bước đến trước mặt cánh cửa, phát hiện ngoài bốn chữ này, còn điêu khắc vô số chữ nhỏ màu đen.

Chữ nhỏ màu đen là: đụng vào Si Mị Võng Lượng, cửa sẽ tự động mở ra, điểm đến cuối cùng của bốn cánh cửa đều là cấm địa của cung điện. Nhưng trong mỗi cánh cửa đều có những cơ quan nguy hiểm, một khi vào trong cánh cửa, nó sẽ tự động đóng lại, từ bên trong sẽ không thể mở ra.

Bởi vậy muốn đi vào cánh cửa, chỉ có thể tiến không thể lùi, lối ra duy nhất tại cấm địa. Cho nên mong rằng vì tính mạng của bản thân, các hạ trăm ngàn lần đừng cố ý tiến vào cánh cửa địa ngục, nếu không chờ đợi các hạ chính là tử thần.

"Chàng đoán, Khương thái hậu như thế nào vào cánh cửa đây?" Không nhìn những chữ trên cánh cửa nữa, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi cười hỏi Hiên Viên Diễm.

"Lấy sự đa mưu túc trí của bà ta, nhất định là chia làm bốn đội, tiến vào bốn cánh cửa đi?" Hiên Viên Diễm quét mắt qua bốn cánh cửa, mở miệng chậm rãi nói.

"Diễm, tin tưởng chúng ta muốn tìm bảo vật nhất định phải đến cấm địa. Tuy rằng bốn cánh cửa đều có thể đi đến cấm địa, nhưng là ta nghĩ nguy hiểm ẩn núp trong mỗi cánh cửa cũng không sai biệt lắm." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày nói.

"Cho nên, chúng ta sẽ không tách ra đi vào cấm địa, như vậy khi gặp nguy hiểm chúng ta còn có thể hỗ trợ lẫn nhau." Hiên Viên Diễm cầm tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt càng chặt, mở miệng nói.

"Vậy. . . Chúng ta lựa chọn đi vào cánh cửa nào?" Hai tròng mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhiễm ý cười hỏi.

"Liền đi cửa này đi." Hiên Viên Diễm nói xong, nâng tay đụng vào cánh cửa chữ Võng gần hắn cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhất.

Vèo một tiếng vang lên, Võng môn chậm rãi mở ra. Ngay thời khắc Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm cùng với người Ảo Ảnh cung tiến vào xong, Võng môn trong nháy mắt đóng lại.

Bên trong Võng môn vẫn là một cái đại điện nguy nga lộng lẫy, kim long trên đỉnh điện được điêu khắc rất sống động, mà miệng kim long cũng ngậm một khỏa dạ minh châu tỏa ra ánh sáng bạc.

Nhìn quanh bốn vách tường, phát hiện chỉ có vách tường phía trước chính điện có một cái hang động, mà ở phía trên hang động có một bảng hiệu màu đen, trên bảng hiệu viết tám chữ to màu đỏ: hoan nghênh tiến vào vực sâu tử vong.

Toàn thể mọi người nhíu mày, cất bước đi tới trước mặt hang động. Cảm giác được hang động dội vào một trận gió lạnh, Ngân Lang từng bước tiến lên men theo vách tường, thăm dò bên trong hang động.

"Hí. . ." Ngân Lang đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, hắn xoay đầu lại, khóe miệng run rẩy nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm nói: "Vương gia, vương phi, trong động đúng là vực sâu vạn trượng."

"Vực sâu vạn trượng?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm trăm miệng một lời nói xong, thân thủ lập tức men theo vách tường, thăm dò bên trong động.

Qua ánh sáng của dạ minh châu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm rõ ràng thấy dưới chân thật sự là vực sâu vạn trượng, phía trước cùng bên phải đều là vách núi dựng đứng, chỉ có bên trái là một dũng đạo hẹp kéo dài, mà ở cuối dũng đạo một vách tường của điện hiện ra, mà ở trên vách tường một hồng môn đã được mở sẵn.

Khóe miệng Hiên Viên Diễm co rút, tiếp mở miệng nói: "Người tạo ra địa hạ cung điện thật đúng là một cái thiên tài a."

Dũng đạo này không chỉ có hẹp mà ít nhất còn dài hàng cây số, muốn thi triển khinh công bay vọt qua đó tuyệt đối là một việc không có khả năng, chỉ có thể dọc theo dũng đạo hẹp này mà đi qua.

Nhưng vách tường lại làm bằng kim gạch trơn trượt, nếu không cẩn thận đụng phải vách tường, tùy thời đều có thể mất trọng tâm rơi xuống vực.

Ngay tại lúc Hiên Viên Diễm chuẩn bị mở miệng hạ lệnh, bảo người Ảo Ảnh cung xếp thành hàng đi qua dũng đạo, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng khẽ ngửi, tiếp theo mặt liền biến sắc quát: "Mẹ nó, sao phải khoa trương như vậy a?"

"Làm sao vậy?" Hiên Viên Diễm lập tức kinh ngạc xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khó hiểu hỏi. Được rồi, tuy nói dũng đạo này hẹp dài, bất quá dựa vào bản lĩnh của hắn, Nguyệt nhi cùng với người Ảo Ảnh cung, tin tưởng có thể thuận lợi đi qua dũng đạo. Một khi đã như vậy, vì sao Nguyệt nhi đột nhiên biến sắc mặt chứ?

"Lui ra phía sau, nhanh lui ra phía sau." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lớn tiếng rống xong, thân thủ lập tức túm Hiên Viên Diễm cùng Ngân Lang bên cạnh cửa động.

"Nguyệt nhi, hay là nàng đã nhận ra cái gì?" Sắc mặt Hiên Viên Diễm cũng khẽ biến nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Nguyệt nhi bỗng nhiên có phản ứng lớn như vậy, nhất định là đã phát hiện ra nguy hiểm gì mà bọn họ chưa nhìn thấy đi?

"Dưới vực sâu có vô số độc xà đang bò lên trên." Hai tròng mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt lãnh lệ xem xét cửa động, cắn răng nói. Phàm là động vật mang theo hơi thở nguy hiểm thì đều có kịch độc, khứu giác của nàng tuyệt đối hơn hẳn người khác, bởi vì. . . Nàng từng cùng nhóm động vật này ở chung suốt một năm.

Mẹ nó, sao có thể ngoan tuyệt như vậy a, đây mới chỉ là cửa thứ nhất thôi, đã ngoan tuyệt như vậy? Dũng đạo đã nhỏ hẹp cũng thôi đi, cư nhiên còn có vô số độc xà tiếp đón bọn họ?

Nếu không giải quyết được độc xà, khi đi trên dũng đạo nhất định sẽ bị độc xà nhảy lên cắn, chỉ sợ đến lúc đó không bị độc xà cắn chết, cũng sẽ vì đối phó độc xà mà phân tâm, trọng tâm không vững liền ngã xuống vực sâu đi?

"Quả nhiên có độc xà đang bò lên trên." Hiên Viên Diễm ngưng thần lắng nghe thanh âm nho nhỏ không dễ phát hiện từ đáy vực truyền lên, hai tròng mắt không khỏi bội phục nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Đám người Ảo Ảnh cung nghe Hiên Viên Diễm nói, vẻ mặt vô cùng sùng bái nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Tiểu vương phi nhà bọn họ có cảm giác mãnh liệt với nguy hiểm, thật đúng là làm cho bọn hắn tự ti a.

Vèo một tiếng vang lên, mấy con độc xà ngũ sắc nhảy lên, hướng đến đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Hiên Viên Diễm đột nhiên vung song chưởng lên, một luồng khí sắc bén lập tức đánh về phía mấy cái độc xà kia.

Nhưng mà, độc xà tựa hồ cũng đã nhận ra sát khí âm lãnh từ bàn tay Hiên Viên Diễm phóng ra, thân rắn đột nhiên xoay một cái, chúng nó thay đổi phương hướng đánh về phía Hiên Viên Diễm. Song chưởng Hiên Viên Diễm cũng nhanh chóng thay đổi phương hướng, mạnh mẽ vận nội lực đem mấy cái độc xà kia đánh gục trên mặt đất.

"Không tốt, có nhiều độc xà bò lên đây hơn." Ánh mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng lãnh mị, ngón tay đụng vào vòng tay huyền băng thiết ở cổ tay.

Ngay tại thời điểm hai con rắn độc đánh về phía nàng, vòng tay ở cổ tay nàng xoay tròn một cái, vô số thuốc bột lục sắc phun ra, tốc độ cực nhanh bắn tới trên người độc xà.

Trong khoảnh khắc đó, hai độc xà ngã trên mặt đất, hóa thành một bãi máu độc tanh hôi. Thuốc bột lục sắc chính là phấn ăn mòn mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo ra, cho dù là người chỉ dính một chút, cũng sẽ lập tức hóa thành một bãi máu loãng, cho nên độc xà nếu dính vào, tự nhiên cũng sẽ biến thành bãi máu loãng.

Lúc này tiểu kim chồn Cầu Cầu đang đem tiểu móng vuốt túm lấy vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chồn mâu hung tợn nhìn về phía độc xà, nhưng mà nó cũng không đi công kích độc xà.

Bởi vì nó biết chính mình không thể loạn cắn độc xà, bằng không khi máu của độc xà tiến vào cơ thể nó, hiệu quả giải độc của máu trong cơ thể nó sẽ giảm xuống.

"Càng ngày càng nhiều độc xà nhảy lên." Thượng Quan Ngưng Nguyệt vặn chặt lông mày, mà ngay khi nàng nói chuyện, thuốc bột lục sắc từ vòng tay bắn ra, phấn ăn mòn lại đánh về phía đám độc xà hướng tới nàng.

Đám độc xà này đều là rắn ngũ sắc, nàng biết độc tính của chúng mạnh như thế nào. Nếu không nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết chúng nó, đợi đến khi chúng tụ tập càng ngày càng nhiều, đừng nói là bị chúng cắn một ngụm , chỉ sợ chúng phun khí độc, cũng đủ làm người ta mất mạng trong nháy mắt.

Tuy nói máu trong cơ thể Cầu Cầu có thể giải bách độc, nhưng nơi này ước chừng có hai mươi mấy người, nàng luyến tiếc làm Cầu Cầu hết máu mà chết a.

Đáng tiếc không gian trong chiếc vòng tay của mình có hạn, nếu không nếu mang đủ phấn ăn mòn, chỉ cần rắc nó vào vách tường, có lẽ trong nháy mắt có thể giải quyết chúng nó.

Trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt thầm nghĩ, đồng thời vòng tay xoay tròn nhanh hơn, vô số thuốc bột lục sắc hướng về phía độc xà muốn tập kích nàng.

Bàn tay Hiên Viên Diễm cũng không hề dừng lại, mãnh liệt vận nội lực đánh về phía trước. Vô số độc xà bị chưởng lực của hắn đánh chết, máu độc mang theo mùi tanh hôi đầy trên đất.

Hai tai sâu sắc nhận thấy càng ngày càng nhiều độc xà từ đáy vực đi lên, Hiên Viên Diễm cũng vặn chặt chân mày.

Độc xà hắn cũng từng gặp không ít, nhưng loại độc xà độc tính mạnh mẽ như trước mắt, quả thật là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Đợi đến khi bọn họ giết càng nhiều độc xà, chỉ sợ máu xà tụ lại một chỗ, sẽ phóng ra độc tính có thể lấy mạng bọn họ đi?

Cùng lúc đó, đối mặt với độc xà không ngừng nhảy lên từ vực sâu, người Ảo Ảnh cung cũng không ngừng vung tay, vận nội lực ngoan tuyệt giết độc xà. Thi thể độc xà hỗn loạn va chạm giữa không trung, máu tươi tanh hôi bắn ra, trong không khí đầy mùi ẩm ướt.

"Ngân Lang, lại đây giúp ta ngăn cản, ta đã nghĩ được biện pháp có thể ngăn cản độc xà từ vực sâu nhảy lên." Hiên Viên Diễm nheo hai mắt lãnh mị, gọi Ngân Lang.

"Vâng, vương gia." Ngân Lang lập tức lắc mình chắn trước mặt Hiên Viên Diễm, xuất chưởng đánh về phía độc xà đang hướng tới chỗ Hiên Viên Diễm.

Có Ngân Lang yểm trợ Hiên Viên Diễm lập tức đưa tay vào tay áo, lấy ra một cây sáo ngọc. Từ khi bị Thiên Ma tiêu âm của Tây Thần đế công kích trong rừng cây, hắn hiện tại luôn mang trong người một cây sáo ngọc.

Chỉ cần có trong tay sáo ngọc, Thiên Ma tiêu âm của Tây Thần đế đối với hắn chỉ là thùng rỗng kêu to. Nhưng mà không nghĩ tới hắn chưa kịp đối phó với Tây Thần đế, đã phải dùng nó để đối phó độc xà rồi.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghi ngờ nhìn sáo ngọc trong tay Hiên Viên Diễm, cũng lắc mình đến trước mặt Hiên Viên Diễm, cùng Ngân Lang bảo vệ Hiên Viên Diễm.

"Nguyệt nhi, ta chuẩn bị sử dụng thôi miên đại pháp đối phó đám độc xà này?" Hiên Viên Diễm đương nhiên nhận thấy nghi ngờ trong mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hắn khẽ nhếch môi cười giải thích với Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Vương gia, thôi miên đại pháp sẽ tiêu hao rất nhiều nội lực của người." Không đợi Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói chuyện, Ngân Lang đã lo lắng nói.

Tình hình trước mắt, tựa hồ cũng chỉ có thôi miên đại pháp của vương gia mới có thể giải quyết. Nhưng mà đây mới chỉ là cửa thứ nhất mà thôi, bên trong khẳng định còn nhiều nguy hiểm đang chờ bọn họ hơn, vương gia nếu ngay lần đầu đã tiêu hao quá nhiều nội lực, về sau phải làm gì a.

"Hết cách, ta chỉ muốn sử dụng thôi miên đại pháp tầng thứ nhất, khiến đám độc xà này hôn mê trong thời gian một chén trà, sẽ không tiêu hao quá nhiều nội lực." Hiên Viên Diễm nhàn nhạt đáp, nhanh chóng đem sáo ngọc đến bên môi.

Tiếng sáo biến ảo khôn lường như gió xuân ấm áp nô đùa, theo sáo ngọc chậm rãi đi ra. Dưới nội lực của Hiên Viên Diễm, tiếng sáo cũng không quấy nhiễu lỗ tai của mọi người, mà kéo dài không dứt hướng tới vực sâu.

Tiếng sáo mềm nhẹ triền miên, âm thanh độc xà đi lên càng ngày càng ít, ngay cả mấy cái độc xà đang trên vách tường chuẩn bị vào trong động, cũng lười biếng cuộn mình lại, phảng phất như lâm vào trạng thái ngủ say.

Theo tiếng sáo, trên vách tường một mảnh yên tĩnh. Lúc này, Hiên Viên Diễm rời sáo ngọc khỏi môi, hắn biết độc xà trong vực sâu đã bị tiếng sáo của hắn làm cho tạm thời hôn mê.

"Thừa dịp chúng nó hiện đang hôn mê, chúng ta phải nắm chặt thời gian xuyên qua dũng đạo. Nếu không chờ chúng tỉnh lại, chỉ sợ lại đau đầu." Hiên Viên Diễm nhanh chóng đem sáo ngọc nhét vào tay áo, kéo tay nhỏ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt đi tới cửa động. Người Ảo Ảnh cung cũng liếc mắt nhìn nhau, rồi lấy tốc độ nhanh nhất thành lập đội ngũ, đi tới cửa động.

Dũng đạo nhỏ hẹp, loại bỏ được độc xà hung mãnh công kích, chỉ cần mọi người ngưng thần chăm chú, muốn thuận lợi đi qua nó tự nhiên không hề khó khăn.

Rất nhanh, mọi người đã đến cuối dũng đạo. Xem xét hồng môn mở rộng ở cuối dũng đạo, mọi người nhanh chóng lắc mình tiến vào hồng môn.

Vừa tiến vào hồng môn, mọi người liền chứng kiến kim điện nguy nga lộng lẫy hơn lúc trước.

Toàn bộ vách tường trong điện đều được xây bằng kim gạch, hỏa long cùng hỏa phượng được điêu khắc hết sức sống động, mà trên đỉnh điện không phải chỉ có một viên dạ minh châu tỏa ánh sáng trắng bạc, mà là vô số khỏa dạ minh châu màu sắc rực rỡ.

Nhưng mà, đã trải qua sự kiện độc xà công kích lúc trước, mọi người không dám khinh xuất thưởng thức sự hoa lệ trong điện, mà vô cùng cẩn thận xem xét kỹ xung quanh.

"Dường như không có gì nguy hiểm?" Trong đó một người Ảo Ảnh cung nhìn kỹ xong, nghiêng đầu nhìn Ngân Lang đứng bên trái mình.

"Uh, ta cũng cảm giác trong điện an toàn. Bất quá. . . Có lẽ có nguy hiểm tiềm tàng chúng ta không phát hiện ra." Ngân Lang mở miệng nói xong, hai tròng mắt lập tức nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Vương phi, ngài cảm thấy trong điện này an toàn sao?" Đám người Ảo Ảnh cung còn lại cũng đồng thời đưa mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trăm miệng một lời hỏi. Giờ khắc này đối với bọn họ mà nói, tựa hồ chỉ có Thượng Quan Ngưng Nguyệt tuyên bố điện này an toàn, thì nó mới chân chính an toàn.

"Nhìn như yên tĩnh vô cùng, kì thực nguy cơ tứ phía." Thượng Quan Ngưng Nguyệt híp mắt xem xét bốn phía, lạnh lùng mở miệng.

Nghe được Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, nhóm người Ảo Ảnh cung lập tức biến sắc, vội vàng đi lại chung quanh, hai tròng mắt càng thêm cảnh giác xem kỹ bốn phía. Hiên Viên Diễm cũng ngừng thở, ngưng mắt cẩn thận tra xét xung quanh.

Còn Thượng Quan Ngưng Nguyệt vặn chặt chân mày, trong lòng âm thầm nói: thật là kỳ quái, nàng vừa mới rõ ràng cảm giác được chút hơi thở nguy hiểm trong gió, nhưng chỉ trong giây lát cái hơi thở nguy hiểm này như thế nào lại biến mất không thấy chứ?

Bỗng nhiên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh lùng nhìn nền nhà, lập tức nghe thấy tiếng nàng bạo quát: "Dựa vào, mọi người lập tức đem thân hình kề sát vách tường. . ."

Người Ảo Ảnh cung lập tức nhảy chân lên, nhanh chóng đem thân hình kề sát vách tường. Thân thủ lôi kéo tay Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng túm Hiên Viên Diễm đến sát vách tường.

Cầu Cầu bị hoảng sợ, tiểu móng vuốt nhéo nhéo áo Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thế này mới không bị ngã đến chổng vó lên trời.

"Vương phi, ngài vì sao. . ." Ngay tại lúc người Ảo Ảnh cung mở miệng hỏi ra nghi vấn trong lòng, một cảm giác nóng rực trong nháy mắt thiêu đốt tâm hồn bọn họ.

Chỉ nghe thấy tiếng xẹt, nền nhà nứt ra tạo thành vô số khe hở, mỗi khe hở đều có lửa cháy hừng hực. Lửa không chỉ cháy, mà còn càng lúc càng cao, lấy một loại khí thế không thể đỡ cháy lên đỉnh điện.

Lửa đỏ chói mắt, kèm theo nhiệt độ nóng rực quỷ dị, nhất thời làm đám người Ảo Ảnh cung sắc mặt trắng bệch, cái trán cũng đổ mồ hôi lạnh.

Ồ ạt tới, lửa đỏ làm người ta không kịp trở tay, nếu không phải tiểu vương phi vĩ đại của bọn họ phát hiện nhanh, chỉ sợ bọn họ đã táng thân trong biển lửa, lấy máu tẩm không khí đi?

Chỉ là. . . Lửa nhanh chóng lan ra cả điện, nhưng lại vẫn bảo trì khoảng cách ước chừng năm mươi centimet với tường.

Tiểu vương phi có thể nhận thấy sắp có lửa mà tránh, năng lực như vậy đã đủ cho bọn họ phục sát đất. Vậy mà nàng còn suy tính chuẩn xác như thế, lửa tại sao lại không áp sát vách tường? Này. . .

Nghĩ đến đây, đám người Ảo Ảnh cung đều dõi mắt về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ánh mắt như vậy đã không phải sự khâm phục sùng bái đối với phàm nhân, mà như là sự thành kính sùng bái với thần linh.

"Nguyệt nhi a, nàng thật đúng là. . ." Hai mắt Hiên Viên Diễm cũng bội phục nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, năng lực cảm giác mạnh mẽ đối với nguy hiểm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hắn phát hiện hắn đã không tìm được từ gì để hình dung, này hoàn toàn vượt quá khả năng của con người.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt không nói gì, chỉ là thản nhiên cười với Hiên Viên Diễm. Nàng từng vô số lần tiếp xúc với tử thần, cuối cùng lại gian nan thoát khỏi bàn tay tử thần.

Trải qua kỳ huấn luyện địa ngục cực kì bi thảm, nếu nàng còn không bắt được hơi thở nguy hiểm, cùng với tìm địa phương an toàn tránh đi, vậy không phải nàng sẽ phải trả giá rất lớn?

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhàn nhạt cười, lọt vào mắt Hiên Viên Diễm, làm tâm Hiên Viên Diễm nháy mắt đau nhói.

Tuy rằng những gì nàng trải qua hắn chưa từng tham dự, nhưng hắn dám khẳng định nàng đã từng trải qua tàn khốc khó có thể tưởng tượng. Nếu không nàng nhỏ tuổi như vậy, sao có thể có năng lực cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ làm người ta không tưởng tượng nổi chứ?

"Trời ạ, lửa này tựa hồ không có chút dấu vết tàn lụi?" Ngay tại lúc Hiên Viên Diễm vừa định vươn cánh tay, ôm Thượng Quan Ngưng Nguyệt vào trong ngực, một người Ảo Ảnh cung khóe miệng run rẩy ồn ào.

Tuy rằng đám lửa hiện tại vẫn chưa cắn nuốt bọn họ, nhưng là lửa cháy tỏa ra khí nóng làm bọn hắn sắp không chịu được rồi.

"Đám lửa nếu không biến mất, sợ là chúng ta phải trở lại cánh cửa ma quỷ rồi." Mặt khác một người Ảo Ảnh cung nắm chặt nắm tay đứng lên, sắc mặt có chút vặn vẹo nói.

Hắn dám khẳng định, nếu đám lửa này không nhanh biến mất, cho dù bọn họ không bị chết cháy, cũng bị khí nóng nướng thành khét lẹt.

"Dù chúng ta tạm thời trở lại cánh cửa ma quỷ, vẫn phải nghĩ biện pháp tiếp tục đi trước a." Ngân Lang bất đắc dĩ cắn chặt răng, nhịn đau đớn vì khí nóng lên tiếng nói.

Trên cánh cửa đã ghi rất rõ ràng, cánh cửa ma quỷ một khi đóng lại, sẽ không thể mở ra từ bên trong, cho nên bọn họ căn bản không thể thuận lợi rút lui. Nếu không thể diệt đám lửa trước mắt để đi tiếp, mà là quay lại cánh cửa ma quỷ, như vậy chờ đợi bọn họ cũng chỉ có một.

Độc xà ở vực sâu bị thôi miên khi tỉnh lại, nhất định sẽ tiếp tục công kích bọn họ. Độc tính của chúng không chỉ làm người ta sợ hãi, mà số lượng còn không thể đoán được. Đến lúc đó cho dù bọn họ không chết vì độc xà, cũng sẽ bị nhốt ở đó mà đói chết.

"Chi chi chi, chi chi chi. . ."

-- nóng quá a, nóng quá a, lông cũng sắp bị cháy thành than. Ô ô ô, lông của Cầu Cầu nếu thật sự bị nướng thành than, kia Cầu Cầu sẽ không đẹp.

Lúc này, tiểu kim chồn Cầu Cầu cũng không thể thừa nhận độ nóng của lửa nữa, bắt đầu ở trên vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt chật vật nhảy dựng lên.

"Diễm, mọi người sắp chống đỡ đến cực hạn, chúng ta phải phải nghĩ biện pháp giải quyết trận hỏa này." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày nhìn về phía Hiên Viên Diễm. Ngân Lang vừa mới nói đúng, mặc dù tạm thời trở lại cánh cửa ma quỷ, vẫn phải nghĩ biện pháp tiếp tục đi tiếp. Cho nên lui, cũng không phải biện pháp tốt nhất.

"Nhưng là như thế nào mới có thể giải quyết trận hỏa này đây?" Hai mắt Hiên Viên Diễm lãnh mị, tối tăm nhìn đám lửa.

Lúc trước hắn đã xem kỹ đại điện, trừ bỏ cửa vào, trên vách đá cũng không có bất cứ cái gì có thể mở ra.

Bất quá hắn lại phát hiện ở chính giữa đại điện có một cây cột khắc hàng chữ đen, viết là: nếu muốn tìm cửa ra, ấn vào phần lồi ra trên cột. Nhưng là ngay lúc hắn chuẩn bị ấn cái nút trên cột, Nguyệt nhi liền nhận ra mặt đất sắp vỡ ra, thậm chí lửa cũng sắp bùng lên.

May mắn Nguyệt nhi đúng lúc túm hắn lại, nếu không đợi đến khi hắn ấn nút, liền bị đám lửa này cắn nuốt đi?

Kế sách hiện tại, chỉ có giải quyết trận hỏa này, ấn nút cơ quan mới có thể tìm được cửa ra. Nhưng cái cột có cơ quan lại ở chính giữa điện, bị ngọn lửa hừng hực vây quanh.

Cho dù hắn có khinh công tuyệt đỉnh, cũng không cách nào nhảy đến cây cột, sau đó lại an toàn trở ra. Bởi vì lửa này rất hung mãnh, chỉ cần tiến vào biển lửa, sẽ lập tức bị cháy thành tro.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng trừng mắt nhìn biển lửa, lửa cháy mãnh liệt kinh người như thế, đừng nói là nàng không mặc kim lũ y nước lửa bất xâm Vô Ngân công tử đưa cho, cho dù mặc vào kim lũ y cũng không chắc thuận lợi xông vào. Bởi vì kim lũ y cũng chỉ có thể bảo vệ nửa trên nàng, mà không thể bảo vệ đầu cùng chân nàng a.

Hiên Viên Diễm cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt vắt óc suy nghĩ, trong lòng không khỏi có chút lo lắng quát: rốt cuộc như thế nào mới có thể giải quyết trận hỏa này chứ?

Biện pháp duy nhất đó là tìm kiếm đủ nước, sau đó dùng nước dập lửa. Nhưng là. . . Trước mắt muốn tìm kiếm đủ nước, quả thực là so với lên trời còn khó hơn a?

"Diễm, trước ngươi nói sử dụng thôi miên đại pháp tầng thứ nhất, sẽ làm độc xà mê man trong vòng một chén trà, nay tính toán thời gian chúng nó tựa hồ cũng nên thức tỉnh đi?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng nhiên linh quang chợt lóe, khóe môi vẽ lên một độ cong nhìn Hiên Viên Diễm.

"Uh, chúng nó chắc đã tỉnh lại." Hiên Viên Diễm gật đầu, mở miệng nhẹ nhàng đáp lại Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Vậy là tốt rồi! Ngươi cùng mọi người nhẫn nại chút, ta trước đi ra ngoài làm đám độc xà tỉnh lại để chơi đùa." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười, thân hình duyên dáng tách khỏi vách tường, chậm rãi đi tới hồng môn.

Hiên Viên Diễm đầu tiên là kinh ngạc nhíu mày, nhưng nháy mắt sau đó hắn liền đoán được hàm ý trong lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Chỉ thấy hắn lập tức túm lấy tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, dung nhan nhiễm ý cười dịu dàng nói: "Không! Nguyệt nhi, nàng lưu lại trong điện, ta đi đánh thức bọn chúng chơi đùa."

"Vẫn là để ta đi đi, chàng giúp ta chiếu cố Cầu Cầu." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn Hiên Viên Diễm, cười nói.

Nghe được đối thoại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm, đám người Ảo Ảnh cung khóe miệng co rút. Đây là cái tình huống gì a? Hai chủ tử cư nhiên không nhìn lửa cháy hừng hực, mà hứng trí bừng bừng tranh nhau đi ra ngoài đánh thức độc xà chơi đùa?

"Nàng cho rằng ta có thể an tâm ở trong điện, cho nàng một mình nguy hiểm làm mồi dụ sao?" Hiên Viên Diễm tươi cười đầy mặt, biểu tình có chút tức giận nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Hắn biết Nguyệt nhi cứng rắn để hắn lưu lại trong điện, kỳ thật là muốn tốt cho hắn, bởi vì nàng không hy vọng hắn rơi vào hiểm cảnh. Nhưng là nàng có nghĩ tới hay không, nếu bản thân hắn lưu lại trong điện, để nàng một mình đi mạo hiểm, đối với hắn là một loại tra tấn tàn khốc.

"Được rồi, vậy chúng ta cùng đi bồi độc xà chơi đùa." Thượng Quan Ngưng Nguyệt dịu dàng nói xong, tay nhỏ bé cầm chặt bàn tay to của Hiên Viên Diễm.

Nàng lúc trước không nói rõ, chính là không hy vọng Diễm cùng nàng đi mạo hiểm. Nhưng là Diễm đã hiểu rõ ý đồ mình đi ra ngoài, cho dù mình muốn Diễm lưu lại, Diễm nhất định cũng sẽ không chút do dự đuổi theo mình ra ngoài.

Một khi đã như vậy, mình vẫn nên lựa chọn cùng Diễm kề vai sát cánh đi, nếu không một mình mình cố ý đi đối phó độc xà, oán khí trong lòng Diễm khẳng định sẽ càng cao.

"Về sau, không cho phép lại bỏ ta, một mình đi đối mặt nguy hiểm." Hiên Viên Diễm tức giận trừng mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cắn răng, sắc mặt xanh mét nói.

"Được rồi, ta cam đoan về sau sẽ không bỏ chàng, một mình đi đối mặt nguy hiểm." Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt tuy nộ khí đằng đằng nhìn Hiên Viên Diễm, nhưng trong đó cũng tràn đầy hơi thở hạnh phúc.

"Cầu Cầu, ngoan, đến nằm trên vai Ngân Lang một lúc." Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoay đầu qua, giọng điệu ôn nhu nói với Cầu Cầu.

Cầu Cầu chớp chớp chồn mâu, từ bả vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhảy lên, bay về phía Ngân Lang đang đứng bên cạnh. Tiểu móng vuốt bám vào tóc Ngân Lang, đem thân hình mập mạp ghé vào trên đầu Ngân Lang.

Kỳ thật nó một chút cũng không muốn rời sự ấm áp của tiểu chủ tử, nhưng là giọng điệu tiểu chủ tử nói chuyện với nó thực ôn nhu, bất quá trong ánh mắt lại mang theo uy nghiêm không cho nó cự tuyệt, cho nên nó chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời đến chỗ Ngân Lang.

Nhưng mà nó mới không cần ghé vào vai Ngân Lang đâu, ghé vào đầu hắn cũng không sai biệt lắm. Nó thế nhưng là một cái tiểu linh chồn vô cùng cao quý, trừ tiểu chủ tử ra, những người khác mới không có tư cách để nó nằm trên vai đâu.

Ngân Lang khóe miệng run rẩy nhìn nhìn Cầu Cầu trên đầu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã kéo Hiên Viên Diễm đi đến cửa rồi, cùng lúc đó nàng quăng lại một câu cho người Ảo Ảnh cung: "Các ngươi nhẫn nại chút, ta cùng Diễm lập tức giải quyết trận hỏa này."

Trong điện, nhóm người Ảo Ảnh cung vươn tay quệt quệt mồ hôi nóng bỏng trên mặt, hai tròng mắt vô cùng mê man bắt đầu suy xét.

Tiểu vương phi đã nói rất rõ ràng, người đã nghĩ ra cách giải quyết trận hỏa hừng hực này. Nhưng là, giải quyết trận hỏa này với việc ra ngoài bồi độc xà chơi đùa, căn bản là hai việc không liên quan đến nhau a? Trong hồ lô của tiểu vương phi rốt cuộc chứa cái gì a?

Không nghĩ ra a không nghĩ ra, suy nghĩ nát óc, cũng không đoán được tâm tư của tiểu vương phi a. Vẫn là vương gia lợi hại, tiểu vương phi vừa nói xong, vương gia trong nháy mắt đã hiểu rõ rồi.

diendanlequydon。comNgoài điện, địa phương có thể đặt chân chỉ có cái dũng đạo hẹp dài kia. Lúc này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm sóng vai đi trên dũng đạo.

Gió lạnh chơi đùa, dạ minh châu tỏa ra hào quang mê ly, mái tóc Thượng Quan Ngưng Nguyệt phất lên, hồng y cũng bay bay, phong tư mị hoặc làm mê đảo lòng người. Mà Hiên Viên Diễm tóc bay tán loạn, tử y nhẹ nhàng đung đưa, dung nhan yêu mị nở rộ làm người hay yêu cũng phải rung động.

"Nguyệt nhi, chúng nó đã tỉnh ." Nghe tiếng hít thở của độc xà từ dưới đáy vực truyền lên, Hiên Viên Diễm nghiêng đầu, mở miệng dịu dàng nói.

"Diễm, ta dùng tơ hồng buộc chặt chúng, chàng phụ trách dùng nội lực đem chúng vào trong biển lửa đi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng nghiêng đầu, hai tròng mắt hướng tới Hiên Viên Diễm mị hoặc cười nói.

"Ân." Hiên Viên Diễm gật gật đầu, song chưởng phút chốc nâng lên, nhanh chóng đem nội lực ngưng tụ trong lòng bàn tay. Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng lật cổ tay một cái, mấy cái tơ hồng thật dài mang theo tú hoa châm từ trong tay áo nàng bay ra.

Vèo vèo vèo, đám độc xà nhảy lên từ vực sâu, phóng ánh mắt âm hiểm tới thẳng Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cúi đầu, hai tròng mắt âm u xem xét độc xà dưới chân chuẩn bị cắn mình, ngón tay nàng nhanh chóng nâng lên một cái tơ hồng, lập tức phóng ra xuyên qua người độc xà.

Chỉ trong nháy mắt, tú hoa châm liền đồng thời xỏ qua mình sáu con độc xà. Thượng Quan Ngưng Nguyệt cực nhanh lật cổ tay, tơ hồng lập tức quấn quanh sáu con độc xà.

"Diễm, cho chàng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt tay trái đem độc xà đưa cho Hiên Viên Diễm, đồng thời tay phải cũng không có nghỉ ngơi, đang dùng một cái tú hoa châm khác xuyên qua thân rắn.

Hiên Viên Diễm không nói gì, thân thủ nhanh chóng tiếp nhận tơ hồng Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa cho. Tả chưởng ném tới bên cửa điện, hữu chưởng mang theo nội lực đánh về phía độc xà.

Chỉ thấy hắn tóc đen bay tán loạn, tử y phần phật trong gió, đám độc xà đều thoát khỏi tơ hồng, hướng tới cửa điện bay vọt đi.

Ngay tại lúc độc xà phi tới cửa động, Hiên Viên Diễm chưởng phong sắc bén cũng đồng thời đánh đến. Thân hình độc xà lập tức bị chưởng phong của Hiên Viên Diễm đánh thành mảnh nhỏ, vô số máu tươi tanh hôi bắn vào biển lửa hừng hực.

Cùng lúc đó, cổ tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng cuốn nhanh hơn, mỗi một tơ hồng đưa cho Hiên Viên Diễm đều trói chặt ít nhất tám con độc xà.

diendanlequydon。comHiên Viên Diễm đem những tơ hồng đã dùng trả lại cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đồng thời động tác càng nhanh tiếp nhận tơ hồng Thượng Quan Ngưng Nguyệt truyền tới, sau đó mạnh mẽ vận nội lực, đẩy tơ hồng tới gần cửa điện, khiến độc xà hóa thành máu loãng tanh hôi, bắn tung tóe trong đám lửa.

Trên dũng đạo ngoài điện, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm phối hợp vô cùng hoàn mỹ. Mà trong điện, đám người Ảo Ảnh cung nghẹn họng nhìn trân trối vào biển lửa trước mắt đang dần nhỏ đi.

Không sai, nếu muốn hoàn toàn giải quyết biển lửa hừng hực trong điện, trừ phi tìm được đủ nước, mà máu của độc xà không phải là "nước" có thể dập tắt lửa sao? Tiểu vương phi nhà bọn họ cũng thật trâu bò a, cư nhiên có thể nghĩ ra biện pháp tuyệt diệu như thế, thật sự là làm người ta muốn không sùng bái nàng cũng khó a.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, giờ phút này nếu là bọn hắn đứng thẳng trong dũng đạo, đừng nói thuận lợi lấy máu xà dập lửa, chỉ sợ không ngã xuống vực đã xem như vạn hạnh rồi.

Bởi vì đứng ở trên dũng đạo hẹp dài, căn bản không thể đi tới đi lui, càng không thể nào nhanh nhẹn tránh công kích của độc xà.

Dưới hoàn cảnh bất lợi như thế, thế mà tiểu vương phi cùng vương gia còn có thể phối hợp không chê vào đâu được. Sự ăn ý hoàn mỹ như thế, thân thủ kinh hãi như thế, bọn họ đời này cũng đừng hòng đạt tới a.

Cùng với việc máu tươi phun càng nhiều, biển lửa cũng càng nhỏ. Thời gian từng chút trôi qua, lửa trong điện cũng đã hoàn toàn bị máu xà dập tắt. Chỉ nghe thấy oanh một tiếng vang lên, những kẽ hở trên nền điện phút chốc khép lại.

Cùng lúc đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cũng tiến vào trong điện. Bất quá trong nháy mắt bọn họ tiến vào trong điện, bọn họ cũng đóng hồng môn lại, chặn lại đám độc xà bên ngoài hồng môn.

"Đã giết nhiều độc xà như vậy, mà dưới vực vẫn còn vô số độc xà đi lên. Thật sự là không biết người kiến tạo cung điện này, rốt cuộc là từ ngõ ngách nào tìm đến nhiều độc xà như thế?" Khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt run rẩy nói xong, nhanh chóng dời bước đến cây cột ở chính giữa đại điện.

Ngay tại lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt ấn nút trên cột, vèo một tiếng vang lên, trên một vách tường chợt hiện ra một cái cửa động hình tròn.

"Nhanh rút lui khỏi điện này." Thượng Quan Ngưng Nguyệt vung tay lên, dẫn đầu xông vào trong động vừa mới mở.

Vạn nhất để cho lửa lại cháy lên, nàng cùng Diễm lại phải chạy đến dũng đạo kia đánh xà. Nàng tình nguyện lưu lại tinh lực đi đến cửa tiếp theo, cũng không muốn cố sức đi đối phó đám độc xà đông đúc này.

"Ông trời a, cơ quan trong địa hạ cung điện rốt cuộc là do tên khốn khiếp nào thiết kế a, lão nương đào mộ tổ nhà hắn." Ngay tại thời điểm Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa xông vào trong động, hai mắt nàng lập tức ngoan độc nhìn trừng trừng cảnh tượng trước mắt, vô cùng phẫn nộ nói.

"Làm sao vậy?" Hiên Viên Diễm cùng người Ảo Ảnh cung theo sau, nghe thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt mắng, tốc độ dưới chân cũng nhanh hơn, bóng dáng như tia chớp nhảy vào trong động.

"Hí. . ." Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bọn họ cũng nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh.

Bọn họ rốt cục hiểu được vì sao vừa rồi Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại nói như thế, bởi vì giờ phút này bọn họ cũng giống Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đều hận không thể đào mộ tổ cái tên đã thiết kế cơ quan trong địa hạ cung điện.

Trong động, kiến trúc khác xa với mấy cái trước. Đỉnh điện cùng bốn vách tường không phải do kim gạch xây thành, mà toàn bộ đều làm từ nham thạch màu trắng vô cùng cứng rắn.

Lúc này trên đỉnh điện vô số đèn lồng treo cao, ánh nến chiếu sáng, rõ ràng nhìn thấy dưới chân Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng mọi người là một khối đá ngầm cao lớn.

Mà phía trước đá ngầm còn có một con sông rộng lớn đang cuồn cuộn chảy, nước sông tuy rằng trong suốt, nhưng lại làm cho người ta không thể nhìn đến đáy sông.

Người thiết kế cơ quan trong cung điện này thật tuyệt vời, rõ ràng trong đại điện vừa nãy cần dùng nước, nhưng hắn lại khiến người ta tìm không thấy một nguồn nước nào. Khi bọn họ thiên tân vạn khổ lấy máu độc xà dập lửa, thật vất vả vào đến trong động này, trước mắt bỗng nhiên vô cùng nhiều nước, không bị tức đến hộc máu mới là lạ chứ?

Đương nhiên, nếu chỉ thấy nguồn nước, còn không đủ làm đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt tức giận ngút trời như thế.

Trên vách tường ở bờ sông đối diện, có một cửa đá màu sắc rực rỡ, bất quá hai bên cũng không có đường có thể đi. Con sông này không chỉ vô cùng rộng lớn, nước sông lại sâu không thấy đáy, không tìm được điểm mượn lực, căn bản không thể đến bờ bên kia. Nói cách khác nếu muốn tiến vào cửa đá màu sắc rực rỡ đối diện, nhất định phải phóng qua con sông rộng lớn trước mắt.

Chân chính làm đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt tức giận, kỳ thật là cái cầu trên sông, cái cây cầu này dĩ nhiên là từ sương mù hư ảo tạo thành? Sương mù tụ lại thành cầu, rõ ràng chỉ có thể nhìn mà không thể đạp a, điều này sao có thể làm người ta không nổi điên cho được?

Hiên Viên Diễm chân mày vặn chặt nhìn cây cầu, tay hắn bỗng nhiên ngưng tụ một ít nội lực đánh về phía cái cầu hư ảo kia.

Nhưng mà, bị nội lực của Hiên Viên Diễm mạnh mẽ đánh vào, nó chỉ nhẹ lung lay, vẫn chưa có chút dấu hiệu tản ra, nó vẫn như cũ ngạo nghễ đứng đó.

Oanh một tiếng vang lên, Hiên Viên Diễm ngưng tụ mười phần nội lực, ngoan cố đánh vào phía cây cầu kia. Nhưng mà, hết thảy vẫn như cũ, sương mù màu trắng vẫn chưa phiêu tán, cây cầu vẫn ương ngạnh ngạo nghễ đứng trên sông.

"Khụ. . ." Nhìn thấy Hiên Viên Diễm vận nội lực đánh cầu, đám người Ảo Ảnh cung khóe miệng co rút, đồng thời mồ hôi lạnh chảy xuống bên má, trong lòng âm thầm nói: vương gia a, giận thì giận, cũng không cần tiêu hao nội lực vô ích chứ?

"Diễm, hay là chàng phát hiện cái gì?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng nhíu mày nhìn cây cầu kia, phút chốc nghiêng đầu đi, mở miệng hỏi Hiên Viên Diễm.

Lần đầu tiên Diễm đánh vào cây cầu, nàng cũng nghĩ Diễm đang phát tiết lửa giận. Nhưng là lần thứ hai Diễm vận nội lực đánh cây cầu, nàng phát hiện có chút không thích hợp.

Cây cầu này từ sương mù mà thành, nhưng đám sương mù bị chưởng phong của Diễm mạnh mẽ đánh tới, lại không bị tan ra, cảnh tượng này tựa hồ rất cổ quái?

"Nguyệt nhi quả nhiên hiểu ta." Hiên Viên Diễm tươi cười nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhếch môi tiếp tục nói: "Nếu ta đoán không sai, cây cầu này tồn tại là do huyễn trận (huyễn: huyền ảo)."

"Huyễn trận?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi nghiêng đầu, kiều môi khẽ mở nói.

"Huyễn trận là một trận pháp căn cứ theo ngũ hành bát quái mà tạo ra có uy lực vô cùng, bất quá trận pháp này sớm đã biến mất trong giang hồ mấy trăm năm, không nghĩ tới hôm nay gặp lại ở trong này. Nếu trong vòng nửa canh giờ không thể phá được huyễn trận, nước sông sẽ dựng lên tận trời, nhấn chìm chúng ta." Hiên Viên Diễm mở miệng giải thích, đồng thời ngửa đầu xem xét đèn lồng trên đỉnh điện.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt không nói gì, nhàn nhạt quét qua Hiên Viên Diễm. Về ngũ hành bát quái, nàng ở thế kỷ 21 cũng học không ít trong sách.

Nhưng là cái huyễn trận này, nàng lại chưa bao giờ nhìn thấy trong sách. Bất quá xem vẻ mặt của Diễm, hắn hẳn là có năng lực phá giải trận pháp này đi?

"Kim mộc thủy hỏa thổ, mộc thủy hỏa thổ đều đã xuất hiện, chỉ thiếu kim." Hiên Viên Diễm thâm thúy xem xét đèn lồng trên đỉnh điện, mở miệng chậm rãi nói.

"Mẹ nó a, người kiến tạo nơi này, xem như ngươi lợi hại." Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt liền tức giận rủa một câu, tiếp liền thấy nàng khó chịu vung tóc lên, quay đầu đi trở về.

"Vương phi, ngài muốn đi đâu?" Ngân Lang khóe miệng run rẩy hỏi.

"Cào tường." Thượng Quan Ngưng Nguyệt không quay đầu lại, rống ra hai chữ. . .

"Cào tường?" Ngân Lang nghi hoặc trừng mắt nhìn, xoay đầu sang, biểu tình mờ mịt nhìn về phía đồng bạn bên cạnh. Vương phi nói như thế. . . Là có ý gì a?

Toàn thể đám người Ảo Ảnh cung nhún nhún vai với Ngân Lang, ánh mắt không tiếng động trả lời: chúng ta cũng không biết.

Còn Hiên Viên Diễm nhìn bóng dáng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong lòng âm thầm nói: trời ạ, Nguyệt nhi nàng ngay cả ngũ hành bát quái cũng biết? Trên đời này, có cái gì nàng không biết sao?

Huyễn trận trước mắt căn cứ vào ngũ hành bát quái mà tạo ra, hiện tại mấy trăm cái đèn lồng đỏ trên đỉnh điện, vừa vặn xếp thành hình bát quái.

Ánh nến trong đèn lồng chính là hỏa, khung đèn lồng là mộc, con sông cuồn cuộn bên dưới là thủy. Vách tường trong điện làm từ nham thạch màu trắng, thổ vốn là từ nham thạch phong hoá mà thành, cho nên vách tường chính là thổ.

Ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, chúng vừa tương sinh lại tương khắc. Nay mộc thủy hỏa thổ đã tề tựu, chỉ thiếu kim. Cho nên chỉ cần tìm được kim, sau đó đem kim đặt ở vị trí tương ứng, có thể thành công phá giải huyễn trận.

Chính là vì phá giải huyễn trận cần dùng đến kim, cho nên cái điện trước đó làm từ kim, mà trong điện này lại cố tình không có chút dấu vết của kim nào.

Nhưng mà dù có thể tìm thấy kim trong tường, nếu muốn thuận lợi lấy kim gạch xuống, cũng là không có khả năng.

Bởi vì chúng nó cứng rắn vô cùng, ngay cả người nội lực hùng hậu vung kiếm bổ vào, cũng không làm kim gạch hao tổn chút nào, huống chi phải lấy chúng từ trên tường chứ?

Nhưng mà, người thiết kế cung điện này tuyệt không thể ngờ tới, Nguyệt nhi vừa vặn có huyền băng thiết không có gì không cắt được. Tất cả những thứ vô cùng cứng rắn trên đời, chỉ cần gặp phải huyền băng thiết, chúng cũng chỉ có thể là thùng rỗng kêu to.

"Ngân Lang, các ngươi ở chỗ này đợi một lát, ta đi chuyển gạch." Hiên Viên Diễm mị hoặc cười, bóng dáng phút chốc biến mất tại chỗ.

"Khụ. . ." Toàn thể người Ảo Ảnh cung ho khan, đồng thời nâng tay day day huyệt thái dương. Chủ tử ta tôn kính sùng bái a, hai người đừng khảo nghiệm chỉ số thông minh chúng ta, về sau nói chuyện có thể đừng bí hiểm như vậy không?

Cùng lúc đó, trong hỏa điện lúc trước –

"Diễm, cần mấy khối kim gạch?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoa xoa kim gạch trên tường, nghiêng đầu hỏi Hiên Viên Diễm an tĩnh đứng bên cạnh nàng.

"Năm khối." Hiên Viên Diễm bạc môi khẽ mở, ôn nhu cười trả lời.

"Nga." Nhẫn huyền băng thiết nháy mắt nở rộ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lật cổ tay, đem nhẫn huyền băng thiết cắt tường.

Mà ngay tại lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt dùng nhẫn huyền băng thiết cắt tường, mặt đất oanh một tiếng vang lên, nứt ra thành vô số khe hở. Ngọn lửa hừng hực giống hệt lúc trước, lại rầm rĩ nhảy lên đỉnh điện, tinh tế nhảy múa.

Lười quan tâm nhiệt độ nóng bỏng sau lưng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh lùng xem xét vách tường, nhẫn huyền băng thiết lấy tốc độ nhanh hơn cắt gạch.

"Diễm, này." Trong nháy mắt, một khối kim gạch đã bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt cắt xuống. Đem khối kim gạch đến trong tay Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại tiếp tục cắt gạch.

Vươn tay nhận lấy kim gạch Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa xong, Hiên Viên Diễm quay đầu xem xét ngọn lửa phía sau. Liền thấy hắn nhẹ nhàng dời bước, đứng thẳng sau lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, dùng thân hình chính mình cản lại khí nóng giúp Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặc dù chuyên tâm cắt gạch, nhưng cước bộ nhẹ nhàng của Hiên Viên Diễm nàng sao có thể không phát hiện được chứ? Sau lưng đang nóng bỏng, nàng không cần đoán cũng không cần quay đầu nhìn, khẳng định là Diễm dùng thân hình giúp nàng cản nhiệt.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhẹ nhàng nhếch môi cười, hai tròng mắt tràn đầy nét cười hạnh phúc tiếp tục cắt gạch.

Nàng không có ngăn cản Hiên Viên Diễm giúp nàng cản nhiệt, là vì nàng biết ngăn cản cũng vô dụng. Diễm che chở chính mình là sự thâm tình của hắn, quật cường cùng cố chấp. Cho dù nàng ngăn trở, hắn cũng sẽ không thỏa hiệp.

Sau thời gian nửa chén trà nhỏ, Hiên Viên Diễm đã cầm được năm khối kim gạch. Hai người nhìn nhau cười, thân hình dán trên vách tường, một trước một sau về tới chỗ khối đá ngầm.

Nguyên lai, vương phi cùng vương gia rời khỏi, là trở lại trong hỏa điện lấy kim gạch a? Nhưng mà vì sao phải đi lấy kim gạch chứ, hay là. . . Muốn phá giải huyễn trận cần dùng đến kim gạch?

Nhóm người Ảo Ảnh cung tuy không biết gì về ngũ hành bát quái, nhưng hiện tại nhìn thấy trong tay Hiên Viên Diễm có năm khối kim gạch, lại hồi tưởng lời nói lúc trước của Hiên Viên Diễm: kim mộc thủy hỏa thổ, mộc thủy hỏa thổ đều đã tề tụ, chỉ thiếu kim. Dù bọn họ ngu dốt, cũng có thể đoán được một ít.

"Diễm, kế tiếp. . . Liền dựa vào chàng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi mở đôi môi đỏ mọng, hai tròng mắt mị hoặc cười nhìn Hiên Viên Diễm. Huyễn trận nàng chưa bao giờ gặp qua, cho nên dù nàng hiểu được đạo lý kim mộc thủy hỏa thổ, ngũ hành tương sinh tương khắc, cũng không thể tự mình đi phá giải trận.

"Ân." Hiên Viên Diễm mỉm cười ứng tiếng xong, ngẩng đầu, lại ngưng mắt xem xét đèn lồng trên đỉnh điện.

Tiếp theo, liền thấy hắn bỗng dưng nâng cánh tay lên, vận mười phần nội lực đem một khối kim gạch ném tới đỉnh điện.

Oanh một tiếng vang lên, chiếc đèn lồng ở chính giữa đại điện bị bung ra, rơi xuống dòng sông. Mà trên đỉnh điện, bởi vì đèn lồng đỏ bung ra mà lộ ra vách tường làm từ nham thạch, một khối kim gạch bị nội lực của Hiên Viên Diễm khảm vào đó.

Vù vù vù vù bốn tiếng vang lên, bốn khối kim gạch còn lại trong tay Hiên Viên Diễm lần lượt bị bắn lên đỉnh điện. Bốn khối kim gạch chuẩn xác đánh rơi bốn cái đèn lồng đỏ, lần lượt khảm vào vị trí trái phải trước sau xoay quanh khối kim gạch thứ nhất.

Trong nháy mắt toàn bộ năm khối được khảm trên đỉnh điện, những chiếc đèn lồng còn lại trong nháy mắt xoay tròn, tiếp chúng nó liền tự động thay đổi vị trí.

Nhìn thấy đèn lồng đỏ thay đổi vị trí, Hiên Viên Diễm phút chốc cúi đầu, hai tròng mắt thâm thúy nhìn khối đá ngầm phía trước con sông.

Lúc trước những chữ đen trên cánh cửa chữ Võng, đã nói rất rõ ràng. Tiến vào trong cánh cửa chữ Võng, chỉ cần có thể thành công xông qua cơ quan, thì có thể thuận lợi đi đến cấm địa cuối cùng.

Cho nên dưới con sông sâu không thấy đáy này, nhất định tiềm tàng một cây cầu có thể đặt chân. Hiện tại hắn đã thành công phá giải huyễn trận, cây cầu như thế nào vẫn không thăng từ đáy sông đi lên chứ?

Ngay tại thời điểm đèn lồng thay đổi vị trí xong, lâm vào trạng thái im lặng, cây cầu hư ảo do sương mù tạo thành trên sông, lập tức bị tản ra bốn phía.

Khi cây cầu phá thành mảnh nhỏ, mọi người nhìn thấy nước sông quay cuồng càng thêm mãnh liệt. Oanh một tiếng vang, như Hiên Viên Diễm đã đoán, một cây cầu đá vô cùng cứng rắn từ đáy sông đi lên.

Một đầu cầu đá gần bên chân mọi người, một đầu là một cánh cửa màu sắc rực rỡ. Mọi người nhìn nhau cười, đều bước trên cầu đá, hướng tới cánh cửa mà đi.

Nháy mắt tiến vào cánh cửa màu sắc rực rỡ, một hình ảnh vô cùng tươi sáng xinh đẹp hiện ra trước mắt mọi người, đó là biển hoa do vô số đóa hoa tươi xinh đẹp tạo thành.

Chỉ thấy mỗi một bông hoa đều có năm cánh, năm cánh hoa có màu sắc lần lượt là: trắng noãn, tím đậm, đỏ tươi, vàng nhạt, lam nhạt. Chúng nó quấn quít, nhẹ nhàng bay múa. Giống như tinh linh, đem dáng vẻ thướt tha phơi bày trong hồng trần.

"Trời ạ, biển hoa này thật đúng là đẹp a." Nhóm người Ảo Ảnh cung nhìn nhau mấy cái, đều mở miệng tán thưởng nói.

Bất quá trong lòng bọn họ cũng âm thầm bổ sung: biển hoa này tuy rằng xinh đẹp hiếm thấy, nhưng là so sánh với ngọc nhan như tiên của tiểu vương phi nhà bọn họ, rõ ràng vẫn kém hơn không ít a.

"Hình ảnh trước mắt còn không tính đẹp, còn có cái đẹp hơn chưa phóng thích đâu, muốn thưởng thức sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng mày, hai tròng mắt u lãnh mị hoặc cười quét về phía người Ảo Ảnh cung.

Đám người Ảo Ảnh cung dõi tầm mắt về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Tiểu vương phi nói chuyện luôn luôn bí hiểm, bất quá giờ phút này bọn họ đã thật sâu cảm nhận được một chuyện: đó chính là. . . Tiểu vương phi vừa nói ra lời bí hiểm, nguy hiểm sẽ lập tức đến.

Chỉ thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt cổ tay vừa lật, mấy cái tú hoa châm bay vọt tới trong biển hoa. Trong nháy mắt tú hoa châm xuyên qua bông hoa, hoa trong biển di động tỏa ra sương mù màu sắc rực rỡ.

"Hí. . ." Đám người Ảo Ảnh cung lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, hoa không chỉ đẹp đến quỷ dị, mà còn có thể phóng ra sương mù màu sắc rực rỡ, này này này. . .

"Hoa này không thể bị đụng chạm, nếu không chúng nó sẽ lập tức phóng ra khí độc màu sắc rực rỡ. Mà một khi khí độc này tiến vào lục phủ ngũ tạng, lục phủ ngũ tạng sẽ từ từ hư thối, cuối cùng làm người ta mất mạng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nâng tay vén mấy sợi tóc bên má, môi đỏ mọng nhẹ nhàng chậm chạp nói.

Độc khí không dễ dàng phiêu tán, chỉ tụ tập ở bốn phía hoa tươi. Nhưng là nếu bọn họ muốn tiếp tục tiến lên, nhất định phải bước vào biển hoa trước mắt. Mà chỉ cần bọn họ tiến vào trong biển hoa một bước, độc khí tự nhiên sẽ xâm nhập vào bọn họ.

"Vương phi, nếu toàn thể chúng ta ngừng thở đi xuyên qua biển hoa, có phải có thể tránh bị khí độc xâm nhập không?" Ngân Lang xem xét biển hoa trước mặt, nghiêng đầu hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Cho dù mím chặt, vẫn không thể tránh bị độc khí ăn mòn. Bởi vì chỉ cần chúng nó chạm tới da thịt, tự nhiên sẽ thẩm thấu vào da, chất độc sẽ ngấm vào lục phủ ngũ tạng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhẹ lắc lắc đầu, mở miệng thản nhiên nói.

"Độc khí này cư nhiên lợi hại như thế?" Nhóm người Ảo Ảnh cung nhìn nhau mấy cái, khóe miệng co rút nói.

"Không sợ, tiểu vương phi của chúng ta trên phương diện độc thuật đã đạt tới đỉnh cao. Độc khí này dù khủng bố, chỉ cần có vương phi ở đây, nó cũng chỉ là thùng rỗng kêu to." Ngân Lang hai tay chống nạnh, ngẩng cao đầu nói. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com