• chương 10 - Hạnh Phúc •
Về phủ là cả một sự náo nhiệt. Thiên Minh vác thân lười biếng nặng nề xuống nền đất, nàng bé nhỏ bên trong đang thò đầu để bước xuống thì bị một lực của hai tay đang ôm eo nàng đặt thân người nhỏ bé của nàng xuống. Nàng chỉ cao 1m65 . Chàng cao 1m88 , hơn tận nàng 13cm. Thân người nàng rất nhỏ nhắn mặc dù nghe thấy nàng ăn rất nhiều.
Nàng phủi phủi cái mông tròn trịa, ngẩng cao đầu nhìn chàng. Chàng quá cao đi... Bước đi dõng dạc vào trong phủ.
Chàng đi theo sau nàng, gần đến gian phòng hai người . Chàng đứng lại, ko quay mặt nhưng lên tiếng :
--" mau chuẩn bị điểm tâm cho Vương phi ". Chàng bảo Tiểu Ca đang đứng ngoài cửa mau chuẩn bị thức ăn cho nàng. Nàng chỉ ăn bánh đậu tại chính diện, nên biết nàng đói bảo người chuẩn bị.
--" Vâng, vương gia ". Tiểu Ca cúi thấp người. Sáng nay khi diện kiến nhà chồng, Thiên Minh cũng ko cho cô theo.
Tiểu Ca rời đi, Thiên Minh đã đi đến gần nàng. Nàng ngồi tại chiếc bàn có tách trà và ly trên đó. Nhăm nhi ly trà, nghe tiếng bước chân hướng mắt lên nhìn chàng. Ngây thơ hỏi.
--" Chả phải ngươi nói có việc sao? "
--" ko có ". Chàng trả lời cộc lốc.
Nàng cũng ko thua kém, càng thích thái độ này hơn của chàng. Nàng thích thẳng thắn cứ cư nhiên nói thẳng ra, đừng giấu diếm cảm xúc rồi cố đè nén. Giả tạo trước mặt nàng.
--" ồ, hửm sao ngươi vào đây ?".
--" Ta ko được phép? ".
--" ừ phải,... Vậy.. Ta ra ngoài khuây khỏa " nàng đứng lên bước đi ra khỏi, tâm trạng nàng hôm nay ko tốt, mặc dù đã cố che đậy. Vẻ thờ ơ của nàng làm Thiên Minh càng tức giận. Mặt chàng tối sầm lại, tay siết thành nấm đấm. Vừa thấy nàng rời đi liền nắm tay nàng...
--" Cảm thấy khó chịu? ". Chàng hậm hực trả lời. Vì sự hiện diện của chàng làm nàng khó chịu vậy sao?
--" ùm... ". Nàng giựt lại bàn tay nhỏ nhắn, ko thèm nhìn chàng, sợ mik lại để lộ cảm xúc.
Chàng lấy tay nâng cằm nàng lên cao, để gương mặt nàng đối diện với chàng, ánh mắt của nàng vẫn lờ đi.. Càng làm chàng thật khó chịu.
--" mau nhìn ta!! " . Chàng quát lớn làm Diệp Tú giật thót mà quay mắt lại nhìn chàng. Ánh mắt chim ưng của chàng hiện lên tức giận, nàng tự hỏi hắn cư nhiên tức giận như vậy là vì cái gì? Bây giờ muốn đổ lên đầu cô sao?
--" Ngươi làm cái gì vậy? ". Nàng lấy tay gở lấy bàn tay của chàng ra khỏi cằm mik. Chàng vì sợ làm nàng đau nên nhanh chóng buông ra. Nhìn thẳng vào nàng, còn nàng cứ mãi trốn tránh.
Chàng quay lưng lại rời đi, đi được vài bước rồi chợt dừng lại, ngây người một giây rồi đi tiếp. Vừa đi chàng vừa thở dài... Kèm theo sự tức giận... Liền quay trở lại văn phòng xử lý công vụ.
•
•
Bây giờ cũng đã xế chiều.
Diệp Tú đang ngăm mik trong bồn tắm, nước ấm làm nàng vô cùng dễ chịu... Hai mi khép lại, mệt mỏi giãn nở đi phần nào, hai cặp bông trắng nõn thoát hiện thoát ẩn trong làn sương trắng, nghe được tiếng cửa từ trước gian phòng, nàng ko mở mắt để tâm hồn thoải mái. Biết rõ người vào là Tiểu Ca, Tiểu Ca lúc nãy đi lấy y phục cho nàng.
Một thân người ngồi sau lưng nàng, tay sờ soạn vào tấm lưng trắng nõn ko tì vết, giúp nàng tắm rửa, xong... Người đó liền lấy một khăn trắng quấn vào người nàng, nàng đứng lên thân đã che những chỗ cần che. Qua làn sương trắng của nước nóng vẫn còn mập mờ, người đó mặc tất y phục cho nàng. Nàng mới mở miệng hỏi..
--" Tiểu Ca... Nhẹ chút ".
Hành động mặc y phục cho nàng có hơi gấp gáp, làm nàng suýt ko theo kịp. Tiểu Ca chưa bao giờ mạnh bạo như vậy. Cuối cùng lớp sương mờ đã giảm đi, vì nhiệt độ nước gần trở lại bình thường. Nàng mới nhìn rõ khuôn mặt của người đó hiện tại.. Vừa nhìn.. Vừa hốt hoảng...
--" Ngươi... Ngươi làm gì ở đây? ". Nàng mở to tròn hai mắt, trừng mắt nhìn hắn đầy oán trách.
--" tắm rửa cho nàng ". Thiên Minh là người nãy giờ hầu hạ cho Diệp Tú. Nàng cứ tưởng là Tiểu Ca nên cứ nhắm đi hai con mắt nặng trĩu. Ko ngờ người nãy giờ liên tục chạm vào người nàng là hắn!
--" Sắc lang! Mau rời khỏi đây! ". Nàng mắng chàng, nghe nàng mắng chàng còn vui hơn. Nàng thật sự bình thường rồi.
Chàng nở nụ cười đắc ý.
--" Chả phải nàng rất biết hưởng thụ sao? Được phu quân hầu hạ như vậy,... Chậc chậc.. ". Chàng ra hàm ý trêu đùa nàng. Nàng tức muốn điên lên. Sắc lang.. Sắc lang... Phu quân nàng là sắc lang... Biết rõ như vậy nàng cũng ko cần gã cho chàng nữa...
--" Tiểu... Tiểu Ca đâu ". Nàng lánh mặt, hỏi sang vấn đề khác.
--" Ta bảo đi lấy thức ăn cho nàng ". Chàng ngồi bàn, rót ly trà rồi ngồi nhăm nhi. Trả lời nàng giọng điệu vô cùng bình thản.
--" ... ". Nàng đứng ngây người. Chỉ đang xấu hổ về chuyện lúc nãy...
--" Mau ngồi xuống đây ". Chàng hướng tay gõ gõ xuống cái ghế gần cạnh mik, nàng vẫn đứng như người mất hồn, mặt thì đỏ bừng.
--" Ta vẫn muốn làm chính nhân quân tử... ". Hơi thở chàng càng sắc lạnh hơn với sự ngang bướng này của nàng
Hiểu được hàm ý làm chính nhân quân tử từ chàng thốt ra... Nàng liền ngồi xuống cách chàng 1 cái ghế.
Ko khí giảm đi vài độ vì sự im lặng đột ngột này. Vừa hay Tiểu Ca và vài cung nữ khác bước vào. Trên tay họ là những sơn hào hải vị. Có món bánh đậu mà nàng thích.
Từ lúc thấy nàng mãi cứ ăn bánh đậu khi ở trong cung. Chàng từ đó căn dặn đầu bếp phải chuẩn bị món bánh đậu trong bữa ăn của nàng, nhưng chỉ phần ít đủ ngon. Nếu lỡ nàng ăn quá nhiều sẽ ko tốt.
Nàng nhìn thấy bánh đậu trên bàn, hai mắt liền sáng rực lên. Muốn cầm lấy món bánh nhưng bị chàng chặn lại.
--" Ăn thức ăn trước đã, bánh để sau "
--" Ta muốn... ". Nàng chưa nói hết câu đã hậm hực cầm đôi đũa lên. Ăn vài mấy món kia, thức ăn rất ngon. Nhưng nàng nghĩ ko gì bằng món báng đậu thơm ngon kia. Chàng cũng thật chịu thua với nàng. Thấy nàng ăn quá hai cái liền lên giọng trách móc.
--" Ko tốt, đừng ăn "
--" thôi mà... Cái nữa.. Huhu... ".
Chiếc dĩa có bánh đậu được chàng cho người dọn dẹp cùng mấy món ăn trên bàn đi. Mặt nàng thể hiện rõ sự tức giận. Ko nói nhưng cái miệng nhỏ chu chu, hai tay khoanh trước ngực, lánh mặt chỗ khác. Chàng thật nhìn dáng vẻ này mà cười, muốn nhìn nó mãi. Cái dáng vẻ đáng yêu chết người làm chàng đốn tim mấy lần.
--" Muốn di dạo ko? ".
--" Ko! ". Nàng la lớn.
--" Mau... Đi tản bộ với ta "
--" Ko đi!". Bị chàng nắm tay giựt đi giựt lại nàng nhất quyết ko chịu đi. Liền ngồi phịch xuống đất ăn vạ.
--" Mau đứng lên, nền nhà lạnh lắm! ".
Chàng quát lớn, quan tâm nàng. Cưng chiều nàng như một đứa con.
--" Ko đi... Á!! ". Nàng vừa nói hai chữ đã bị chàng bế thốc lên. Nàng vùng vẫy trong hai cánh tay săn chắc của chàng. Hoàn toàn ko hề đá động đến. Vô nghĩa, vô nghĩa!!
--" muốn ta bế nàng đi hay tự đi ?"
--" Ta lười tản bộ lắm ". Nàng nũng nịu rất đáng yêu, trước giờ ở Phượng gia đi nhiều nhất là vào gian phòng phụ thân mik. Ko thì toàn ở trong phòng lười biếng phanh thây. Bất quá nhiều lúc gặp thái tử, nàng cũng phải mất mấy canh giờ mới tới nơi. Thật chân nàng đã ngắn lại chỉ cần ngắn thêm thôi.
--" Ta cõng nàng... ". Chàng ra vẻ sầu não, nhưng thật chất đang rất thích. Muốn để nàng thoải mái bên mik. Ko thể ở trong phòng mãi được, cứ thế chàng sẽ ' ăn ' sạch nàng mất
Nghe được lời này từ chàng, vì tính trẻ con nên đã nhanh đồng ý. Liền nở nụ cười tươi tắn, ánh mắt sáng rực nhìn chàng.
Ôi con mẹ nó ta xiêu lòng... Chàng than vãn dùm bản thân, ko chịu nổi mất.
--" mau lên ". Chàng ngồi xuống, để mik thấp hơn người nàng. Nàng liền phóng nhào lên người chàng. Hai con người dính vào nhau. Cảm xúc nàng như trở về 5 tuổi vui như mở hội . Còn chàng hạnh phúc như lên tiên. Chàng cõng nàng đi dạo khắp phủ, Thiên Minh phủ rất lớn. Đi mãi mà chả thấy điểm dừng.
--" Tú nhi,.. "
--" Hửm... " . Nàng mở to long lanh nhìn sau gáy chàng. Nhìn chàng từ góc độ nào cũng đẹp. Được chàng cõng đi từ đầu đường đến cuối đường nàng vui sướng biết bao.
--" nàng cảm thấy ở lại vương phủ có quá khó chịu ko? " đây là câu hỏi mà chàng đã ấm ức từ trưa đến giờ.
---------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com