Chương 16+17+18
Chương 16: Cung Dạ Tiêu Quan Tâm
"Trong nhà chỉ có con và mami 2 người thôi, mami con nói cũng không biết baba như thế nào, còn 1 người dì nói con rất giống chú, nên con nghĩ chú có khi nào là baba con không?" Nhóc con dùng đôi mắt ngây thơ trong sáng nhìn anh, qua đó cũng dò thám.
Trên thế gian này, sạch sẽ nhất chính là đôi mắt thuần khiết của trẻ em.
Bức tường thành trong lòng Cung Dạ Tiêu bị đôi mắt này nhìn chăm chú thì bắt đầu rạn nứt ra từng chút một, anh không ngờ mình lại có cảm giác mãnh liệt đứa trẻ này là của anh thì tốt biết bao.
Trình Vũ Trạch cắn môi dưới, hơi thất vọng, hiển nhiên là mục đích đưa bản lí lịch mami của cậu bị thất bại.
Tuy nhiên, cậu có chút không cam tâm, chỉ thấy đôi tay cậu đột nhiên giựt lấy tóc mình, lúc sau, vài sợi tóc đen ngắn bị cậu nắm trong tay, và cậu đặt chúng trên tờ sơ yếu lí lịch, "Chú à, đây là tóc của con, trên tóc có ADN của con, nếu chú có thời gian chú có thể đi kiểm tra 1 chút không? Nói không chừng chúng ta thật sự là cha con đó! Con phải về rồi, nếu không mami tìm không thấy con sẽ lo lắng lắm ."
"Nhà con ở đâu, ta kêu người đưa con về?"
"Kia kìa, toà nhà đối diện chính là nơi mami con làm việc, rất gần, không cần đâu ạ." Trình Vũ Trạch nói xong, lại nhìn vào tờ sơ yếu lí lịch của mami nói, "Chú à, chú có thể suy nghĩ lại, mami con thực sự rất xinh đẹp đấy, lại tháo vát nữa! Không lấy mami chú sẽ hối hận đấy."
Nói xong, không chờ Cung Đâu Tiêu bất ngờ kịp phản ứng gì thì nhóc con đã chạy về phía cửa, nhón đôi chân nhỏ mở cửa đi ra.
Đôi màu dài của Cung Dạ Tiêu xoắn thành sợi dây, nhìn mấy sợi tóc đen ngắn trên tờ giấy A4, anh rơi vào trạng thái suy tư.
Xưa giờ anh chưa bao giờ lãng phí dành thời gian vào việc vô nghĩa, ví dụ như, anh gần như khẳng định anh không hề có quan hệ gì với đứa trẻ này.
Vì thế, anh nhìn mấy sợi tóc này, anh đem chúng cùng với tờ sơ yếu lí lịch ném vào sọt rác, hay thật tình lãng phí dành chút thời gian đi kiểm tra ADN đối chiếu.
Đúng lúc này, trợ lí Nhan gõ cửa, đẩy cửa bước vào, trong tay cô ôm 1 sấp tàu liệu.
"Cung Tổng, đây là 1 số giấy tờ khá gấp, phiền anh kí tên." Nói xong, trợ lí Nhan vô cùng tự giác, chuẩn bị rời khỏi.
"Chờ 1 chút." Phía sau, giọng nói trầm ấm gọi cô.
Trợ lí Nhan lập tức quay người nhìn anh ta,"Cung Tổng, anh còn điều gì dặn dò sao?"
Chỉ thấy Cung Dạ Tiêu đưa tay nắm lấy mấy sợi tóc mai của mình, ra sức giựt lấy 4,5 sợi, anh lấy khăn giấy trên bàn lần lượt gói riêng tóc của anh và Trình Vũ Trạch lại, đưa cho cô, "Đem đi bệnh viện tiến hành kiểm tra ADN, đưa tôi bản báo cáo chi tiết.
Trợ lí nhanh lập tức kinh ngạc đón lấy, nhưng vẫn gật đầu, "Vâng ạ, tôi bây giờ đi ngay."
Anh bạn nhỏ Trình Vũ Trạch chạy về công ty mami với tốc độ nhanh nhất, khi cậu đẩy cửa thì nghe thấy tiếng nghị luận rì rầm.
"Con trai của Trình thiết kế gia không thấy rồi, Cậu có thấy không? Vừa nãy cô ấy vô cùng lo lắng đã tìm khắp 1 lượt rồi."
"Tôi không thấy! Đứa trẻ nhỏ như vậy thì đi đâu được chứ? Chắc chắc rất nguy hiểm rồi!!!"
Trình Vũ Trạch nghe thấy vậy lập tức chạy đến trước mặt 2 cô nhân viên, "Dì ơi, mami con đang tìm con sao?"
"Trời đất! Bé con, tại sao con lại ở đây? Mau đi tìm mami con đi, mami con lo lắng đến sắp mắc bệnh tim luôn rồi." Cô nhân viên tức khắc nắm tay cậu đi nhanh tới phòng làm việc của Trình Ly Nguyệt.
Trình Ly Nguyệt lo sắp đến độ chuẩn bị muốn báo cảnh sát thì cô nghe thấy tiếng trẻ con gọi huân hoan kêu cô, " Mami, con ở đây, con ở đây!"
Trình Ly Nguyệt quay đầu nhìn nhóc, nét mặt bị dọa đến trắng bệch, lập tức nghiêm khắc, "Tiểu Trạch, con đi đâu rồi, mami không phải đã dặn con không được chạy lung tung sao? con muốn dọa mami đến chết khiếp à? nói xong, nước mắt cô có vẻ sắp chảy ra.
"Mami, con xin lỗi, con xin lỗi, lần sau con không dám chạy lung tung nữa đâu." Nước mắt sót ruột của cậu nhóc chảy ra rồi.
****************
Chương 17: Bị dọa chết khiếp
Trình Ly Nguyệt ôm cứng ngắc cậu nhóc, trời mới biết vừa rồi cô bị dọa thảm hại đến mức nào, Linda ở bên cạnh thở 1 hơi dài nói, "1 mình chăm con đúng là không dễ dàng chút nào, Tiểu Trạch, con xem con dọa mami con sợ tới mức muốn báo cảnh sát rồi, lần sau không được chạy lung tung nữa nghe chưa."
"Mami à, con xin lỗi, con xin lỗi, con tuyệt đối không chạy lung tung nữa đâu'. cậu nhóc cũng bị dọa cho hết hồn, không ngờ rằng lại khiến mami lo lắng đến thế.
Linda bước lên phía trước vỗ vỗ Trình Ly Nguyệt, "Được rồi, thả lỏng người đi, con cũng đã về rồi.'
Trình Ly Nguyệt mất mấy giây mới thoát khỏi sợ lo lắng, mới lấy tay đẩy khuôn mặt đang nép vào vai cô của nhóc con ra, nghiêm khắc nhìn vào mắt cậu nhóc.
"Con đi đâu rồi?"
"Mami, con.. con không đi đâu cả! Con chỉ đi sang tòa nhà đối diện tham quan thôi." Nói xong, chỉ tay về phía tòa nhà kim tự tháp to sừng sững đối diện.
Trình Ly Nguyệt lại bị dọa đến độ máu huyết trong người cũng đông cứng lại, cô khá tức giận, nói, " Con sao có thể tùy tiện chạy đến nơi xa như thế? Con có biết trên đường xe nhiều người nhiều, lỡ như người ta bắt cóc con thì sao?"
Nhóc con tuy có lí do mới đi, nhưng cậu không dám nói ra,sợ mami lại giận thêm nữa, cậu giơ ngón tay lên đảm bảo, "sau này con không dám đi nữ, mami ơi."
Trình Ly Nguyệt thở 1 hơi dài, nhưng vẫn ôm cậu nhóc thật chặt vào lòng,đây là thứ còn quý giá hơn cả sinh mệnh của cô, nếu đánh cậu bé mắng cậu bé thật, tim cô sẽ càng đau hơn.
Lần bị dọa này khiến cho cả mấy tiếng đồng hồ sau, Trình Ly Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại được.
Cô không cho phép nhóc con chạy đi đâu cả, chỉ có thể ở trong phòng làm việc của cô vẽ tranh ngoan ngoãn, yên lặng ngồi vẽ, có vẻ là di truyền từ thiên phú này của mẹ dù tuổi còn nhỏ nhưng hình thù vẽ ra không hề nghệch ngoạc vô nghĩa.
Ngày trước Trình Ly Nguyệt có nhiều bản thảo cũ, đều chưa dùng đến, hơn nữa đều thiết kế vô cùng ý nghĩa, thế nên cô lục ra vài bản, tỉ mỉ chỉnh sửa lại cũng được 1 tác phẩm hoàn hảo,tối hôm đó cô đưa bản thảo cho Linda xem qua.
Linda xem xong vô cùng hài lòng, bây giờ chỉ cần Thẩm Quân Dao kiểm tra nữa thôi.
Buổi tối, Trình Ly Nguyệt dẫn con trai về nhà, lại thêm 1 trận dạy bảo nghiêm khắc, nhóc con cảm thấy rất ấm ức , nhưng ấm ức cũng không dám nói ra sự thật.
Trình Ly Nguyệt cũng không dám dạy bảo con trai nghiêm khắc lắm, sau khi nói vài câu thì đi nấu mì cho cậu nhóc ăn, sau khi ăn xong, cậu nhóc mệt đến nỗi ngủ ngay trong lòng cô.
Trình Ly Nguyệt ôm cậu nhóc lên giường ngủ, đắp chăn cho cậu, nhìn gương mặt hồng hào xinh đẹp này, mặt cô hiện rõ sự mãn nguyện.
Về đến phòng khách, cô nhất thời cũng chưa thấy buồn ngủ, ngồi trên ghế sofa, nghĩ về bản thảo thiết kế, không chừng Thẩm Quân Dao lại muốn lấy cớ làm gì khó cô đây.
Thực ra, bất luận bản thiết kế của cô hoàn hảo tới mức nào, nếu Thẩm Quân Dao không vừa ý thì cô ta vẫn sẽ tìm ra được nhiều lí do, nói không chừng mục đíchcủa cô ta là khiến cô làm mất đi công việc này.
Trình Ly NGuyệt đúng là có chút lo lắng, cô không thể mất đi công việc này, cô có con trai phải nuôi, tuy 2 năm nay có chút tích cóp rồi nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều, cô muốn cho con trai cô cuộc sống tốt nhất có thể.
Tại bệnh viện.
Trợ lí Nhan vào chiều hôm đó đem số tóc mà Cung Dạ Tiêu giao cho gửi đến bệnh viện, khi đó cô lại bị 1 công việc khẩn cấp khác đeo lấy nên cô phải vội vã về công ty xử lý.
Đợi đến khi cô quay lại bệnh viện lấy kết quả thì được biết bác sĩ đã tan làm, bản kết quả đó bị khóa lại rồi.
Cô chỉ có thể đợi đến sáng mai quay lại lấy thôi.
Sáng sớm.
Đồng hồ sinh học của Trình Ly Nguyệt dậy đúng giờ, sau khi cô thức dậy thì vội vàng đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị bữa sáng cho con trai, mấy năm nay, cô từ một tiểu thư không cần động ngón tay vào bất cứ việc gì biến thành 1 đầu bếp nhỏ có tài nấu nướng không tệ, vì muốn chuẩn bị món ăn dinh dưỡng cho con trai, cô còn tham gia lớp đào tạo tại nước ngoài, học được không ít kiến thức.
Cậu nhóc cũng tự mình thức giấc, mặc đồ rửa mặt đánh răng, hoàn toàn không cần Trình Ly Nguyệt bận tâm.
"Oa, thơm quá mami ơi!"
"Vậy phải ăn hết tất cả, không được lãng phí nhé." Trình Ly Nguyệt vừa cười vừa hôn lên tóc con trai.
**************
Chương 18: Có kết quả báo cáo
"Dạ, nhất định con sẽ ăn sạch đồ ăn sáng yêu thương mami làm cho." Cậu nhóc cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn.
Trình Ly Nguyệt nhận được điện thoại của Linda, hóa ra là Thẩm Quân Dao yêu cầu cô cầm bản phác thảo đến tập đoàn Lục Thị cho cô ta xem, mà còn phải nhất định đích thân cô đi.
Trình Ly Nguyệt có chút nổi giận, Thẩm Quân Dao thật sự rất quá đáng, cô ta cố ý làm khó cô mà.
"Không còn cách nào khác, chị đã nói chuyện với cô ta rồi, cô ta không hề nhượng bộ, nhất định phải em đi, nếu không, cô ta sẽ hủy bỏ đơn hàng này, nên biết rằng, nếu đơn hàng này thành công, cô ta sẽ chi mấy triệu tệ phí thiết kế, công ty rất coi trọng.'
Trình Ly Nguyệt hít thở 1 hơi dài, thở nỗi oán hận trong lòng người ra ngoài,cô cắn môi nói, "Tốt thôi, em đi."
"Em cứ để con ở nhà đi! chị sẽ kêu Đường Duy Duy đến nhà em giúp trông coi cậu nhóc, cô ấy là cô gái tốt, nhất định sẽ trông coi tốt Tiểu Trạch thôi."
"Dạ được." Trình Ly Nguyệt nghĩ trong lòng, trông coi ở nhà vẫn tốt hơn trông coi ở công ty nhiều.
"Ly Nguyệt, em cố gắng nhé! nếu như thật sự không xử lí nổi đơn hàng của Thẩm Quân Dao, chị sẽ giúp em gánh cho."
"Cảm ơn chị Linda." trình Ly Nguyệt từ đáy lòng cảm thấy ấm áp.
'Không cần khách khí." đầu bên Linda cúp điện thoại.
Lòng Trình Ly Nguyệt vẫn còn chút chưa bình tĩnh được, đi đến tập đoàn Lục Thị đồng nghĩa với việc THẩm Quân Dao nhất định đã chuẩn bị xong việc nhục mạ cô, nói không chừng, còn gặp Lục Tuấn HIên.
Trình Ly Nguyệt cắn môi, nội tâm đấu tranh 1 hồi, cô quay đầu, nhìn cậu nhóc đang im lặng ngồi trên ghế ăn mì, oán hận từ đáy lòng bị rửa sạch.
Trình Ly Nguyệt, vì con, có ấm ức gì mà không chịu nổi nữa?
Nửa tiếng đồng hồ sau, Đường Duy Duy qua đến, cô còn mua không ít đồ chơi đem qua, Trình Ly Nguyệt rất thích cô trợ lý này, mặc dù cô chỉ có lớn hơn cô ấy có 3 tháng.
"Chị Ly NGuyệt, chị yên tâm giao Tiểu Trạch cho em." Đường DUy Duy rất yêu mến cậu nhóc này.
"Được, giao cho em, chị bây giờ phải đi công ty 1 chuyến, hôm nay chắc về hơi tối, nếu như tối chưa quay về được, em làm cho nó chút mì là được." Trình Ly Nguyệt chuẩn bị xong xuôi.
*** Tiểu Trạch của tui sao ăn mì hoài :D*
"Chị yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho nhóc con mà'. Đường Duy Duy đảm bảo.
"Mami, mẹ yên tâm đi làm đi! Con tuyệt đốikhông gây chuyện đâu, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời dì Đường". Cậu nhóc cũng đảm bảo.
Trình Ly Nguyệt cười bước đến bên con trai, hôn lên đầu tóc cậu nhóc, "Đợi mami về nhé."
"Dạ, tạm biệt mami."
Trình Ly Nguyệt đóng cửa phòng rồi xuống lầu, Linda đang đợi cô, bọn họ về phòng làm việc trong công ty trước, 1 chút nữa, Linda sẽ đi cùng cô đến tập đoàn Lục thị.
Trong bệnh viện, Nhan Dương mặc trên người bộ âu phục vừa người màu xám đang đi trên hành lang của bệnh viện, cái khí chất tinh anh chuyên nghiệp toát ra từ cô thu hút không ít sự quay đầu ngắm nhìn của đàn ông.
Cô đi đến phòng làm việc của vị bác sĩ mà ngày hôm qua cô giao tóc cho, cười nói, "Bác sĩ Ngô, Phần báo cáo ADN của tôi có rồi chứ?"
Bác sĩ từ trong ngăn kéo lấy ra 1 phần dữ liệu được đựng trong túi hồ sơ đưa cho cô, "Có rồi."
"Xin hỏi kết quả là như thế nào?" Nhan Dương hiếu kì hỏi, cô đại khái dự đoán được, 1 mẫu tóc là của ông chủ, còn mẫu tóc còn lại, chắc là của cậu nhóc hôm qua xuất hiện trong phòng làm việc của ông chủ.
Cô thật sự có chút hiếu kì mối quan hệ của bọn họ.
"Hai mẫu tóc cô đem đến này, có quan hệ gì với cô vậy?"
"À, là bạn của tôi." Nhan Dương nói dối, cô đương nhiên không thể nói là của ông chủ, cô cần phải bảo mật.
"À! kết quả đối chiếu ADN của 2 người, chứng minh 2 người là quan hệ cha con." Bác sĩ sẵn miệng nói.
Nhưng lại khiến cho đôi mắt ở phía sau cặp kiếng viền hoàng kim của Nhan Dương mở to lên mấy lần, cái gì? Cậu nhóc hôm qua với ông chủ là....
Là quan hệ cha con?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com