Chương 11
"À, ừ, hắn ta sắp chết rồi thì phải..."
Gã pháp sư nói nhẹ tênh.
"Bây giờ, với tình trạng hiện tại của cơ thể của hắn lẫn sự bất lực của bản thân ta, thì ta đề nghị cô đem hắn lên tầng hai, trên đó hẳn một ít đồ đạc còn sống sót, chúng sẽ cứu được hắn đấy."
"Ông đảm bảo chứ?"
Phương hỏi.
"Chắc chắn rồi. Sao lại không? Lấy danh dự của..."
Mặc kệ màn tự sự đỉnh cao mang tính nghệ thuật tự luyến.
Phương cố kéo lê cái xác Henrry lên trên từng bậc thềm cũ kỹ đầy khó nhọc, vì cơ thể của anh ta không chịu yên nên phải mất một lúc rất lâu mới có thể kéo được lên trên lầu hai. Ở bên trên, cảnh vật còn thảm khốc hơn cả sảnh tầng một, không chỉ bụi phủ dày đặc hơn hẳn, mà đồ vật trên này còn đổ vỡ nằm la liệt tứ tung tám hướng.
Và còn có những cái lỗ lủng chủng đêm xuyên sàn và trần nhà. Mọi kết cấu ban đầu của nó đã hoàn toàn bị phá tung lên, như thể đã có một cuộc đài chiến cực kỳ khốc liệt đã từng diễn ra tại đây.
Tuy vậy, điểm đặc biệt của căn phòng này lại nằm ở một cái lò, thứ duy nhất tồn tại cực kỳ nguyên vẹn ở chỗ này, vẫn đang cháy hừng hực ngọn lửa trắng tinh khiết, nó lấp lánh và đẹp đẽ một cách khó tả bên trong không gian được bao phủ bởi bóng tối. Một ngôi sao trời nhỏ bé, rực rỡ bên trong lòng trời đêm bất tận.
Mắt của Phương không thể rời khỏi ngọn lửa trong khoảng thời gian ngắn, dường như bị hút hồn bởi nó.
"Vì thế, ta chắc chắn rằng hắn có thể sống được. Ta đúng là thiên tài. Haha."
Tên pháp sư có vẻ đã hoàn thành bài văn và bắt đầu cười ha hả. Khiến Phương bất giác lấy lại tinh thần, sau khi đánh mất nhận thức trong một lúc, cô lên tiếng hỏi.
"Được rồi, giờ chúng ta phải làm gì tiếp theo?"
"Giờ thì kiếm cái vạc, nó ở đâu đó ở đây thôi, rồi đặt lên cái lò. Kiếm nó trước đi rồi tính tiếp, không thì không có cách nào ta giúp được đâu."
Gã pháp sư đáp.
Mặc dù cảm thấy hơi nghi hoặc, nhưng cô vẫn làm theo chỉ thị được giao, sau một hồi mò mẫm cuối cùng, cô tìm được cái vạc bằng đồng nằm ở một góc chềnh hểnh, nó khá lớn, có thể chứa được cả người vào bên trong. Sau đó là phần khó nhất khi cố di dời thứ to tổ chảng này khỏi vị trí ban đầu, sau khi dùng đủ mọi loại cách có thể, cô cuối cùng cũng có thể đẩy nó đến cạnh cái lò lửa trắng tinh khiết kia.
Khi đến gần liền có một loại cảm giác ấm áp lan tràn khắp cơ thể của cô, loại thoải mái tinh thần khiến mọi mệt mỏi trong khoảng thời gian qua đều bay biến.
Hì hục thêm một lúc nữa, cái vạc cuối cùng cũng đã yên vị trên lò lửa.
"Giờ thì làm gì tiếp theo?"
Phương quay lại nhìn sắsắc mặt Henrry, bây giờ anh ta còn trông tồi tệ hơn cả mức tồi tệ thông thường. Máu đang bắt đầu chảy ra từ mũi và miệng.
Lần này, tên pháp sư mất một lúc mới trả lời lại. Đồng thời là một dự cảm không lành dần xuất hiện trong tâm trí.
"Giờ cô hãy đọc câu thần chú do pháp sư vĩ đại ta đây sáng tạo ra để chất đầu nước vào bên trong cái vạc ấy. Mặc dầu ta biết đám quỷ các ngươi sẽ biết nhiều trò hơn. Sau đó hãy ném tên đó vào bên trong cái vạc. Thế là xong, hắn sẽ được cứu."
Phương lầm bầm câu thần chú trong miệng mình, hàng chú ngữ tinh giảm đến mức cô thấy nghi ngờ.
"Cái này có hiệu quả thật không đấy? Không cần thêm dược liệu gì sao?"
"Này này, ngươi đang nghi ngờ nhầm khả năng tuyệt diệu về tri thức của ta rồi đấy. Đừng để sự hạn hẹp của những điều mà ngươi biết ảnh hưởng đến sự tiếp nhận của những cái chưa biết, ngươi sẽ không biết được trên thế giới này sẽ còn bao nhiêu thứ tuyệt vời có thể được tạo ra đâu."
"Hơn nữa, một đại pháp sư vĩ đại như ta lại cần mớ cỏ dại chỉ để cứu mạng một kẻ tầm thường như bao mấy gã dược sĩ kiếm từng cắc bạc ấy à? Ngươi xem thường ta quá rồi đó."
Phương hối hận khi nói ra suy nghĩ của mình.
Tên pháp sư.
Hắn chỉ đơn giản là muốn nói cho người khác nghe, tên quái gở.
Cô nghĩ thầm trong khi giơ tay mình lên, nhắm vào cái vạc, ngón tay đan xen lại với nhau, tạo thành một giọt nước rồi đọc chú ngữ vừa mới học được.
Sau đó là một cảnh tượng khiến đầu cô trở nên tê dại đi, một phép mầu thần kỳ đang xuất hiện một cách chân thực. Một sự bất khả thi, mà dường như chỉ có những bộ phim hay hoạt hình mới có thể xảy ra được. Nay đã được cô thực hiện.
Từ không trung, những giọt nước đầu tiên bắt đầu rơi xuống, dần dần chuyển thành dòng nước tinh khiết không ngừng đổ xuống bên trong không gian trống của cái vạc.
Cô mở to mắt ra nhìn thứ mà mình đang làm, một điều kỳ diệu, quá tuyệt vời để có thể nói thành lời với trái tim đập mạnh. Khiến Phương không khỏi rộ lên một nụ cười. Nhưng khi đổ được hai phần ba khoảng trống, Phương thấy mệt.
Những giọt những bắt đầu có dấu hiệu giảm đi.
Lúc này cô mới nhận ra rằng, có lẽ có một sự đánh đổi nào đó khi sử dụng những điều kì diệu.
"Giờ thì ném hắn vào vạc đi."
Gã pháp sư lần này nói cộc lốc.
Khiến Phương hơi bất ngờ nhìn quanh. Miệng mấp máy định nói gì đó, nhưng cuối cùng ngậm lại rồi làm theo. Cô đến bên Henrry, người giờ đã yếu đến mức cả việc cựa mình đã trở nên khó khăn, cả người anh chảy đầy mồ hôi ướt đẫm áo, cô tháo miếng giẻ to đùng nhét trong miệng rồi vác anh ta ném vào trong cái vạc nước đang dần nóng lên. Cả cơ thể Henrry chìm nghỉm, chỉ nổi phần đầu và nửa phần ngực trên.
Còn gã pháp sư thì trở nên im lặng.
"Tại ông lại trở thành...ở trong tình trạng không có thực thể cố định như thế này. Ông không phải nói mình giỏi đến mức các vị thần cũng phải ghen tỵ sao? Tại sao ông còn bị kẹt."
Phương lên tiếng nói ra thắc mắc mà mình đã bỏ quên từ nãy đến giờ. Cô không biết mình nên sử dụng từ ngữ chính xác nào, để mô tả trường hợp của gã pháp sư này.
"Ôi địa ngục ơi, giờ ngươi mới hỏi câu hỏi muộn màng này sao? Hừm, đơn giản lắm. Bị hại thôi. Đến cả các vị thần còn nhiều lúc bị xa cơ lọt lưới bởi những thứ tiểu xảo tầm thường, huống gì là ta. May mắn thay, bằng trí tuệ và thực lực nên ta vẫn có thể giữ lại một phần của bản thân."
Nghe đến hết câu, Phương trầm ngâm nhưng bị cơn mệt mỏi kéo trùng xuống, mắt yếu ớt cố níu giữ tầm nhìn. Cuối cùng không chịu được nữa, cô đàng phủ phục gần cạnh cái lò để nghỉ ngơi.
Một thị kiến khác lại đến.
Cùng với bất an.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com