5: Gặp lại
Suốt ba ngày liền tôi trốn ở trong nhà, không dám lú mặt ra ngoài một giây phút nào. Đến cả bà ngoại tôi không thể đến thăm, đang nằm trên giường lăn lộn tôi nghe tiếng của HyungSik đến liền hết hồn trốn đi.
" Cạch"
- Chị hai, ba nhờ chị đi một chuyến ở Đông Thành Yok Sa. Nghe nói là đi thăm bà cô ấy!_ HanYeon
- Tại sao lại là chị? Cơ mà cũng thú vị, đi xa nơi này một chút không phải tốt hơn sao?_ Tôi lẩm bẩm
HanYeon tinh khiết ấy nở nụ cười ma mị, rồi lẳng lặng ra khỏi phòng. Tối nay tôi lại bắt đầu công việc ra cảng lên tàu.
......
Tôi được chuẩn bị cho toàn những bộ đồ kém sang, nếu có sang một chút cũng hở đủ chỗ, riết rồi cái nhà đó xây dựng cho tôi cái hình tượng một đại tiểu thư kém giá, không não, lố bịch đây mà.
Lục tìm lúc lâu mới thấy được cái đầm gân body trông được một chút. May mà tôi thông minh, phối với mấy phụ kiện có được cũng ra một bộ ra hông phết.
20h tôi được đặt cho một vé hạng thường, mang danh là đại tiểu thư nhà họ Won đến nỗi một người bảo vệ cũng không có.
Trong tôi hiện tại chỉ lo sợ đám người HyungSik giết người bịt đầu mói.
Trước khoang tàu trống người, tôi mò ra đó để hóng mát, gió đêm và hơi lạnh bắt đầu ùa về, tôi bắt giác nhớ đến ngoại nên có sụt sùi một chút.
" Cạch "
Tiếng bước chân.
Tôi theo cảm nhận quay về sau, thì chẳng thấy bóng dáng ai cả. Đôi mắt tinh anh bao năm qua dùng để tìm đồ của tôi không thể xem thường, lũ khốn chúng nó mò theo tôi lên con thuyền này đây mà.
Lần lượt bọn côn đồ cầm theo kiếm và côn tiến đến, hết thảy thì rất đông, chừng 8-9 tên cao to lực lưỡng.
- Tôi không biết mấy người sao lại có thái độ đó với tôi?_ Tôi căng thẳng lùi về phía bon tàu.
- Nè! Tôi hét lên đó!_ Ami
- Con tàu này vốn dĩ là do đại ca tụi tao thuê, mục đích là để giết chết mày, con đàn bà ngu dốt.
Nói xong một tên cầm côn xông lên đánh vào người tôi, may mà thân thủ mình nhanh nhẹn né vài đường đã thoát được hắn, với 4 năm kinh nghiệm vác rau cá ra chợ thì sức mạnh tôi cũng tăng đáng kể. Đánh nhau vài chiêu với chúng thì không thành vấn đề.
" Không ổn rồi!"
" Tức khắc thì được nhưng kéo dài là thảm"
" Xoẹt"
Tôi té xuống vì nhát dao khứa vào vai trái, tôi rát điếng người nhìn bọn chúng trong bất lực, lẽ nào Won Ami tôi phải bỏ mạng trên con tàu này hay sao?
- Lũ khốn!
Một giọng nói nghe quen thuộc, tôi quay mặt về phía phát ra âm thanh đó.
- Hắc Lang!
- Giết không tha!_ Hắc Lang
Rất đông người kéo ra khoang tàu, toàn bộ bọn họ đều mặc đồ đen, trên cổ trái có xăm một hình nhìn rất lạ, tôi bắt đầu mơ hồ vì vết thương rát quá. Cảnh chém giết hiện lên trước mắt tôi, có người bị khứa cổ, tên thì bị quăng xuống biển, tên thì bị bắn, khung cảnh bây giờ hổn loạn vô cùng. Hắc Lang chạy tới chỗ tôi, kế bên là .... Huyền Vũ? Bọn họ quen nhau sao?
- Cô Ami? Cô ổn chứ?_ Huyền Vũ
- Gì đây? Tôi làm sao vậy nè! Chống mặt quá!_ Mắt tôi mờ dần, nhìn bọn họ cũng không rõ.
- Mau đưa tiểu thư vào khoang, không để mất máu nhiều quá!_ Hắc Lang
Cảm giác bị bế sốc lên , từ đó tôi không còn nhớ gì nữa.
.....
- HyungSik~ em đã nói với ba đưa chị ta lên tàu, anh có chắc là ..._ HanYeon
- Em yên tâm! Chị của em không thoát khỏi người của anh đâu. _ HyungSik
Bọn họ hả hê cười vì Ami đã dính vào cái bẫy hoi đặt ra.
.....
Tôi mơ màng tỉnh dậy sau giấc ngủ dài. Nằm trên chiếc giường rất mềm mại y như lông hồ ly.
Lạ quá. Không phải phòng của tôi.
Vai trái đau quá. Lại sộc mùi thuốc.
- Tỉnh rồi?
Giọng ai đó lạnh lùng mà lại ấm áp khẽ nói bên tai. Tôi bật dậy, đỡ tay của mình lên, Huyền Vũ cũng bên cạnh phụ tôi ngồi dậy.
Hắn nhìn Huyền Vũ, tần hấn khiến anh ta sợ sệt buông tay khỏi người tôi
- Đại ca xin lỗi!_ Huyền Vũ
- Muốn chết hả?_ Hắc Lang thì thào
Tôi ngơ ra , nhìn người ngồi trên chiếc xe lăn đó, đầy uy quyền và toát lên vẻ đẹp thoát tục.
- Có còn thấy đau không?_ Jimin
- Là anh cứu tôi sao?_ Tôi
- Không phải tôi thì còn ai._ Jimin
- cảm ơn anh rất nhiều. Coi như tôi nợ anh một mạng vậy._ Ami
- Bây giờ cô đi đâu?_ Jimin
Nhìn hắn lạ thật, đôi mắt thì đầy sát khí, làn da trắng, đôi môi đỏ mộng, mái tóc bồng bềnh khẽ 7/3, lại còn undercut, mặc áo tay dài, có khuyên tai, có một nét hình xăm ở ngực nhưng lại bị che bởi lớp áo. Đại ca thứ dữ hay sao? Tốt nhất mình không nên làm hắn giận.
- Tôi muốn quay lại bờ, có lẽ phải nói với ba tôi điều này. Anh có thể...
- Được. Tôi đưa cô về..._ Hắn nhẹ nhàng đáp ngay
- Đại ca sao lại mất liêm sĩ như vậy?_ Hắc Lang thì thầm với Huyền Vũ
- Lần đầu tiên nghe được cái giọng như vậy luôn đó trời!_ Huyền Vũ
-Hmm_ Jimin
- Lão đại thứ lỗi!_ Huyền Vũ, Hắc Lang
- Phòng này để cô ấy nghỉ nghơi, chuyển đồ cho cô ấy qua đây đi. _ Hắn ra lệnh
- Vậy còn ngài Lão đại!_ Hắc Lang
- Hmm... ở tạm phòng cậu vậy!_ Jimin
Hắn nhìn tôi một chút rồi được Huyền Vũ đẩy xe đi khỏi. Tôi còn chưa hiểu mình đang trong tình trạng gì nữa. Hiện tại tàu đã đi được nữa đường, muốn quay lại phải mất 8 tiếng, tôi ngồi ngẫm nghĩ thì đoán ra bộ dạng ấy và cách người khác gọi hắn... đây chắc hẳn là dân anh chị gì khét tiếng lắm.
- Phải cẩn thận mới được. Ra khoá chốt luôn cho an toàn!
Tôi ra khỏi chăn, khó khăn khoá chặt cửa khoang lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com