Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Thầy giáo bất đắc dĩ.

  -Anh bị đuổi việc.
-Sao?
Hắn không tin vào tai mình nữa,lần thứ hai nghe thấy điều này.
-Này,tui làm sai chuyện gì mà đuổi tôi?
-Đơn giản anh không đáp ứng chuyên môn của chúng tôi.
-Nhưng.
-Anh nhìn lại mình đi, bằng cấp thì không có,tuy khả năng lái xe của anh rất thuần thục nhưng không có bằng lái chúng tôi đâu có thể để cho anh ở lại được,anh Đạt à,rất tiếc.

Đạt ấm ức bước ra khỏi xe,vất chìa khóa cho quản lí,bước trên đường tức tối.

-"Mới xin được hai ngày đã bị đuổi,xã hội này chán thật cứ có bằng cấp mới sống nổi à,mình đã không muốn dính dáng tới giang hồ nữa,cứ như thế này chắc đi theo con đường cũ quá." Về nhà bạn,hắn lao nhảy lên giường.

-Ơ hay,cái thằng này không đi làm sao lại tới đây?

-Trời đất.

-Chán quá mày,muốn "gác kiếm" làm người lương thiện nhưng không được.

-Hình như câu này của Chí Phèo thì phải?

Đạt đứng dậy dơ nắm đấm ra sừng sỏ.

-Mày muốn tao kỉ niệm cho mày vài quả không hả? Dám so sánh tao với tên đó à?

Gã bạn cười khì khì,lấy tờ báo trên nóc tủ đưa cho Đạt coi.

-Mất việc này thì tìm việc khác lo gì?

-Tưởng kiếm việc dễ lắm ấy.

Vừa nói gã bạn ngồi xuống xem xét động cơ xe máy cho khách gửi sửa,còn Đạt lại leo lên giường nằm đọc mục tìm việc làm.

-Tuyển nhân viên yêu cầu có bằng đại học hoặc cao đẳng....Việc cần người,người cần việc công ty chúng tôi hiện đang tuyển người làm điều kiện cần có bằng đại học....

Đọc một hồi mắt hắn nheo lại vất tờ báo qua một bên hằm hè.

-Kiếm việc phải có tiêu chuẩn cao, ai đáp ứng cho nổi? Này có việc nào khỏi cần bằng mà lương cao không?Bạn của hắn tên Minh đang sửa xe máy,quần áo lấm lem dầu bụi bẩn gạt mồ hôi trên chán quay lại đáp.

-Cứ sửa xe như tao nè,khỏi cần bằng cấp luôn.

Đạt nhỏm người dậy thở dài.

-Tao đua xe, phá phách giỏi chứ bảo làm thì chịu.

-Ế,không phải mày có bằng đại học sao?

-Cái bằng đó của trường dân lập ấy hả,bây giờ thì ai nhận hơn nữa tao chẳng biết vất đâu rồi ấy.

Minh cầm chiếc cờ lê cười gãi đầu.

-Thế thì mày đi làm công nhân cũng được.

-Ngại làm việc nặng lắm.

-Bó tay tao chịu mày rồi đấy, đã không giỏi đòi làm việc nhàn lương cao.

Đạt lại cầm tờ báo,lật xang một bên đập vào mắt hắn là một ngôi trường đang tuyển người làm giáo viên,hắn đứng phốc dậy mắt dán vào tờ báo,Minh trợn tròn mắt hoảng hốt không hiểu bạn thân của mình đang bị sao nữa?

-Mày làm gì thế?

-Có việc nhàn hạ rồi mà à?
-Việc gì?
-Làm giáo viên.
-Hả?
Minh dừng việc sửa xe,chạy lại đưa tay lên chán Đạt.

-Mày có bị thần kinh không đấy? Một gã đầu gấu,biến thái như mày đòi làm giáo viên.

-Tại sao lại không? Vẫn còn hai chỗ chống đây này,cái ngành hồi đại học tao theo đúng đang thiếu người.

Minh vẫn chưng hửng.

-Thôi,tao can mày vào đó tính dạy lũ trẻ về cái gì?Đừng nói là dạy nó cạy két,đánh nhau nha.

-Kệ chứ,bây giờ tao chẳng còn việc làm những nơi khác toàn được một hai hôm lại bị đuổi.

-Ông tướng nhìn lại hình dáng của ông đi,có ra dáng người làm thuê không?

-Ơ hay, sao mày cứ cản tao thế?

-Tao sợ mày lại bị đuổi thôi,xin vào mất công lắm.

Đạt châm điếu thuốc hút,cười nhăn nhở.

-Yên tâm đi,cùng lắm tao sẽ sửa sang lại ngoại hình, mày biết không nếu chẳng may tao làm thầy giáo thì sẽ bắt bọn học sinh nghe theo lời của tao.Đỏ hơn thì cưa cẩm được em học sinh nữ con nhà giàu rồi đời tao coi như lên hương.

-Đó chính là điều tao lo nhất đấy.

-Thế nhé,tao về tìm bằng đây.

Minh toan nói thêm nhưng dừng lại bởi đã biết trước kết cục của hắn nếu cứ giữ kiểu thái độ làm việc đó chắc chắn sẽ bị đuổi việc lần nữa,nhưng nào có thể ngăn cản được bạn mình,lặng lẽ cầm tờ báo xem thư mục mà Đạt vừa nói sẽ xin vào làm kẽ lắc đầu nói một mình.

-Làm thầy giáo đâu dễ vậy?

Về phần Đạt hí hửng trở về nhà tìm bằng cấp,trong phòng thì bừa bộn đầy bụi bẩn,hôi hám lục tung tất cả lên càng làm phòng trở lên giống bãi rác hơn là nơi ở,vừa tìm hắn vừa nghĩ tới viễn cảnh được các nữ sinh ca tụng về bề ngoài mạnh mẽ,chịu chơi của mình.Tìm được bằng của mình,tấm bằng nhàu nát,mày hoen ố xuất hiện trên mặt,lấy tay phủi bụi hắn cười lắc lẻ.

-Không ngờ có ngày lại cần đến mày đấy,giáo viên mình sẽ trở thành một giáo viên...

Ngay cả trong khoảng khắc này hắn cũng không hiểu tại sao mình lại phấn khích đến thế? Có phải đây chính là công việc duy nhất hắn có được khi đủ điều kiện?

Ngày hôm sau Đạt đi thay đổi lại ngoại hình và chữa lại tấm bằng mình làm lem luốc.Bước vào nhà bạn của mình,gã bạn thân đang sửa xe cũng tròn mắt không dám tin đây là sự thật.Người xuất hiện trước mặt không phải Đạt từng quen biết, trước mắt một người đàn ông rất lịch sự,quần áo gọn gàng,tóc đen cắt vắt xang một bên trông giống như một người thành công trong lĩnh vực nào đó.
-Đạt,mày....đấy à?

-Ờ,tao đây.

Minh vẫn chưa hết ngạc nhiên,chỉ vào người.

-Có chuyện gì xảy ra với mày vậy,tao đâu thấy mày trước đây.

Đạt dơ đơn xin việc nói.

-Đi làm thầy giáo cũng cần phải trau truốt chứ,tao có chuyện cần mày giúp.

-Chuyện gì?

-Mày cho tao mượn xe đi nộp đơn xin việc nhé.

-Được thôi.

Minh lấy trong gara một con Bobber màu đen,đập bồm bộp vào yên xe nói đầy tự hào.

-Đây,tích góp mấy năm trời khó khăn lắm tao mới mua được con này đấy.
-Uầy,đẹp nhỉ.Mình xin.

Đạt nhảy lên
xe,nổ máy.Minh hoảng hốt.

-Cái gì?

-Tao mượn thôi.

-Đội nón vào ông tướng,tao không muốn mày bị mấy anh cảnh bắt rồi giữ xe đâu.

-Rồi,rồi...Mày giống ông cụ non quá.

Nhìn Đạt chạy đi,Minh vẫn chưa hết bất ngờ vì thay đổi này của bạn
mình,trước đây bạn mình đâu có thái độ này,một thay đổi để phù hợp
với việc làm nếu như ngày xưa có bắt hắn thay đổi cũng không bao giờ
nghe,ấy vậy lần này hắn tự động rũ bỏ hình ảnh thường thấy của mình cho phù hợp với hoàn cảnh công việc. Phóng băng băng trên đường chẳng cần để ý đang vượt quá tốc độ cho phép,tâm chí hắn đang lơ lửng trên chín tầng mây xanh,với cái mục đích chẳng giống ai là vào trường tìm một nữ sinh thật trẻ,đẹp và điều kiện nhất thiết là phải nhà thật giàu cha phải làm tổng giám đốc của mấy công ty để tán tỉnh,cưa cẩm đợi nếu thành công đợi em ra trường rồi đường đường chính chính bước vào nhà em ấy,tất nhiên nếu may mắn "ẵm" được một em con một thì cả gia tài kếch sù sẽ thuộc về mình, rồi điện thoại Iphone 5, Samsung galaxy S4, siêu xe ferrari,siêu xe lamborghini, trên người mặc toàn đồ hiệu và cả một rừng em trẻ đẹp như hoa vây quanh cảm giác sướng điên người. Càng thêm phần phấn khích hắn rú ga ầm ầm,cười không thể đểu hơn về kế hoạch "đào mỏ rất lịch sự" của mình,cũng may Đạt cũng biết suy nghĩ chẳng muốn ngày đi nộp đơn xin việc lại bị mấy tay cảnh sát giao thông nhảy ra từ góc khuất nào đó phạt lỗi,nên đi rất đúng luật,nhưng hắn cảm thấy không thoải mái chút nào vì đây không phải hành động thường ngày của mình,nếu đây là những ngày bình thường thì hắn phạm luật như cơm bữa,đánh võng,bốc đầu,đua xe,trêu cảnh sát hắn làm tất,chính vì cái tính ương ạnh chẳng coi ai ra gì,luôn coi mình là số một cho dù có đánh chết cũng không chừa.Sắp đến nơi mà Đạt nộp hồ sơ,bỗng trên đường có một cô gái cũng đang chạy hớt hơ hớt hải,do mất đà mà ngã nhào ra đất,hôm nay tâm trạng đang vui hắn lái xe lại gần vuốt tóc lấy sự bảnh trai của mình nói:
-Cô không sao chứ?

Nghe tiếng nói,cô gái quay lại,Đạt suýt há hốc mồm vì cô gái đó rất xinh
đẹp,khuôn mặt ưa nhìn làn da trắng,tóc dài ngang vai mặc áo sơ mi
trắng.Đạt tròn mắt vui mừng trong bụng.

-"Con bé này sao đẹp vậy trời?Mình mà cưa đổ được thì chuẩn bị tước bỏ kiếp cô đơn rồi"

Nhanh chóng tắt máy,dựng xe ra vẻ ân cần.

-Sao cô chạy như ma đuổi thế?Ngã có đau lắm không?

Đỡ người đó dậy,cô ấy hơi đỏ mặt vì ngượng phần vẫn còn đau nên nắm phần cổ tay nhỏ nhẹ.

-Cảm ơn anh.

-Đừng khách sáo.

Mồ hôi của cô gái từ mặt chảy xuống cổ,rồi trôi xuống nữa,áo sơ mi trắng thấm mồ hôi làm lộ áo trong,Đạt nhìn chằm chằm vào vòng một như người mất hồn.

-Anh gì ơi?
-....
-Anh gì ơi?
-...
-Nè anh,có nghe tôi nói không?
-Ơ...Hả...!!?

Gọi đến câu thứ ba Đạt mới quay về với thực tại.

-Xin lỗi nhưng anh có thể lấy giùm hồ sơ của tôi đằng kia được không?

Cô gái chỉ vào hồ sơ bị rơi dưới mặt đường,nhanh chóng cầm lấy nó nhìn những dòng chữ trên bìa ngạc nhiên.

-Hồ sơ xin việc,trường trung học phổ thông dân lập Nguyễn Du? Không lẽ.


Đèo cô gái vừa quen trên đường Đạt cười,nói:

-Thật không ngờ cô lại xin việc ở đó.
-May thiệt,chúng ta quả có duyên, anh cũng xin việc ở trường.
Lái xe bon bon,Đạt đáp.
-Đúng thật,mà tôi chưa biết tên cô.
-Thu là tên tôi ,còn anh tên chi?
-Đạt...Đỗ Thành Đạt.
-Cảm ơn anh đã cho đi nhờ xe,thiệt ngại quá.
-Không sao,đây cũng có thể coi như giúp đỡ đồng nghiệp.
-Anh tự tin mình được chọn quá ha.
-Tất nhiên rồi.
-.......
Cả hai cứ nói chuyện cho đến khi,cổng trường hiện ra,đang là giờ vào lớp các học sinh đang chạy nhốn nháo vào lớp học của mình,dừng xe Đạt hít một hơi thật sâu,đây có lẽ sẽ là nơi làm việc tiếp theo của mình,đã rất lâu rồi hắn không được tới trường học.

Rất nhiều kỉ niệm thời học sinh ùa về,thời đó hắn một tay đầu gấu trong trường,thường xuyên đánh nhau,để được lên lớp hắn còn dọa giáo viên để nâng điểm thi,cuối cùng không được nâng điểm mà còn bị lưu ban lại mất một năm, những kí ức hào hùng thời cắp sách tới trường xoay quanh trong tâm trí hắn.

Lướt nhìn qua hàng cây,lớp học người Đạt lao lao buồn một cảm giác kì lạ,có lẽ cảm súc dâng trào lạ lẫm đó là của người đã xa quá lâu mái trường nay quay lại tuy không phải ngôi trường đào tạo mình nhưng cũng là một ngôi trường mang nhiều ý nghĩa của nó.

-Anh Đạt.

Thu người đi nhờ xe vỗ vai hỏi.

-Ờ,sao vậy?

-Anh làm gì mà thừ người ra thế?

-Tôi nhớ lại những kĩ niệm ngày xưa thôi. Thu khẽ cười che miệng trông rất dễ thương,cất bước chân thấy Đạt vẫn thẫn thờ một mình cô tiếp.

-Anh Đạt không định nộp hồ sơ à?

-Ừ nhỉ,xém quên mất.

Cả người đến phòng chuyên trách gửi hồ sơ xin việc,xong xuôi mọi thứ chỉ còn đợi ngày thử việc nữa mà thôi,khi về hai người vẫn trò chuyện Đạt muốn chở cô về nhưng bị từ chối,cô tự mình về nhà bằng xe buýt, vì thế hai người đành chia tay ở đây.

Về tới nhà của Minh,hắn hăm hở khoe thành tích đạt được trong lúc đi nộp đơn,hắn không ngớt mồn khen cô gái mới quen rất xinh đẹp chỉ cần mà vào làm giáo viên ở trường thì sau này có cơ hội tán tỉnh. Còn Minh chỉ thở dài nói nếu được nhận vào làm thì cần chuyên tâm vào công việc đừng nghĩ ngợi đến mấy trò nhăng nhít,nhưng lời nói của gã bạn thân hình như không vang tới tai Đạt,hắn lăn trên giường đọc tạp chí vừa đọc vừa vắt chân chữ ngũ rung đùi ra vẻ hài lòng lắm.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: