Chương 58. Mượn hoa hiến Phật
" Phác Thái Anh, ngươi không nghĩ tới trẫm muốn giết ngươi sao?" Vẻ mặt Lệ Sa phức tạp nhìn khuôn mặt ngây ngô cười của Thái Anh.
"A!!" Thái Anh sững sờ nhìn Lệ Sa, hiển nhiên lúc này đại não mới suy nghĩ đến vấn đề trọng điểm này. Hoàng thượng muốn giết mình, bởi vì mình là Minh Phượng ký chủ sao? Hoàng thượng muốn giết mình, trước kia Hoàng thượng chỉ là dọa nàng, nhưng lần này hình như là thật sự muốn giết nàng, nhưng đối với nàng lúc này mà nói, dù có chết ở trong tay Hoàng thượng thì nàng cũng không thấy có gì hối hận.
Lệ Sa nhìn thấy vẻ mặt Thái Anh vô tội và bộ dáng ngỡ ngàng thì hiểu rõ trong đầu nàng ấy không hề có khái niệm này, hơn nữa Lệ Sa cũng không thể tưởng tượng ra, nếu bộ dáng Phác Thái Anh trở nên khôn khéo thì sẽ như thế nào đây? Nghĩ như vậy trong lòng Lệ Sa trừ bỏ mất mác thì còn có chút chờ mong, chờ mong một ngày Thái Anh trở nên lợi hại.
"Nếu sau này ta uy hiếp đến Hoàng thượng, Hoàng thượng có thể giết ta đi! Bất quá..." Phác Thái Anh nghĩ đến, kỳ thật nàng cảm thấy bản thân mình cũng không thích làm Hoàng đế, bất luận là hiện tại hay là sau này nàng có trở nên lợi hại cũng đều như vậy. Nếu Minh Phượng thắng, nhất định sẽ uy hiếp đến Hoàng thượng, Hoàng thượng lúc đó vẫn sẽ giết nàng, nếu so sánh thì nàng chỉ muốn chết lúc này thì còn tốt hơn, như vậy sẽ không đau đớn.
"Bất quá cái gì?" Lệ Sa chọn mi, nhưng trong lòng có chút cảm động, Phác Thái Anh là người sợ chết, nàng như thế nào lại không biết!
"Người có thể chọn cho ta cái chết nào không đau đớn được không? Hơn nữa Hoàng thượng nhất định phải nhớ rõ ta, nhất định phải đốt cho ta nhiều quần áo đẹp, đồ ăn ngon, để xuống dưới ta được ăn ngon mặc đẹp..." Vẻ mặt Thái Anh khổ sở nói, kỳ thật là nàng không muốn chết, nàng còn muốn làm rất nhiều chuyện, nàng còn muốn cả nhà được đoàn tụ... Tóm lại càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng không muốn chết, nhưng nàng lại không muốn làm cho Lệ Sa bị thương tổn.
"Ngu ngốc!" Rõ ràng là rất sợ chết, vậy mà còn mạnh miệng! Lệ Sa trong lòng suy nghĩ rồi lại vùi mặt vào cổ Thái Anh, đem hết trọng lượng cả cơ thể đặt trên người nàng ấy. Phác Thái Anh, trẫm rốt cuộc phải đối với ngươi như thế nào đây? Không thể giết, Lạp Lệ Sa biết rõ mình không thể xuống tay được, hiện tại muốn đánh mạnh Thái Anh, nàng cũng không nỡ mà đánh được. Tất cả đều do Phác Thái Anh, đúng là ngu ngốc, biết rất rõ nàng không phải là người tốt, còn đi thích nàng, còn suy nghĩ cho nàng... Trong lòng Lệ Sa sinh ra vô số điều không tốt đối với Thái Anh, nhưng mỗi một việc nêu ra đều làm cho nàng cảm thấy luyến tiếc.
Phác Thái Anh hiển nhiên có chút kinh ngạc, hai tay nàng vội vàng đem Lệ Sa ôm thật chặt, Lệ Sa lúc nào lại yếu đuối như vậy đâu, Lệ Sa hiện tại lại làm cho Thái Anh không thấy quen thuộc lắm, nhưng nàng vẫn thấy như vậy thật ôn nhu, thật đáng yêu, nàng rất thích, nếu chết vì nữ nhân này nàng cũng cam tâm tình nguyện.
"Thái Anh, nếu có cơ hội, tôi cũng không thể không giết ngươi, lần này quên đi" Thanh âm Lệ Sa rầu rĩ từ cổ Thái Anh phát ra.
Lệ Sa lúc này lại tự xưng 'tôi' có thể thấy được cảm xúc của nàng quả thật không thể khống chế được, Lệ Sa biết mình không thể giết Phác Thái Anh đã không khống chế được, nhưng trong đầu nàng lại vô lực ngăn cản. Nhưng Lệ Sa đã đưa Thái Anh đến mức giới hạn cuối cùng, và giới hạn này chính là mấu chốt cuối cùng khiến nàng ăn không ngon ngủ không yên, nếu vượt qua điểm giới hạn này thì Lệ Sa biết rõ nàng sẽ không thể bỏ được Thái Anh. Tuy là vậy nhưng lý trí của nàng cuối cùng cũng phải giết!
"Ý này, hiện tại không giết ta sao?" Thái Anh khống chế không được liền vui vẻ hỏi.
Lạp Lệ Sa chính là Lạp Lệ Sa, một chút cũng không quyết tâm giết, cảm xúc của nàng cũng rất nhanh liền hồi phục, vừa rồi yếu đuối có chút ảo não thật mất mặt, nàng liền đem Thái Anh đẩy ra, đáng giận, nàng tại sao lại vừa rồi lại có cảm giác không rời bỏ được Thái Anh chứ? Cái này đúng là ảo giác, đúng vậy, nhất định là ảo giác.
Thái Anh nhìn Lệ Sa thoát khỏi vòng tay ôm ấp của nàng, trong lòng có chút mất mác, Hoàng thượng lại nhanh như vậy sinh khí, nàng còn chưa ôm đủ a!
Lệ Sa không đế ý tới vẻ mặt Thái Anh ủ rủ, đâu phải muốn làm gì là làm. Hừ!
**
"Nhị thiếu gia, đại thiếu gia đưa tới đồ lễ vật, nghe nói là đặc sản thượng hạn của Tây Mạc" Lâm quản gia từ Lâm phủ đưa tới biệt viện Lâm Trọng Văn đang tu thư. Đại thiếu gia đối với nhị thiếu gia thật không bình thường, Nhị thiếu gia thích thức ăn ngon, Đại thiếu gia liền thường xuyên cho người từ biên cương đem những món ăn kì lạ trở về, cũng không biết ở biên cương tại sao có nhiều thứ hiếm lạ như vậy. Đại thiếu gia luôn tìm đủ lí do để lấy lòng Nhị thiếu gia, thật không giống như là tình cảm huynh đệ, lại giống như là đối với nữ nhân, nhưng Lâm quản gia lại không dám đêm ý nghĩ trong bụng mà nói ra, đôi lúc cũng cho rằng bản thân mình suy nghĩ quá nhiều rồi.
"Mấy thứ này, các ngươi để đó rồi về đi..." Lâm Trọng Văn lạnh lùng nói.
Nói cũng kỳ quái, Nhị thiếu gia là người luôn nhã nhặn lễ nghi, đối với hạ nhân cũng ít khi sinh khí, nhưng chỉ duy nhất đối với Đại thiếu gia, dường như rất lạnh nhạt. Lâm quản gia nhớ rất rõ, trước kia hai huynh đệ tình cảm rất tốt, nhưng sau khi Đại thiếu gia làm tướng quân, Nhị thiếu gia liền trở nên bất hòa với Đại thiếu gia, ngược lại Đại thiếu gia sau khi trở về cũng không hề trách mắng điều gì mà còn lấy lòng Nhị thiếu gia. Lâm quản gia đoán, Đại thiếu chắc chắn đã làm chuyện gì có lỗi với Nhị thiếu gia, bằng không cũng không có đối đãi như thế.
"Đại thiếu gia như vậy có tâm..." Lâm quản gia thay Lâm Trọng Khang biện hộ cho hắn, Nhị thiếu gia chưa bao giờ ăn những thứ Đại thiếu gia mang đến, Nhị thiếu gia tuy nhận nhưng sau đó toàn bộ lại đem ném đi, Nhị thiếu gia tuy không ở trước mặt hạ nhân mà ném, chỉ cần hạ nhân vừa đi thì lập tức ném. Hai người bọn họ huynh đệ bất hòa, cũng chỉ có một mình quản gia hắn biết được.
"Trong lòng ta có chừng mực, có một số việc quản gia cũng đừng quá quan tâm!" Lâm Trọng Văn tuy nói ra vài lời lễ độ, nhưng hàm ý vẫn hy vọng Lâm quản gia không nên nhiều chuyện.
"Vậy lão nô xin cáo lui" Lâm quản gia cũng từ bỏ, chuyện của chủ tử bất quá cũng không tới phiên nô tài quan tâm.
"Ân!" Lâm Trọng Văn vẫn như trước, quản gia vừa đi Lâm Trọng Văn nhìn đến các vật trên bàn, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lùng.
"Lâm Trọng Văn..." Thái Anh lớn giọng kêu lên, người chưa đến nhưng thanh đã tới trước.
Lâm Trọng Văn ánh mắt lạnh băng vừa nghe thấy giọng của Phác Thái Anh vang lên cũng dịu đi không ít, nhưng mày hắn lại nhíu xuống, Phác Thái Anh trước giờ vẫn không phân biệt được ở nơi nào thì nên giữ yên lặng, giờ phút này lại gây ra tiếng động lớn xôn xao.
"Ngươi đang làm gì vậy? Quoa... ở đâu có mấy đồ vật này vậy? À đúng rồi, ta cho ngươi biết, ta vốn rất lợi hại nga..." Thái Anh đang nói lại chợt nhớ Lệ Sa vừa rồi có nhắc nhở nàng cũng không được nói với bất luận kẻ nào nàng là ký chủ của Minh Phượng, bằng không họ sẽ giết nàng. Phác Thái Anh vốn là người không biết giữ bí mật trong lòng, càng muốn đối với chuyện mình là ai khoe khoang, nhưng nếu chuyện này có liên quan đến tính mạng của nàng thì nàng cũng trở nên cẩn thận một chút.
"Ngươi lợi hại? Chẳng lẽ là do trước đây ngươi bị sốt qua một lần nên mới ngây ngốc sao?" Lâm Trọng Văn tất nhiên không tin, thực sự không biết vì điều gì hắn lại coi trọng nàng nữa?
"Không phải!" Thái Anh đối với trường hợp này thật không biết phải bào chữa như thế nào, đành cho qua, tay nàng cũng không quên mở qua vật phẩm trên bàn, một chút lịch sự cũng đều không có.
"Vậy thì thế nào?" Lâm Trọng Văn đối với Thái Anh hành động tự tiện không khách khí như vậy thì có chút nhíu mày, nhưng hắn tất nhiên không biết Phác Thái Anh làm ra được hành động này cũng là do ai đó dung túng mới thành.
"Không thế nào cả, dù sao ngươi cứ nhớ kỹ chính là như thế, về sau..." Sau đó lực chú ý của nàng hiển nhiên là đối với mấy món ăn bài trên bàn, nhìn thấy thật lạ cũng thật hấp dẫn,chắc chắn ăn vào sẽ thật ngon a. Bây giờ nàng chỉ biết, đến chỗ Lâm Trọng Văn tuyệt đối sẽ được ăn ngon.
"Đây là gì?" Thái Anh hỏi, còn nuốt nước miếng.
Lâm Trọng Văn thấy bộ dạng thèm ăn của Thái Anh, vốn chuẩn bị ném đi những thứ trên bàn, nhưng bây giờ Phác Thái Anh thích, hắn cũng không nỡ ném. Lâm Trọng Văn đúng thực là một người rất cưng chìu người khác, cưng chìu đến nổi Phác Thái Anh muốn cưỡi lên đầu hắn.
"Ngươi thích? Vậy ta cho ngươi hết!" Lâm Trọng Văn cưng chìu nói, dù sao hắn cũng sẽ ném đi, vậy thì thà cho Thái Anh.
"Thật sao?" Thái Anh nói xong, liền đem một cái nhét vào miệng, ngon a, thật sự ăn rất ngon!
"Ân!" Chưa bao giờ hắn lừa gạt nàng, nhìn thấy nàng ăn rất vui vẻ, trong lòng Lâm Trọng Văn cũng ức chế không được mà thấy vui, vừa rồi hắn có ý định xấu muốn ném đi cũng liền biến mất.
"Tốt...vậy được rồi..." Thái Anh vừa ăn vừa nói "Ta lấy năm cái qua cho Hoàng thượng ăn, ta ăn ba cái, còn lại hai cái cho ngươi..." Thái Anh đúng là mượn hoa hiến phật, đúng là người tính toán nhỏ nhặt, mà không thấy được sắc mặt Lâm Trọng Văn lúc này đã muốn tối lại.
Lâm Trọng Văn hiện tại vô cùng hối hận vì đã không đem mấy thứ này ném đi, cho Lạp Lệ Sa năm phần, chỉ chừa lại cho hắn hai phần, ai nặng ai nhẹ, vừa nhìn đã hiểu ngay. Lâm Trọng Văn sắc mặt khó coi, vốn tâm tình vừa tốt lên nhưng hiện tại bị Phác Thái Anh chọc tức, tâm tình còn kém đi hơn là việc nhận đồ ăn của Lâm Trọng Khang.
"Cút cho ta!!!" Lâm Trọng Văn quát.
Thái Anh kỳ thật quá ngây thơ, còn để lại hai cái cho Lâm Trọng Văn, nàng ôm thức ăn còn lại đi trong cao hứng tiêu sái, dù sao Lâm Trọng Văn gần đây tâm tình bất định, nàng cũng không quá để ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com