Chương 8
Phác Thái Anh rất sợ chết, nhưng nàng cũng không hiểu chuyện xảy ra thế nào, rõ ràng là nàng đã trốn biệt tích, sau đó lại hứng một đao cận kề ngay người, kẻ sợ chết như mình mà lại đi đỡ đao cho người khác, chuyện không thể tin được như thế mà lại xảy ra cơ!
Hiện giờ hối hận đến nỗi gan ruột cũng tái xanh rồi, vết thương đau quá a!! Thái Anh đúng là đã tỉnh rồi, nhưng vẫn giả chết!
Cái tên tiểu tử này lại khiến nàng kinh ngạc một phen, rõ ràng là gan bé như chuột, vừa gặp thích khách đã tái xanh mặt, vội vàng trốn biệt, xa chừng nào hay chừng nấy, vì hắn như thế nên nàng đã định trị tội hắn, nhưng nàng thế nào cũng không ngờ rằng, ngay tại thời khắc cận kề kia, thế mà mà lại chủ động đỡ đao giúp mình, lại tốt bụng như thế đỡ đao cho mình!
Lệ Sa tuyệt đối không tin, nàng luôn đa nghi, đây cũng là tật chung của những kẻ làm Hoàng đế, luôn luôn cảm thấy những việc kẻ khác làm vì mình đều là có mục đích cả.
Thế nên từ lúc Phác Thái Anh hôn mê đến giờ, Lạp Lệ Sa vẫn đang đoán dụng ý của Thái Anh, nhưng nàng lại không thể đoán ra nên có chút cáu kỉnh, những tên đại thần của nàng, nàng luôn đoán ra dược bảy, tám phần, nhưng cái tên Phác Thái Anh bỉ ổi này mà nàng lại không đoán ra được!!!
Đây thật là oan uổng, Thái Anh chẳng qua chỉ là ngắm nàng hơi nhiều chút thôi, thế mà đã bị Lệ Sa nói là bỉ ổi a!!
Sự tình là như thế này, Lâm Trọng Văn từ khi tiếp quản nhiệm vụ tu thư thì vô cùng bận rộn, khiến cho cả Thái Anh cũng rất bận, ghi sách ghi đến nỗi tay cũng nhuyễn cả ra. Hôm nay, Lâm Trọng Văn vì có chút thắc mắc về việc tu thư nên đi xin ý kiến của Lệ Sa, mà Thái Anh lại năn nỉ Lâm Trọng Văn cho nàng theo.
Mục đích của Phác Thái Anh chẳng qua là muốn trốn việc thôi, kì thật chép sách chép đến phát sợ rồi, với cả đi gặp Lệ Sa chút cũng tốt, nàng xinh đẹp như thế, gặp xong cũng khiến người ta tinh thần phấn chấn hơn.
Lâm Trọng Văn và Lạp Lệ Sa thảo luận rất hăng, đến mức xem Thái Anh như không khí, Thái Anh vui mừng cảm thấy thật nhàn rỗi, mà đôi khi cũng lén ngắm Lệ Sa, dù sao thì nàng cũng không dám nhìn lộ liễu như trước nữa, vì ánh mắt mà Hoàng thượng nhìn nàng thật là đáng sợ.
Lệ Sa đối với tên Phác Thái Anh mà Lâm Trọng Văn mang theo có chút không ưa, vì nàng đối với Thái Anh quả thật không có chút ấn tượng gì tốt đẹp, Phác Thái Anh đôi khi lại nhìn nàng với cái ánh mắt quấy rối, lúc nàng muốn cảnh cáo hắn thì hắn lại mau chóng lảng đi rồi!!!
Dù trong lòng Lệ Sa có chút không ưa, nhưng cũng không thể so đo tính toán với cái loại tiểu dân như thế, thật tổn phong thái của mình.
Vấn đề tu thư này, không nói thì thôi, đã nói thì kéo dài đến chiều, trời cũng sắp tối rồi, trời tối thì trong cung sẽ không qua bình yên nữa.
Lệ Sa luôn thích làm việc ở Lạc Trình cung, nàng thích sự yên tĩnh, thế nên thị vệ ở Lạc Trình cung luôn ít hơn so với những nơi khác, nhưng những thị vệ ở đây đều là các cao thủ trong số các cao thủ.
Thế nên việc hành thích không hề dễ dàng, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vẫn sẽ có lúc sơ hở.
"Tại sao lại đỡ đao cho ta?" Lệ Sa hỏi.
Tại sao à? Thái Anh cũng đang phiền vì câu hỏi này, ngay cả bản thân còn không hiểu, thật phiền a!
Lệ Sa thấy Thái Anh không có phản ứng, nộ khí bắt đầu dâng lên, thật là to gan dám coi thường ta!
"Giả chết cái gì! Nếu còn không lên tiếng, ta sẽ cho ngươi vĩnh viễn khỏi lên tiếng!" Thanh âm của Lệ Sa rất lạnh lẽo, nàng thật sự động sát khí rồi.
Thái Anh nghe xong cảm thấy trong lòng vô cùng hoảng sợ, len lén mở mắt ra nhìn Lệ Sa, phát hiện sắc mặt Lệ Sa vô cùng bất thiện nhìn nàng, một chút cũng chẳng giống thái độ đối với ân nhân cứu mạng, trong lòng cảm thấy vô cùng ủy khuất!
Đâu phải ta muốn lao ra đỡ đâu, là do cơ thể không nghe lời, ta cũng đâu muốn thế, giờ vết thương còn đau đến thế đây nè!
"Ta cũng đâu biết!" Thái Anh rầu rĩ nói, nàng cũng muốn làm rõ!
Nhất định là do bị mĩ sắc làm cho đầu óc mê muội rồi, đầu óc bất chợt điều khiển nàng lao ra đỡ lưỡi dao kia, chắc hẳn là vậy.
"Ngươi muốn trẫm ban thưởng cho ngươi thế nào?" Lạp Lệ Sa nghĩ rằng chắc sẽ lại mấy câu trả lời đại loại như đây là nghĩa vụ của vi thần vân vân, vân vân.., thanh âm của Lệ Sa tuy rằng không lạnh lẽo như khi nãy, nhưng vẫn như cũ khiến người khác cảm thấy không chút gì dễ chịu.
Thái Anh có chút tổn thương, cảm thấy như đang được bố thí, như năm xưa Trương đại phu cho nàng thuốc, lúc xua đuổi nàng nàng cũng rất vô tình!
Nàng chán ghét Lạp Lệ Sa như thế, vô cùng ghét, Trương đại phu so với Lệ Sa còn hơn thế nhưng lại không khiến nàng có cảm giác sâu sắc đến nhường này.
"Ta cái gì cũng chẳng muốn!" Phác Thái Anh giận dỗi trả lời!
Lệ Sa không tin, muốn diễn trò giả vở không cần à, thế thì để xem ngươi diễn được đến lúc nào!
"Nếu đã không cần, thì bây giờ, chúng ta tính sổ!" Lệ Sa cười tựa như không nhìn nàng!
Thái Anh cảm thấy thật kì quái, đã không thưởng lại còn đòi tính sổ, tính sổ cái gì a?
"Ngươi nữ giả nam trang thi đậu Tiến sĩ, phong quan! Tội khi quân! Tru di cửu tộc!"
Lệ Sa nói rất nhẹ nhàng, nhưng Thái Anh thì khuôn mặt trắng bệt, khi bị thương đã bị phát hiện rồi.
Tuy là Phác gia người chỉ có vài móng, cả một tộc còn chẳng đủ, lấy đâu ra cửu tộc, nhưng vẫn còn Phác Bình và Phác Lạc, hai người đó là người rất quan trọng của Phác Thái Anh này a!
"Hoàng thượng..."
Thái Anh dáng vẻ đáng thương nhìn Lệ Sa, trong lòng thầm tự rủa mình không dưới mười ngàn lần, không thể nghĩ ra cách ứng phó.
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Thái Anh, Lệ Sa cảm thấy tâm tình rất tốt, xem ra trị nàng thật quá dễ dàng, đến nỗi còn dễ hơn việc bóp chết một con kiến, cũng không sợ nàng có mưu đồ gì.
"Ngươi giải thích được thì trẫm có thể miễn tội cho ngươi, nếu không..."
Phác Thái Anh không phải là một người có tâm nhãn, không biết bịa đặt những chuyện lâm li bi đát, bèn thành thật kể rõ nhưng việc của mình.
"Hoàng thượng, Lâm đại nhân rất quan tâm đến thương tích của Phác đại nhân, muốn vào đây thăm viếng."
Lâm Trọng Văn, trước đây vẫn nghĩ Phác Thái Anh là nam nhân, không nghĩ theo cách khác, nhưng Lâm Trọng Văn lại quá quan tâm đến Phác Thái Anh rồi, hay là....
Lâm Trọng Khang, Lâm Trọng Văn, Phác Thái Anh, có thể đây là một tổ hợp thú vị! Lệ Sa khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt đầy vẻ tính toán, nhìn Thái Anh đang thấp thỏm bất an.
"Để hắn vào."
Lâm Trọng Văn tiến vào, tuy rằng thần sắc so với mọi khi không khác mấy, nhưng vẫn có chút khác biệt, nếu là thường ngày, Lệ Sa tuyệt đối không để ý đến, nhưng giờ đây nàng đang rất mẫn cảm, thế nên, sự lo lắng trong mắt hắn không thể nào che dấu được.
Lâm Trọng Văn trông thấy Thái Anh đã tỉnh, cảm thấy có chút an tâm, nhưng khi thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lại không an tâm nữa, sắc mặt nhợt nhạt như thế, chắc là do mất máu quá nhiều, khi về phải cho hắn ăn nhiều đồ bổ hơn.
Sắc mặt của Thái Anh đúng là trắng bệt, nhưng không phải vì mất máu nhiều, mà là do bị dọa a.
Kì thật vết thương của Thái Anh không nặng lắm, chỉ là bị chém trúng một vết trên lưng, lại còn chưa đến hai cm.
Lúc đó cho dù nàng không lao ra, Lệ Sa cũng chẳng sao cả, sự thật là rất ít kẻ biết Lệ Sa biết võ công, lại còn rất giỏi, thế nên nên lúc đó nàng hoàn toàn có thể tránh ra.
Vì vậy cho nên lúc Thái Anh đỡ đao, Lệ Sa đã đánh văng tên thích khách rồi.
"Hoàng thượng muốn xử lý vụ ám sát này thế nào?" Ngôn Thác vào theo Lâm Trọng Văn, hỏi.
"Giao cho hình bộ Tức Khả."
Ngôn Thác vô cùng kinh ngạc, những việc này trước nay đều giao cho hắn âm thầm giải quyết, sao lần này lại...
"Trẫm đăng cơ đã ba năm rồi, tình hình bây giờ không còn giống như ba năm trước, hiện giờ trẫm đủ tự tin có thể xử lý tốt quốc gia này. Mật sát bộ cũng nên giải tán thôi, đừng nên khiến kẻ khác hoang mang!"
Mật sát bộ, chính là công cụ để Lệ Sa bài trừ những kẻ đối lập, ám sát là chính, ngoài ra còn thu thập tình báo, ám sát những kẻ gian dối trong triều đình đối với Lệ Sa, là một tập hợp của những kẻ trong giang hồ, gọi là Tam Canh điện, do Ngôn Thác phụ trách.
Lâm Trọng Văn nghe thấy trong lòng kinh hãi, trong số năm người bạn học, mỗi người đều phụ trách một việc khác nhau, trước giờ việc cho mỗi người đều không được tiết lộ cho kẻ khác.
Thế nên hắn vẫn tưởng kẻ phụ trách Mật sát bộ là Chương Dã, mà quan trọng hơn là, tại sao nàng lại để cho hắn biết? Rốt cuộc nàng đang mưu đồ chuyện gì?
Ngôn Thác càng kinh ngạc hơn, một chút dự đoán cũng không có đã bảo giải tán, với cả cái Mật sát bộ đó, lúc đầu đã tốn rất nhiều công sức mới thành lập được, sao có thể nói giải tán là giải tán chứ!
"Ngôn thác ngươi lui ra trước, ngày mai đến Ngự thư phòng!" Lệ Sa nói xong bèn đuổi hắn ra.
"Vâng!" Ngôn Thác không nói thêm gì, bèn lui ra, hắn tin rằng ngày mai nàng sẽ giải thích rõ ràng với hắn.
Lâm Trọng Văn trông bóng dáng rời đi của Ngôn Thác, hắn luôn ngỡ rằng, Ngôn Thác là kẻ đơn giản nhất trong số năm người, không nghĩ đến rằng hắn lại sai lầm như thế. Dĩ nhiên là không chỉ có hắn, Triệu Thanh cũng thế.
Lâm Trọng Văn thu hồi tầm nhìn của mình, cũng rất nhanh chóng từ kinh ngạc hồi phục bình thường.
"Tiểu Anh tử không sao chứ?" Lâm Trọng Văn quan tâm hỏi.
"Vẫn chưa chết!" Thái Anh có chút uể oải trả lời, Hoàng thượng vẫn chưa nói sẽ xử lý mình như thế nào đây?
"Hoàng thượng..."
"Lâm ái khanh, lần này Phác Thái Anh có công hộ giá, trẫm dự định để Phác Thái Anh bên cạnh, trẫm phong nàng làm Thư tá, phụ trách khởi thảo và sao chép văn thư của trẫm."
Lâm Trọng Văn nhíu mày, trong lòng bất mãn với quyết định này.
Thái Anh ngây ngẩn cả người, đây rốt cuộc là thế nào, vừa nãy chẳng phải không những không thưởng lại còn muốn phạt sao, sao giờ lại thưởng rồi, Hoàng thượng đúng là một người mau thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com