5.
Trên TV đang chiếu chương trình "Trò chuyện cùng với ngôi sao" của đài truyền hình thành phố, đối tượng phỏng vấn và Mã Quần Diệu, anh kể về 1 món quà sinh nhật của mình.
Mã Quần Diệu: "...Ừm, mặc dù chỉ là hộp sữa chua và chiếc bánh gato thôi nhưng là do 1 người rất đặc biệt tặng..."
Khán giả bên dưới bắt đầu hét lên âm thanh đinh tai nhức óc.
Mã Quần Diệu không nhịn được, giơ tay bóp trán, nhìn có vẻ ngại ngùng.
Người dẫn chương trình lập tức nhân cơ hội hỏi ngay: "Người đó "đặc biệt" đến mức nào, chẳng hay anh Mã có thể tiết lộ chút gì không?"
Mã Quần Diệu cười, lắc lắc đâu: "...Thật sự không tiện tiết lộ... Xin lỗi..."
Đám đông bên dưới lại tiếp tục hét chói tai.
Trước màn hình, Lâm Y Khải tý nữa thì siết hỏng cả điều khiển từ xa.
Khó khăn lắm mới có 1 cuối tuần được nghỉ ngơi, kết quả mới sáng sớm đã bị tổng biên tập gọi đến tòa soạn, tiếp theo chính là được xem đoạn phỏng vấn vừa rồi.
Tổng biên tập tắt TV, nhìn Lâm Y Khải đầy ẩn ý: "Y Khải, đây là tin tức lớn đấy. Mấy ngày nay cậu phải theo dõi sát Mã Quần Diệu cho tôi. Cậu thấy Mã Quần Diệu nói thế nào rồi chứ? Đến 8,9 phần là có người yêu rồi, tòa soạn của chúng ta nhất định phải tìm thấy người này trước nhà khác."
Lâm Y Khải cắn môi, cố nặn ra được 1 chữ "Vâng".
Lâm Y Khải có phần hối hận tại sao bản thân lúc đó lại rảnh rỗi thừa hơi mà tặng bánh gato cho Mã Quần Diệu.
Đầu tiên là bị anh ta nhìn ra thân phận thật, bây giờ lại còn lên truyền hình úp úp mở mở, thật không hiểu rốt cuôc anh ta muốn gì nữa.
Mặc dù biết rõ cái "người đặc biệt" có đào thế nào cũng chẳng ra đâu, nhưng "biểu diễn hình ảnh" là không thể thiếu.
Bởi vậy Lâm Y Khải lại lái xe đến phòng làm việc của Mã Quần Diệu, vừa đến nơi trông thấy ôtô đậu khắp nơi, còn có ký giả đem theo máy ảnh, người đông đến độ đã tắc cả cổng ra vào rồi.
Lâm Y Khải dừng xe, nhìn thấy 1 vị ký giả báo địa phương mình quen, hai người chào hỏi 1 chút, vị kia nói: "Cậu cũng xem chương trình hôm qua của Mã Quần Diệu rồi hả?"
Lâm Y Khải gật đầu.
Vị ký giả kia cười hì hì: "Cậu đến muộn rồi, bên này từ lúc 4,5h sáng đã có người đến chặn Mã Quần Diệu, kết quả đến cái bóng cũng chẳng thấy đâu. Người trong phòng làm việc nói Mã Quần Diệu ra ngoài có hẹn rồi."
Lâm Y Khải: "..."
Vị ký giả kia: "Aizzzz, cậu nói xem có phải là có hẹn với "người đặc biệt" kia không?"
Lâm Y Khải: "..."
Thật ra bản thân Lâm Y Khải cũng cảm thấy Mã Quần Diệu sẽ không xuất hiện đâu, nhưng dù sao cậu cũng đợi cả ngày ở gần phòng làm việc, xem như đã tận chức trách với tòa soạn.
Đến chập tối trở về nhà, cậu đi ngang qua 1 quảng trường rất rộng, trong đó có rất nhiều người, người tản bộ, người nói chuyện phiếm. Không hiểu sao Lâm Y Khải đột nhiên nhớ đến lần trước cùng Mã Quần Diệu đến công viên hẻo lánh kia.
Lần đó, Mã Quần Diệu cũng ngắm người.
Lâm Y Khải dừng lại, quay bánh xe lái chuyển sang hướng khác.
Khi Lâm Y Khải đến công viên kia, trời đã tối.
Trong lòng cậu thầm cho rằng, Mã Quần Diệu có khả năng ở đây, nhưng đi 1 vòng cũng không nhìn thấy xe anh ta đâu, nhất là chỗ dưới gốc cây long nhãn kia, cậu đã ngó qua ngó lại đến vài lần.
Xem ra cậu nghĩ quá nhiều rồi.
Lâm Y Khải quyết định từ bỏ, đang định quay xe về nhà thì xung quanh vang lên 1 tiếng "tách."
Đèn đường bật sáng.
Ánh đèn chiếu sáng thành phố đêm, đồng thời cũng chiếu sáng 1 dáng người đội mũ lưỡi trai đứng cách đó không xa, đang cười toe toét nhìn cậu. Ánh đèn vàng, phản chiếu trong mắt anh ta, lấp lánh, lấp lánh.
Lâm Y Khải dường như không chịu nổi ánh đèn bất chợt như thế, hơi nheo mắt lại.
Cậu còn đang nghĩ xem nên nói gì thì đã thấy Mã Quần Diệu rút từ trong túi áo ra 1 thứ, sau đó tung về phía cậu. Lâm Y Khải luống cuống chụp lấy: Là đồng xu 1 tệ.
Mã Quần Diệu nghiêng đầu, hỏi: "Không phải sinh nhật có được uống sữa chua và ăn bánh gato nữa k?"
Lâm Y Khải nghĩ 1 chút nghiêm túc trả lời: "Không được."
Mã Quần Diệu nhìn cậu chằm chằm.
"Có điều..." Lâm Y Khải nói tiếp: "Tôi có thể giả vờ hôm nay là sinh nhật mình."
Mã Quần Diệu bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com