CHƯƠNG 4: Lời Mời Từ Bóng Tối và Thử Thách Đầu Tiên
Cuộc sống của Lăng Phong vẫn duy trì nhịp độ đều đặn: ban ngày là "Trần Hạo" làm thuê ở quán phở, ban đêm là Đại Năng Lăng Phong bí mật tu luyện. Chân nguyên trong đan điền của y tuy nhỏ bé, nhưng đã tinh khiết hơn rất nhiều, đủ để y thi triển một số pháp thuật nhỏ, đơn giản như nghe lén, ẩn mình hay cảm ứng linh khí trong phạm vi hẹp. Y cũng đã dành thời gian nghiên cứu kỹ hơn về chiếc "linh địa" dưới gò đất trong khu rừng ngoại ô, cảm nhận được một nguồn năng lượng cổ xưa đang ngủ vùi, cần thời gian và phương pháp đặc biệt để khai phá.
Lan Hương vẫn là cầu nối của Lăng Phong với thế giới hiện đại. Cô đã giúp y làm một chiếc căn cước công dân tạm thời với danh nghĩa Trần Hạo, mở một tài khoản ngân hàng nhỏ để gửi số tiền ít ỏi y kiếm được. Lăng Phong học cách dùng các ứng dụng gọi xe, mua sắm trực tuyến, và nhận thấy sự tiện lợi kinh ngạc của công nghệ. Đôi khi, Lăng Phong nhìn Lan Hương, nghĩ về những phàm nhân yếu ớt nhưng lại có một cuộc sống phong phú, đầy đủ những trải nghiệm mà Giới Tu Chân không có: tình cảm gia đình, tình bạn chân thành, hay những hoạt động giải trí đầy màu sắc.
Một chiều thứ Bảy, khi Lăng Phong đang chuẩn bị dọn dẹp quán phở, một chiếc xe hơi đen bóng loáng, đắt tiền dừng lại trước cửa. Một người đàn ông mặc vest đen lịch lãm, đi giày da bóng loáng, bước xuống xe. Hắn ta trông có vẻ lịch sự, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh và dò xét.
"Xin lỗi, đây có phải là quán phở nơi Trần Hạo làm việc không ạ?" người đàn ông hỏi, giọng khách sáo nhưng pha chút quyền uy.
Ông chủ quán gật đầu, có chút ngạc nhiên trước vị khách sang trọng này. "Phải rồi, cậu Trần Hạo đang ở trong."
Người đàn ông bước vào, quét mắt một lượt rồi dừng lại ở Lăng Phong, người đang lau dọn bàn. Hắn mỉm cười, một nụ cười xã giao không hề chạm đến mắt. "Chào cậu Trần Hạo. Tôi là Vũ, trợ lý của Tổng giám đốc Phạm Minh Toàn, tập đoàn Vĩnh Lạc."
Lăng Phong dừng động tác, ánh mắt lạnh đi một chút. Y đã nhận ra người này theo dõi y vài ngày qua. "Có chuyện gì?"
"Tổng giám đốc của chúng tôi rất ấn tượng với những 'năng lực' đặc biệt của cậu, và muốn mời cậu một bữa ăn tối để trao đổi vài chuyện." Vũ nói, nhấn mạnh từ "năng lực" như muốn thăm dò phản ứng của Lăng Phong. "Một lời đề nghị rất hấp dẫn, tôi tin rằng cậu sẽ không muốn bỏ lỡ."
Lăng Phong không trả lời ngay. Y biết Vĩnh Lạc là một tập đoàn khổng lồ, và Phạm Minh Toàn là một kẻ đầy tham vọng. Lời mời này không đơn thuần là một bữa ăn. Y cảm nhận được sự ẩn chứa của linh khí yếu ớt nhưng biến dị từ người Vũ, cho thấy hắn đã tiếp xúc hoặc đang sử dụng một loại năng lượng nào đó.
"Tôi không có gì để nói với hắn ta," Lăng Phong đáp thẳng thừng, tiếp tục công việc của mình.
Vũ không hề nao núng. Hắn rút ra một tấm danh thiếp mạ vàng, đặt lên bàn. "Chúng tôi biết cậu đang gặp chút khó khăn về tài chính. Tổng giám đốc có thể giúp cậu giải quyết mọi vấn đề. Đây là danh thiếp của tôi. Suy nghĩ kỹ nhé, cơ hội này không phải lúc nào cũng có." Nói rồi, hắn cúi đầu nhẹ rồi rời đi.
Lan Hương, vừa từ trong bếp ra, đã nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện. Cô nhìn tấm danh thiếp rồi nhìn Lăng Phong đầy lo lắng. "Vĩnh Lạc? Anh Trần Hạo, đó là một tập đoàn rất lớn và có tiếng tăm đó. Anh có quen biết gì với họ không?"
"Không," Lăng Phong lắc đầu. "Họ muốn lợi dụng ta."
"Lợi dụng?" Lan Hương nhíu mày. "Nhưng... nếu họ có thể giúp anh, tại sao không thử chứ? Dù sao thì, anh cũng cần tiền để lo cho bà ngoại của anh Hạo mà."
Câu nói của Lan Hương chạm đến một điểm yếu trong lòng Lăng Phong. Y đã bỏ bê cơ thể này, bỏ bê bà ngoại Trần Hạo. Y cần tiền để trang trải cuộc sống và cũng để tìm kiếm tài nguyên cho việc tu luyện. Lăng Phong nhìn tấm danh thiếp, một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Có lẽ, đây là cơ hội để y tìm hiểu sâu hơn về thế giới này, và cả về những kẻ đứng sau ánh mắt dõi theo mình. Y quyết định sẽ đi, nhưng không phải với tư cách một kẻ bị lợi dụng.
Tối hôm đó, Lăng Phong mặc bộ quần áo cũ nhất mà Lan Hương đã mua cho. Y tự mình bắt xe buýt đến địa chỉ ghi trên danh thiếp: một nhà hàng sang trọng nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà chọc trời. Cảnh tượng đèn đêm rực rỡ từ trên cao nhìn xuống khiến y nhớ về những ánh đèn lồng rực rỡ của thành đô Giới Tu Chân, nhưng vẻ đẹp ở đây lại mang một sự lạnh lẽo, hào nhoáng giả tạo.
Phạm Minh Toàn đã đợi sẵn. Hắn là một thanh niên trẻ tuổi, chỉ khoảng ba mươi, nhưng toát ra khí chất của một kẻ nắm giữ quyền lực. Mắt hắn sắc như dao, quét qua Lăng Phong, ẩn chứa sự tính toán.
"Chào mừng, Trần Hạo," Phạm Minh Toàn nói, đưa tay ra. Lăng Phong chỉ khẽ gật đầu, không bắt tay.
"Vào thẳng vấn đề đi," Lăng Phong nói, giọng lạnh nhạt.
Phạm Minh Toàn bật cười khẽ, không chút khó chịu. "Tôi thích sự thẳng thắn của cậu. Ngồi xuống đi. Tôi biết cậu không phải là Trần Hạo bình thường."
Câu nói này khiến ánh mắt Lăng Phong lóe lên một tia sắc bén. "Ngươi biết gì?"
"Biết nhiều hơn cậu nghĩ," Phạm Minh Toàn nhấp một ngụm rượu vang đỏ. "Cậu đến từ một nơi khác, phải không? Một nơi mà 'linh khí' dồi dào, nơi con người có thể 'tu luyện' để đạt được sức mạnh siêu phàm."
Lăng Phong không biểu lộ cảm xúc, nhưng trong lòng y đã dâng lên sóng gió. Kẻ phàm nhân này lại biết được bí mật lớn đến vậy?
"Tập đoàn Vĩnh Lạc đã nghiên cứu về 'nguyên năng' – hay như cậu gọi là 'linh khí' – hàng chục năm nay. Chúng tôi đã tìm thấy những dấu vết của nó trên khắp thế giới, trong những di tích cổ đại, những truyền thuyết xưa. Và chúng tôi biết, nó có thể mang lại sức mạnh không tưởng." Phạm Minh Toàn ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt Lăng Phong. "Chúng tôi muốn cậu hợp tác. Chúng tôi sẽ cung cấp tài nguyên, công nghệ, và mọi thứ cậu cần để khôi phục 'tu vi' của cậu. Đổi lại, cậu sẽ giúp chúng tôi khai thác và kiểm soát 'nguyên năng'."
Lăng Phong im lặng, nhấm nháp ly nước lọc. "Ngươi muốn dùng ta làm công cụ."
Phạm Minh Toàn cười lớn. "Chúng ta là đối tác, Trần Hạo. Cùng có lợi. Sức mạnh của cậu, kết hợp với tài nguyên và công nghệ của Vĩnh Lạc, chúng ta có thể thay đổi thế giới. Hoặc ít nhất, thay đổi vận mệnh của chính chúng ta."
Đột nhiên, Phạm Minh Toàn vung tay, một luồng khí lạnh lẽo nhưng đầy áp lực vô hình bao trùm lấy Lăng Phong. Không phải linh khí, nhưng cũng không phải năng lượng vật lý bình thường. Lăng Phong lập tức cảm nhận được sự bất ổn trong không gian xung quanh. Đó là một loại "nguyên năng" thô sơ, bị cưỡng ép khai thác, mang theo tạp chất và sự bất ổn.
"Đây là một chút 'nguyên năng' mà chúng tôi đã thu thập được từ một di tích cổ. Nó có thể ảnh hưởng đến tâm trí con người, hoặc gây ra những hiện tượng siêu nhiên nhỏ," Phạm Minh Toàn nói, ánh mắt đầy thách thức. "Với năng lực của cậu, chắc hẳn có thể hóa giải được nó?"
Lăng Phong hừ lạnh. Loại năng lượng tạp chất này không thể làm khó y. Y vận chuyển chân nguyên trong đan điền, dùng Hồi Thiên Quyết để chuyển hóa và thanh lọc luồng khí lạ. Ngay lập tức, áp lực vô hình tan biến, và không gian trở lại bình thường. Phạm Minh Toàn nhìn Lăng Phong với ánh mắt kinh ngạc, rồi chuyển sang sự hưng phấn.
"Tuyệt vời! Quả nhiên không hổ danh. Chúng ta sẽ có một tương lai rất xán lạn," Phạm Minh Toàn nói, ánh mắt tham lam.
"Ngươi hiểu lầm rồi," Lăng Phong đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh như kiếm. "Ta không hợp tác với những kẻ mưu đồ lợi dụng như ngươi. Ngươi có thể có quyền lực ở thế giới này, nhưng ngươi không biết sức mạnh thực sự là gì. Ngươi đang chơi với lửa."
Phạm Minh Toàn khẽ nhíu mày. "Lời nói của cậu có vẻ ngông cuồng. Cậu nên biết, Vĩnh Lạc có rất nhiều cách để khiến người khác 'hợp tác'." Hắn ra hiệu cho vài tên vệ sĩ đang đứng khuất trong góc phòng.
Lăng Phong không hề sợ hãi. Y biết, y chưa thể sử dụng nhiều sức mạnh, nhưng chỉ cần chút chân nguyên và kinh nghiệm chiến đấu của Đại Năng, y vẫn có thể tự bảo vệ. Y lướt qua các vệ sĩ như một cơn gió, rồi dừng lại trước cửa kính nhìn ra thành phố.
"Sức mạnh không phải là thứ có thể kiểm soát hoàn toàn bằng lòng tham của ngươi," Lăng Phong nói, giọng điệu đầy uy áp. "Ngươi muốn chơi với linh khí? Ngươi sẽ phải trả giá."
Nói rồi, y nhẹ nhàng mở cửa, bước ra ban công, rồi bất ngờ nhảy xuống. Phạm Minh Toàn và vệ sĩ hoảng hốt chạy ra. Tầng cao nhất! Hắn ta tự sát sao?
Nhưng khi nhìn xuống, họ chỉ thấy một bóng người lao nhanh xuống dưới, sau đó biến mất trong màn đêm của thành phố, không một tiếng động hay dấu vết nào. Lăng Phong đã sử dụng một pháp thuật bay lượn đơn giản, kết hợp với khinh công, khiến y như một bóng ma lướt đi giữa không trung.
Phạm Minh Toàn nhìn xuống, ánh mắt đầy vẻ giận dữ nhưng cũng pha lẫn hưng phấn tột độ. "Thật không thể tin được! Quả nhiên là 'nguyên năng'! Chúng ta phải bắt được hắn, bằng mọi giá!"
Trở về con hẻm nhỏ quen thuộc, Lăng Phong cảm thấy một sự mệt mỏi nhưng cũng đầy quyết tâm. Y đã có cái nhìn rõ ràng hơn về đối thủ của mình. Phạm Minh Toàn là một kẻ nguy hiểm, hắn không chỉ biết về linh khí mà còn đang tìm cách khai thác nó. Cuộc đối đầu giữa tu tiên và công nghệ, giữa chính nghĩa và lòng tham, đã chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com