CHƯƠNG 6: Nguy Hiểm Vô Hình Và Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Sau cuộc gặp gỡ bí ẩn với lão già ẩn sĩ và cảm giác bị theo dõi ngày càng rõ rệt, Lăng Phong biết rằng thời gian bình yên của y đã kết thúc. Sự hưng phấn khi cảm nhận được tia sáng của Luyện Khí cảnh không thể xoa dịu đi nỗi lo lắng đang lớn dần trong lòng. Phạm Minh Toàn đã để mắt tới y, và điều đó đồng nghĩa với việc Lan Hương, người bạn duy nhất của y ở thế giới này, đang đứng trước nguy hiểm.
Lăng Phong đã cẩn trọng hơn trong mọi hành động. Y hạn chế tối đa việc sử dụng năng lực, chỉ dùng chân nguyên để tăng cường thính giác và thị giác, cảm ứng những luồng năng lượng bất thường xung quanh. Y nhận ra, mạng lưới giám sát của Vĩnh Lạc không chỉ giới hạn ở camera hay thiết bị định vị. Chúng còn có những "con mắt" vô hình khác – những con người có giác quan nhạy bén hơn mức bình thường, hoặc những kẻ đã được "cấy ghép" một phần năng lượng dị biến từ "nguyên năng" của Phạm Minh Toàn. Chúng không thể sánh được với tu sĩ, nhưng lại có khả năng dò xét phi phàm trong môi trường hiện đại.
Mấy ngày sau, Lăng Phong cố gắng liên lạc với Lan Hương. Y dùng một chiếc điện thoại "cùi bắp" vừa mua được, nhắn tin cho cô, hẹn gặp ở một quán cà phê quen thuộc mà họ từng đến. Y muốn cảnh báo cô, hoặc ít nhất là đảm bảo cô vẫn an toàn.
Lan Hương xuất hiện, gương mặt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi và lo lắng. "Anh Trần Hạo, anh đi đâu mấy ngày nay vậy? Em gọi anh không được, nhắn tin cũng không thấy trả lời."
"Ta phải làm việc, không tiện nghe máy," Lăng Phong đáp, ánh mắt quét nhanh khắp quán cà phê, rồi dùng chân nguyên tạo ra một trường khí vô hình nhỏ bao phủ lấy hai người, ngăn cách khỏi những cuộc nói chuyện xung quanh. Y muốn đảm bảo cuộc đối thoại của họ không bị nghe lén bởi bất kỳ công nghệ nào.
"Em có chuyện muốn nói với anh," Lan Hương cúi đầu, giọng thì thầm. "Mấy ngày nay... em có cảm giác bị theo dõi. Đi đâu cũng thấy những người lạ mặt nhìn mình. Điện thoại của em cũng thường xuyên bị nhiễu sóng, hoặc nhận được những cuộc gọi lạ không có tiếng." Cô ngước mắt lên nhìn Lăng Phong, ánh mắt đầy sợ hãi. "Có phải... có phải là do anh không?"
Lăng Phong không phủ nhận. Y gật đầu. "Có lẽ vậy. Kẻ mà ta gặp hôm trước, Phạm Minh Toàn, hắn đang tìm ta. Và hắn nghĩ ngươi có thể là chìa khóa để tìm thấy ta."
Lan Hương tái mặt. Cô là một cô gái thành phố bình thường, chưa bao giờ đối mặt với những chuyện kinh khủng như vậy. "Nhưng... em phải làm sao đây? Em không muốn liên lụy đến anh."
"Ngươi sẽ không bị liên lụy. Ta sẽ bảo vệ ngươi," Lăng Phong nói, giọng điệu kiên quyết. "Từ giờ trở đi, ngươi đừng rời khỏi tầm mắt của ta quá xa. Ta sẽ tìm cách bảo vệ ngươi an toàn."
Lan Hương nhìn Lăng Phong, thấy được sự nghiêm túc và kiên định trong ánh mắt anh. Cô gật đầu, lòng cảm thấy một chút nhẹ nhõm, nhưng cũng lo lắng hơn. Cô không thể hiểu hết những gì đang diễn ra, nhưng trực giác mách bảo cô rằng Lăng Phong không phải một người bình thường.
Sau cuộc gặp đó, Lăng Phong thay đổi kế hoạch. Y không thể tiếp tục lẩn trốn mãi được nữa khi Lan Hương đã trở thành mục tiêu. Y quyết định không chỉ bảo vệ cô, mà còn phải chủ động tấn công, tìm hiểu kỹ hơn về Phạm Minh Toàn và nguồn "nguyên năng" của hắn.
Tối hôm đó, khi Lan Hương đang trên đường về nhà trọ sau giờ học, Lăng Phong đi theo cách đó không xa, ẩn mình trong bóng tối của những con hẻm. Y cảm nhận được ba luồng khí khác thường đang tiếp cận Lan Hương từ ba hướng khác nhau. Chúng không mang năng lượng tu luyện, mà là một loại khí tức lạnh lẽo, có vẻ như là "nguyên năng" đã được biến đổi, gắn liền với cơ thể con người.
Đúng như dự đoán, khi Lan Hương rẽ vào một con hẻm vắng, ba bóng đen lao ra từ trong bóng tối. Chúng là những tên côn đồ xăm trổ, vẻ mặt hung tợn, nhưng ánh mắt lại lờ đờ một cách kỳ lạ. Chúng không nhằm mục đích cướp bóc, mà dường như có ý định bắt giữ Lan Hương.
"Mày là con nhỏ bạn của thằng Trần Hạo phải không? Đi theo bọn tao!" một tên gằn giọng.
Lan Hương hoảng sợ lùi lại, cô không ngờ mọi chuyện lại nhanh đến vậy.
Ngay lập tức, Lăng Phong hành động. Y lao ra khỏi góc tối, nhanh đến nỗi ba tên côn đồ không kịp phản ứng. Y không sử dụng pháp thuật hay kiếm chiêu, chỉ dùng những đòn thế cơ bản của võ thuật Giới Tu Chân, kết hợp với sức mạnh thể chất đã được chân nguyên củng cố. Y muốn tránh gây ra sự chú ý quá mức.
Một cú đấm nhẹ vào cằm khiến tên đầu tiên lảo đảo, mất phương hướng. Một cú đá vào đầu gối làm tên thứ hai khuỵu xuống. Tên thứ ba rút ra một con dao găm, nhưng Lăng Phong đã nhanh hơn. Y dùng hai ngón tay kẹp chặt lưỡi dao, sau đó vặn nhẹ. Tiếng kim loại xoắn vặn chói tai vang lên, con dao biến dạng thành một cục sắt vụn. Lăng Phong bồi thêm một cú đấm vào bụng, khiến tên côn đồ ngã lăn ra, ôm bụng quằn quại.
Toàn bộ quá trình diễn ra chỉ trong vài giây. Lan Hương đứng sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt. Những tên côn đồ to lớn, đáng sợ, chỉ trong nháy mắt đã bị Lăng Phong hạ gục một cách dễ dàng, như những con rối. Đây không phải là sức mạnh của một người bình thường!
"Ngươi... ngươi là ai?" Lan Hương lắp bắp, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nhìn Lăng Phong.
Lăng Phong quay lại nhìn cô. "Ta đã nói rồi, ta sẽ bảo vệ ngươi." Y không giải thích gì thêm, chỉ dùng thần thức quét qua ba tên côn đồ đang nằm rên rỉ. Y phát hiện ra một thứ nhỏ bé, có hình dạng như con chip được cấy ghép dưới da tay của chúng, và từ đó tỏa ra luồng "nguyên năng" yếu ớt. Chúng không phải là kẻ tu luyện, mà là những "thí nghiệm" của Phạm Minh Toàn.
Y nhanh chóng đưa Lan Hương rời khỏi con hẻm, đi đến một nơi an toàn hơn. Trên đường đi, Lăng Phong vừa đi vừa nghĩ. Việc Phạm Minh Toàn dám ra tay công khai như vậy chứng tỏ hắn đã quá ngạo mạn, hoặc hắn đang rất cần y. Hơn nữa, việc hắn sử dụng những kẻ "thí nghiệm" như vậy cho thấy Vĩnh Lạc đã đi sâu vào nghiên cứu "nguyên năng" hơn y tưởng.
Về đến khu trọ của Lan Hương, Lăng Phong quyết định không rời đi nữa. Y không thể để Lan Hương một mình. Y ở lại phòng khách, bắt đầu thiết lập một trận pháp cảnh giới đơn giản bằng cách dùng chân nguyên khắc họa lên đồ vật. Trận pháp này không có tác dụng phòng ngự mạnh mẽ, nhưng đủ để cảnh báo y nếu có bất kỳ kẻ nào tiếp cận.
Đêm đó, Lăng Phong ngồi thiền trên sân thượng của khu nhà trọ. Ánh trăng rằm tròn vành vạnh, tỏa ra thứ năng lượng âm mà y có thể hấp thụ được. Y kết nối với chân nguyên trong cơ thể, và lần đầu tiên, y cảm nhận được sự chuyển hóa rõ rệt của linh khí. Y đang tiến bộ, dù chậm chạp.
Trong lúc đó, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu Lăng Phong. Chiếc điện thoại thông minh, những mạng lưới kết nối của thế giới này... chúng cũng là một dạng "mạng lưới năng lượng" khổng lồ, một dạng "linh mạch nhân tạo" của phàm nhân. Nếu y có thể điều khiển và chuyển hóa được năng lượng từ những thiết bị này, y có thể tăng tốc quá trình tu luyện của mình.
Đột nhiên, Lăng Phong cảm thấy một luồng khí tức quen thuộc từ xa, không phải là "nguyên năng" hỗn tạp của Vĩnh Lạc, mà là linh khí thuần khiết của một tu sĩ. Luồng khí đó đến từ hướng ngôi miếu cổ mà y đã phát hiện. Ánh mắt Lăng Phong sáng lên. Lão già đó!
Y quyết định. Y sẽ phải gặp lão già đó. Có lẽ, lão chính là chìa khóa để y hiểu rõ hơn về con đường tu luyện ở Lam Tinh, và cùng nhau đối phó với mối đe dọa từ Phạm Minh Toàn. Trong đầu Lăng Phong, một kế hoạch mới đã hình thành.
Trong căn phòng làm việc sang trọng của Phạm Minh Toàn, hắn ta đang giận dữ nhìn báo cáo từ thuộc hạ. "Thất bại? Ba tên đó bị Trần Hạo hạ gục chỉ trong vài giây? Hắn ta không hề dùng vũ khí hay gì cả?"
"Vâng, thưa Tổng giám đốc. Camera ghi lại được cảnh hắn ra tay rất nhanh, những đòn đánh rất gọn ghẽ. Và điều đáng sợ là, những kẻ bị hắn đánh, tuy không có vết thương nghiêm trọng, nhưng lại bị chấn động mạnh, như thể bị một lực vô hình đánh vào vậy," trợ lý Vũ báo cáo, giọng run run. "Chúng tôi đã kiểm tra con chip cấy ghép, không có dấu hiệu bị phá hủy vật lý, nhưng năng lượng của chúng gần như cạn kiệt. Như thể bị hút cạn vậy."
Phạm Minh Toàn im lặng. Hắn đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống thành phố lấp lánh ánh đèn. "Hắn ta không chỉ mạnh về thể chất, mà còn có thể tác động đến 'nguyên năng' trong cơ thể người khác. Hắn là một kho báu sống."
Hắn ta quay lại, ánh mắt đầy sự ám ảnh. "Tiếp tục truy lùng hắn. Nhưng lần này, đừng hành động sơ sài. Hãy tập hợp toàn bộ đội ngũ nghiên cứu của chúng ta. Tôi muốn biết chính xác nguồn gốc năng lực của Trần Hạo. Và nếu cần, chúng ta sẽ phải dùng đến 'vật thí nghiệm' cao cấp hơn."
Một nụ cười lạnh lẽo xuất hiện trên môi Phạm Minh Toàn. "Trần Hạo, dù ngươi có là ai, ngươi cũng không thể thoát khỏi tay ta đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com