Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Khánh Ninh cung nương nương

Đêm,

Tử Cấm Thành bốn bề tĩnh lặng. Tiếng dế kêu rả rích, dai dẳng đâm vào lòng người từng cơn buốt lạnh. Đèn lồng đỏ treo trước cửa đung đưa theo gió, im lìm như chờ đợi dấu chân ai đã từng ngang qua sẽ lần nữa dừng lại. Rốt cuộc cái đợi được cũng chỉ có đêm thâu, cùng âm thanh rít gào đến từ tia chớp lằn ngang bầu trời.

ẦM~

Tiểu cung nữ vội vã đẩy cửa chạy vào noãn các liền thấy chủ tử ngồi ngay ngắn trên giường, mi mắt khép hờ, ngón tay trắng muốt lần từng hạt châu tròn bóng.

Cắn cắn môi mỏng, tiểu cung nữ đè xuống thanh khí: "Nương nương, Trần Thường tại hoăng rồi!"

Noãn các một mảnh trầm mặc. Ước chừng nửa khắc sau, nữ nhân mới chậm rãi mở lời: "Lục A ca thì sao?"

"Hoàng Thượng trước đưa Lục A ca đến Phúc Tử Hiên, sau có ý giao cho Tiêu tần chăm sóc."

"Ta biết rồi, ngươi lui đi."

"Hay để nô tì đứng hầu ngoài giường nương nương. Đêm nay mưa lớn, e sẽ có sấm."

"Cũng được." Nàng đáp, đoạn đem phật châu đặt lên kệ tủ phía trong, để cung nữ thay giúp mình dém chăn buông rèm.

*
*

Qua một đêm mưa, cây cối tươi tốt um tùm, ngược lại hậu cung tầng tầng cuộn sóng báo hiệu bắt đầu một trận tinh phong huyết vũ.

Phượng Tường cung giống như mọi ngày mở cửa đón các phi tần đến thỉnh an Hoàng hậu. Một đám nữ nhân ăn vận tinh xảo, cung trang lấp lánh sóng vai thành hàng tiến vào chính điện. Xưng tỷ gọi muội cười cười nói nói, dáng vẻ hoàn toàn vô tâm với cái chết của Trần Thường tại mới vừa đây.

"Trang Phi nương nương đến."

Thái giám vừa dứt tiếng liền xuất hiện bóng dáng nữ nhân mảnh mai tiến vào. Dung nhan yêu kiều mỹ lệ, bước đi nhẹ tựa lông hồng, từ đầu đến chân đều một thân cống phẩm thượng hạng, là loại tư thái sủng phi kiêu ngạo cực kì chói mắt.

Trang Phi xuất thân Cố thị, tự Thiên Dung, người cũng như tên đẹp tựa thiên tiên. Theo Vũ đế từ lúc hắn còn là Vương gia, cho đến nay đã nhiều năm nhưng nhìn khắp lục cung cũng chưa gặp qua nữ tử nào đẹp hơn nàng. Vinh sủng không suy, cùng Vũ đế phu thê ân ái khiến kẻ khác đỏ mắt ghen tị.

Chung quanh rục rịch đứng dậy, đợi Trang Phi an toạ mới tới lượt bọn họ ngồi xuống. Chờ thêm một lát, Hoàng hậu mang theo khí độ mẫu nghi thiên hạ khoan thai xuất hiện.

"Nương nương vạn phúc." Đám thiếp thất lần nữa hướng nàng hành lễ.

"Được rồi, đều là tỷ muội một nhà cả. Các muội ngồi đi."

"Tạ Hoàng hậu nương nương."

Cung quy sâm nghiêm, suy cho cùng dù Hoàng hậu có thật dự hiền huệ đi chăng nữa thì khoảng cách giữa vị trí trung cung và phi tần thực sự rất xa.

"Quý phi nương nương đến."

Mấy mươi con mắt tò mò đổ dồn ra phía cửa. Phải biết vị ở Khánh Ninh cung này rất hiếm khi lộ diện, trừ phi là sinh thần Vũ đế hay cung yến các ngày lễ lớn trong năm, nếu không tuyệt đối đừng mong gặp được nàng. Ngay cả Hoàng hậu và Trang Phi đều coi như lão nhân lâu năm, số lần giáp mặt Quý phi cũng chỉ vỏn vẹn hai lòng bàn tay.

Nói về vị Quý phi duy nhất của Vũ đế này thì phải nhắc đến gia thế hiển hách của nàng trước tiên.

Trong tam đại thế gia thì Ngu thị lớn nhất, đồng thời là nhà mẹ đẻ của cả Hoàng Thái hậu và Thái hậu. Tuy đến thời Vũ đế rơi xuống bậc chính nhị phẩm Quý phi nhưng danh phận lại do đích thân Tiên đế chỉ định. Ngu Thư Hân mười bảy tuổi nhập cung, không cần toan tính đấu đá càng chẳng cần sủng ái dài lâu nghiễm nhiên trở thành Quý phi đương triều.

"Hoàng hậu nương nương vạn phúc." Ngu Thư Hân quy củ hành lễ, song nương theo thị nữ tìm đến vị trí đầu tiên bên tay phải Hoàng hậu.

"Quý phi sức khoẻ yếu ớt, ngày thường ít khi ra cửa. Lâu ngày mới gặp, bổn cung thấy sắc mặt muội tốt lên nhiều rồi."

"Thần thiếp tạ nương nương quan tâm."

Hoàng hậu gật đầu, lại nói: "Muội đến cũng tốt, vừa hay bổn cung muốn báo với các muội một tin."

Chuyện hậu cung lớn nhỏ chỉ xoay quanh thủ đoạn tranh sủng hại người, nếu thêm nữa thì chính là tuyển tú. Vũ đế đăng cơ cũng 3 năm rồi, theo lệ thì tháng sau sẽ bắt đầu dán thông cáo, mấy chốc liền chào đón tân nhân đâu.

"Chẳng hay Hoàng hậu nương nương định khi nào sơ tuyển a?" Trang Phi lơ đãng tiếp lời, thái độ dửng dưng như chuyện tất nhiên phải thế.

Cũng đúng thôi, Cố Thiên Dung sủng quan lục cung bao năm, thêm một đám người chẳng lẽ lại khiến nàng ta rơi đài?

"Mười ngày nữa các nàng sẽ đến ghi danh, ước chừng đến đầu mùa thu là bắt đầu vòng sơ tuyển." Đoạn, quay sang hỏi Ngu Thư Hân: "Quý phi sẽ tham gia chứ?"

Chẳng phải Hoàng hậu yêu thích gì Quý phi nên ngỏ lời. So với Trang Phi ngang ngược bá đạo, Hoàng hậu thà cùng tình địch lớn nhất của mình là Quý phi ở cùng một chỗ. Ít ra Ngu Thư Hân hành xử nhã nhặn, chu toàn thoả đáng không giống Cố Thiên Dung ỷ vào hoàng ân dồi dào khinh mạn bề trên.

"Nương nương đã nói thế, thần thiếp cung kính không bằng tuân mệnh."

Khách sáo trao đổi thêm đôi ba câu, Hoàng hậu cho các nàng giải tán. Tốp thiếu nữ tựa trăm hoa đua nở nối đuôi nhau rời khỏi Phượng Tường cung.

*
*

Phủ đệ Triệu gia hiếm hoi được nửa ngày im ắng, trước cổng liền nhảy tới một nam nhân trắng trẻo tuấn tú, dáng vẻ vội vội vàng vàng chỉ hận không thể ngay lập tức trèo tường gặp bằng hữu. Đám gia đinh sớm đã nhìn quen cảnh này, rất thức thời nhường đường cho tứ tiểu thư nhà Phó Đô thống.

Dụ Ngôn quen cửa quen nẻo tìm tới Phù Lâm viện của Triệu Tiểu Đường, không cần Tiểu Hoàng thông báo đã phi vào khuê phòng: "Họ Triệu, ngươi mau lăn ra đây cho lão nương!"

"Không cần, ta đây đợi ngươi được một lúc rồi."

Thanh âm lười nhác cất lên, nữ tử nọ y phục xuề xoà, ba ngàn tóc đen nhánh tuỳ ý buông dài đến eo, chán nản nằm ườn ra bàn. Mười phần thì cả mười đều không thấy nửa điểm giống hào môn khuê tú.

"Ta nghe nói ngươi muốn tiến cung. Tiểu Đường, ngươi điên rồi à? Nơi đó có bao nhiêu đáng sợ cơ chứ! Huống hồ mặt mũi Hoàng thượng thế nào ngươi còn không biết, sao lại..."

"Dụ Ngôn, đừng rộn." Triệu Tiểu Đường ngước mắt nhìn hảo bằng hữu của mình, trầm mặc: "Ta không phải vì muốn hoá phượng hoàng mới tiến cung."

Nội tâm Dụ Ngôn đình trệ, dòng suy nghĩ xoay chuyển trong nháy mắt. Cha nàng là Phó Đô thống dưới trướng Triệu tướng quân, bọn họ từ nhỏ nhờ vào mối quan hệ của phụ thân mà quen biết.

Khác những tiểu thư nhà quan lớn tinh thông cầm kì thi hoạ, Triệu Tiểu Đường và Dụ Ngôn xuất thân võ gia, cả ngày chỉ biết múa đao lộng thương. Chuyện gì cũng chia sẻ cùng nhau, so với đám thứ xuất chỉ biết tranh giành ganh ghét thì thân thiết vô cùng. Bởi vậy, khi Triệu Tiểu Đường nói mình tiến cung không phải vì muốn trở thành phi tần, Dụ Ngôn chỉ có thể nghĩ đến khả năng duy nhất.

"Ngươi định..."

"Ừ." Triệu Tiểu Đường kiên định gật đầu.

"Mấy năm nay ta thăm dò khắp trời nam đất bắc đều không thấy nàng. Nơi duy nhất ta chưa tìm chỉ có Tử Cấm Thành mà thôi."

Nếu nói người ấy đoản mệnh mà mất, Triệu Tiểu Đường nhất định không tin. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Kể cả nàng ấy là tiên thì nàng dùng cả đời cũng muốn gặp lại một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com