Chương 19: Hỉ mạch
Không khí trong Tứ Cảnh hiên hết sức căng thẳng. Vũ đế chằm chằm nhìn Liễu thị hồ ngôn loạn ngữ ngồi đó, chán ghét dâng đầy.
Khả tần trước đấy hai khắc còn ở điện Càn Chính cùng mình tươi cười trò chuyện, quay qua quay lại liền nằm đó, hắn làm sao chấp nhận nổi? Chưa kể kẻ khiến nàng đuối nước còn là tần thiếp khác của mình. Vũ đế mắt nhắm mắt mở cho các nàng, không đồng nghĩa với các nàng có thể tuỳ ý đụng đến nữ nhân hợp ý hắn.
"Liễu thị đố kị ghen ghét, ám hại phi tần. Nể tình từng hầu hạ trẫm, Khả tần không nguy hiểm, kéo xuống đánh 20 trượng, cấm túc ở Vãn Du viên."
Vũ đế vừa dứt lời liền có thái giám tới nhét vải chặn miệng Liễu thị, xềnh xệch lôi nàng ta về Vãn Du viên của nàng ta trượng tễ. Lúc này, trong buồng chợt truyền ra thanh âm vui mừng của Tiểu Hoàng.
"Nương nương tỉnh rồi."
Vũ đế nhấc chân, ba bước liền ngồi xuống cạnh giường tìm đến bàn tay xinh đẹp như ngó sen nắm lấy: "Có khó chịu ở đâu không?"
Thời điểm Triệu Tiểu Đường tỉnh lại, tầm mắt liền rơi vào thân ảnh tử y bên ngoài. Nội tâm xáo xào xao động, lệ nóng vô thức ứa ra, yếu ớt đáp: "Thần thiếp ổn, Hoàng thượng đừng lo."
Mỹ nhân rơi lệ đối với một nam nhân mà nói chính là vũ khí lợi hại nhất. Tuy Vũ đế không thể so với nam nhân bình thường vì hắn vốn thân phận ngàn vàng, nhưng khi hắn sủng ái nữ nhân nào đó rồi thì cũng có lòng thương tiếc nàng như bao phu quân khác lo lắng cho thiếp thất mình dành đôi phần tình.
An ủi Khả tần chốc lát, Vũ đế dém chăn cho nàng rồi phân phó nô tài Tứ Cảnh hiên mấy câu. Đại khái là chăm sóc chủ tử chu đáo, có chuyện gì lập tức cho người bẩm báo Càn Chính điện. Thật sự làm Hoàng hậu mở rộng tầm mắt một phen.
Cứ tưởng với xuất thân đặc thù của Khả tần, Vũ đế sẽ e ngại ban phát ân sủng. Không ngờ vẫn là Khả tần lợi hại, dẫu chưa thể nói nàng nổi bật nhưng sau sự kiện này chắc hẳn sẽ nâng cao danh tiếng một thời gian. Hoặc đáng lo hơn, trong lúc Trang Phi hoài thai tiện đà xoay mình độc sủng cũng nên.
"Được rồi, chỗ này giao lại cho Quý phi chiếu cố. Hoàng hậu đi cùng trẫm đến Càn Chính điện một lát."
Thánh thượng đi rồi, tất nhiên phi tần cũng chẳng ở lại làm gì. Chưa đến nửa khắc, Tứ Cảnh hiên liền quay về khung cảnh yên tĩnh hằng ngày. Tiểu Hoàng biết ý lui xuống, khép cửa. Trong nội các bấy giờ chỉ còn Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường với khuôn mặt xanh xao trên giường.
"Thư Hân."
Toàn thân Quý phi khẽ run lên, đánh động vài sợi lưu tô tinh xảo lung tung lay động.
"Thư Hân." Người nọ lần nữa kêu tên nàng, xen kẽ còn có tiếng ho.
Nàng quay người, đỏ mắt mắng: "Ngươi còn dám gọi!?"
Ngay từ lúc nghe Ngân Hạnh kể lại Ngu Thư Hân đã lờ mờ đoán được Triệu Tiểu Đường là cố tình rơi xuống nước, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được dời bước đến Tứ Cảnh hiên.
"Nàng đừng tức giận. Ta chỉ muốn trông thấy nàng thôi."
Kì thật dáng vẻ Triệu Tiểu Đường hiện tại rất đáng thương. Ngu Thư Hân dù sắt đá tới đâu cũng phải bất lực hướng nàng thở dài: "Bổn cung đến cho ngươi gặp rồi. Giờ thì nghỉ ngơi đi, lát bổn cung kêu người mang điểm tâm cho ngươi."
Nhận ra nàng muốn đi, Triệu Tiểu Đường nghiến răng bám vào thành giường nâng người dậy, gần như khẩn khoản: "Nàng không thể ở lại với ta sao?"
Đôi môi trắng bệch khiến người nhìn mà đau lòng. Bất quá trước nay Ngu Thư Hân đã quyết thì tuyệt không nhượng bộ. Nàng xót chứ, thương chứ! Nhưng nàng sẽ không vì thế mà cho Triệu Tiểu Đường cơ hội nuôi dưỡng ý chí của nàng ấy.
Triệu Tiểu Đường còn nhỏ nên chưa thể hiểu hết những chuyện mình làm cùng Triệu gia sau lưng có bao nhiêu tầng quan hệ đâu. Nếu Ngu Thư Hân thật sự cùng nàng ấy buông thả, tương lai nàng ấy nhất định hận nàng. Mà nàng, cũng sẽ tự căm thù bản thân mình vì một khắc trầm luân biến bọn họ trở thành tội nhân thiên cổ.
"Khả tần, bổn cung niệm tình ngươi trải qua hung hiểm nên bỏ qua. Nhưng bổn cung phải nhắc nhở ngươi, trước mặt bổn cung.. ngươi hoàn toàn không có tư cách xưng hô như vậy."
Nàng nói, trong nháy mắt tựa hồ thực sự lột xác thành Quý phi nương nương cao lãnh chi hoa từ trên cao nhìn xuống. Âm giọng bên tai không chút độ ấm, chỉ còn lại sắc bén cùng trịnh thượng xa cách đối với phi tần thấp bé dưới chân, hoá thành mũi nhọn đâm xuyên qua trái tim đã phồng rộp vết cắt của Triệu Tiểu Đường.
Song, mặc kệ người trên giường cỡ nào ngỡ ngàng câm lặng, lạnh lùng cất bước li khai. Thứ duy nhất lưu lại chính là bóng lưng thanh thoát, tôn quý nhưng tàn nhẫn của nàng.
*
Dọc đường ngồi kiệu, Ngu Thư Hân một câu cũng không nói. Nàng gục mặt vào lòng bàn tay, để bộ giáp làm từ vàng ròng khảm hồng ngọc cùng khăn lụa tử sắc che đi viền mắt đỏ ửng. Đám nô tì thái giám nhìn vào cũng chỉ nghĩ Quý phi đây là mệt nhọc nên không chú ý gì thêm, dập đầu rồi tiếp tục làm việc.
Về tới Tiêu Trúc viện, Ngu Thư Hân cho tất cả đều lui xuống chỉ giữ lại Ngân Hạnh và Ngân Tâm. Về phần Tiểu Lạc Tử, tự hắn biết điều đứng ngoài canh gác.
"Hôm nay là mùng mấy rồi?"
"Hồi nương nương, đã là 16 rồi." Ngân Tâm đáp, đoạn bồi thêm một câu: "Tối mai Hoàng thượng sẽ nghỉ lại chỗ chúng ta."
Chẳng ai biết Quý phi vì sao bỗng nhiên đả động đến chuyện này. Nhưng nhìn nàng trầm tư như vậy, Ngân Tâm và Ngân Hạnh cũng chẳng dám dò đoán tâm tình chủ tử.
"Ban nãy đi ngang Sướng Xuân uyển, bổn cung thấy mấy chậu *hồ vĩ bách hợp nở rất đẹp. Đi, đem hoa cắt mấy cành về đây."
Hiếm khi nương nương nhà mình cao hứng, Ngân Hạnh làm sao để nàng đợi lâu. Tiểu nha đầu hớn hở lui xuống, ra đến cửa liền lôi kéo Tiểu Lạc Tử đi cắt hoa cùng mình.
"Ngân Tâm này." Nàng gọi khẽ.
"Có nô tỳ."
"Đơn thuốc Ngu gia gửi đến vẫn giữ chứ?"
Ngân Tâm thoáng ngây ngẩn. Hậu cung phi tần xuất thân thế gia hầu hết thỉnh thoảng sẽ nhận đồ từ ngoài mang vào. Đa số đều là thuốc bổ, Ngu Thư Hân cũng có.
"Hồi nương nương, nô tì vẫn còn giữ."
"Vậy mai liền nấu đi."
*
*
Liên tiếp hai tháng sau đó, Tiêu Trúc viện chẳng khác nào thay Giản Hoa các của Trang Phi nhận hoàng ân. Nhiều tới mức người ra người vào nườm nượp nịnh bợ, ngay cả Hoàng hậu cũng không nhịn được "lỡ tay" đánh rơi mấy cái chén.
Cho đến sáng nay Ngu Thư Hân được hôm hiếm hoi ra cửa đi thỉnh an Hoàng hậu. Nửa đường ngất xỉu, gọi thái y mới phát hiện Quý phi có hỉ.
Tin đến bất ngờ, ai cũng không kịp trở tay. Trong Tứ Cảnh hiên một mảnh tiêu điều. Triệu Tiểu Đường run run nhìn thư tín Chu tổng quản gửi đến, uỷ khuất nhịn xuống nước mắt vỡ oà.
Chiều 16 tháng 7, Quý phi nương nương cho người cắt hồ vĩ bách hợp đem về Tiêu Trúc viện.
Sáng 17 tháng 7, Quý phi nương nương đến chỗ Thái y lĩnh thuốc gồm *ngải cứu, ích mẫu, thục địa, trinh nữ tử, xà sàng tử, hoài sơn, ba kích, đỗ trọng, đương quy, thêm một ít bột hương nhĩ.
Tối 17 tháng 7, Hoàng thượng nghỉ lại Tiêu Trúc viện.
Mảnh giấy bị vo tròn ném vào lư hương, Triệu Tiểu Đường ha ha bật cười thành tiếng. Quả nhiên là Quý phi nương nương tôn quý, nàng rốt cuộc cũng xuống tay rồi.
Đủ tàn nhẫn!
====
(*) Hồ vĩ bách hợp: hoa ly.
(*) Ngải cứu, ích mẫu, thục địa, trinh nữ tử, xà sàng tử, hoài sơn, ba kích, đỗ trọng, đương quy: Phương thuốc dưỡng huyết bổ thận để thụ thai trong Đông y.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com