Phiên ngoại 2: Hoa khai tịnh hảo, tuế nguyệt an nhiên
Thừa Ân hầu phủ một đêm này phi thường náo nhiệt. Ngũ thiếu gia Bạch Tiểu Thanh bị chuốc rượu đến mơ hồ, hại Thừa Ân hầu một phen toát mồ hôi đứng ra ngăn cản, cho gia nhân mau chóng dìu nàng tới hỷ phòng.
Đại phu nhân nhìn theo bóng dáng siêu vẹo của nữ nhi khuất sau khúc cua, lo lắng hỏi trượng phu: "Lão gia, thế kia liệu có ổn không?"
"Hầy, chứ bây giờ biết làm sao?" Tông đường cũng đã bái, Điền tiểu thư coi như một nửa đồng phạm. Nếu nàng muốn sống trong nhung lụa đến cuối đời thì tự khắc biết giữ mồm giữ miệng.
*
*
Một mình chờ trong phòng, trống ngực Điền Tam Thất không ngừng đánh lên từng hồi thình thịch. Nàng đi đến nước này cũng là vì kế mẫu sau khi phụ thân mất liền trở mặt. Sợ thân phận đích nữ cùng thiên tư của nàng cản trở con đường vinh quang phía trước của đại tỷ nên rắp tâm đem nàng biến thành người chết rồi gả cho tên đồ tể ở ngoại thành.
Nhũ mẫu tuỳ thân biết chuyện, nhân lúc kế mẫu chưa kịp chuẩn bị lấy lí do cầu phúc đưa nàng trốn đi. Bất quá giữa đường vì dung mạo yêu kiều đụng phải xú nam nhân, may sao gặp Bạch gia công tử ra tay tương trợ. Điền Tam Thất nghĩ rồi, mặc kệ người kia vì lòng tốt hay còn tâm tư khác mới nhanh như vậy đáp cứng cưới nàng thì nàng vẫn sẽ đối tốt với hắn. Coi như trả hết món nợ ân tình.
Mải mê suy tư, tiếng then cửa lạch cạch dội lại khiến Điền Tam Thất vô thức căng thẳng. Nàng nghe bà mối bên ngoài nói: "Thiếu gia, tân nương đợi ngài đã lâu rồi."
Cách đây nửa canh giờ Bạch Tiểu Thanh còn vỗ ngực nhận mình ngàn chén không say, qua thêm một tuần rượu liền xây xẩm mặt mày. Bất quá vẫn chưa đến mức không quên mất vén khăn hỉ.
Loạng choạng đi đến bên giường, Bạch Tiểu Thanh chững lại một chút hít thở lấy dũng khí. Song, vươn tay tháo xuống khăn trùm đầu đỏ thắm. Khuôn mặt lộ ra dưới ánh nến có nước da trắng mịn, ngũ quan nhỏ nhắn nhất mực hài hòa. Mắt hạnh trong veo không chút tạp niệm, mi thanh mục tú, còn có sống mũi dọc dừa và đôi môi hé mở kiều diễm như cánh hoa chớm nở.
Bạch Tiểu Thanh ngây người, tựa hồ bị dọa cho tỉnh rượu. Lão thiên à, thê tử của nàng thực mỹ đâu.
Điền Tam Thất thấy "tướng công" đứng còn không vững, lo lắng nàng ngã xuống liền tốt bụng dìu nàng ngồi lên giường, nhỏ nhẹ hỏi: "Tướng công uống được rượu hợp cẩn không?"
Tiểu hoàn khố nọ vẫn chăm chú ngắm tức phụ mới vào cửa nhà mình, nghe nàng nhắc mới nhớ ra, hớn hở gật đầu: "Uống, phải uống chứ!"
Mẫu thân dặn nàng rượu hợp cẩn chính là nghi thức cuối cùng. Nếu Bạch Tiểu Thanh muốn thật sự lấy vợ, nàng phải cùng nàng ấy uống. Nhưng là, chén rượu vừa cạn, Ngũ thiếu gia nhà họ Bạch đã lăn quay ra giường vì quá mệt. Động phòng hoa chúc cái gì đó, vẫn nên đợi nàng ngủ dậy hẵng bàn.
*
Bạch Tiểu Thanh đánh một giấc đến giữa giờ Thìn mới dậy. Khó chịu day day thái dương, nàng theo thói quen mắt nhắm mắt mở quờ quạng tìm trung y liền chạm phải một vật thể phi thường mềm mại.
Đại não Bạch Tiểu Thanh lập tức thanh tỉnh, mơ hồ nhớ ra hôm qua nàng thành thân. Vậy "vật thể mềm mại" nàng vừa sờ đến chẳng phải là..
"Quỷ thần ơi!" Bạch Tiểu Thanh than thầm. Đoạn, hết sức nhẹ nhàng rút về cánh tay đang khoác lên eo thon của nương tử.
Cứ nghĩ mọi thứ tới đây là kết thúc nhưng nàng chợt nhận ra trên thân mình chỉ lưu lại mỗi nội y. Đồng nghĩa với Điền Tam Thất thế nhưng biết nàng đây một thân nữ nhi.
Nữ nhân bên cạnh khẽ cựa quậy dọa Bạch Tiểu Thanh hồn bay phách lạc. Nàng luống cuống muốn trốn, không ngờ chân còn chưa kịp xỏ hài đã đánh thức tiểu tức phụ. Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Tiểu Thanh vội vã kéo chăn che ngực.
Động tác của nàng không nhỏ chút nào, Điền Tam Thất trông thấy liền bật cười. Người này sao mà khả ái quá vậy? Đêm qua nàng giúp nàng ấy cương y đã phát hiện nhưng vẫn chọn ở lại, chẳng lẽ nàng ấy còn chưa hiểu?
"Nàng đói chưa? Ta kêu người dọn tảo thiện, ăn xong chúng ta đi thỉnh an phụ mẫu." Điền Tam Thất nói, giọng điệu ôn nhu tựa hồ bọn họ đã quen thuộc từ rất lâu.
"Nàng.." Bạch Tiểu Thanh trong vô thức níu lấy cổ tay nõn nà kia khi nàng ấy định rời đi: "..ta là nữ tử a~"
"Thì sao? Nàng cứu ta, ta liền ở bên nàng."
Điền Tam Thất bỏ lại một câu như thế rồi vén chăn xuống giường. Ba ngàn tóc luồn qua kẽ tay Bạch Tiểu Thanh trượt xuống bờ vai gầy, mang đi cả hồn nàng thẩn thơ.
*
*
Tân hôn 3 ngày, đến ngày thứ tư thì Thừa Ân hầu đúng như dự tính trước đó đưa nữ nhi và tiểu nhi tức rời kinh thành đến Nhậm Giang. Nơi đó từ năm Ấn Kỳ thứ hai đã được sửa sang đê điều và cải thiện trồng trọt, dần trở nên trù phú và là nơi buôn bán vải vóc nổi tiếng nhất Đại Kim.
Gia sản Hầu phủ tích cóp rất khá, ở Nhậm Giang vừa hay có một phủ đệ năm ngoái mới mua để hạ sang sẽ tới tránh nóng. Thừa Ân hầu liền đem phủ đệ cùng sản nghiệp nơi đó cho Bạch Tiểu Thanh hết, còn dặn nàng phải biết tự chăm sóc bản thân và thê tử. Có chuyện lập tức viết thư về, Giai phi với Hầu phủ chỗ này nhất định không để nàng ủy khuất.
*
Tháng 5 tiết trời bắt đầu oi ả, phủ đệ Bạch gia nhờ mấy gốc hải đường trải dọc hai bên lối đi mà râm mát hơn cả.
Trong hoa viên có một lương đình, Điền Tam Thất cứ đến chiều sẽ dành ra 2 canh giờ ngồi ở đó. Khi thì tính toán sổ sách, khi thì thêu thùa hà bao. Dáng vẻ chăm chú của nàng ấy chẳng biết từ lúc nào đã mê hoặc Bạch Tiểu Thanh, khiến nàng mỗi ngày hồi phủ đều phải ghé qua ngắm một chút mới chịu được.
Hôm nay cũng không khác biệt mấy. Bạch Tiểu Thanh từ phường nhuộm vải trở về liền tức tốc chạy đến hoa viên.
"Tam Thất, ta về rồi." Tiểu hoàn khố reo lên như hài tử, đoạn, chọn cho mình một chỗ bao quát được mọi hành động của nàng ấy rồi ngồi xuống.
Nghe tiếng gọi, Điền Tam Thất ngẩng đầu. Chạm phải đồng tử ngây ngô kia, khóe môi không tự chủ liền cong lên dịu dàng: "Có chè hạt sen, nàng dùng một chút nhé?"
"Được."
Đem khung thêu đặt qua một bên, Điền Tam Thất múc ra một bát cho Bạch Tiểu Thanh, còn tỉ mỉ giúp nàng ấy thêm vào chút đường cho vừa khẩu vị. Tiểu hoàn khố nhận lấy, một tay chống cằm ngắm Điền Tam Thất một tay cầm thìa xúc chè. Song cũng chẳng biết là chè ngon hay người đẹp mà sung sướng cười híp mí.
"Tam Thất."
"Ừ."
"Ta nhìn nàng quen lắm! Giống như chúng ta đã từng quen biết vậy."
Giữa đại môn vàng son rộng lớn, bao quanh bởi bốn bức tường đỏ. Bạch Tiểu Thanh trông thấy nàng ấy. Nữ nhân ngồi trên bảo tọa, cung trang cao quý, phục sức thanh tao, phía sau là bức bình phong thêu tỷ dực điểu cao ba thước phi thường xa hoa. Mà nàng chỉ có thể đứng dưới nhìn lên đóa hoa cao lãnh ấy, không cách nào với tới.
"Biết đâu được." Điền Tam Thất bất giác mỉm cười, xao động nơi đáy mắt lặng lẽ phản chiếu bóng hình nữ tử phía trước: "Có lẽ ở một kiếp nào đó, chúng ta thực sự đã từng gặp nhau."
Cho nên mới luôn cảm thấy đối phương thân thuộc đến thế. Từng cái chau mày, từng cái chớp mắt, đều như phác họa khung cảnh hẹn ước trăm năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com