Phiên ngoại 3: Trúng độc
(tất cả chuỗi sự việc, hiệu ứng cánh bướm từ phiên ngoại 3 đều tiếp nối từ chương 46.3)
~*~
Vũ đế hồi cung, dù thâm tâm Ngu Thư Hân không hề vui mừng nhưng thân là Hoàng quý phi đứng đầu hậu cung, nàng buộc phải đi Thần Vũ môn tiếp giá.
Hôm nay nàng mặc sưởng y màu hạnh hoàng thêu lạp mai, cung trang nhã nhặn lễ độ đứng đợi trước Càn Thanh môn. Dung mạo thanh lệ nhiều năm như cũ không có bao nhiêu thay đổi khiến người ta vô vàn ngưỡng mộ. Ngay cả Vũ đế lâu ngày gặp lại cũng bị Ngu Thư Hân làm cho kinh diễm.
"Xem ra tâm trạng của nàng không tồi." Vũ đế úp mở cảm thán.
Nàng uốn gối thỉnh an xong, nhàn nhạt đáp: "Hoàng thượng quá lời rồi, thần thiếp vẫn vậy thôi. Có lẽ do Hoàng thượng xuất cung một chuyến thấy bách tính an cư lạc nghiệp nên cao hứng rồi."
Hắn nhìn Ngu Thư Hân mặt không đổi sắc, bộ dáng ôn nhuận tiếp lời thì bỏ qua cùng nàng trong tối ngoài sáng thăm dò tâm ý. Ngược lại vẫy Lý Đắc Toàn dẫn đến một cô nương đào hoa ngọc diện đương thì đậu khấu niên hoa. Nhiều năm sống trong hồ nước đục, Ngu Thư Hân liếc mắt liền biết Vũ đế đây là có ý gì.
"Hoàng thượng, đây là.."
Chưa để hắn mở miệng, tiểu cô nương kia đã tiến lên một bước: "Dân nữ Đổng Vân thỉnh an Hoàng quý phi nương nương."
"Tiểu Lộc Tử." Nàng gọi.
"Có nô tài."
"Đưa Đổng Thường tại đến Trữ Tú cung, lập tức an bài Cảnh Nhã các phía nam." Không nhanh không chậm buông một câu liền ấn định phân vị, thay Vũ đế nạp vào hậu cung một đóa hoa mới.
Ngu Thư Hân thông tuệ, tính tình lại ôn hòa thấu hiểu lòng người. Nếu không phải ngày ấy cùng Hoàng đế xé rách mặt nạ thì có lẽ hiện tại phượng vị hiển hách kia đã thuộc về nàng.
Chắp tay nhìn bóng lưng nàng dần khuất, hắn lạnh giọng hỏi Thích ma ma: "Khánh Ninh cung gần đây thế nào?"
"Hồi Hoàng thượng, Khánh Ninh cung vừa qua rất an tĩnh. Bất quá mấy hôm trước ở thiên điện mất trộm bức tượng Quan Âm Tống Tử bằng ngọc Hòa Điền, Hoàng quý phi đuổi toàn bộ nô tài ở đó đi. Người chúng ta cài vào cũng bị trả về Tân Giả Khố rồi ạ."
Vũ đế nhất thời ngưng trọng, chốc sau mới bật cười: "Quả nhiên là Hoàng quý phi. Nhiều năm vậy rồi, tác phong vẫn rất nhanh gọn." Đoạn, hắn tiếp: "Bên lãnh cung thì sao?"
Nhắc đến đây Thích ma ma thoáng qua ngần ngại, ngữ khí bất giác hạ thấp: "Hoàng quý phi nương nương.. từng ghé qua một lần."
Nhạy bén phát giác long nhan xám xịt, Thích ma ma lặng lẽ cúi gằm mặt. Nghe tiếng thở hắt của hắn, ngay cả Lý Đắc Toàn cũng không dám nhiều lời, đợi hắn vững vàng cất bước liền vội vã theo sau.
*
*
Ngày qua tháng lại, chẳng mấy chốc Tử Cấm Thành lại vươn mình chào đón khí xuân.
Đầu năm tiết trời vẫn còn vương hơi lạnh, nội điện Khánh Ninh cung đốt than ấm áp. Ngu Thư Hân tỉ mỉ mấy mươi hôm rốt cuộc cũng làm xong một bộ tẩm y cải lông dày dặn, chỉ đợi Di phi đến sẽ nhờ nàng ấy giao cho Triệu Tiểu Đường. Không ngờ Kháp Đặc Cẩn Tư còn chưa tới, trong lãnh cung đã truyền ra tin dữ.
"Chuyện lớn!" Tiểu thái giám vội vàng, vấp phải bậu cửa ngã lăn vẫn cố bò đến trước rèm châu: "Nương nương, lãnh cung bên kia chết người rồi!"
Trường Môn cung nửa giờ trước,
Khả tần trời sinh quảng giao, qua vài lần tán gẫu liền kết bằng hữu với mấy thị vệ gác cổng. Lãnh cung là nơi xui xẻo lạnh lẽo chẳng ai muốn đến gần. Lợi dụng chính điểm nhỏ này, nàng cứ cách hai, ba hôm sẽ rủ bọn họ đánh tá lả.
"Chủ tử chỉ cần thắng thêm một ván thì lát nữa chúng ta có thịt ăn rồi." Tiểu Hoàng mừng rỡ ghé tai nàng thì thầm.
Nãy giờ chơi năm ván thắng ba, Triệu Tiểu Đường kiêu ngạo hếch lên cái mũi. Lúc còn ở phủ tướng quân nàng được bọn họ ca tụng là thần bài. Mấy huynh đệ cùng nàng đánh, ai cũng đánh không lại đâu.
"Ầy, Khả chủ tử đừng mạnh tay như vậy với chúng ta chứ! Còn đánh cái gì, bữa trưa hôm nay đều đổi cho người đi." Một thị vệ trong đó uể oải buông tay đầu hàng.
"Hay quá!" Tiểu Hoàng vui mừng vỗ tay, học theo Triệu Tiểu Đường vỗ ngực khoe khoang: "Ta đã nói mà, chủ tử nhà ta rất lợi hại."
"Đừng ba hoa nữa, một lát nhớ đi lấy ngọ thiện vào đây."
"Vâng, chủ tử."
Hai người vui vẻ hào hứng nhất thời không để ý biểu tình lén lút trên mặt thị vệ kia. Qua thời gian một chung trà, ngọ thiện đổi từ món chay sang mì thịt. Sợi mì to dày, bên trên phủ một lớp hành hoa mỏng, tuy thịt không nhiều nhưng đã tốt hơn chuỗi ngày ăn rau với cơm trắng rồi.
Bất quá chủ bộc Khả tần còn chưa kịp động đũa, Hoa thị từ đâu chạy tới giật mất. Mắt nàng ta sáng rỡ, vội vội vàng vàng cầm tay bốc ăn lấy ăn để. Triệu Tiểu Đường trợn tròn, rất muốn tiến lên đánh cho họ Hoa kia mấy bạt tay.
"Chủ tử, người xem!" Tiểu Hoàng bất bình hô to.
"Ộc.. ự hự.." Sau đó là một tiếng choang vang lên, đĩa mì hiếm có xuất hiện trong lãnh cung rơi xuống văng tung tóe. Rồi nàng ta ôm cổ lăn ra đất, toàn thân co giật dọa xung quanh một trận xanh mặt.
Qua nửa khắc, Hoa thị cứ thế từ giã trần thế.
*
"Nương nương yên tâm, Khả chủ tử vẫn an toàn. Người chết là Hoa thị." Tiểu Lộc Tử xác nhận tin tức xong lập tức hồi báo. Đoạn, hắn cau mày ném cho đồ đệ dưới trướng ánh mắt hung dữ: "Còn không mau quỳ xuống tạ tội với nương nương?"
Tiểu thái giám kia biết bản thân nhất thời hồ đồ, vội vàng hướng Ngu Thư Hân dập đầu: "Là nô tài bất cẩn, xin Hoàng quý phi nương nương trách phạt."
Bị dọa một trận hồn phi phách tán, nhịp tim nàng đến giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Trời biết lúc nàng nghe tin lãnh cung chết người có bao nhiêu hoảng loạn, suýt chút nữa thì ngất đi.
Nhìn tiểu quan đang quỳ mọp dưới đất, Ngu Thư Hân lạnh lùng: "Chỗ bổn cung không chứa kẻ không làm được việc, ngươi quay về Nội vụ phủ đi." Song mặc kệ hắn xin xỏ, phất tay cho Tiểu Lộc Tử mau chóng giải quyết.
Đợi nội điện im ắng trở lại, Ngân Tâm dâng lên Hoàng quý phi tách trà mới rồi đứng sang một bên bóp vai cho nàng.
"Nương nương, Khả chủ tử trước kia chưa từng xích mích với hậu cung. Lần này bị hạ độc hình như có chút cổ quái!?"
Cổ quái sao? Đúng là Triệu Tiểu Đường không gây hấn với lục viện nhưng kẻ ở Diễn Nguyên điện sớm đã coi nàng ấy như cái gai trong mắt, cái xương trong thịt. Bằng không một phế phi bị đày vào lãnh cung thì ai thèm quan tâm nữa?
"Ngân Tâm, ngươi nói Ngân Hạnh lựa thời tìm Hứa Lâm đến gặp bổn cung."
Hứa Lâm trước kia là tiểu thái giám ở Nội Vụ phủ từng chịu ơn cứu mạng của Hoàng quý phi. Khi ấy hắn thề sẽ trung thành với Ngu Thư Hân nhưng nàng vì trù tính tương lai khả năng có chuyện nên đã điều hắn qua ngự tiền hầu hạ. Qua mấy năm, Hứa Lâm hiện tại làm việc dưới trướng Lý Đắc Toàn, vừa hay giúp nàng nhiều thứ.
*
*
Bốn ngày sau, đương lúc Hoàng quý phi xem sổ ghi chép sự vụ thì Ngân Hạnh báo Vũ đế ban thưởng đầu năm cho các cung, thái giám đưa đồ đến là Hứa Lâm.
Đem sổ đặt qua một bên, Ngu Thư Hân ngồi thẳng lưng đoan chính chờ đợi.
Hứa Lâm dẫn theo một tiểu thái giám khác bưng khay gỗ, quy củ hành lễ xong mới nói: "Hoàng quý phi nương nương xem, chiếc vòng phỉ thuý này chỉ là độc nhất. Hoàng thượng đem tặng người, các cung khác không có đâu."
Hắn vừa dứt lời, tiểu thái giám liền hiểu ý mở nắp tráp gỗ. Bên trong quả thực đặt một chiếc vòng phỉ thúy phi thường tinh xảo. Màu sắc nhã nhặn, nhìn kĩ sẽ thấy hoa văn mân côi khắc chìm bằng vàng ròng thập phần xinh đẹp. Chẳng cần đoán cũng biết đây hẳn là cống phẩm từ đất Ngụy.
"Hoàng thượng có lòng, bổn cung cũng nên đáp lại một chút tâm ý." Nàng cong môi, phân cho Ngân Hạnh ánh mắt: "Ngươi đưa tiểu thái giám đi lấy lễ vật bổn cung chuẩn bị cho Hoàng thượng."
"Vâng, công công mời theo ta."
Ngân Hạnh dẫn người rời đi, bấy giờ Hứa Lâm mới đặt tráp gỗ lên bàn rồi quỳ xuống: "Nô tài khấu kiến Hoàng quý phi nương nương. Nương nương cát tường."
"Miễn lễ."
"Tạ Hoàng quý phi nương nương."
Ngu Thư Hân không vội mở lời. Nàng nhấp ngụm trà cho lại giọng, chần chừ hồi lâu như suy tính rốt cuộc cũng hạ xuống ngữ khí băng lãnh: "Bổn cung hôm nay gọi ngươi đến là có việc muốn ngươi thay bản cung lưu ý."
"Nô tài nhất định vì nương nương vào sinh ra tử."
"Ngươi không cần vào sinh ra tử vì bổn cung, bất quá.. bổn cung muốn biết, chuyện ở lãnh cung có phải Hoàng thượng cho người làm hay không?" Nàng chuẩn xác chỉ ra khiến Ngân Tâm mơ hồ sợ hãi. Hóa ra Hoàng quý phi đã sớm đoán được, cho nên mới đặt chủ ý lên Diễn Nguyên điện.
"Hồi nương nương, Hoàng thượng trước khi khởi giá Quang Phật Tự từng dặn dò Thích ma ma theo dõi nhất cử nhất động của người. Sau khi hồi cung, trở về Diễn Nguyên điện đích thực tâm trạng không tốt lắm."
Tuy ngoài mặt Hứa Lâm không trực tiếp đả động đến vấn đề Hoàng quý phi hỏi nhưng ẩn ý bên trong đại khái chính là ngầm thừa nhận.
"Nương nương, nô tài còn chuyện này không biết có nên nói hay không."
Mày phượng nhướng cao, Ngu Thư Hân trầm ngâm: "Nói."
"Hồi nương nương, mấy ngày nay Hoàng thượng vẫn luôn triệu quan Ngự sử yết kiến, còn có Châu đại học sĩ và Nhữ đại nhân ở Hoằng Đức điện đàm đạo rất lâu."
Nhữ gia nhiều năm cùng Triệu thị đối đầu. Châu đại học sĩ lại là nịnh thần chỉ biết chiều theo ý Vũ đế. Thêm vào người của Đô sát viện hiềm khích sâu nặng với võ quan, nhất nhất nghe lệnh cửu ngũ làm việc. Ngu Thư Hân suy nghĩ trước sau luôn cảm thấy nam nhân ở Diễn Nguyên điện kia rất đáng ngờ.
"Ngươi quay về để ý, có chuyện gì lập tức tìm cách báo cho bổn cung."
"Nô tài minh bạch."
"Được rồi, lui xuống đi."
Nội điện lần nữa rơi vào im ắng. Ngu Thư Hân mệt mỏi day day thái dương. Cảm thấy hứng thú xem sổ sách cũng không còn, nàng bảo với Ngân Tâm: "Lấy giấy bút tới đây, gọi Tiểu Lộc Tử đến."
"Vâng, nương nương."
Nàng thở dài, bấm bụng ép bản thân không được hành động lỗ mãng. Triệu Tiểu Đường hiện tại vẫn còn ở trong lãnh cung, xa cách vòng bảo hộ của nàng. Dù nàng có lo lắng hơn nữa cũng khó lòng vượt sóng đạp gió, bỏ qua tai mắt quanh Khánh Ninh cung mà làm bừa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com