Chị sẽ rất nhớ em!
Chúng ta không thể hiểu rõ tình cảm này, cũng không thể phân biệt đó là đúng hay sai, cuối cùng chỉ là rước thêm phiền não.
*
Ngu Thư Hân thích hát, cũng rất thích làm diễn viên. Ca hát là chuyện cô đang làm hết sức, diễn kịch là chuyện cô vẫn đang nổ lực thực hiện. Nhưng nếu phải diễn kịch cùng Triệu Tiểu Đường thì Ngu Thư Hân cô rất mờ mịt. Có bao nhiêu người diễn vai thâm tình mà cuối cùng lấy giả làm thật, huống chi cô đã xác định rõ tình huống của mình và Triệu Tiểu Đường lúc này, cô giờ đây không biết phải đối mặt với cô ấy như thế nào.
"Nghe nói lần này quay Thanh Xuân Có Chút Kịch ở bên ngoài, chỉ nghĩ thôi cũng thấy hưng phấn đó!" - Khổng Tuyết Nhi nằm dang tay dang chân trên giường của Ngu Thư Hân.
Ngu Thư Hân nghe vậy đang dọn đồ liền dừng tay. "Đi đi về về xa như vậy, vất vả mấy thì vẫn phải hoàn thành công việc cho tốt thôi."
Đúng vậy, làm việc cho tốt, đừng mang theo bất cứ tâm tư cá nhân nào.
Hành lí thu dọn cũng xong xuôi rồi Ngu Thư Hân mới nhẹ nhàng thở hắt ra. "Tuyết Nhi, cảm giác khi thích một cô bé là gì?" Ngu Thư Hân ngồi xếp bằng trên giường, tay vỗ vỗ cái bụng nhỏ của Khổng Tuyết Nhi.
"Cái này cậu đi hỏi Shaking mới phải chứ?"
"Ha ha ha ha ha, cậu đừng giỡn!" - Khổng Tuyết Nhi ngồi dậy, không biết làm cách nào mà lại chọc Ngu Thư Hân cười như điên.
"Vậy người cậu thích là...một cô bé hử?" - Khổng Tuyết Nhi cuối cùng cũng thôi đùa giỡn, nghiêm túc hỏi Ngu Thư Hân.
"Không phải đâu, mình tùy tiện hỏi chút thôi!" Bởi vì Ngu Thư Hân cúi đầu nên Tuyết Nhi không nhìn thấy rõ vẻ mặt của cô ấy.
"Vậy được rồi." - Tuyết Nhi nhàm chán bĩu môi lại nằm ngả xuống giường.
Ngu Thư Hân yên lặng thở dài.
Muốn nói một chút, cuối cùng không phải không muốn nói mà là không thể nói.
Hai ngày sau, cả đoàn lặn lội đường xa đến địa điểm quay phim. Sau khi dạo một vòng mọi người phát hiện ở đây có một cái background cực kì sang trọng. Con gái bình thường đều thích chụp ảnh, lại thêm cảnh đẹp chanh sả thế này thì đều lôi kéo nhau tìm nơi chụp ảnh. Nhìn thấy Ngu Thư Hân không có sức sống, Triệu Tiểu Đường đang lẽo đẽo theo sau cô liền lôi điện thoại ra, chạy lên phía trước. "Thư Hân, chụp chung nha!"
Ngu Thư Hân có chút bất ngờ rồi vội ngẩng đầu, dường như ngay lập tức vẻ mặt ngốc ngốc đáng yêu của cô bị Tiểu Đường nhanh tay chụp lại.
"Làm sao vậy? Lo lắng chuyện quay phim sao?" - Triệu Tiểu Đường muốn chọc cho Ngu Thư Hân vui vẻ lên một chút, bởi cô biết cô ấy đang buồn phiền chuyện gì.
Ngu Thư Hân vô lực gật đầu. Triệu Tiểu Đường thấy thế khẩn trương nói. "Này đừng lo lắng, em không có ngại đâu, chỉ là công việc thôi mà."
Nghe Triệu Tiểu Đường nói vậy, Ngu Thư Hân không nhịn được cười lớn. "Ha ha ha ha ha, chị chưa ghét bỏ em đâu, thật là!"
Triệu Tiểu Đường nhíu mày, dáng vẻ không cam lòng nhìn Ngu Thư Hân.
"Hai người các cậu, chưa gì đã liếc mắt đưa tình?"
"Đây gọi là bồi dưỡng tình cảm!"
"Được, vậy cứ chia phòng ở như vậy đi!" - Đới Manh cùng Phí Thấm Nguyên đi tới, kẻ tung người hứng nói xong ba câu liền kéo nhau đi chụp hình tiếp, không thèm nhìn đến phản ứng của Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân đang ngồi đó.
*
"Tiểu Đường, cho em thêm năm phút đồng hồ, còn không xong là chị đi trước đó!" - Ngu Thư Hân đứng trước cửa hướng về Triệu Tiểu Đường đang loay hoay trong nhà vệ sinh hét lớn.
"Chị làm gì mà gấp vậy, không phải lúc nãy chị còn lo lắng lắm sao?"
"Nếu không phải cùng em diễn cảnh thân mật thì chị sợ cái gì?" - Ngu Thư Hân nhỏ giọng than thở.
"A? Chị nói cái gì vậy?" - Đúng lúc Triệu Tiểu Đường đi từ nhà vệ sinh ra, tay còn đang lau nước trên mặt, tiện thể nghịch ngợm sờ sờ mặt Ngu Thư Hân.
"Này! Em ngoan ngoãn rửa mặt không được sao?" - Ngu Thư Hân nhe răng trợn mắt đẩy Triệu Tiểu Đường về nhà vệ sinh, thuận tiện lấy khăn lau khô mặt mình.
Có một quan điểm cho rằng, đối mặt với người mình thích mà có thể không cố kỵ, không ngượng ngùng tiếp xúc thân mật thì đó không phải là thích. Nếu là thích thật sự, có lẽ là đến gần cũng không dám.
Quan điểm này cũng không phải là đúng với tất cả mọi người, dù sao tính cách không giống nhau thì cách hành động cũng khác nhau. Nhưng ít ra đối với Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân thì đó là đúng.
*
Ngu Thư Hân ôm bình nước của mình, khẩn trương ngẩng đầu lén lút nhìn Triệu Tiểu Đường một cái, ai ngờ bắt gặp Triệu Tiểu Đường cũng đang nhìn mình. Giây tiếp theo hai người đồng thời dời đi tầm mắt của mình, bất tri bất giác hai người đều đỏ mặt. Tất cả mọi chuyện đều do thứ gọi là tình cảm gây ra, cho nên mới có thể cư xử khác thường như vậy.
Cảm giác đó rất kỳ lạ, có chút ngọt ngào, nhưng nếu ngẫm kĩ, thì trong chút ngọt mang theo chút chua xót. Đại khái là vì, ta thích ngươi, nhưng ngươi không biết, mà ta cũng không thể nói ra.
"Này Thư Hân, em phải thả lỏng một chút, là làm nũng cầu xin, không phải ra lệnh cho tổng tài. Làm lại lần nữa nào!"
Lời của đạo diễn vừa xong, Ngu Thư Hân thở dài, cầu xin với đòi hỏi thì khác gì nhau chứ!!!
Không biết đã NG bao nhiêu lần, Ngu Thư Hân đỡ trán nhìn Triệu Tiểu Đường ngồi im không nhúc nhích, lưng thẳng tắp, ngay ngắn như tượng trước mặt, thật đúng là dở khóc dở cười. Cô không biết rằng Triệu Tiểu Đường khẩn trương đến mức không dám động đậy, chỉ có hai con mắt không ngừng đảo tới đảo lui quan sát mọi người.
Đới Manh cầm đầu các thành viên đã diễn xong, nhàn nhã khoác áo ngồi một bên xem bọn họ diễn như đang xem kịch vui. Triệu Tiểu Đường càng thêm ngượng ngùng, đành giả vờ làm mặt than. Ngu Thư Hân lấy lại tinh thần, tiếp tục dùng mặt dụi vào người Triệu Tiểu Đường, cảm nhận được sự ma sát trên người mình , Triệu Tiểu Đường tim đập thình thịch, không kiềm chế được mà cười, quên cả việc tổng tài bá đạo phải khước từ thư ký theo kịch bản.
"Tiểu Đường!!! Em phải đẩy Thư Hân ra đó, chẳng lẽ được sủng đến hóa đá quên mất động tác rồi à???" - Những lời này vừa nói ra, mọi người ở đây cười ầm lên. Mà vị đương sự còn lại - Ngu Thư Hân - tuy rằng đỏ mặt nhưng vẫn bật cười, để lại Triệu Tiểu Đường thẹn thùng khẽ cắn môi dưới.
"Được rồi, chúng ta diễn lại lần nữa, trời gần tối rồi, hy vọng là lần quay cuối nhé!"
Hôm đó quay từ lúc mặt trời lên cao đến lúc mặt trời lặn. Thành phẩm quay ngày hôm đó, Triệu Tiểu Đường xấu hổ đến nỗi không dám xem lại. Mà phần còn lại của đoạn phim thì quay ở phòng thiết kế. Giữa ánh đèn sáng, Triệu Tiểu Đường cùng Ngu Thư Hân ngồi trên sàn nhà cùng nhau dò thoại. Lúc Vương Thanh mặc trang phục đã được thiết kế chạy vào, Ngu Thư Hân trực tiếp cười đến ngã nhào vào ngực Triệu Tiểu Đường, tay vỗ vỗ chân của Tiểu Đường. "Vương Thanh.... ha ha ha ha ha!!!"
Vương Thanh nghe được trận cười ngu ngốc của Ngu Thư Hân, vén tóc ra sau tai ngạo kiều nói. "Stylist hôm nay nhất định là không có đùi gà để ăn!"
Triệu Tiểu Đường sờ sờ lồng ngực đang cố gắng nhịn cười, Ngu Thư Hân ngửa đầu nhìn cô, đôi mắt chuyển loạn một vòng. "Tiểu Đường, em muốn cười thì cứ cười, đừng nhịn khó chịu đó!"
Triệu Tiểu Đường chống lại ánh mắt của Thư Hân, "Có một số việc dù muốn làm cũng phải nhịn lại, cho dù khó chịu cũng phải nhịn, bởi vì việc đó không thể làm."
Nhất thời hai người đều im lặng. Ngu Thư Hân giống như hiểu, lại giống như không hiểu.
Trở lại phòng của mình ở Trường Long, Ngu Thư Hân liền bị Tạ Khả Dần quấn quýt lấy. Cô ấy giữ mặt chặt cô, "Cậu và Triệu Tiểu Đường ân ân ái ái từ lúc mặt trời lên cho đến lúc mặt trời lặn, tớ cũng muốn~"
Đối với một người vừa ôm mình mà lúc nào cũng muốn hôn, Ngu Thư Hân hoàn toàn không thể chống đỡ được, mỗi lần đều phải tìm Lưu Vũ Hân đến mới quản được Tạ Khả Dần. Cuối cùng cũng thoát được, cô bèn kéo Khổng Tuyết Nhi đi luyện tập vũ đạo.
Triệu Tiểu Đường thật ra rất dễ thẹn thùng, bình thường lúc bị trêu chọc hay được thổ lộ đều mỉm cười đối phó, thật ra trong lòng vô cùng thẹn thùng.
"Ngu Thư Hân và Đoàn Tiểu Vi, ôm ai ấm hơn?" - Tôn Nhuế đưa ra một vấn đề khá là...nan giải.
"Thực ra là không khác nhau lắm." - Tiểu Đường xấu hổ sao dám trả lời chứ?
"Không được chung chung như vậy! Nhất định phải chọn một người thì sao?"
Triệu Tiểu Đường hết cách đành nói thật. "Ừ... Thư Hân càng ấm hơn."
Đợi sau khi Tôn Nhuế thỏa mãn rời đi, Triệu Tiểu Đường theo bản năng đặt tay lên ngực, bên trong đó là một trái tim đang nhảy kịch liệt. Cô mím môi, lại chìm vào suy nghĩ sâu xa.
Ngu Thư Hân chưa từng nghĩ chuyện hoang đường như vậy sẽ có ngày xảy ra. Sau khi quay xong Thanh Xuân Có Chút Kịch, trên weibo xuất hiện ngày càng nhiều Đại Ngu Hải Đường - là CP của cô và Triệu Tiểu Đường - Ngu Thư Hân cảm thấy giống như là mơ vậy. Lúc nghịch điện thoại, lướt thấy Triệu Tiểu Đường đăng trên vòng bạn bè bảo vì một số nguyên nhân mà không thể tham gia tổng duyệt sắp tới , cô để lại một lời nhắn phía dưới, thuận tiện thể hiện tâm tình của mình.
[Chị sẽ nhớ em]
Ai ngờ nửa tiếng sau, Triệu Tiểu Đường mang theo khóa vạn năng xuất hiện ở trong phòng Ngu Thư Hân.
"Em muốn vào thì chị mở cửa cho em, cầm khóa vạn năng làm gì?" - Ngu Thư Hân dường như không có kinh ngạc, từ trên giường ngồi dậy.
"Làm như vậy nhìn rất đẹp trai!" - Triệu Tiểu Đường đem khóa vạn năng để trên bàn, "Chị sao lại chơi điện thoại nữa rồi, mắt chị không tốt mà."
"Chơi một chút thôi mà, vì mệt mỏi quá."
"Chị không có gì muốn nói với em sao?" - Triệu Tiểu Đường đứng bên giường, đột ngột hỏi một câu.
"Hả?" - Ngu Thư Hân nghiêng đầu khó hiểu.
"Không phải chị có chuyện muốn nói với em sao? Em tới rồi này."
"................Em sao biết được chị có chuyện muốn nói với em?"
"Cảm giác."
Ngu Thư Hân chậm rãi đến bên người Triệu Tiểu Đường, vì đứng ở trên giường nên cô trông cao hơn Triệu Tiểu Đường, tay nhẹ nhàng sờ đầu cô ấy, "Vậy em muốn nghe chị nói cái gì?"
"Chị muốn nói cái gì?" - Không biết vì sao mắt Triệu Tiểu Đường đỏ lên.
"Chị có thể nói điều gì chứ..."
Ngu Thư Hân đỡ ót Triệu Tiểu Đường, ôm vào trong ngực, nhắm mắt lại là một mảnh tối tăm.
Một khắc kia, thế giới rộng lớn như vậy, mà Ngu Thư Hân cô chỉ có thể cảm nhận được Triệu Tiểu Đường trong lòng mình.
"Chị sẽ nhớ em lắm."
Chị sẽ nhớ em lắm. Rất nhiều điều muốn nói lại chỉ có thể nói như vậy.
Ngươi có hiểu hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com