27
Từ lúc Triệu Tiểu Đường trở về thành phố cũ, Ngu Thư Hân tiếp tục quay lại với công việc của mình.
Một tháng nói không nhanh, nhưng cũng không phải là quá chậm. Thoáng cái đã trôi qua, khi mà Ngu Thư Hân vừa quen với công việc ở đây thì đến lúc phải nói lời tạm biệt.
Trước khi quay về Ngu Thư Hân mua rất nhiều rất nhiều quà cho Triệu Tiểu Đường. Còn có rất nhiều đồ đôi. Lúc trước ép buộc thì Triệu Tiểu Đường mới miễn cưỡng mặc, không biết làm sao mấy tháng gần đây cực kì thích dạng quần áo như vậy. Nhất quyết đòi Ngu Thư Hân mặc cùng.
Lần thực tập này xong, chỉ cần quay về trường hoàn thành một vài điều nữa là có thể tốt nghiệp rồi. Có chút không nỡ, dù gì cũng đã gắn bó rất lâu, hơn nữa sẽ không thể cùng Triệu Tiểu Đường đến trường chung như trước nữa.
Ngu Thư Hân đang ngồi trên xe, khung cảnh hai bên ngày càng đông đúc, dòng người đang lùi dần lùi dần về sau, ánh nắng chiều nhẹ nhàng hắt vào cửa sổ chiếu lên gương mặt Ngu Thư Hân. Ngu Thư Hân gắn tai nghe vào, cùng lúc tay bật điện thoại mở một bài nhạc yêu thích, nhắn một tin với Triệu Tiểu Đường. Nội dung đơn giản chỉ có vài chữ: "Sắp đến nơi rồi, rất nhớ em." Sau đó ngả lưng vào ghế, an thần mà ngủ, trên miệng còn vương nụ cười nhẹ trên môi.
***
Tài xế mở cốp xe lấy hành lí đặt một bên cho Ngu Thư Hân, Ngu Thư Hân nói: "Cảm ơn bác tài, vất vả rồi."
Tài xế gật đầu cười lại với Ngu Thư Hân, đáp: "Đi gặp người yêu sao? Nhìn cháu nôn nóng chưa kìa."
Ngu Thư Hân gật đầu sau đó vẫy tạm biệt, kéo lấy va li. Bước chân ngày càng nhanh, vật dụng cá nhân không hề nhẹ nhưng không biết từ nguồn năng lượng nào Ngu Thư Hân cảm thấy mình vô cùng khoẻ, chỉ ước mình có thể bay đến gặp người đó ngay bây giờ.
Triệu Tiểu Đường đứng chờ ở nơi mà lần trước tiễn Ngu Thư Hân đi, cứ đi tới đi lui, chốc lát lại nhìn đồng hồ đeo tay. Nếu như không có gì trục trặc đáng lẽ giờ này chị ấy phải đến nơi rồi, sao tới bây giờ vẫn chưa thấy người đâu. Triệu Tiểu Đường cắn cắn móng tay, điện thoại thì lại không gọi được, chỉ có thể tiếp tục đi qua đi lại.
Ngu Thư Hân lật đật chạy về nhà Triệu Tiểu Đường, chỉ cởi giầy vớ còn chưa kịp tháo, lục túi kiếm chìa khoá nhà mà Triệu Tiểu Đường đưa cho tra vào ổ. Lúc đó vẫn còn đang hình dung khi mở cửa ra Triệu Tiểu Đường đang vươn hai tay ra hướng về phía mình, rồi mình sẽ nhào vào ôm Triệu Tiểu Đường hay sẽ bổ lên người đu em ấy.
Đặt ra nhiều tình huống là vậy, nhưng khi mở cửa ra chào đón Ngu Thư Hân là bốn bức tường tối chỉ có vài tia sáng len lỏi, bàn ăn đầy ấp những món mà Ngu Thư Hân thích, không khí xung quanh cũng vô cùng lãng mạn nhưng chủ nhân của ngôi nhà lại chẳng thấy đâu. Ngu Thư Hân có thể nghe thấy được tiếng đàn quạ bay qua đầu mình cùng tiếng "éc éc". Có phải quá yên lặng rồi không!!!
Lúc nãy xài điện thoại để giết thời gian, định gọi cho Triệu Tiểu Đường thì thấy hoá ra điện thoại lại hết pin. Ngu Thư Hân cấm sạc chờ nó lên pin để khởi động gọi điện cho Triệu Tiểu Đường. Chỉ có vài phút mà Ngu Thư Hân cảm thấy như vài thập kỉ, lúc gọi cho Triệu Tiểu Đường, vừa đổ chuông được hai hồi liền có người bắt máy, giống như đối phương cũng đã chờ rất lâu.
Triệu Tiểu Đường vừa thấy tên hiển thị trên điện thoại, ấn xong nút nghe, không đợi người kia hỏi, mở lời trước: "Chị đang ở đâu đấy? Có an toàn không? Sao em gọi chị không được?"
Ngu Thư Hân nghe một mạch, cũng đứng ngồi không yên trả lời: "Chị đang ở nhà em, lúc nãy hết pin chị vừa sạc được điện thoại là gọi cho em ngay đó. Sao em không ở nhà vậy? Chị tưởng em ở đây vừa đến nơi liền chạy tới, không có ai hết."
Triệu Tiểu Đường một bên ôm trán nói: "An toàn là được rồi, làm em lo muốn chết. Hôm qua hỏi không rõ ràng, cứ tưởng chị sẽ đáp ở nơi lúc em tiễn chị. Muốn là người gặp chị đầu tiên. Được rồi, ở yên đấy đừng đi đâu nhé. Em sẽ về ngay."
Ngu Thư Hân nói: "Được. Chị ở đây chờ em."
Lúc Ngu Thư Hân đang dọn dẹp một vài thứ trong va li thì nghe tiếng bước chân sầm sập chạy tới, không biết là tâm linh tương thông hay vì một lí do nào đó Ngu Thư Hân có thể khẳng định chắc chắn đó là Triệu Tiểu Đường.
Vừa nói xong là tiếng đập cửa uỳnh uỳnh vang tới, Ngu Thư Hân nhìn qua khe cửa thấy được Triệu Tiểu Đường. Mở cửa ra thật nhanh, giang hai tay hướng phía đối phương cười nói: "Đồ ngốc, là nhà của em. Không lấy chìa khoá mở, còn đập cái gì."
Triệu Tiểu Đường không lên tiếng, chạy ào lại bên cạnh Ngu Thư Hân, hai tay mở ra ôm lấy đùi Ngu Thư Hân sốc người lên một cái, Ngu Thư Hân bây giờ hai tay choàng cổ Triệu Tiểu Đường, chân quắp vào hông. Bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì cả. Nhưng dường như đều hiểu tâm ý đối phương.
Một lát sau Triệu Tiểu Đường cúi đầu nhìn Ngu Thư Hân hỏi: "Có nhớ em không?"
Ngu Thư Hân gật đầu, buồn cười nói: "Đáng lẽ chị gõ cửa, sau đó em giang hai tay rồi chị sẽ chạy nhào vào người em chứ. Sau lại ngược lại rồi."
Triệu Tiểu Đường nói: "Muốn gặp chị, nên chạy ra đó, không ngờ chị lại chạy về đây. Rồi một mình chị xách hết đống va li này à? Em đã muốn ra giúp để chị không phải mệt rồi, vậy mà..."
Ngu Thư Hân kéo Triệu Tiểu Đường lại ghế, hai người cùng ngồi xuống. Ngu Thư Hân nói: "Không có gì, chị cũng muốn gặp em, một mạch chạy về không thấy nặng chút nào."
Triệu Tiểu Đường không nói gì, nắm lấy tay xoa bóp cho Ngu Thư Hân, mặt xị xuống.
Ngu Thư Hân thấy vậy vuốt tóc Triệu Tiểu Đường như xoa đầu cún con nói: "Chạy vội như vậy làm gì, trán đầy mồ hôi luôn rồi kìa. Lúc nãy chờ em chị đã tắm rồi. Em cũng tắm đi, những món ăn em làm cũng sắp nguội luôn rồi đó. Chị cũng có rất nhiều chuyện muốn kể với em về những ngày qua."
Triệu Tiểu Đường đặt nhẹ tay Ngu Thư Hân lên đùi nói: "Được, chị chờ em tí."
Chuyện mà Ngu Thư Hân kể cũng chả có gì đặc sắc chỉ là những chuyện mà hằng ngày Ngu Thư Hân trải qua ở nơi thực tập, Triệu Tiểu Đường vậy mà lại nghe rất chăm chú. Nhưng nhớ rõ nhất vẫn là Ngu Thư Hân tiếp xúc với Cẩn Ngọc không ít, theo như những gì nãy giờ Ngu Thư Hân kể thì tính luôn lần cảm ơn Cẩn Ngọc đã giúp đỡ những ngày qua thì hai người gặp nhau cũng 11 lần rồi còn gì.
Cũng may Ngu Thư Hân phát hiện Triệu Tiểu Đường sắp phàn nàn nên đã nhanh chóng lấy túi quà vặt cùng quần áo đôi đưa cho Triệu Tiểu Đường. Quả nhiên mắt người kia sáng rực lên, cầm lấy tỏ vẻ hài lòng, còn một mực đòi lần tới có đi đâu cùng nhau phải mặc ngay.
Ngu Thư Hân chỉ có thể lắc đầu cảm thán mới không có bao lâu, sao người này lại thay đổi như thế. Cứ y như là con nít ấy. Nhưng mà Ngu Thư Hân vẫn rất thích. Càng ngày càng thích.
Triệu Tiểu Đường ngồi trên sofa chờ Ngu Thư Hân tới. Ngu Thư Hân vừa ngồi xuống, Triệu Tiểu Đường rất tự nhiên nằm lên đùi Ngu Thư Hân nói một vài chuyện linh tinh. Ngu Thư Hân sẽ đợi sau khi Triệu Tiểu Đường nói xong rồi đáp lời, thỉnh thoảnh còn đút trái cây cho Triệu Tiểu Đường. Tiếng ti vi vẫn đang phát chương trình hài kịch cuối tuần, tiếng âm thanh của người diễn kịch, tiếng gió xào xạc ngoài kia. Cùng với tiếng người mình thương đang nói bên tai, như vậy là đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com